Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Mẫn mẫn đã bị Viên viên lôi đến trường quay, hôm qua bù khú với vợ chồng Luân, Băng và cả TGĐ Lí Phong, Lâm Di, cô thật sự rất mệt, vậy mà….
“Cut, NG. Mẫn mẫn, nước mắt, nước mắt đâu? Tiễn nữ Mari lúc này vừa lạc khỏi gia đình, cần phải khóc. Chỉ vì cần 1 trận khóc của cô mà đoạn này quay lại 43 lần rồi đó!!!!”
Đạo diễn Lí tức giận vứt chiếc mũ xuống đất, gầm lên làm Mẫn mẫn nép mình vào phía sau Viên viên sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô đóng phim, với cả diễn xuất, cô đâu có giỏi cơ chứ! ( Đâu ra, Mẫn tỉ có nhớ lúc ms đến nhà Vũ ca, Mẫn tỷ đã tự hào về tài năng diễn xuất của mình lắm cơ mà). Tư Vũ đứng đằng sau chờ phân cảnh của mình, vẫn bình tĩnh quan sát Mẫn mẫn.
Hôm qua chắc chắn cô ta không ngủ, nên mắt mới thâm quầng lên thế kia. Hừ, lại đi chơi với ai cơ chứ? Tư Vũ thì thầm với nam thư kí của mình, không biết nói gì, chỉ biết anh ta chạy vội đi đâu đó, 1 lát quay về, trong thời gian anh ta đi, đoàn làm ekip tạm nghỉ 10 phút.
Nam thư kí của Tư Vũ đưa cho anh ta 1 con dao và 1 vật gì đó, Tư Vũ cầm chắc vật đó trên tay, tiến đến bên Mẫn mẫn cười thú vị:
“Đêm qua cô ngủ bao nhiêu tiếng?”
“4 tiếng!”
Mẫn mẫn nghe thấy tiếng hỏi mình, bèn trả lời theo phản xạ, vừa trả lời xong, cô giật mình nhìn lên, Tư Vũ vừa hỏi cô ư? Chẳng lẽ hôm nay trời âm u là tại hắn đột ngột tốt với cô đến vậy?
“Phụt!!”
1 tia nước bắn vào mắt Mẫn mẫn làm mắt cô cay xè, Mẫn mẫn vội đưa tay lên mắt dụi dụi, nhưng nước mắt cô đã chảy ròng:
“Tư Vũ, anh làm trò gì vậy? Híc….hu…huuu….Là cái gì vậy? Hức…hức!!”
“Đạo diễn Lí, Mẫn mẫn khóc rồi, chúng ta diễn thôi!”
Vừa nghe Tư Vũ lên tiếng, và nghe thấy 4 từ “Mẫn mẫn khóc rồi”, đạo diễn Lí vội nhảy chồm lên, chuẩn bị quay phân cảnh, vì giọt nước vừa bắn vào mắt làm cô khóc ròng lên, nên cảnh quay diễn ra rất xuôn sẻ, ngay sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, Mẫn mẫn lập tức ra chỗ Tư Vũ “tính sổ!”
“Tư Vũ, vừa nãy anh cho cái gì bắn vào mắt tôi vậy?”
Tư Vũ vẫn ung dung trước vẻ nhím xù giận dữ của Mẫn tỉ, hắn uống 1 ngụm nước, rồi thong thả xòe bàn tay ra trước mặt Mẫn mẫn, vui cười nói:
“Là hành! Vân vân thường bảo khóc nhiều nhất khi thái hành, nên tôi thử, quả nhiên cô khóc thật!! Hành này, quả thật là kì diệu, coi bộ sau này muốn cô khóc mà tôi không phải thức trắng đêm để ân hận, thì cần vật này rồi!”
“Anh muốn tôi khóc lắm ư?”
Mẫn mẫn vẫn sụt sùi, vì nước hành khi nãy làm cay quá, con Tư Vũ kiêu ngạo gật đầu, cô tức giận khắp cả người nhưng….
Tư Vũ…hắn…hắn ta vừa nói cái gì cơ???
Cô khóc khiến hắn thức trắng đêm ân hận ư???
Vậy cả đêm hắn nghĩ đến cô không ngủ được ư???
Vừa nhận ra điều đó, Mẫn mẫn quay ra nhìn Tư Vũ, mỉm cười tươi tắn đáp lại, cô vỗ vai hắn:
“Lần này tôi tha cho anh!”
Mẫn mẫn vui vẻ quay gót bước đi, để lại Tư Vũ ngẩn người không hiểu.
Nhưng rất tiếc, Mẫn mẫn đáng iêu kia mĩ mãn về Tư Vũ không lâu thì….
“Đạo…đạo diễn nói gì cơ….tôi…tôi phải ngồi im cho hắn….hắn….SỜ ư?”
Mẫn mẫn lắp bắp, cô vừa ngồi bệt xuống cỏ, vừa sốt sắng hỏi đạo diễn Lí, còn Tư Vũ thì đứng trước mặt cô, tự mãn gật đầu trả lời hộ đạo diễn Lí.
“Mẫn mẫn à? Cô nói gì vậy? Không phải sờ, mà là vuốt ve! Dracula đang vuốt ve khuôn mặt mịn màng của tiên nữ Mari và lau nước mắt cho tiên nữ.!!!”
“Nhưng tôi…tôi….” Mẫn mẫn đỏ ửng cả mắt, xấu hổ nhìn Tư Vũ đang cười đắc ý kia, khẽ nói.... “tôi…tôi có máu buồn….!!”
Vừa nghe Mẫn mẫn nói, Tư Vũ đã nhíu cả mày lại, hắn ngồi xuống Ϧóþ chặt vai của Mẫn mẫn, chế giễu cười cô rồi ghé sát tai cô nói thầm:
“Đêm đầu tiên tôi gặp cô, lúc hút máu, cô đâu có buồn….đừng lí do vớ vẩn, cô không đóng, tôi sẽ nói cho mọi người cô là vợ tôi!!”
“KHÔNG!!! TÔI ĐÓNG!! Anh không được nói!!!”
Vừa nghe chuyện Tư Vũ công bố cho mọi người, Mẫn mẫn giật nảy mình, cô hét ầm lên vào lỗ tai của Tư Vũ, khiến hắn nhức hết cả tai. Đúng là Mẫn mẫn, học sinh ưu tú khoa thanh nhạc, hét thế này còn ấn tượng hơn cả IDOL hát!!
Đạo diễn Lí gật đầu hài lòng, cảnh quay bắt đầu.
Khi bàn tay Tư Vũ vừa chạm nhẹ lên mặt Mẫn mẫn, đôi bàn tay luôn ấm áp, không hề lạnh như vậy lại làm cô khẽ rùng mình, trái tim nhảy dựng lên. Trời ơi, lâu thêm chút nữa chắc cô sẽ không kiểm soát được bản thân mất.....
Mẫn mẫn được Tư Vũ nâng dậy, 2 khuôn mặt của 2 người dí sát nhau, chiếc mũi khẽ cọ cọ, đây là đoạn Dracula hôn tiên nữ Mari, cảnh này Mẫn mẫn cũng buộc phải đóng.
“Không được nhắm mắt, Mẫn mẫn, mau mở mắt ra nhìn tôi, nếu không….”
Thấy Mẫn mẫn nhắm tịt mắt, Tư Vũ thì thầm vào tai cô đe dọa làm cô giật mình mở mắt ra và….
Hắn ta ngay lập tức xông đến chiếm trọn lấy đôi môi cô 1 cách mãnh liệt, nhưng không phải là тһô Ьạᴏ sở hữu giống như 4 năm trước, mà là nâng niu, trân trọng cô, bỗng dưng trái tim Mẫn mẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, bất giác cô đưa tay lên ôm lấy hắn, mà quên mất rằng bây giờ cô với hắn đang đứng giữa khá nhiều người.
“Mẫn mẫn, chị uống nước đi!!”
