Nắng sớm lên cao, len lỏi vào đôi hàng mi đen ngây dại, thi thoảng khẽ rung rung. Người trên giường bộ dáng dúm dó, lăn qua lăn lại.
Hiểu Lan Yên nheo nheo đôi mắt, khó nhọc tỉnh dậy. Trong người vẫn còn mơ hồ hết sức, nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Cái khăn mặt màu trắng trượt ra khỏi trán mịn, nước lạnh thấm từ đêm qua đã sớm khô hết. Cô nhìn vào đồng hồ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Đã gần 8 giờ sáng rồi. Sao cô lại ngủ quên mất thế này? ૮ɦếƭ dở, vậy mà bác gái lại không gọi cô, chẳng lẽ bác ấy có việc bận ra khỏi nhà từ sớm rồi?
Hiểu Lan Yên lết mình vào phòng tắm, vẫn thấy đầu ong ong như có máy khoan đang hoạt động, bước chân vì thế mà cũng siêu vẹo theo. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cô lại tiếp tục lê cái thân xác nhỏ bé xuống dưới nhà.
Bác Trần đang đứng làm việc một mình ở phòng bếp. Ơ, không phải bác ấy bận việc gì sao? Hiểu Lan Yên ngốc nghếch tự hỏi, bác gái vẫn ở nhà, vậy mà lại để cô ngủ quên như thế, thật là kì lạ quá. Cô lấy sức cười cười, nụ cười đầy mệt mỏi và tạm bợ, nhìn qua rõ ràng là biết không ổn. Bởi mới sáng sớm thôi, không nên để bác gái trông thấy bộ dạng dọa người của cô mà cả ngày xui xẻo được!
- Bác gái, chào buổi sáng!
Bác Trần đang thái thịt xông khói thơm lừng, nghe tiếng nói ngọt ngào thì khẽ cười hiền hậu, dừng lại công việc đang dang dở, đi tới vòi nước rửa sạch tay. Xong xuôi lại lau khô vào chiếc tạp dề màu hồng trước bụng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô:
- May quá, hết sốt rồi. Còn mệt hay không?
Hiểu Lan Yên thấy hơi kì lạ, liền hỏi:
- Con khỏe lắm. Nhưng, sao bác biết con bị mệt?
- Sáng nay ta tỉnh giấc từ rất sớm, đi qua phòng con lại thấy cửa mở, nghĩ con đã dậy nên mới vào xem. Ai ngờ con nằm co dúm trên giường, trên trán còn đắp khăn ẩm, đoán chắc là con phát sốt rồi.
- A, vậy nên hôm nay bác mới để con dậy muộn sao?
Bác Trần không đáp, chỉ hiền từ gật đầu. Hiểu Lan Yên trong lòng không biết bao nhiêu là cảm kích, càng nghĩ lại càng ấm áp. Bác gái thật cứ như là mẹ cô vậy, lúc nào cũng ở bên quan tâm lo lắng cho cô hết mực, thậm chí nhiều lúc cô nghĩ, có khi cô còn được bác ấy chăm chút hơn cả chị Tiểu Phương nữa ấy chứ! Lại nhắc tới chị Tiểu Phương, không biết chị ấy từ khi chuyển tới nhà phu nhân giúp việc có sống tốt không nữa, cô thật là nhớ chị ấy ૮ɦếƭ đi được...
Bác Trần lại tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, còn quyết không để Hiểu Lan Yên làm hộ. Vì thế, cô đương nhiên trở thành kẻ vô dụng rồi, đành ra phòng khách Gi*t thời gian.
Hiểu Lan Yên ngồi nghĩ vu vơ một lúc thì có tiếng bác Trần vọng ra từ bếp:
- Yên Yên, lên phòng gọi cậu chủ và Vương tiểu thư xuống ăn sáng đi con.
Hiểu Lan Yên ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, không dám chậm trễ mà tiến về cầu thang.
Cửa phòng cậu chủ đóng chặt, hàn khí tỏa ra cứ như là nhà giam vậy:v Thành thật mà nói thì, cô vẫn thấy sợ căn phòng này, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy. Hiểu Lan Yên rụt rè đưa bàn tay nhỏ gõ lên cửa mấy tiếng. Đứng đợi một lúc chẳng thấy có phản ứng gì, cô lại tiếp tục gõ cửa, kèm theo tiếng gọi nho nhỏ lễ phép:- Cậu chủ ơi, bữa sáng đã xong rồi.
Kì lạ thật đấy... Mọi khi chẳng cần phải gọi, cậu chủ đã xuống nhà để ăn sáng đi làm rồi, vậy mà hôm nay cô đã gọi lâu như vậy vẫn chưa có hồi đáp là sao?
“Cạch”
A, cửa mở rồi. Nhưng trái với suy nghĩ của Hiểu Lan Yên, thay vì một thân hình to cao ngạo mạn kia, lại là một dáng người thon thả quyến rũ.
Vương tiểu thư?
