Ông chủ kiêu ngạo - Chương 17

Tác giả: Ngạo Quân Tác Tình

Lúc nàng lấy lại tinh thần thì trong thư phòng to như vậy cũng chỉ còn có hai người bọn họ. Bất ngờ trở nên thanh tĩnh làm cho Vân Nhu Y trong nháy mắt không thích ứng kịp, nàng từ trên ghế sôfa đứng bật dậy, đột nhiên kinh hoàng nhìn xung quanh hai bên, lập tức nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo!
Tề Ngạo Vũ thấy bộ dạng của nàng, bộ não loáng thoáng hoạt động, lập tức hiểu ngầm, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Không có giường sẽ không thể làm sao? Quá ngây thơ rồi! (BB: óe.....sắc lang a....đại sắc lang a.... *mò mò bò bò núp sau ghế...hé mắt coi diễn biến sự việc*; YuYu: Đúng, ngây thơ!! Ăn em ý đi, ta vẫn còn máu tích trữ; BB: YuYu im lặng cho ta...rình....)
"Vì sao phải chịu đựng sự vô lễ của hạ nhân?"
"Vì sao? Nàng không phải do ngươi đặc biệt lựa chọn và đưa đến sao? Ta còn tưởng rằng, ngươi muốn nàng luôn luôn nhắc nhở ta phải nhớ thân phận của ta là gì chứ. . . . Huống chi. . . . lời của nàng ta tuy rằng khó nghe, nhưng đó đều là sự thật. Mà ta . . . . Ta hiện tại có thân phận gì? Làm gì có tư cách giáo huấn người hầu của Hoài Viên?" Vân Nhu Y tự giễu bản thân, nàng chẳng qua chỉ là con gái của kẻ phản bội, địa vị so với con tin thật sự còn không bằng.
"Ta đưa nàng ta..." Vẻ mặt tuấn tú của hắn phúc chốc cứng lại, tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi thật sự cho rằng ta đáng ghê tởm đến mức độ này sao?"
"Ta làm sao biết?" Kỳ thật nàng cũng cho rằng hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là từ sau khi Tiểu Bình bị đổi đi, nàng đã từng nhiều lần yêu cầu được đổi lại, nhưng nói cách nào hắn cũng không chịu. Cho nên nàng đương nhiên nhịn không được, muốn chọc giận hắn.
"Ngươi..." Tề Ngạo Vũ tức giận muốn phát cáu, nhưng ngay lập tức dường như tiêu đi cơn tức giận, "Quên đi, ta sẽ bảo Nguyên quản gia giúp ngươi tìm một người hầu thích hợp".
"Không muốn, không muốn, ta chỉ muốn Tiểu Bình, nàng vốn không có làm sai chuyện gì? Ngươi vì sao không thể đổi lại nàng cho ta?"
"Tiểu Bình, Tiểu Bình!" Trong иgự¢ hắn không tự chủ được, khẽ trào lên một trận chua xót, "Nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt, ngươi làm sao cứ không phải nàng ta thì nhất quyết không chịu?" (BB: ý....mùi dấm a...chua quá... >"<)
Tề Ngạo vũ vốn không hề biết Tiểu Bình từng giúp nàng chạy trốn, nhưng căn bản, hắn cho rằng nàng ta không thể hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, cho nên mới khiến cho Vân Nhu Y có cơ hội chạy trốn, vừa tự sát lại vừa tuyệt thực. Những việc đó rõ ràng là hành vi thất trách, đó mới chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bình bị điều đi.
"Bởi vì nàng rất tốt với ta, nàng chăm sóc ta, quan tâm ta..."
"Đây là đạp lý gì?" Hắn vẫn kiên quyết không cho là đúng, giễu cợt nói: "Làm cho rõ đi, nàng ta là người hầu, chăm sóc ngươi là trách nhiệm của nàng ta, làm tốt là chuyện đương nhiên, đó không phải ân tình".
"Nhưng mà, chỉ có nàng là thật tâm đối xử tốt với ta..."
"Im miệng!" Chỉ có nàng ta là thật tâm? Tề Ngạo Vũ tức đến mức đen sầm mặt lại, "Để ta làm rõ thân phận của ngươi cho ngươi biết. Ngươi, Vân Nhu Y, ngươi là nữ nhân của Tề Ngạo Vũ ta, ngươi chỉ có thể để ý đến một người, đó chính là ta. Trừ ta ra, ta không cho phép ngươi lãng phí tâm tư và dư thừa sức lực để chú ý đến kẻ khác. Hiểu chưa?" (YuYu: Bá đạo, hừ, chiếm hữu, dấm chua nồng nặc; BB: *cười sung sướng* cơ mà sao ta lại khoái dấm chua nhể??? Chua chút nữa cũng được a.)
"Ngươi..." Nàng mắt trợn tròn, "Tiểu Bình là nữ..."
"Ta bất kể nàng ta là nam hay là nữ! Tóm lại, chuyện này không cho phép nhắc lại".
"Ngươi..." Hắn không cho nàng thời gian để cự tuyệt khiến cho nàng vừa thất vọng lại vừa tức giận, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên, thắt lưng nàng truyền đến một trận tê dại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đã thấy hắn dựa lưng sau bàn, hai tay khoanh trước иgự¢, chăm chú nhìn nàng. Con ngươi đen lấp lánh của hắn lóe ra tia lửa hừng hực.
"Ngươi..." Vân Nhu Y không cách nào tiếp tục nhìn hắn nữa, con ngươi đen lóng lánh như bảo thạch của nàng nhanh như chớp chuyển động, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen bí hiểm của hắn. Thời gian cứ trôi qua, một giây lại một giây trôi qua, trái tim của nàng dần dần trở nên hoảng loạn, đập mạnh liên hồi, hô hấp cũng dồn dập, nàng nuốt nước miếng, "Ách, ngươi đang nhìn cái gì?"
Con ngươi như diều hâu đen sâu khó lường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt hắn suy nghĩ sâu xa, không đáp lại.
Từ sau khi đồng ý ở lại, nàng thật sự không hề khóc lóc hay làm những chuyện điên rồ, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tính, cố gắng thử đem Hoài Viên xem như nhà, nơi nàng có thể bình yên mà sống chứ không phải lao tù.
Trải qua mấy ngày quan sát, đối với hành vi nhận và tuân lệnh của nàng, Tề Ngạo Vũ cảm thấy thực sự rất vừa lòng.
Hắn cũng cảm thấy chính mình có ý muốn cố tình giam cầm Vân Nhu Y không có gì là không đúng. Nếu cha nàng không cần nàng, vậy thì hắn cần. Từ nay về sau, Vân Nhu Y chỉ thuộc về một người là hắn – Tề Ngạo Vũ, bất luận hắn muốn làm gì, kẻ khác đều không có quyền chỉ trích hắn là phải hay không phải. Nghĩ đến đây...
"૮ởเ φµầɳ áo ra!"
Tiếng nói trầm thấp như kẻ say rượu tràn ngập xúc động và mị lực của hắn, chỉ cảm nhận được Vân Nhu Y cả người chấn động, cố gắng bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn hắn. Thật không thể tin được, nàng nhìn hắn giống như là trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng. (YuYu: =]]; BB: sắc lang mọc sừng....=]]]]]]])
"Ngươi có nghe thấy không, đừng để ta nói thêm lần thứ hai!"
"Ngươi..." Nàng hổn hển lo sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn.
Trời ạ, ban đêm ở phòng ngủ... Cũng coi như thôi, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nơi này lại là thư phòng. Hắn... Hắn làm sao có thể... Vân Nhu Y hận không thể ngay lập tực đào một cái hố rồi nhảy xuống, vĩnh viễn không bao giờ chui ra. Nàng phẫn nộ, do dự, đấu tranh...
"Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta"
"Nhưng..." Nàng muốn phản kháng, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình, bất đắc dĩ nàng đành khuất phục.
Động tác của nàng cứng ngắc, vụng về kéo khóa kéo trên âu phục xuống, áo quần xinh đẹp nương theo đường cong mềm mại của nàng nhanh chóng trượt xuống. Một thân da thịt tuyết trắng không tỳ vết trong nháy mắt hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc