# Mẹ của Lục Hi Hòa và một cô gái trẻ thân mật đi dạo phố
Hotsearch đột nhiên xuất hiện, Tô Dạng Nhiên nhận được điện thoại của Lục Quỳnh Cửu khi đang sửa đổi phần kết của《Tiếng bước chân trong nhà trọ》.
"A lô?"
"Tô Dạng Nhiên, em lên Weibo xem thử đi."
"Sao thế ạ?"
"Em lên hotsearch rồi."
"Hả?"
Tô Dạng Nhiên mơ màng, sao mình lại lên hotsearch chứ? Gần đây cô có làm gì đâu?
"Có phải em và mẹ của Lục Hi Hòa đi dạo cửa hàng bách hóa phải không?"
"...Vâng, cũng lâu rồi ạ."
"Nếu vậy thì chị không nhìn lầm đâu, em tự xem đi."
Tô Dạng Nhiên lên Weibo, mở hotsearch, quả nhiên thấy video cô và dì Thẩm cùng nhau đi dạo cửa hàng, đó là lúc cô vừa từ Yên Thành về, đã lâu thật lâu rồi.
Bởi vì Lục Hi Hòa thường xuyên đi dạo phố cùng mẹ nên Thẩm Lan Du là người duy nhất trong nhà bị báo chí biết thân phận. Tô Dạng Nhiên đoán chắc lúc đầu nhà báo tưởng cô là Lục Hi Hòa nhưng lúc sau mới phát hiện không phải, không có tin gì hot nên mới tung video ra lúc này.
Video này không có gì nổi bật nhưng vì Thẩm Lan Du và cô rất thân mật, tay trong tay mỉm cười ra vào cửa hàng, hơn nữa video cũng rõ, thấy được toàn bộ góc mặt Tô Dạng Nhiên, giá trị nhan sắc của cô lớn quá, càng ngày càng hot, thậm chí có người bình luận thắc mắc cô là ai.
"Khả năng ngoại giao của em cũng tốt quá đó chứ?"
"Dạ?"
"Chuyện ký hợp đồng với minh tinh Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn không nói đi, em còn trực tiếp tiến công người nhà người ta hả?"
Tô Dạng Nhiên có hơi xấu hổ, "Gì chứ, không phải vậy đâu."
"Hả? Là thế nào? Em nói rõ ra đi."
"Chị có thể sẽ kinh ngạc đó."
"Nói mau."
"Chị biết em có bạn trai phải không?"
"Biết."
"Bạn trai em là... em của Lục Hi Hòa."
"Phụt..." Bên kia Lục Quỳnh Cửu đang uống cà phê cũng phun ra ngoài, "Em... Em không có nói đùa chứ?"
"Không có." Tô Dạng Nhiên sợ chị ấy suy nghĩ nhiều nên bổ sung một câu, "Lúc quen nhau em cũng đâu có biết, về sau mới biết."
"Hèn gì Lục Hi Hòa để ý em đến vậy." Lục Quỳnh Cửu nói. Tô Dạng Nhiên nhíu mày, "Bỏ đi chị, đó là nhờ mị lực và tài năng của em mà."
Lục Quỳnh Cửu sững sốt, sau đó bật cười, "Được được được, nhờ mị lực, nhờ tài năng của em cả."
Chuyện càng ngày càng hot, Lục Hi Hòa cảm thấy mình nên ra mặt nhưng trước đó phải gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô định thế nào. Tô Dạng Nhiên không muốn bị chú ý quá nhiều vì vậy nhờ đội ngũ của Lục Hi Hòa giải quyết, nhân viên thông báo đó là mẹ và em gái cùng đi dạo phố, vì vậy Tô Dạng Nhiên vô hình bị đội lên danh hiệu em gái của Lục Hi Hòa.
Tin tức được thông báo ra, nhiều cư dân mạng không biết cũng tin là thật, nhưng bạn bè thân thiết không buông tha cho cô, đặc biệt là Mạnh Điềm, sau khi tan làm đã trực tiếp chạy tới.
"Cậu nói coi sao tự nhiên cậu lại là em gái của Lục Hi Hòa được?"
"Tớ biết cậu là Dạng Túc, có quan hệ tốt với chị ấy nhưng nội bộ nhà người ta cậu cũng tấn công hả?"
"....."
Mạnh Điềm như nã pháo liên hoàn khiến cô không chống đỡ nổi, cuối cùng cô đành nói chuyện gia đình anh cho cô ấy nghe. Sau khi nghe xong, Mạnh Điềm ngây người nửa ngày không phản ứng, cuối cùng ngã ra ghế sa lon.
"Thế gian có một loại duyên phận thật cmn kỳ diệu..." Cô ấy tự lẩm bẩm.
Cố Tư Liễm cũng kinh doanh lĩnh vực giải trí, vì vậy lần lên hotsearch này anh là người đầu tiên biết. Anh liếc mắt một cái đã nhận ra người trong video vì vậy cũng gọi điện thoại cho cô. Tô Dạng Nhiên cũng không giấu anh, Cố Tư Liễm biết thì người nhà họ Cố cũng biết, bọn họ không ngờ Thẩm Quyến và Lục Hi Hòa lại còn có tầng quan hệ thế này.
Lục Hi Hòa là nhân vật của công chúng, là một người có sức ảnh hưởng cực lớn, trong làng giải trí ai mà không biết cô ấy là phu nhân của Thiên Lạc. Kỷ Diễn đã dùng hết tài nguyên xuất sắc nhất của Thiên Lạc để nâng cô lên, mấy năm trước cũng bắt đầu ngoại tiến, chỉ dựa vào gia thế là Cố gia đã không thể so bì với Thẩm gia, đừng nói là sau lưng Lục Hi Hòa còn có một tổng tài cực kỳ sủng vợ.
Chuyện này coi như trôi qua, mấy ngày sau hotsearch cũng từ từ lặn xuống.
Cuối tháng sáu, 《 Tiếng bước chân trong nhà trọ 》của Tô Dạng Nhiên chính thức viết xong, cô đưa bản gốc và bản chỉnh sửa qua cho Lục Hi Hòa, chị ấy nói dự tính tháng chín sẽ khai máy. Dĩ nhiên chuyện lần trước Lục Hi Hòa thương lượng cô vẫn chưa quên, chị ấy vẫn còn nuôi ý định muốn cô theo đoàn phim làm biên kịch.
Tô Dạng Nhiên không biết làm sao, Lục Hi Hòa liền bảo cô về thương lượng với Thẩm Quyến, hỏi anh nghĩ thế nào, Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một hồi cũng đồng ý.
Buổi tối anh về nhà, Tô Dạng Nhiên cùng anh nói đến chuyện này.
"Anh thấy em nên tham gia không?"
Thẩm Quyến đặt đũa xuống, "Anh cảm thấy chuyện này rất tốt mà."
"Ý anh là anh ủng hộ em tham gia đoàn phim hả?"
"Ừ, mặc dù anh không biết nhiều về ngành này nhưng anh biết để chuyển từ nhà văn thành biên kịch không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như có cơ hội sao em không thử một chút, huống chi bước đầu tiên là ở Thiên Lạc, là một bước đệm rất tốt, sự nghiệp của em cũng từ từ phát triển, dù em tiếp tục làm nhà văn hay biên kịch thì đều là lựa chọn tốt." Thẩm Quyến nghiêm túc giúp cô phân tích.
Tô Dạng Nhiên nhấp môi, "Nhưng nếu em vào tổ phim sẽ rất bận rộn đó."
"Bận bịu thì bận bịu nhưng sẽ rất mới mẻ, em sẽ trải nghiệm cuộc sống không giống bình thường."
"Em biết, nhưng nếu bận rộn thì không thể mỗi ngày anh về nhà cũng đều gặp em được."
"Như vậy thì sao..."
Thẩm Quyến nói xong liền thấy chân mày Tô Dạng Nhiên nhướng lên, sau đó nghe cô nói, "Anh nói gì? Ý anh là không muốn mỗi ngày về nhà đều thấy em đúng không? Anh chán em?"
Thẩm Quyến sững sốt, vội vàng giải thích, "Không phải... anh không có ý đó... anh..."
Tô Dạng Nhiên nhéo gò má anh, dùng sức giày xéo, "Em không nghe, em không nghe, nếu anh dám có suy nghĩ này em... em sẽ đánh anh đến nổi dì Thẩm nhận không ra luôn."
Thẩm Quyến nghe vậy thì bật cười, để tránh mặt mình biến dạng anh vội vàng giữ tay cô lại, "Anh không dám, anh không dám, nhưng em chưa nghe xong đã ăn Hi*p anh, bất công quá."
Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Thẩm Quyến kéo mặt cô quay lại, "Ý anh là sau khi tan làm anh có thể tới tổ quay gặp em, hoặc là chúng ta thuê nhà ở gần đó, như vậy mỗi ngày em đều được gặp anh rồi!"
Tô Dạng Nhiên suy nghĩ, "Nếu thuê nhà ở đó thì anh đi làm hơi xa đấy."
"Anh lái xe cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần mỗi ngày đều được gặp em là tốt."
Tô Dạng Nhiên bật cười, bị anh ba hồi tám bận dỗ vui vẻ lên, Thẩm Quyến thấy cô vui lên, hỏi: "Em vui chưa?"
"Ừ, vui, vậy em nói kết quả với chị ấy nhé?"
"Được, nói đi."
Lục Hi Hòa nhận được câu trả lời từ Tô Dạng Nhiên thì vô cùng phấn khởi, "Quyết định vậy nhé?"
"Vâng."
"Vậy mấy ngày nữa chị sẽ bảo chồng thông báo cho truyền thông, đến lúc đó em không thể đổi ý nữa đâu nha."
"Yên tâm đi mà chị, em không đổi ý đâu."
"Được được, lúc đến tổ quay chị sẽ bảo bọc em, bảo đảm không ai dám bắt nạt em."
Tô Dạng Nhiên cười lên, "Vậy thì nhờ chị hết."
"Ok ok."
Kỷ Diễn đi ra thấy Lục Hi Hòa tay cầm điện thoại khuôn mặt phấn khích, hỏi: "Tiểu Tô đồng ý rồi?"
"Đúng vậy, nhờ tiểu Quyến có biện pháp, không biết em ấy nói gì mà Nhiên Nhiên đồng ý rồi." Lục Hi Hòa nói.
Đối với việc Tô Dạng Nhiên tham gia chế tác anh cũng rất ngạc nhiên và vui mừng, công ty bọn họ đã đánh giá thử kịch bản, kết quả rất vừa ý, nếu tác giả tự mình đảm nhận chức vụ biên kịch, bọn họ sẽ bớt đi nhiều đường quanh co, vai diễn cũng sẽ được phân tích kỹ càng chính xác hơn.
"Em vui lắm hả?"
"Đương nhiên rồi." Lục Hi Hòa hất cằm, "Nhiên Nhiên vào tổ quay thì em có thêm bạn."
"Em thích em ấy nhất hả?" Kỷ Diễn ngồi xuống mép giường, đột nhiên hỏi một câu.
Lục Hi Hòa đang nhắn tin với Tô Dạng Nhiên, không để ý Kỷ Diễn nói gì, chỉ nghe được cái gì mà thích hay không thích, vì vậy không chút nghĩ ngợi đã gật đầu, "Đúng vậy, thích nhất."
Vừa nói xong, điện thoại trong tay đột nhiên bị lấy đi, cô kinh ngạc nhìn sang, "Anh lấy điện thoại em làm gì?"
Một giây kế tiếp, chiếc điện thoại đáng thương bay theo hình parabol hoàn mỹ bị ném đến cuối giường, Lục Hi Hòa đứng dậy muốn đi nhặt điện thoại nhưng cổ tay lại bị anh níu chặt, Kỷ Diễn lấn người lên, cô nhìn anh, "Anh... anh làm gì vậy?"
Đôi mắt anh u tối, "Em thích tiểu Tô nhất? Còn anh thì sao?"
Lục Hi Hòa sững sốt một lúc, sau đó không nhịn được bật cười, "Anh đang ghen à?"
Kỷ Diễn không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn cô. Lục Hi Hòa cười không thể ngừng, "Anh lạ thế, ăn giấm của con đến cả em dâu, từ lúc nào anh thay đổi vậy?"
"Em phải thích anh nhất mới được."
"Thế còn con?"
"Tụi nó cũng phải xếp sau anh."
"Buồn thay cho người cha như anh, đau lòng giùm mấy đứa nhỏ... Ưm..." Lục Hi Hòa còn chưa nói xong đã bị một đôi môi khác ngăn lại.
Kỷ Diễn đã không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp, bây giờ cô có nói gì cũng không phải lời anh thích nghe, vậy không nói cho mau, anh không thèm nghe nữa, người mà cô thích nhất chỉ có thể là anh.