Hiểu Lan Yên về tới nhà, thấy bác Trần thì vui gần ૮ɦếƭ. Chỉ có điều chẳng thấy chị Tiểu Phương đâu cả. Thì ra chị ấy đã qua nhà phu nhân giúp việc. Hiểu Lan Yên buồn chán thấy rõ. Không có chị Tiểu Phương, cô mất người bạn duy nhất rồi...
“Hắt xì!”
Cô giật mình, nhìn sang cái người cao ngạo đang đứng bên cầu thang kia, quần áo vẫn còn ướt, nước mưa đọng lại trên mái tóc tím, nhỏ giọt xuống gương mặt lạnh lùng không tì vết...
Hiểu Lan Yên vừa xao động, lại vừa thấy có lỗi. Nhỏ giọng hỏi:
- Cậu chủ... hình như cậu cảm rồi...
Vương Hàn nhìn nhìn cô một chút, trả lời:
- Là tại ai?
Hiểu Lan Yên khẽ thở dài, đúng là tại cô, gây ra chuyện rồi bắt người khác dọn dẹp hậu quả...
- Tôi... xin lỗi. Cậu nghỉ đi, tôi sẽ nấu cháo, mang thuốc cho cậu...
Vương Hàn cũng chẳng truy cứu, đằng nào cũng là do con ngốc không biết đường về. Bước chân lên tới nửa cầu thang, đột nhiên dừng lại.
Sau tiếng “Alô” đầy hàn khí, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, hắn dáng vẻ gấp gáp, mặc kệ người đầy nước mưa, không nói một lời, tức tốc lao ra ô tô, phóng đi nhanh như gió. Tiếng xe lăn bánh như át cả tiếng mưa, xé tan cả không gian u tối... Hiểu Lan Yên đứng đó nhìn theo, không hiểu mình đang nghĩ gì, có chút cảm xúc không tên, phải chăng là lo lắng...
Cả ngày nay cô không có ăn chút gì ngoài bữa sáng, giờ cái bụng đói meo, mặt mũi cũng vì thế mà nhăn nhó.
Đã rất lâu cô mới được ăn cơm của bác gái, quả đúng là tay nghề đầu bếp! Hiểu Lan Yên ăn liền mấy bát cơm mới thấy no, còn không ngừng xuýt xoa ca ngợi. Cô và bác gái ăn xong thì thật nhàn rỗi, nên cùng ngồi xem ti vi. Bác Trần nhìn cô một hồi, cô vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn cứ ngốc nghếch và hiền lành...
- Yên Yên.
- Dạ? Bác hỏi gì con?
- Những ngày bác đi, ở nhà có chuyện gì không?
- Dạ, không có... Bác đừng lo, con rất khỏe mà!
- Con bé ngốc, ý ta là, Vương tiểu thư, có... làm khó... con không?
Hiểu Lan Yên nhất thời im lặng, nhớ lại cái tát hôm ấy. Có lẽ là do Vương tiểu thư say xỉn thôi, cô chỉ là một đứa giúp việc, những chuyện này, cô phải biết chịu đựng...
- Bác gái, không có đâu, con không sao...
Bác Trần dường như nhận ra bối rối trong mắt Lan Yên, chắc chắc là có chuyện rồi, cũng may hôm nay Vương tiểu thư đã sang nhà phu nhân, giờ bà mới có thể nói chuyện thoải mái với con bé.
- À phải Yên Yên, chiều nay con đi đâu mà về muộn như vậy?
Hiểu Lan Yên đem “nỗi khổ” ngày hôm nay của mình kể lại, chỉ thấy trong mắt bác gái chứa đầy những ánh nhìn kì lạ, những cảm xúc hỗn tạp. Hai bác cháu cứ như vậy tâm sự, thời gian đều đặn trôi... Đồng hồ đã điểm mười một giờ, bác Trần nhìn Hiểu Lan Yên, cười hiền:
- Yên Yên, ngủ thôi, đã muộn rồi. Cậu chủ không biết lại bận việc gì, trưa không về, chắc giờ cũng vậy.
Hiểu Lan Yên hơi bất ngờ, liền hỏi lại:
- Trưa nay anh ấy không về ạ?
- Phải, từ trước vẫn vậy mà, luôn mất tăm mất tích.
Nghĩ nghĩ một lúc, vẫn là cô mang ơn Vương Hàn, hắn còn đang bị cảm, linh tính mách bảo cô rằng, nhất định cả ngày nay hắn không có ăn gì.
- Bác gái, con chưa có buồn ngủ, bác cứ ngủ trước đi.
Bác gái định nói gì đó, nhưng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu rồi đi lên phòng.
Thực ra cô chỉ nói dối vậy thôi, cô buồn ngủ, thực sự buồn ngủ lắm rồi, thế nhưng cô phải cố gắng áp chế thứ hấp dẫn ૮ɦếƭ người này, cô phải thức...
Và như thế, cứ nhắm mắt, rồi lại bừng tỉnh, rồi lại gật gù... Hiểu Lan Yên rơi vào trạng thái chập chờn hơn bao giờ hết, cho tới khi, một tiếng “phịch” nặng nề kéo cô ra khỏi cơn mộng mị.
Vương Hàn? Hắn đã về rồi?
Nhưng tại sao lại nằm trên sô pha như khúc gỗ thế này? Hiểu Lan Yên thất thần, không phải là do say xỉn đấy chứ? Nhưng không, trên người hắn đâu có mùi rượu.
- Cậu chủ ơi...
Hiểu Lan Yên khẽ hít một hơi, tiếng gọi nhỏ như tiếng mèo kêu. Người bên cạnh dường như không nghe thấy, cả căn phòng ngoài sự im ắng, chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo.
Sự im lặng ấy như dọa Hiểu Lan Yên ૮ɦếƭ khi*p, cô bước đến gần, đôi tay bé nhỏ lay lay người Vương Hàn. Hắn vẫn như cũ không đáp một lời, dường như vì khó chịu mà phát ra tiếng “hừ” nho nhỏ.
Hiểu Lan Yên giật mình, đặt tay lên trán hắn... Sao lại nóng như vậy? Lại sờ tới tay hắn lạnh như băng, trên gương mặt tuấn mĩ lấm tấm mồ hôi. Cô vội vàng dìu hắn lên phòng, nhưng khổ nỗi người đâu mà cao to như vậy, trái ngược với cô vừa thấp bé lại vụng về, thành ra nửa ngày cô hầu nhỏ mới đưa được ông chủ lên tới giường.
Còn chưa kịp thở dốc, cô đã vội vàng chạy đi nấu cháo, lấy thuốc hạ sốt, rồi lại lấy khăn mát đắp lên trán cho ai kia. Chợt nhớ ra, hắn vẫn mặc bộ quần áo dính nước mưa, chứng tỏ có việc gì vô cùng quan trọng nên mới tất tả như vậy. Thôi thì đành nhắm mắt mà thay cho hắn bộ quần áo khác... Cảm giác ngượng ngùng đã bị xót xa lo lắng đẩy đi từ lúc nào... Xong xuôi, cô mới ngồi xuống, lặng lẽ nhìn con người tuấn lãnh trên giường.
---
Nắng sớm mùa đông chiếu vào căn phòng sang trọng, Hiểu Lan Yên khẽ nhíu mày, vì chói mắt mà tỉnh dậy. Hóa ra cô đã ngủ quên mất. Việc đầu tiên khi thức dậy, đó là lập tức đặt tay lên trán người bên cạnh... đã mát hơn nhiều, thật may quá!
Nhưng dường như có gì đó không đúng! Nhìn gương mặt siêu cấp đẹp trai phóng đại trước mắt, cô thật chỉ muốn hét lên một tiếng. Đêm qua là cô ngồi dưới sàn, hắn ngủ trên giường, từ khi nào đã trở thành cô ôm hắn cùng nằm trên giường rồi???
Hiểu Lan Yên lo sợ vô cùng, nghe thấy tiếng hắn thở đều đều mới yên tâm hơn một chút, dõi theo hắn, định từ từ mà trốn đi. Nhưng ngay khi chuột nhắt sắp thành công, con mắt lạnh lùng của mãng xà lại hé mở, chiếu thẳng vào gương mặt lén lút.
Hiểu Lan Yên thấy Vương Hàn đã tỉnh, không để hắn kịp nói câu gì, vội vàng giải thích:
- Cậu chủ, xin đừng hiểu lầm, tôi không cố ý trèo lên giường cậu. Tôi... tôi... là do hôm qua cậu bị sốt... nên...
Con chuột nhắt còn chưa kịp trăng trối hết lời, đã bị mãng xà một phát tóm gọn, giam hãm trong vòng tay rắn chắc.
- Hiểu Lan Yên!
Tiếng gọi phát ra từ miệng mãng xà, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm, thật làm người ta vừa si mê lại vừa sợ hãi...
- D... ạ...?
Cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, Vương Hàn mới mở miệng thốt ra hai từ, đánh nát tâm can con chuột ૮ɦếƭ nhát:
- Lấy tôi!
- A? Lấy... lấy cái gì ạ?
- TÔI.