Ông Chồng Ma Cà Rồng - Chương 06

Tác giả: L.Phiêu

Câu nói của Mẫn mẫn như tăng thêm ánh mắt ngạc nhiên, ngay đến cả Tư Vũ cũng giật mình nhìn cô, cô vợ này, quả thật là lắm chiêu.
Tư Vân vẫn ngồi đó, khuôn mặt dãn ra, Tư Vân có vẻ hài lòng vì câu trả lời đó. Ông bà Mạc thì vui vẻ, cười không ngớt, mọi người bên dưới đều vỗ tay hưởng ứng! Vậy là kế hoạch của Mẫn mẫn đã thành công.
Trở thành Ma cà rồng thì đã sao? Đời Mẫn mẫn cô nhục nhã nhất chính là để tên chồng ma cà rồng bá đạo kia đe dọa, làm cô lúc này lúc nọ, nhiều lúc tim cứ đập như nhảy ra ngoài. ( Trời ơi, Mẫn tỷ không sợ gì thật sao? Haha, sau này còn nhiều biến lắm tỷ ạ)
“Vậy chúng ta bắt đầu nghi thức nhập tộc!!”
Lão Bà kia hất tay ra hiệu, 1 cái bàn để sẵn 2 cái chén nhỏ kia được đưa lên, lão bà đó đưa cho Tư Vũ 1 con dao được trạm trổ rất đẹp, thoáng nhìn qua Mẫn mẫn đã biết đó là thiết kế từ rất lâu rồi. Mẫn mẫn đi theo Tư Vũ đến đứng trước cái bàn. Tư Vũ cầm con dao nhọn, đặt lên bàn tay mình, quay ra hỏi Mẫn mẫn:
“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa! Nếu không muốn, cô có thể đi, tôi hứa sẽ không làm hại cô!”
“Anh có chắc bây giờ tôi đi sẽ không sao chứ!!”
Mẫn mẫn lém lỉnh hỏi thử Tư Vũ, ánh mắt hắn ta giãn ra, cô từ khi nào không còn sợ hắn cơ chứ. Tư Vũ cứa con dao qua lòng bàn tay, khẽ nhăn mặt rồi để máu nhỏ vào chén nhỏ kia. Tư Vũ quay sang đưa dao cho Mẫn mẫn, cô tròn xoe mắt:
“Anh đưa tôi làm gì?” Tên Tư Vũ kia làm trò gì lạ vậy? Không phải bắt cô cắt tay đấy chứ????
“Còn làm gì nữa??”
Mẫn mẫn cười khổ, cầm lấy con dao, chẳng phải anh ta đã hút máu cô rồi hay sao? Giờ còn bắt cô tự cứa tay để lấy máu nữa chứ!
“Ai da” Mẫn mẫn rạch 1 vệt nhỏ trên ngón tay, cô khẽ kêu lên, con dao này thật là sắc quá, cứa sâu vào thịt của cô.
“Lễ nhập tộc bắt đầu!!”
Lão bà dõng dạc, Mẫn mẫn cười khổ cầm lấy chén máu của Tư Vũ, vòng tay qua hắn, nhắm mắt uống một mạch, mùi máu tanh xộc lên xúi cô.
Mẫn mẫn khụy xuống, cô run rẩy, người cô bắt đầu đau nhức, Tư Vũ nhìn cô với thái độ rất bình thường, thật là, chẳng lẽ cô sắp biến thành ma cà rồng thật ư????
Mẫn mẫn cảm thấy đau mắt, cô nhức cả hàm răng, bất giác Mẫn mẫn đưa tay sờ lên mặt, ôi, chiếc răng nanh từ đâu chui ra thế này???? Không phải cả khuôn mặt cô sẽ biến dạng đó chứ???
“Tư Vũ…” Mẫn mẫn mếu máo gọi tên hắn “Khuôn mặt tôi có bị biến đổi không????”
“Đứng lên đi, mọc răng nanh là đã kết thúc biến đổi rồi!!” Tư Vũ “ân cần” cúi xuống, kéo Mẫn mẫn đứng dậy.
“Cô chỉ có răng nanh, có thể uống máu người khác, nhưng không được uống máu đàn ông, cô sẽ khỏe hơn, và có thể chạy nhanh hơn hổ, bật cao!”
“Tại sao tôi không được uống máu đàn ông??” Mẫn mẫn ngây thơ hỏi.
“Vì tôi không cho phép!!” Tư Vũ lườm Mẫn mẫn, cô ngây thơ thật hay giả nai vậy???
“Giờ thì bắt đầu sự gắn kết!!Chấp nhận quyền lực của Mạc gia!”
Lão bà đó lại lên tiếng, sao lắm thủ tục vậy cơ chứ?? Trở thành ma cà rồng? Cô có sai không??
Mẫn mẫn bị Tư Vũ bế bổng lên người, tiến về phía hồ nước.
“Anh làm gì vậy??” Mẫn mẫn giãy nảy, không chịu yên, Tư Vũ vẫn lạnh lùng, rồi…
“Tùm….”
“Ừng ừng ọc ọc ọc”
Tư Vũ ném cô xuống hồ, Mẫn mẫn không biết bơi, tên kia định giết cô hay sao??????????????
Liền ngay sau đó, Tư Vũ cởi áo khoác, rồi nhảy xuống…..Tư Vũ cầm lấy tay Mẫn mẫn, kéo cô vào và…..
“Tư…hừ hừ….Vũ…hừ, có thể, cho….ha ha ha hắt xì…..Hức, cho lửa to lên được không?”
Mẫn mẫn run cầm cầm, ôm chặt cái áo khoác Tư Vân đưa cho ngồi cạnh đống lửa mà Tư Vũ vừa đốt lên. Sau màn nhập tộc, Mẫn mẫn cảm thấy có chút khác thường trong cơ thể, tuy rằng lúc ngã xuống dưới nước cô không biết bơi, nhưng hoàn toàn có thể thở được. Điều kì lạ này là sao? Tư Vân đối xử với cô cũng khác, tuy ánh mắt đỏ hoe kia vẫn nhìn cô không mấy thiện cảm, nhưng chí ít cũng đối xử dễ chịu hơn. Đúng là 1 người đa tính cách mà.
“Cô thật là, cô chắc chắn là con ma cà rồng yếu nhất dòng tộc! Lửa to thế này đủ thiêu chín 1 con heo sữa rồi đấy!!”
“Aiggggg, tự dưng anh nói đến heo sữa làm tôi đói muốn chết!!”
Mẫn mẫn xoa xoa bụng, cô đói thật, tối còn chưa kịp ăn uống gì đã bị tên Tư Vũ bá đạo kia đè cổ ra đi dạ hội, rồi uống 1 chén máu tanh, nhảy tùm xuống tắm miễn phí ở dưới hồ, thật là….!
“Mà Tư Vũ này, liệu anh có thể….?” Mẫn mẫn gợi chuyện, cô muốn hỏi Tư Vũ 1 số điều thắc mắc…
“Cứ nói!”
“ 2 người trước…….”
“1 người đã chết 1 người còn sống! Cô muốn hỏi ai?”
Tư Vũ không hề ngạc nhiên với điều Mẫn mẫn muốn hỏi, chắc hắn cũng muốn nói với cô, Mẫn mẫn gật đầu cái rụp, xích lại ngồi gần Tư Vũ, chăm chú lắng nghe….
“Đó là người yêu đầu tiên của tôi, tôi ấy rất đẹp, mái tóc xõa dài thẳng mượt, chỉ cần chạm vào là muốn vuốt ve cả ngày, đôi mắt cô ấy đẹp tựa như viên pha lê, đó là 1 cô gái nhìn bề ngoài rất yếu đuối, nhưng thật sự rất kiên cường!”
Tư Vũ mắt sáng rực, khuôn mặt hắn ta hạnh phúc nói về người con gái đó. Mẫn mẫn quan sát biểu cảm của Tư Vũ, có đôi phần cảm thấy tủi thân, dù gì hắn cũng là chồng cô, chí ít ngồi trước mặt vợ mình mà nghĩ đến người con gái khác lại hạnh phúc đến vậy. Mẫn mẫn cúi đầu xuống, cô cảm thấy như mình vừa đánh mất gì đó!.
“Tại sao anh lại giết cô ấy?”
Mẫn mẫn giọng buồn buồn hỏi, Tư Vũ nghĩ cô buồn vì người con gái trước đây của hắn, nên tiếp tục kể tiếp, không để ý đến Mẫn mẫn.
“ Tôi hỏi cô ấy, nếu tôi thật sự là người không như cô ấy mong muốn hay tưởng tượng, tôi là 1 người tồi tệ, tồi tệ hơn cả kẻ sát nhân, cô ấy có yêu tôi không, và cô ấy nói rằng yêu tôi dù tôi là ai!. Tôi ngây thơ tin vào lời nói đó, đưa cô ấy đến lễ nhập tộc. Vừa biết rằng tôi là ma cà rồng, cô ấy đã như muốn rời khỏi tôi ngay lập tức, nhưng vì đảm bảo tính mạng,cô ấy đã ở lại. Khi chuẩn bị nhập tộc, Vân nhi cũng đứng lên nhắc nhở cô ấy, nói về nhập tộc, và không ngần ngại, cô ấy đã rời bỏ tôi!.”
Tư Vũ ngập ngừng, Mẫn mẫn tuy có tủi thân, nhưng cũng muốn nghe nói tiếp chuyện, nên đưa mắt nhìn Tư Vũ.
“Hôm sau tôi đến tìm cô ấy để giải thích, thì thấy cô ấy đang tay trong tay theo người khác. Tôi uất hận vì 1 con người tầm thường kia dám từ bỏ tôi, tôi đã hút máu cô ấy cho đến chết, tôi không có được cô ấy, không ai có thể có được cô ấy!”
Mẫn mẫn giật mình, thật sự vừa nãy cô đã có chút suy nghĩ thoáng qua là sẽ chăm sóc ông chồng ma cà rồng của mình để chữa lành vết thương đó cho hắn, nhưng thật sự tình cảm hắn dành cho người con gái kia quá sâu đậm, liệu cô có đủ tư cách???
“Vậy còn người thứ 2?”
“Đó chính là Lâm Sương, người gây sự với cô sáng nay! Sau khi giết cô ấy, Lâm Sương vô tình phát hiện ra tôi là ma cà rồng, nhưng không như cô ấy, Lâm Sương lại an ủi tôi, đề nghị chăm sóc tôi. Và lần thứ 2 tôi đặt niềm tin vào 1 con người, dù là người tôi không có tình cảm, tôi cảm kích vì sự quan tâm của Lâm Sương. Khi đến buổi lễ nhập tộc, Lâm Sương cũng không khác gì người con gái ấy, nhưng tôi không giết Lâm Sương, làm thế nào là quyết định của cô ta!”
“Ừm”!!
Mẫn mẫn gật đầu rồi cúi xuống cầm thanh củi cho vào đống lửa, chuyện gì đây? Sao cô lại thấy buồn khi hắn nhắc đến người con gái khác cơ chứ? Lúc hắn cầm tay cô dưới nước, cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ, lúc hắn chạm môi cô, cô cảm thấy cơ thể như có luồng điện chạy qua.
Không, không phải!!!
Mẫn mẫn kiên quyết cố gắng phủ nhận tình cảm, cô không thể thích Tư Vũ được.
Vì sao? Vì sao ư?
Chỉ là lần đầu tiên cô gặp 1 người cao ngạo hơn cô, lần đầu tiên cô gặp 1 người mà vốn dĩ trước nay hàng tỉ người trên thế giới tưởng là truyền thuyết, vốn dĩ cô lần đầu tiên bị hắn bá đạo bức ép rồi xoay 360 độ quan tâm cô nên cô ảo giác về tình cảm dành cho hắn thôi.
Đúng, đúng! Chỉ là ảo giác, 1 thời gian rời xa hắn, thì sẽ ổn định lại thôi.
Mẫn mẫn đứng dậy, để áo khoác của Tư Vân vừa đưa xuống, lạnh lùng hỏi Tư Vũ:
“Sau khi tuần này đi du lịch theo ý muốn lão bà của anh, tôi có thể về nhà mình được chứ!”
“Tùy cô!”
Tư Vũ lạnh lùng nhìn vào đống lửa, Mẫn mẫn quay gót bước đi.
Lúc nãy nghe giọng nói lạnh lùng của Mẫn mẫn, rồi nghe thấy ý định về nhà, Tư Vũ có cảm giác như thứ gì đó rất đặc biệt sắp rời xa hắn.
Khi cầm tay Mẫn mẫn, trái tim Tư Vũ đã run rẩy, hắn hết sức nhẹ nhàng kéo tay cô về phía hắn khi ở dưới nước, khi đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô, hắn cảm thấy như trống ngực đập thình thịch, như chuông nhà thờ reo vang.
Mẫn mẫn mệt mỏi mở cửa phòng, Tư Vũ đi theo sau cô, vừa nãy trên đường đi về cô gật gà gật gù, buồn ngủ sắp chết rồi. Vừa nhìn thấy cái giường, cô vội đánh người xuống:
“Haizzz, cái giường yêu quí, tuy chúng ta mới biết nhau được 3 ngày, nhưng mà mày biết không, tao vừa nhớ mày đến chết đi đấy!!”