Cô ấy đang ở trong phòng cậu chủ sao? Hiểu Lan Yên nhất thời bất động, nhìn bộ dáng ngái ngủ của Vương tiểu thư, cô chốc lát buột miệng:
- Vương tiểu thư, cô cũng ở đây sao?
Nói xong mới lập tức thấy mình tọc mạch xấu tính, liền vội vàng sửa lại:
- Thật may quá, tôi đang định mời cô cậu xuống ăn sáng.
Vương Thiên Nhi một thân váy ngủ màu xanh lục, chỗ cần rộng rất rộng, chỗ cần chật rất chật, câu dẫn mê người. Cô ta nhìn cái gai trước mắt, khó chịu không hẹn liền dâng lên, tuy nhiên lại nghĩ vì đại cuộc, liền nhẹ nhàng đáp:
- Được rồi, cô Hiểu xuống trước, tôi thay đồ rồi xuống ngay.
Hiểu Lan Yên cũng chỉ biết gật đầu, lật đật đi xuống dưới nhà. Một lúc sau, Vương Thiên Nhi cũng xuống, điềm đạm ngồi xuống bàn ăn tinh xảo, rất quý phái mà nhấp một ngụm sữa. Bác Trần thấy lạ liền nhẹ nhàng hỏi:
- Vương tiểu thư, sao chỉ có mình cô, còn cậu chủ đâu ạ?
Vương Thiên Nhi cười rạng rỡ, dù câu trả lời rất nhẹ nhàng nhưng vẫn là nâng cao tông giọng, cố tình để con nhóc người hầu kia nghe rõ:
- Đêm qua tôi sang phòng Hàn ngủ, sáng nay tỉnh dậy đã không thấy anh ấy đâu rồi.
Bác Trần nghe xong bỗng dưng cảm thấy hơi ái ngại, rất tự nhiên mà nhìn sang xem xét phản ứng với Hiểu Lan Yên, thấy con bé đơ ra như tượng, liền thở dài một tiếng, đáp lại Vương tiểu thư:
- Ồ, vậy chắc là trong lúc tôi đi chợ từ sớm cậu chủ đã đi làm rồi.
Vương Thiên Nhi khóe miệng giương cao ngạo nghễ, im lặng không đáp, tiếp tục từ tốn ăn hết sandwich và sữa tươi trong chén cốc bằng sứ tinh xảo.
---
Hiểu Lan Yên đang định vào bếp nấu bữa trưa thì nghe tiếng động ngoài cửa, liền chạy ra xem ai, biết là ai rồi lại thấy mình lúng túng vụng về tới kì lạ.
- Cậu... cậu chủ ạ...
Vương Hàn nhìn cô, nhưng nhanh tới mức không đủ để người ta nhận ra cái nhìn ấy, rồi lập tức quay bước lên phòng. Kí ức đêm qua mơ hồ hiện ra trong tâm trí Hiểu Lan Yên, rất nhanh liền bị cô lơ ngơ mà gạt bỏ. Bỗng dưng cậu chủ lại về vào buổi trưa, lẽ nào chiều nay được nghỉ?
Một lúc sau, Vương Thiên Nhi cùng Vương Hàn tình cảm đi xuống phòng khách. Vương Thiên Nhi như vô tình nảy ra ý tưởng, vui vẻ cười nói với Vương Hàn:
- Hàn, lâu lắm rồi anh mới về ăn trưa, hay là hôm nay để em đích thân vào bếp nấu nhé?
Vương Hàn gương mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong giọng nói thì ít nhiều cũng là quan tâm lo lắng:- Em chưa khỏe hẳn sao còn muốn nấu ăn? Thích thì để khi sức khỏe ổn định là được.
Nhưng Vương Thiên Nhi đã quyết điều gì làm sao dễ bỏ cuộc, tiếp tục giữ vững tươi cười đề nghị:
- Như vậy sao được chứ, em biết công việc của anh rất bận. Cứ để em nấu cho anh một bữa cơm, đặc biệt là vì anh đấy!
Vương Hàn thấy người đẹp kiên quyết cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ dặn dò hai câu rồi lại điềm tĩnh hướng về cái ti vi lớn trong phòng khách.
Vương Thiên Nhi được đồng ý đương nhiên vô cùng thỏa mãn, nụ cười cứ nở mãi trên môi, đeo lên tạp đề con thỏ đáng yêu mà hàng ngày Hiểu Lan Yên vẫn thường đeo, bắt tay vào làm bữa trưa cho người yêu trong lòng.
Nói thì nói là bữa cơm của Vương tiểu thư, nhưng bác Trần và Hiểu Lan Yên bên cạnh vẫn không ngừng giúp đỡ, khi thì lấy hộ cái này, khi thì trông giúp cái kia... Người ta nói “nấu ăn bằng tình yêu và con tim” quả không sai. Thử nhìn Vương tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần đang thái thịt đằng kia xem, chẳng phải bộ dáng vô cùng hạnh phúc và chăm chú hay sao? Hiểu Lan Yên vừa nghĩ vừa cười khổ, thật đúng là chẳng ai vớ vẩn bằng cô, làm sao lại đi so sánh mình với một con người cao quý xa hoa như thế, dẫu cho mỗi bữa cơm, Hiểu Lan Yên đều thêm vào đó không biết bao nhiêu là tình yêu và chân thành đi chăng nữa...
Cái gì cơ? “Tình yêu”???
Hiểu Lan Yên thực chỉ muốn tát vào mặt mình một cái, đúng là “nhàn cư vi bất thiện mà”! Nhàn nhã hơn một chút nhìn suy nghĩ quái đản chẳng ra sao. Lơ ngơ một lúc, đến mức mỹ nhân đằng kia gọi vài câu cũng chẳng nghe thấy. Vương Thiên Nhi bực tới mất kiên nhẫn, đang định đi tới thì Hiểu Lan Yên đã tự giác bừng tỉnh, vội vã đáp:
- A, Vương tiểu thư cần giúp gì?
Vương Thiên Nhi lại nén xuống khinh thường, nở nụ cười như nắng ban mai, giọng nói nhẹ nhàng pha chút cầu cạnh:
- Cô Hiểu, đồ ăn đã nấu xong hết rồi. Món canh gà nấm ngũ sắc này, Vương Hàn rất thích ăn, tôi sợ nó chưa ngon, cô có thể nếm thử giúp tôi không?
Hiểu Lan Yên ngô nghê gật gật đầu, chạy về phía nồi canh nóng hổi trên bếp, lấy chiếc thìa nhỏ trên giá, múc một muỗng canh đưa lên miệng nếm thử. Vương Thiên Nhi có vẻ thật sự rất cẩn thận trong bữa cơm này, còn dặn cô thêm một câu:
- A phải rồi cô Hiểu, vừa nãy thử tôi thấy nó hơi nhạt, cô nếm rồi cho thêm chút muối hộ tôi nhé!
- Được, Vương tiểu thư.
Kể ra, Vương tiểu thư lúc nấu nướng trông cũng thật đảm đang dễ chịu, lại còn tin tưởng nhờ cô kiểm chứng thức ăn nữa chứ. Hiểu Lan Yên lần đầu cảm thấy vai trò được nâng cao như vậy đương nhiên rất vui. Mà công nhận, món canh này cũng thật là nhạt quá, nghĩ vậy, cô liền với lấy lọ muối và hạt nêm, cho thêm một chút. Nếm lại một lần nữa thấy rất vừa vặn thơm ngon, mới hài lòng đậy nắp nồi lại.
Vương Thiên Nhi làm xong tất cả các món ăn thì mãn nguyện vô cùng, kêu bác Trần và Hiểu Lan Yên hãy ra ngoài trước, còn lại tự mình sẽ chuẩn bị nốt. Chẳng biết cụ thể là từ bao giờ, Vương Hàn đã cho thêm điều luật: giúp việc có thể ăn cùng chủ nhân, thế là đương nhiên, bữa cơm tình yêu này, cũng có sự tham gia của hai người giúp việc.
Vương Hàn từ tốn ngồi xuống bàn ăn, Vương Thiên Nhi tất nhiên vô cùng mong chờ háo hức, tươi cười nói:
- Hàn, mau ngồi xuống, ăn thử chút canh em nấu xem nào.
Vương Hàn không đáp, chỉ là trên mặt nét cười nhu hòa như nước. Hiểu Lan Yên ngồi một bên chứng kiến, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên chua xót vô cùng, trước đây, cô cũng nấu các món hắn thích, ngoài việc hắn chỉ tập trung ăn, ăn đến hết một nồi cũng đâu có cười hay khen ngợi cô được một câu đâu cơ chứ...
Vương Hàn rất nhanh ăn hết bát canh, dưới ánh mắt chờ đợi của Vương Thiên Nhi chỉ là cái nhìn thoải mái khích lệ. Vương tiểu thư cũng liền múc một bát ăn, vậy mà vừa nhấp một ngụm liền nhăn mặt kêu lên:
- Trời ơi, sao lại mặn thế này?
Quả đúng là mặn thật! Mặn chát luôn ấy. Nhưng tại sao lại có thể như thế được? Rõ ràng lúc Hiểu Lan Yên nếm thử, đã điều chỉnh lại cho vị vừa vặn rồi cơ mà? Dường như Vương tiểu thư cũng thấy được điều kì lạ đó, nên mới cố nói thêm một câu:
- Thật khó hiểu quá, rõ ràng lúc em nấu xong ăn còn hơi nhạt. Vì sao sau khi cô Hiểu nếm thử lại thành ra thế này?
Hiểu Lan Yên nghệt mặt, cố gắng thanh minh:
- Vương tiểu thư, vì canh hơi nhạt nên tôi cho thêm chút muối, làm sao có thể mặn đến thế này được?
Bác Trần im lặng nhìn Hiểu Lan Yên, ánh mắt đầy ái ngại. Vương Thiên Nhi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền lấy lại nét mặt thoải mái bao dung, nói rằng đây chỉ là sự cố, mọi người tiếp tục ăn các món khác.
Vậy là, Hiểu Lan Yên, đương nhiên trở thành kẻ phá hoại bữa cơm tình yêu của người ta rồi...