Viên Viên áp chai nước lọc mát rượi vào khuôn mặt ửng hồng vì nụ hôn và tiếng vỗ tay ngút trời vừa nãy. Vừa nghĩ lại cái hành động vô cùng xấu hổ của mình là “đưa tay ôm và hôn lại” Tư Vũ, Mẫn mẫn vặn chai nước tu ừng ực.
“Trời ạ, cô thật là giống thiếu nữ mà!!”
Mẫn mẫn đang nhắm tịt mắt uống nước vì ánh sáng mặt trời chói mắt, thì tự dưng thấy bóng râm trùm lên mắt, nghe thêm câu nói “tử tế” của ai đó, Mẫn mẫn suýt nữa thì sặc.
Mặt cô lại đỏ ửng lên, cô lấy khăn mặt lau vội đi, đóng nắp chai lại cẩu thả rồi tròn xoe mắt nhìn hắn:
“Anh.....anh nói gì cơ? Thiếu…thiếu nữ??? Anh đang khen tôi hả?”
Tư vũ đút tay vào túi quần, vừa nghe xong Mẫn mẫn ấp úng hỏi, hắn thờ ơ chỉ tay lên trời.
“Gì vậy?”
Mẫn mẫn cũng ngước nhìn theo hướng chỉ tay của Tư Vũ nhưng lại bị ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt làm cô vội cúi đầu xuống, cô dụi dụi mắt nhìn hắn khó hiểu.
“Anh chỉ gì vậy?”
“Có thấy sao trên đó không?”
“Anh bị làm sao thế? Hay đứng nắng lâu quá nên bị hoa mắt rồi? Đây là ban ngày lấy đâu ra sao?”
“Vậy cô còn mơ cái nỗi gì?”
“Tôi mơ??? HẢ??? Chính miệng anh vừa bảo tôi “thiếu nữ” mà.”
“Cô không thấy Linh muội cho từ “thiếu nữ” trong cái dấu ngoặc ngoặc kép kép đấy à?”
“Ủa??? Vậy không phải là thiếu nữ thì là gì?”
“Thật là ngốc, sao tôi lại…..Aigzzz, đó là Thiếu Nữ Tính đó. Hahahaa!!!”
Tư Vũ vui vẻ xoa đầu Mẫn mẫn rồi bước đi, còn lại Mẫn mẫn ngẩn người ra vì câu nói trêu chọc của Tư Vũ, mãi 1 lúc sau mới nhận ra “thâm ý” trong lời nói của hắn, mặt xị xuống mếu máo, tên Tư Vũ kia cậy học giỏi nên chơi chữ với cô đây mà =((~
****
Ekip phải đến tận 11h tối mới xong, làm Mẫn mẫn quay chóng cả mặt, chân cô tê đến nỗi không thể duỗi ra được, Viên viên vừa xoa bóp cho cô, vừa e dè nhắc nhở:
“Mẫn mẫn, hôm nay chị mệt rồi, chúng ta về nghỉ sớm thôi, sáng mai 7h chúng ta đã phải có mặt để xem kết quả rồi đấy!”
“Không được, đã 11h rồi à? Tôi phải đến bệnh viện, Viên viên, phiền cô gọi taxi cho tôi!!”
“Mới tê chân cô đã đòi đi bệnh viện rồi hả Dương tiểu thư!!”
Tiếng nói vọng đến làm Mẫn mẫn mỉm cười, cô mỉm cười cực kì ranh mãnh:
“TRIỆU TẦN!! Sao anh đến muộn vậy? Em đợi anh mãi!!”
Mẫn mẫn xưng hô rất tự nhiên với Triệu Tần, còn anh ta thì bị cái thái độ vô cùng sốc và giọng điệu ngọt ngào của Mẫn mẫn làm cho tí thì ngất ra! Không chỉ anh ta, “ai đó” đang ngồi không xa thì đang hầm hầm, xám xịt mặt lại.
“Ủa, Mẫn mẫn, không phải em đóng phim mệt quá nên có vấn đề về….ngôn từ hả?”
“TRIỆU TẦN!!!” Mẫn mẫn gằn giọng, khẽ gọi tên anh ta 1 cách nghiêm khắc rồi ý tứ liếc về nơi ai kia đang ngồi, Triệu Tần nhìn theo hướng ánh mắt của Mẫn mẫn, vừa nhìn thấy Triệu Tần đang nhing mình, Tư Vũ tức giận quay đi.