Tư Vũ nhìn thấy bộ dạng của Mẫn mẫn, bất giác bật cười, nhưng hắn vẫn cố lạnh lùng, nhìn Mẫn mẫn:
“Cô không đi tắm hay sao?”
“Anh còn có mặt ở đây thật sự tôi không dám thay quần áo chứ chưa nói gì đi tắm ý!” ( Mẫn tỷ không định tắm thật sao?)
“Vậy tùy cô!”
Tư Vũ mở tủ quần áo, cởi áo ra:
“AAAAAAAAa, anh làm trò gì vậy???”
Mẫn mẫn chui vào chăn, hét ầm lên, cô chưa nhìn thấy gì, chưa nhìn thấy gì!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Cô chưa nhìn thấy bao giờ à mà tỏ vẻ ghê rợn đến vậy!”
“Chưa, tôi chưa từng, anh mau mặc áo vào đi, đến Phục Luân còn không dám đối xử bất lịch sự với tôi như anh!!!”
Mẫn mẫn vẫn thét lên vô vọng, Tư Vũ vừa mặc quần áo xong, nghe Mẫn mẫn nhắc đến Phục Luân, trong lòng vô cùng cảm thấy không thoải mái, hắn trèo lên giường, giật lấy chăn của Mẫn mẫn:
“Cô đừng có nhắc đến tên Phục Luân trước mặt tôi!!”
“Tại sao, tại sao chứ!!!”
Mẫn mẫn bỏ chăn đang trùm kín đầu ra, tức giận hỏi Tư Vũ, nhưng lại phát hiện ra, hắn đang nằm ngay cạnh cô, và….ngay trên 1 chiếc giường!!?!!????!
“Tênnnnnnnnnnn kiaaaaaaaaaaa!!!!!! Mau tránh raaaaaaaaaaaaaaa!!”
Mẫn mẫn hét lên 1 lần nữa ( may là phòng cách âm chứ không Mẫn tỉ thành mặt mo rồi =))~). Tư Vũ hếch mặt lên ngang bướng nhìn cô, Mẫn mẫn ngạo khí vụt lên ngất trời, lửa giận phừng phừng co chân lên và cho Tư Vũ ngay 1 đạp đã xuống giường…….(trời ơi Mẫn tỉ….=.=”)
“Cô làm gì vậy?????” Tư Vũ ngã lăn xuống dưới, đập đầu vào sàn, hắn ta tức giận đứng dậy, gầm lên, Mẫn mẫn vẫn ương bướng, ngang ngạnh nhìn hắn, rồi chỉ vào ghế sô fa.
“Anh ngủ ở kia đi! Mai đi du lịch rồi thuê 2 phòng, giờ anh chịu khó nằm tạm đi!”
“Tại sao cơ chứ! Cô mới là người chiếm phòng của tôi mà!!!”
“Nhưng tôi không quen ngủ ở sô fa”
“Vậy tôi quen chắc! Mặc kệ cô!”
Tư Vũ bướng bỉnh trèo lên, giật lại chăn của Mẫn mẫn, cuộn tròn lại.
“Được, xem ai gan hơn ai!!!”
Mẫn mẫn cáu kỉnh rồi cầm lấy đầu chăn, cô giật mạnh về phía mình, vì đã là ma cà rồng, nên cô cũng không mấy vất vả để giành giật với Tư Vũ.
Và bây giờ, 1 cảnh rất bất đắc dĩ xảy ra, Mẫn mẫn và Tư Vũ, mỗi người cầm 1 đầu chăn giằng co, không ai chịu nhường ai…
“Hừ, Cô giỏi lắm, cô không sợ tôi hút máu cô sao???”
“Không, tôi cũng là ma cà rồng rồi đó!!!”
“Cô mau bỏ ra!!”
“Anh bỏ ra đi!”
“R ẹ tttttttttttttttttttttttttttttt”
1 tiếng rách xé ngang tấm chăn, do mất thăng bằng, Mẫn mẫn và Tư Vũ ngã xuống 2 bên cạnh giường ( Haha =))~ )
Mẫn mẫn vội ngồi dậy, trèo lên giường, giang rộng tay chân ra che hết giường, Tư Vũ có chậm hơn 1 chút, bất lực nhìn Mẫn mẫn:
“Tạm nhường cho cô, dù gì tôi cũng không chấp nữ nhi!”
Và thế là Tư Vũ của chúng ta đành ngậm ngùi ôm gối và 1 nửa mảnh chăn rách ra ghế sô fa ngủ ( trùi ui sao cảnh này thấy tội nghiệp Vũ ca quá vậy!!)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc