Đầu đường Thường Dương xe cộ qua lại như mắc cửi.
Phó Tri Hoán không sốt ruột đi ngay vào trong mà đứng dựa vào cửa xe, tay kẹp điếu thuốc, cụp mắt nhìn ánh lửa lóe lên chiếu sáng đôi con ngươi không chút cảm xúc.
Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán café trước mặt, nâng tay lên xem đồng hồ rồi Ϧóþ tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.
Cửa kính xe bị ấn hạ, Ôn Nguyễn tì mặt vào cửa sổ, lặng lẽ liếc anh một cái, cất giọng an ủi: “Tâm trạng anh khá hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn khó chịu thì anh thử nghĩ tích cực hơn đi, biết đâu hôm nay lại biết sự thật năm đó…”
Phó Tri Hoán nhìn cô, nhếch môi nói: “Không, anh không nghĩ đến việc đó.”
Ôn Nguyễn không ngờ anh lại trả lời thế, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Thế nãy giờ anh nghĩ gì thế?”
Phó Tri Hoán mỉm cười, khom người dùng tay 乃úng nhẹ một cái vào trán cô, nói: “Hôm qua anh đã đồng ý với em nay sẽ dành một ngày để hẹn hò, nhưng buổi ngày hôm nay lại chẳng biết bao giờ mới bù lại được. Anh đang suy nghĩ không biết cô gái nhỏ có giận anh không?”
Ôn Nguyễn co người ôm trán rụt ra đằng sau, lòng hiểu rõ anh đang tìm cớ để cô không lo lắng nên rất nể tình không vạch trần, phối hợp đáp: “Em không hề ích kỷ hay thù dai nhé!”
Phó Tri Hoán thôi đùa, đứng thẳng dậy, đưa tay xoa đầu Ôn Nguyễn: “Đến giờ rồi, anh vào đây.”
Bên trong tiệm café được bày trí khá lịch sự, tao nhã. Nhưng, có vẻ do hôm nay là ngày thường, mọi người vẫn phải làm việc, thêm nữa là lượng người qua lại đường Thường Dương không quá nhiều nên giờ trong quán khá vắng vẻ.
Ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt là thấy ngay Chu Như Thanh đang ngồi trong góc.
Phó Tri Hoán không lập tức bước tới mà đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Chu Như Thanh một lúc. Tuy nét mặt anh chẳng thay đổi gì nhưng tay phải lại lặng lẽ cong ngón tay, nắm chặt.
Yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt nặng nề.
Như thể người ngồi nơi đó không đơn giản là một người.
Mà là sự thật đã dằn vặt anh suốt 20 năm qua.
Đúng lúc ấy, có đôi tay khẽ động vào ngón tay Phó Tri Hoán, chậm rãi tách bên tay đang siết chặt ra và nắm lấy.
Phó Tri Hoán sững sờ, quay qua nhìn người bên cạnh.
Ôn Nguyễn cười nhẹ, nói: “Em vào với anh.”
Anh đã một mình chống đỡ suốt hai mươi năm.
Từ nay về sau, anh sẽ không còn đơn độc nữa.
*
Tâm trạng Chu Như Thanh đang rất tệ.
Mới mấy ngày thôi mà tóc bạc trên đầu chị ta nhiều lên trông thấy, mắt sưng húp, cả người tiều tụy nhìn không có tí tinh thần nào. Cũng không biết cả ngày lẫn đêm mấy ngày qua chị ta đã khóc nhiều đến mức nào mà giọng nghe khô khốc, khàn đặc vô cùng.
“Mấy hôm trước sau khi về nhà, tôi có cặn kẽ chồng mình một lần nhưng lúc đó anh ấy không hé răng với tôi nửa lời. Mãi cho đến khoảng hai ngày trước, sau khi con gái mất tích tôi ép hỏi cho ra nhẽ, anh ấy mới chịu khai thật.”
“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, liệu có phải nghiệp chướng người lớn gây ra năm đó nay đang ứng trên người trẻ nhỏ hay không.”
Nói đến đây, giọng Chu Như Thanh trở nên nghẹn ngào. Chị ta quay mặt sang hướng khác, rút giấy lau đi giọt nước mắt không dằn lòng được rơi xuống. Ổn định cảm xúc xong xuôi, chị ta mới hắng giọng nói tiếp: “Tôi biết nỗi đau mất đi người thân đau đớn như thế nào cho nên tôi nhất định phải nói chuyện này cho cậu Phó biết. Coi như là tích đức vì con đi, hi vọng con bé sớm ngày được tìm về, không thì… cũng đỡ khổ cực hơn.”
Từ nãy đến giờ, Phó Tri Hoán không nói câu nào, bình tĩnh ngồi tựa lưng vào ghế lắng nghe, nhưng biểu hiện lại giống như đang kiềm nén cảm xúc vậy, cố tỏ ra thật lạnh nhạt.