“Mẫn mẫn, em với Tư Vũ vẫn chưa làm lành hay sao?”
“Cái gì? Tần tần, anh nói thật là buồn cười quá đi, hắn…hắn….hứ, tại sao em lại phải làm lành với hắn chứ!!”
“Vợ chồng cãi nhau càng lâu chứng tỏ càng yêu nhau, Tư Vũ hận em vậy chứng tỏ rất yêu em!!!”
“Trời ơi, sao ai cũng nói với em câu này vậy? Tần tần, anh mà nói nữa, em sẽ…sẽ…tuyệt giao với anh!!”
“Em cứ làm vậy đi, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho Tư Vũ!!”
“Tần…tần tần…anh…anh đang uy hiếp em đấy hả???”
“TƯ VŨ!!!”
Triệu Tần không để ý đến vẻ ấm ức trẻ con của Mẫn mẫn, vội đi ra chỗ Tư Vũ, niềm nở chào hắn, Mẫn mẫn bị Triệu Tần kéo đi, muốn giằng tay anh ta ra nhưng không được.
Ai đó của chúng ta nhìn thấy cảnh Triệu Tần nắm tay Mẫn mẫn liền tối mặt, hỏa khí tăng ngùn ngụt, chiếc ranh năng của hắn đã nhô ra:
“Dracula, Mari là của cậu! Trả cho cậu, 4 năm qua tôi đã làm tròn nhiệm vụ rồi!!”
Triệu Tần vui vẻ cầm tay Mẫn mẫn đặt vào tay của Tư Vũ, còn 2 người kia thì ngạc nhiên nhìn Triệu Tần, chẳng phải Triệu Tần rất yêu Mẫn mẫn sao? Tại sao theo đuổi 4 năm rồi mà đến phút này lại từ bỏ chứ! Mẫn mẫn ngẩn người nhớ lại chuyện năm xưa.
****
3 năm trước, Mẫn mẫn vẫn đang làm việc ở nhà hàng lúc trước, cô làm việc rất chăm chỉ, tuy vậy cái tính kiêu ngạo và cái bản tính nóng nảy vẫn chưa sửa được!
Ngày hôm đó quán ăn thật sự rất đông khách, 1 vài vị khách hò hét ầm ĩ, cản trở nhân viên phục vụ đưa thức ăn.
“Mẫn mẫn, há cảo bàn số 3!!”
Tiếng Vi vi gọi cô, Mẫn mẫn vội chạy đến nhận lấy đĩa há cảo, rồi nhanh nhẹn bê đến bàn số 3, chỗ đó là 1 đám đông bọn đòi nợ đang hò hét ầm ĩ, làm náo loạn cả quán.
Mẫn mẫn vừa đặt khay đồ ăn uống, thì 1 tên mặt đỏ bừng bừng tóm chặt lấy tay cô, suýt xoa:
“Cô em, xinh đẹp thế này….sao phải lao động khổ cực ở đây cơ chứ!!”
Mẫn mẫn cáu giận, cô đặt mạnh khay xuống, rụt tay về, nhưng hành động đó hình như làm tên điên kia phật ý, hắn đập bàn đứng dậy:
“Con ranh kia, đại ca đây có ý để mắt mà mày làm giá cái gì hả? Tưởng đại ca đây không có tiền à? Mày nói xem? Bao nhiêu? Đại ca đây sẽ trả?”
“Bốp!!!”
Mẫn mẫn tức giận cầm cái khay ăn đập thẳng vào đầu tên kia, nói lớn:
“Tôi không phải con người đấy, mong quí khách giữ tự trọng!”
“A con ** này, mày đánh tao rồi còn tự trọng à, con ** này mày tưởng mày xinh đẹp là có giá à? Có giá sao phải làm ở cái nơi này? Đại ca để ý còn kiêu à? Anh em, xử nó!!!”
Tên kia vẫy tay cho đám đàn em xông lên để định “làm thịt” Mẫn mẫn, còn cô thì hoảng hốt lùi lại, nhưng mây dteen kia được càn cứ xông đến, Mẫn mẫn nhắm tịt mắt, lúc này chẳng ai có thể giúp cô, trong tâm trí cô khẩn thiết kêu tên TƯ VŨ!!
“Bộp!!!”
Tiếng đánh nhau vang lên, Mẫn mẫn ngạc nhiên mở mắt ra….là là….là TRIỆU TẦN?
Anh ta dũng cảm xông vào đánh nhau với bọn kia,còn Vi Vi thấy hoảng quá nên đã gọi cảnh sát.
Sau vụ ẩu đả đó, hại Triệu Tần nằm viện 3 tuần.
Mẫn mẫn quay trở về thực tại, nhìn Triệu Tần, tự dưng trong lòng cô có chút tiếc nuối ( mất 1 người để làm ai đó ghen mà =))~)
“Triệu…triệu tần…anh….tại..tại sao???”
“Mẫn mẫn, anh hiểu rồi, yêu 1 người là thấy người đó hạnh phúc! Em đang rất hạnh phúc đấy! Anh không chúc em hạnh phúc đâu, vì em hạnh phúc quá sẽ mang cả hạnh phúc của anh đi nữa!!”
Triệu Tần rời bỏ bàn tay ra khỏi Mẫn mẫn, quay gót bước đi.
“Tần Tần, chúng ta vẫn là bạn tốt, phải không?”
Mẫn mẫn chạy theo Tần tần, e dè hỏi, Triệu Tần quay lại nhìn cô mỉm cười, anh ta không nhịn nổi ôm cô vào lòng:
“Dĩ nhiên rồi, anh vẫn luôn là bạn tốt của em!!”
“E hèm, Tần tần, đó là vợ tôi, anh ôm vợ tôi trước mặt tôi ư?”
Tư Vũ tuy có chút ghen tị, nhưng trước tình cảm cao thượng của Triệu Tần, hắn chỉ vờ ho rồi nhắc nhở Tần tần, Triệu Tần siết chặt Mẫn mẫn lại rồi ngay lập tức buông cô ra.
Mẫn mẫn nhìn theo bóng của Triệu Tần khuất đi, chợt nhớ đến ai đó đang đứng bên cạnh mình, vội quay sang lườm hắn:
“Này, Tư Vũ, anh vừa nói gì cơ chứ! Tôi là vợ anh bao giờ!”
“Chẳng phải thế sao? Mà vừa nãy cô bảo đi bệnh viện để thăm bố cô phải không, đi, tôi đi cùng cô!!”
Tư Vũ vội vàng bước đi ra đằng trước, báo hại Mẫn mẫn chạy mệt theo đằng sau.
Đêm hôm qua cô ở lại trò chuyện với bố đến hơn 1 giờ đêm mới về, làm mấy cô y tá ở bệnh viện cáu ầm lên vì cô đã vi phạm giờ thăm bệnh nhân đến n lần, còn hiện tại bây giờ thì cô đang ngồi cùng đoàn ê kíp chờ xem phản ứng của mọi người thế nào khi ra mắt clip quảng cáo game mới ra mắt của Mạc thị 0h00 phút ngày 14.2.
Trong lúc đó, tại 1 quán café sang trọng:
“Phục Luân, cậu gọi tôi ra đây làm gì??”
“Tư Vũ, ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
“Tôi đang rất bận, anh hãy nói nhanh!”
“Lí do 4 năm trước Mẫn mẫn đòi li dị anh, anh có muốn nghe không? Nếu anh bận, anh cứ đi!”
“Mau nói đi!!”
Vừa nghe đến lí do 4 năm trước Mẫn mẫn rời bỏ mình, Tư Vũ đã sốt ruột, vội vàng giục Phục Luân:
“4 năm trước, chuyện Mẫn mẫn hiểu lầm anh với Lâm Sương, có đúng không?”
“Đúng, đó là khi tôi và cô ta ngồi nói chuyện ở biển và lúc tôi nhờ Lâm Sương mua nhẫn hộ.”
“Tại sao anh lại nhờ Lâm Sương? Anh tin tưởng cô ta?”
“Đúng!!!”
“Anh tin nhầm người rồi Tư Vũ, anh có biết 4 năm qua, người luôn gây khó dễ cho công việc của Mẫn mẫn là ai không? Ai đã thuê người hạ nhục Mẫn mẫn không? Ai đã tuyệt đường sống của Mẫn mẫn, cái người mà ra chỉ thị cứ Mẫn mẫn xin việc ở đâu là không được nhận!!! Anh biết không?”
“CÁI GÌ??? CHỈ THỊ??? Năm đó tôi đã cho người điều tra, nếu Mẫn mẫn xin việc ở đâu thì ngay lập tức nhận mà!!”
Tư vũ vô cùng sửng sốt vì điều Phục Luân vừa nói.
“Là Lâm Sương, cô ta đã làm tất cả những chuyện đó!!”
“Thật không?”
“Anh cứ thử cho người điều tra thì biết. Còn nữa, Lâm Sương đã đe dọa Mẫn mẫn rằng, nếu…nếu Mẫn mẫn tiếp tục ở bên anh, sẽ mang hết chuyện anh là ma cà rồng ra nói với mọi người!!”
“CÁI GÌ???”
Tư Vũ không kiềm chế nổi, đập bàn giận dữ đứng dậy, 1 người 4 năm qua hắn tin tưởng, tuy không có tình cảm nhưng lại coi là bạn tốt, vậy mà cô ta đã sỉ nhục tộc ma cà rồng, còn đe dọa người con gái của hắn ư????
Còn người con gái yêu hắn, hắn yêu thương, hắn chăm sóc 1 cách lặng thầm, hắn hận, lại vì hắn làm chuyện khiến trái tim tan nát….
***
Mẫn mẫn mệt bơ phờ, cô mặc bộ đồ tiên Mari chạy từ phố này sang phố khác để phát tờ rơi, Mari có cánh mà còn phải chạy cực khổ thế này, vậy mà cái tên Dracula kia trốn đâu không biết!!!
( A ha ha, đến đoạn valentine đầy ấn tượng đây rồi!!!)
Thoắt cái buổi tối đã đến, Mẫn mẫn ngóng cổ đi tìm cái tên Dracula thật sự của cô, nhưng chẳng thấy hắn đâu, A, hắn kia rồi, hắn đang mặc trang phục Dracula, đang ngồi ở ghế Ban tổ chức.
“Xin cảm ơn các bạn đã đến dự buổi ra mắt sản phẩm Love Or Devil của tập đoàn Mạc thị, sau đây xin mời Tổng giám đốc Mạc Tư Vũ lên ra mắt sản phẩm.”
Tư Vũ vẫn mặc bộ đồ Dracula, kiêu ngạo bước lên, hướng ánh mắt xuống bên dưới.
“Tôi là Tư Vũ, tổng giám đốc phụ trách sản phẩm của Mạc thị. Love Or Devil là 1 sản phẩm giải trí mới của công ty chúng tôi, sau khi xem quảng cáo hẳn các bạn đã biết về sản phẩm, nên tôi xin phép không giới thiệu nữa…Thay vào đó….Tôi muốn gửi lời chúc của tôi đến tất cả các bạn đã, đang, và sẽ yêu, chung sống bên nhau trọn đời. Nhưng hơn cả, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến 1 người con gái, người con gái định mệnh của 1 con ma cà rồng như tôi, tiên nữ Mari!!!”
Bất chợt Tư Vũ nhắc đến nhân vật của mình làm Mẫn mẫn khá ngạc nhiên, còn Viên viên thì nghi hoặc quay ra nhìn Mẫn mẫn:
“Chị Mẫn mẫn, đoạn này đâu có trong kịch bản!!”
“Chị…chị không biết!!”
Mẫn mẫn ấp úng trả lời, rồi bị ánh mắt nhìn mình chằm chặp của Tư Vũ kéo lên, cô ngượng ngùng bước lên sân khấu, đôi mắt trong như pha lê của cô khẽ nhíu mày vì ánh đèn và tiếng chụp ảnh liên tục, Mẫn mẫn khẽ đứng sát vào người Tư Vũ.
“TGĐ Mạc, anh định gửi lời xin lỗi gì cho nàng tiên Mari vậy?”
1 phóng viên lên tiếng hỏi, Tư Vũ lạnh lùng liếc nhìn tất cả, rồi bất chợt cười tươi cầm tay Mẫn mẫn, hành động đó làm cô hết sức bất ngờ.
“4 năm qua tôi đã không thể chăm sóc nàng tiên Mari, để nàng từ thiên đường hạnh phúc bên cạnh tôi rơi xuống trần gian đầy khó khăn!!!”
Câu nói của Tư Vũ, hình như có trong kịch bản, nhưng Mẫn mẫn ngạc nhiên ngước lên, chẳng phải Viên viên đã nói, TGĐ Mạc thị đã sửa lại hết kịch bản rồi sao? 4 năm qua, sao giống với những gì hắn làm cho cô vậy? Nhưng riêng cái khoản thiên đường hạnh phúc thì không phải!
“Haha, thật khéo đùa, TGĐ Mạc, nghe nói anh đã kết hôn ở tuổi 19 phải không?”
“Đúng!!!”
Mẫn mẫn giật mình, hắn tuy có học cùng cô nhưng hơn tuổi cô thật, mà tại sao tên phóng viên vô duyên kia lại hỏi câu hỏi này cơ chứ! Mẫn mẫn khẽ véo tay Tư Vũ, để hắn ta không tiếp tục trả lời những câu hỏi riêng tư ra, như vậy cô sẽ rất dễ bị lộ.
“Đến năm 20 tuổi thì li dị phải không?”
“KHÔNG!!!”
Tư Vũ hét lớn khẳng định, bàn tay anh đang bóp bờ vai của Mẫn mẫn càng siết chặt hơn, cô khẽ cảm thấy đau.
“Tư Vũ, anh tuyệt đối không được nói chuyện đó ra!”
Mẫn mẫn nhủ thầm với Tư Vũ, cô sợ hắn nói chuyện chưa li dị ra, sẽ chọc tức Lâm Sương, làm cô ta….
“Vợ tôi chính là…..”
Tư Vũ chưa kịp nói dứt câu, thì 1 tiếng hét lớn ở dưới khán giả vang lên, làm Mẫn mẫn tái mặt:
“HẮN TA LÀ MA CÀ RỒNG!!! TƯ VŨ, HẮN TA LÀ MA CÀ RỒNG!!!”
Tiếng hét của Lâm Sương, Mẫn mẫn giật mình, cô vội ra dấu xua xua tay cho Lâm Sương, nhưng cô ta dường như đã mất kiểm soát, cô ta lao đến trên sân khấu, giành lấy Mic của MC rồi hét lớn:
“Tư Vũ, hắn ta là con ma cà rồng hút máu người, cả cô ta, Mẫn mẫn, cũng là ma cà rồng, cả dòng họ Mạc là ma cà rồng!!”
Mọi người bên dưới đều ồ lên kinh ngạc, dĩ nhiên chưa ai thất thần hiểu ra lời cô ta nói, chỉ thấy vẻ tức giận của Lâm Sương thì ngạc nhiên, còn Tư Vũ dường như đã dự đoán được tình huống này, hắn ta mỉm cười:
“Phải, tôi là ma cà rồng!!!”
Tư Vũ khẳng định rồi quay sang Mẫn mẫn, ánh mắt trìu mến hắn nhìn cô làm cô mất tự chủ, bất giác cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, phóng những tia nhìn yêu thương đến đáy yêu thương ấy.
“Phập!!”
Tư Vũ cúi xuống cắn vào cổ Mẫn mẫn, rất nhẹ nhàng, nhưng đủ làm mọi người kinh ngạc. Lâm Sương nhìn cảnh đó, vội khụy xuống, tay làm rơi cả Mic, cô ta vừa nhìn Tư Vũ hút máu Mẫn Mẫn, vừa để im cho bảo vệ lôi đi, chắc đây là chuyện cô ta không thể ngờ đến!!!