Ôn Nguyễn thở dài, đẩy cốc nước về phía Chu Như Thanh: “Chị uống ngụm nước đi.”
Chu Như Thanh cúi đầu nói cảm ơn, đón lấy ly nước, còn chưa kịp cầm lên uống đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam khàn khàn:
“Thanh Thanh.”
Chẳng biết Kim Thần Hách vào quán từ lúc nào. Gã ló nửa người ra từ sau bức bình phong, nhìn vô cùng mệt mỏi và sa sút.
Chu Như Thanh ngạc nhiên, đứng bật dậy hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Kim Thần Hách không đáp lại, liếm môi quay qua nhìn Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán ngước lên nhìn thẳng vào mắt đối phương. Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, một tay đặt trên bàn gõ nhịp theo tiết tấu, bình thản không vồn vã.
Kim Thần Hách thu hồi ánh mắt, bật cười tự giễu ngồi xuống cạnh Chu Như Thanh rồi đưa tay ấn bả vai chị ta, kéo người ngồi xuống cùng: “Sáng sớm hôm nay em vội vã ra ngoài, tối qua lại lén lút vào nhà vệ sinh nói chuyện. Chúng ta là vợ chồng suốt bao nhiêu năm qua, đương nhiên anh biết em định làm gì.”
Khóe mắt Chu Như Thanh ầng ậc nước, nghẹn ngào quay đầu nén tiếng nức nở, nhưng vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt.
Kim Thần Hách dịu dàng nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình trong giây lát rồi thẳng lưng quay qua nói chuyện với Phó Tri Hoán: “Cậu Phó, nghi ngờ của cậu là đúng, tôi có liên quan đến vụ án ngày đấy.”
Năm đó, Kim Thần Hách là một thanh niên chơi bời lêu lổng, đến công viên giải trí làm thuê theo sự sắp xếp của gia đình. Gã phụ trách vận chuyển xe rác mà những người dọn vệ sinh trong khu đẩy ra đến vị trí tập kết ở bên ngoài.
Làm lụng vừa mệt vừa vất vả nhưng lương lại chẳng thấm vào đâu.
Sau đó có một hôm, có người đến nói với Kim Thần Hách rằng: “Có muốn kiếm thêm tí tiền không? Công việc nhẹ nhàng lắm, lúc nào cậu vận chuyển thùng rác trong này ra bên ngoài thì ngó qua khu cửa Đông một tí, nếu thấy có xe rác nào ở đó thì tiện thể đẩy ra ngoài luôn.”
Nghe cái là Kim Thần Hách biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng nghĩ lại thì số mình cũng thuộc loại rác rưởi vô dụng. Nhỡ có xảy ra chuyện thì chỉ cần bảo không biết gì hết, vậy là chả có tội lỗi gì cả.
Đã thế còn thu về rất nhiều tiền, một con đường dễ dàng kiếm sống.
Kim Thần Hách hồi ấy là một tên côn đồ nức tiếng gần xa, không chịu học hành tử tế mà đi gây chuyện khắp nơi để moi tiền của những chủ cửa hàng nhỏ lẻ, tự cảm thấy mình tự tung tự tác thế này rất ngầu, tam quan đạo đức chẳng có nên gật đầu đồng ý luôn.
Lúc nhận lời, gã thầm nghĩ thứ được vận chuyển chắc có lẽ là thuộc loại hàng cấm như kiểu thuốc phiện này nọ, toàn những mặt hàng mà pháp luật không cho phép giao dịch.
Mãi cho đến một ngày, sau khi vận chuyển không biết bao nhiêu thùng rác, gã chợt tò mò không hiểu thứ được giấu bên trong này là thứ gì.
Lòng tò mò bị khơi gợi. Sau khi vận chuyển thùng rác tới nơi được chỉ định, gã lén lút mở nắp thùng rác lên trộm nhìn thứ được giấu bên trong.
Vừa nhìn một cái, gã đã sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Bé gái nằm bên trong quần áo rách tả tơi, máu me be bét, trên người có không biết bao nhiêu là vết thương lẫn vết bầm, nhìn qua trông không còn tí sự sống nào. Bé yên lặng nằm trong thùng rác thối u, dọa cho tên côn đồ như Kim Thần Hách hãi hùng khi*p vía.
Lòng gã bồn chồn bất an, tay run rẩy đóng nắp thùng rác lại, lảo đảo đi thêm mấy bước mới sực ngộ ra.
Chẳng lẽ, thứ mấy ngày nay gã vận chuyển là trẻ con?
Gã hoảng sợ, không cách nào lấy lại được bình tĩnh trong khoảng thời gian ngắn. Gã ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, hút liên tục mấy điếu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại đôi chút.
Không được.
Tuyệt đối không được báo cảnh sát.
Gã không thể đắc tội với đám người đó được. Báo cảnh sát không chỉ khiến mình có khả năng bị bắt, mà còn có thể bị bọn kia tìm tới trả thù.
Nghĩ xong xuôi, Kim Thần Hách ngẩng lên nhìn thùng rác mình vừa vận chuyển rồi cắn răng đứng lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời khỏi hiện trường.
Sau đấy, tới lúc điều tra gã cũng được thả ra.
Về sau, Kim Thần Hách càng ngày càng lún sâu vào con đường làm giang hồ. Cả ngày không làm gì, chỉ biết lôi kéo anh em đi gây chuyện, đánh nhau, tự cảm thấy người trong giang hồ nên có phong thái như thế này mới đúng.
Cảm giác áy náy khi thấy thi thể nằm trong thùng rác cứ thế mà biến mất theo thời gian, thậm chí gã còn cảm thấy chuyện này là “vinh quang” khi bản thân đã trải nghiệm nó.
Sau này, gã còn mang chuyện đó đi khoác lác khắp nơi.
Mãi cho đến khi, gã gặp Phó Tri Hoán.
Tuy thời điểm ấy Phó Tri Hoán chỉ là học sinh cấp ba, nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa như một con sói cô độc đang lăm le, rình mò con mồi lại làm Kim Thần Hách sởn gai ốc, ban đêm không thể chợp mắt.
Cũng từ đó về sau, gã phát hiện.
Hóa ra mình đã từng đáng khinh như thế.
Sau đó nữa, Kim Thần Hách kết hôn. Vợ gã là một người hiền lương thục đức, đối xử với ai cũng ôn hòa nhã nhặn.
Dưới sự ảnh hưởng của vợ, cuộc sống gã dần đi vào quỹ đạo, đồng thời có được một bé gái đáng yêu.
Chuyện 20 năm trước tan thành mây khói.
Thẳng cho tới khi con gái gã mất tích.
Tiếng Kim Thần Hách càng lúc càng run rẩy: “Thật ra, nếu hôm nay Thanh Thanh không tới đây, tôi cũng sẽ tới tìm cậu Phó để thẳng thắn nói chuyện năm đó.”
“Mấy ngày nay, mỗi khi tôi nhắm mắt trong đầu đều hiện lên hình ảnh con mình nằm trong thùng rác, toàn thân be bét máu. Giờ tôi mới biết, hóa ra hai chữ báo ứng là có thật…”
Phó Tri Hoán vẫn duy trì tư thế như lúc bắt đầu.
Nhưng đôi bàn tay đặt trên bàn thì siết chặt lại thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh.
Phó Tri Hoán cắn chặt răng kiềm chế, huyệt thái dương giật giật đau nhói. Hốc mắt anh đỏ bừng. Anh đau khổ nhắm hai mắt lại, khàn giọng hỏi: “Ngày hôm đó, ông đã vận chuyển thùng rác lúc mấy giờ?”
Kim Thần Hách nhớ rất rõ thời gian làm việc: “Hai giờ chiều.”
Nghe đến đây, Phó Tri Hoán mở mắt, đáy mắt đỏ bừng giận dữ.
Anh đứng dậy đột ngột khiến ghế bị đẩy ngã ra sau, uỳnh một tiếng vang rất lớn thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Phó Tri Hoán túm lấy cổ áo Kim Thần Hách, kéo người tới trước mặt mình.
Anh cúi đầu nhìn đối phương, không thèm che giấu sát khí bừng bừng trong người, làm người khác hoảng sợ lùi bước, làm nhân viên phục vụ tính tiến lên cản phải ngừng bước.
Ôn Nguyễn ngớ người, vô thức đứng dậy tính khuyên can, nhưng sau khi thấy nét mặt Phó Tri Hoán cô lại thôi.
Lúc này đây, Phó Tri Hoán tựa như một chú sư tử bị chọc giận, cổ anh nổi rõ cả kinh mạch, con ngươi đen láy lạnh tanh.
“Trên báo cáo khám nghiệm tử thi ghi rõ, thời điểm phát hiện thi thể Phó Dư Tình, con bé mới tử vong trong vòng 12 tiếng.”
Ngay từ đầu, Kim Thần Hách đã buông xuôi, tự biến mình thành một con rối gỗ để mặc Phó Tri Hoán xử trí.
Nhưng nghe đến đây, con ngươi gã co rụt.
Ôn Nguyễn cũng hiểu ngay dụng ý của Phó Tri Hoán.
Nói cách khác, lúc Kim Thần Hách tìm thấy Phó Dư Tình, cô bé chưa ૮ɦếƭ.
Nói cách khác.
Nếu lúc đó gã chọn báo cảnh sát, Phó Dư Tình sẽ không phải ૮ɦếƭ.