Tư Vũ rời khỏi cổ Mẫn mẫn, hắn lau mồm rồi ôm chặt lấy cô, mỉm cười, có lẽ hắn đang chịu đựng sẽ che chắn cho nàng công chúa nhỏ này nếu như mọi người xông lên giết hắn!!!
“A, đây có phải là phần kết của quảng cáo sản phẩm của LOVE OR DEVIL không?!!!???”
Tiếng người đồng thanh ở bên dưới làm Mẫn mẫn và Tư Vũ ngạc nhiên quay xuống, là Phiên Băng, Phục Luân, Lâm Di và bé Phục Phiên, bọn họ hét lớn làm mọi người xung quanh xì xầm, rồi cười lớn, tiếng vỗ tay nổ dài, mọi người đã tưởng đây là 1 chiêu thức lăng xê sản phẩm của công ty Mạc thị.
“Vợ của tôi là Dương Tuyết Mẫn!!! Chính là nàng tiên Mari đang đứng bên cạnh tôi!!!”
Tư Vũ nắm chặt tay Mẫn mẫn, tự tin khẳng định, lúc này trái tim của Mẫn mẫn như lệch nhịp 1 cách quá đáng, cô chỉ muốn ôm chặt hắn vào lòng để khóc òa lên tình cảm đã bị đè nén 4 năm qua, bây giờ không còn Lâm Sương nữa, nhưng sao cô vẫn chưa nói.
Vì cô không tự tin vì tình yêu Tư Vũ dành cho cô, bàn tay trắng ngần của cô vẫn trống trơn….
“4 năm trước, tôi đã cưới được 1 cô vợ cực kì ương ngạnh, vừa sợ vừa chống đối tôi, nhưng lại vô cùng hồn nhiên, ngây thơ, tuy vậy, cô ấy lại cứng cỏi đề nghị li dị với tôi khi tôi đã làm tổn thương sâu sắc cô ấy. Mẫn mẫn, 4 năm qua, là anh không tốt, anh đã không làm 1 người chồng tốt, 4 năm qua, anh có 1 vật, vốn định đưa nó vào ngày sinh nhật 4 năm trước của em….”
Tư Vũ quay sang nhìn cô, rồi rút từ trong túi ra 1 chiếc hộp nhỏ, hắn quì xuống trước mặt Mẫn mẫn trong cái nhìn ngạc nhiên của cô và toàn thể mọi người:
Ông chồng Ma Cà Rồng [Hoàn]
“MẪN MẪN, LẤY ANH NHÉ!!!”
Hắn mở chiếc hộp nhỏ đó ra, là 1 đôi nhẫn, đó chính là chiếc nhẫn năm xưa cô nhìn thấy hắn chọn trong cửa hàng. 4 năm qua, hắn vẫn còn giữ nó???
Mẫn mẫn nghẹn ngào, cô khóc òa lên, gật đầu lia lịa, cô ôm chầm lấy hắn, cười hạnh phúc:
“EM đồng ý, em đồng ý!!! Tư Vũ quá đáng, anh thật là quá đáng, sao anh lại làm em yêu anh như vậy cơ chứ!!!”
Tư Vũ quay sang nhìn Mẫn mẫn, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Tư Vũ rút chiếc nhẫn ra đeo vào tay Mẫn mẫn, đám đông bên dưới vỗ tay ầm ĩ, Viên viên, Băng băng và Lâm Di nước mắt đã chảy giàn giụa vì cảm động, Viên viên tủi thân dựa vào vai Lâm Di, cô khóc nấc:
“Chị Di di, bao giờ em mới có chồng cơ chứ!!!
Mẫn mẫn nhìn Tư Vũ đeo nhẫn vào tay mình, hắn ta nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hôn khắp khuôn mặt của cô, hắn hôn cả những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Mẫn mẫn, em sẽ sống bên anh suốt đời chứ!!!”
“Vầng!!! Em sẽ sống suốt đời, chăm sóc ÔNG CHỒNG MA CÀ RỒNG của em!!!”
HẾT