Ghen đơn phươngBạn gái mới của Hải Anh là Ngọc Hằng, cô nhân viên phòng Marketing. Cô nàng có gương mặt bầu bĩnh, tóc đen nhánh, dáng người đầy đặn. Thật nực cười khi anh chấp nhận đề nghị của Đại, có bạn gái để nó theo đuổi người con gái nó yêu. Dỡ bỏ được tảng đá ngáng đường là anh nó vui vẻ hẳn. Lần nào gặp Ngọc Hằng ở chung cư cũng đều lễ phép chào hỏi như với chị dâu tương lai. Anh không muốn hẹn hò với nhân viên nhưng vì nó muốn nên anh đã ngỏ lời với cô gái hay liếc mắt đưa tình với mình. Nó đã khóc và nói ra những bức xúc trong lòng và còn ước không có người anh trai như anh. Thằng ngốc. Anh đã yêu thương nó như thế nào mà nó lại nói những lời như vậy với anh.
- Anh, em làm cơm hộp mang tới cho anh nè.
Ngọc Hằng mang vào phòng làm việc hộp cơm và đặt nó lên bàn tiếp khách. Từ ngày trở thành bạn gái của giám đốc, cô không bao giờ gõ cửa phòng mà đi thẳng vào.
Hải Anh để tập văn bản xuống bàn rồi rời khỏi bàn làm việc. Nhìn hộp cơm được trang trí bắt mắt, anh nghĩ chắc cô nàng đã giành nhiều thời giờ để chăm chút cho nó.
Ngồi xuống nệm, anh cầm đôi đũa Ngọc Hằng đưa gắp miếng nem.
- Em không cần phải chuẩn bị cơm hộp cho anh. Anh xuống quán cơm ăn là được rồi.
- Người ta muốn làm mà. Anh ăn đi. - Ngọc Hằng nhỏ nhẹ.
Hải Anh gắp miếng thịt bò cho vào miệng:
- Ừm… Ngon lắm… Em cũng ăn đi…
- Nhìn anh ăn em cũng thấy no.
Ngọc Hằng nhoẻn cười, nói tiếp:
- À, anh nè. Tối nay anh có rãnh không?
- Có.
- Tối nay tụi bạn em chơi thân hẹn gặp nhau. Em muốn giới thiệu anh với tụi nó.
- Ở đâu?
- Dạ, quán lẩu 101.
- Ừ, anh biết rồi.
***
Được con bạn mời đi ăn lẩu không mất tiền có điên Bảo mới không đi. Vợ chồng Kiều vừa tậu được căn hộ chung cư, thoát khỏi cảnh nhà bốn thế hệ ông bà, ba mẹ, con cháu ở chung dưới một mái nhà. Điều này rất đáng để ăn mừng, vì thế cả đám con gái chơi thân quyết định hẹn nhau ở quán lẩu 101. Bảo chạy vào trong quán, cười he he với tụi bạn đã tụ họp đông đủ:
- He he, quán nhậu đông khách, giờ mới tới được.
Liên cười nói với cô:
- Tụi tao tưởng mày không tới. Con Kiều nó đang mừng nãy giờ vì đỡ tốn tiền bia.
Bảo quắc mắt với Kiều:
- Kiều, mày xấu thiệt đó. Lần trước tao khao trúng vé số 100 ngàn, một mình mày uống không đó.
Kiều vuốt tóc, cười giả lả:
- Vậy giờ mày uống bù lại đi.
Ở bàn bên này, Hải Anh ngồi ngay sau lưng Bảo nghe hết những gì bàn bên đó nói. Các cô gái trong bàn của anh vẫn đang nói cười vui vẻ. Nhưng thật lạ, từ khi Bảo đến và ngồi ngay sau anh, anh không nghe Ngọc Hằng và những người bạn của cô nói gì nữa mà chỉ thích nghe bàn bên kia.
Bảo gắp miếng mực cho vào miệng vừa nhai vừa nói:
- Tao thì thích ở cùng nhà với ông bà, ba má chồng, anh chồng, em chồng, chị chồng. Càng đông càng vui. Hà hà. Nếu có cả cháu nữa thì càng tốt.
- Trong tụi mình chắc chỉ có mình nó muốn nói vậy. - Hà nói.
- Con Bảo nó nói vậy thôi chớ chừng ở chung rồi mới hiểu cái sự khổ của nàng dâu. - Kiều uống ực cốc bia rồi nói tiếp. - Tao bị bà nội chồng, má chồng rồi bà chị khó tính thay phiên nhau xóc xỉa stress nặng, có lúc gần như phát điên.
- Bà chị đó chưa lấy chồng hả? - Bảo cầm chai bia lên uống.
- Chưa. Kén chọn lắm. Có anh kia dáng người cao dỏng vô tán bả kêu nhìn giống cây sào, chê ảnh đen nữa.
Bảo cười phá lên:
- Vậy nếu ông nào vừa mập vừa lùn vô tán chắc bả kêu giống cái lu ha. Bả ế chắc rồi.
- Ha ha ha. - Cả đám con gái cười rộ lên.
Hải Anh ngồi bàn bên này cũng phì cười. Ngọc Hằng quay sang nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh cười gì vậy? Sao anh không ăn nữa. Hay để em múc thêm lẩu cho anh nha.
- Thôi, anh no rồi. - Hải Anh trả lời.
Bảo đặt chai bia xuống quay phắt lại, cô nhận ra ngay Hải Anh. Cô gái mặc váy ngắn ngồi sát bên cạnh anh trông khá xinh. Bạn gái mới chăng?
Quay người lại, mặt Bảo buồn xo. Hương ngồi bên cạnh hỏi cô:
- Tự nhiên mặt mày bí xị vậy. Mày thích ăn lẩu ở đây lắm mà.
- Tao không muốn ăn nữa. Tao về đây.
Bảo nói rồi đứng dậy. Cô quay đầu nhìn sau gáy Hải Anh giây lát sau đó bỏ ra khỏi quán. Hải Anh cầm nửa chai bia lên uống ừng ực. Hết veo.
***
Sài Gòn rùng mình bởi những cơn gió thổi mạnh, những con đường đèn điện sáng choang, những hàng xe nối đuôi nhau chớp nháy. Bảo lái xe đi lang thang trên đường phố rồi dừng lại trước một cửa hiệu thời trang cao cấp.
Đại nói đúng. Hải Anh chỉ thích những cô gái ѕєχy. Bạn gái cũ của anh cũng xinh đẹp và quyến rũ. Cô gái lúc nãy ngồi cạnh anh tuy không xinh đẹp bằng cô gái kia nhưng trông cũng rất ѕєχy.
Cô nhìn bộ váy ngắn màu hồng con ma nơ canh đang mặc trong tủ kính cười buồn. Dĩ nhiên, bộ váy rất đắt tiền và dù cô có vét sạch túi tiền cũng không đủ để mua nó. Cô không có nhiều tiền để sắm sửa cho mình những bộ cánh sang trọng. Cô thường mặc những bộ quần áo cũ, đeo túi cũ, mang giày cũ, hầu như tất cả những thứ của cô đều là đồ cũ. Tiền ba và anh Hai cho cô gửi hết vào ngân hàng để thực hiện ước mơ của mình.
Bảo nhìn bộ quần áo cô đang mặc. Mình có đẹp không. Không hề. Mình có quyến rũ không. Không hề. Mình không phải là mẫu người Hải Anh có thể chú ý. Anh có bạn gái mới. Một cô gái ѕєχy. Và hai người rất xứng đôi.
Về nhà, Bảo leo lên căn gác mở cửa, ngồi xuống ghế nệm ngoài ban công.
Sao tim cứ đau thế này nhỉ? Anh có bạn gái mới, cô chẳng có tư cách gì để ghen với việc đó cả. Có lẽ bởi thế cho nên cô mới đau lòng. Yêu đơn phương thì chỉ được ghen đơn phương thôi. Mà đau thật. Cứ như có cái gai đâm vào tim. Cảm giác vô cùng nhức nhối và rát buốt. Nhưng mà cuộc sống còn rất nhiều nỗi đau đau hơn thế này nhiều. Nỗi đau mất người thân, nỗi đau về thể xác vì những cơn bạo bệnh… Thế nên, nỗi đau của cô có thấm vào đâu so với những nỗi đau ấy. Hãy quên anh đi để không phải đau nữa.
***
Bầu trời đột ngột bị giăng kín bởi những áng mây xám xịt. Sấm sét chớp lóe rạch ngang bầu trời. Bảo ngồi gõ lạch cạch trên laptop đời “cổ lỗ sĩ”. Cô mới đem ra tiệm “tút tát” nâng cấp, về nhà dùng tốt chán nên bỏ ý định mua máy mới.
- Bảo, xuống phụ má nấu nướng.
Má Bảo đẩy cửa phòng ra.
- Trời sắp mưa có ai vào đâu má. - Bảo ngừng tay, làu bàu.
- Có tụi thằng Hiển, thằng Vĩnh…
- Mấy thằng đó dễ tính mà. Má làm mấy món đơn giản thôi. Con đang viết tiểu thuyết.
Má bỗng dưng quát lên:
- Viết cái gì nữa mà viết. Viết cho cố vào rồi có được cái gì không. Bỏ cả năm trời để viết một cuốn sách mà có thấy mày đem tiền về đâu.
- Má! - Bảo nhìn má.
- Có bằng Kế toán chính quy hẳn hoi chớ có phải bằng giả bằng mua đâu mà đem cất trong tủ. Đi xin việc khác mà làm.
Nói xong, má Bảo đóng sầm cửa lại. Bảo bực mình vò tờ giấy A4 trên bàn ném vào tường. Má lại nữa rồi. Bán đắt thì không sao chứ hễ bán ế là lại lên mắng cô như vậy.
- Bỏ cả năm trời để viết một cuốn sách mà có thấy mày đem tiền về đâu.
Bảo nhại lại giọng má rồi mở cửa chạy rầm rầm xuống cầu thang gỗ.
- Người đẹp, lâu rồi không gặp. - Thằng Vĩnh lại vo ve.
Bảo mở tủ lạnh lấy chai nước còn nửa chai uống ừng ực. Trời bất chợt đổ mưa tầm tã. Tiếng mưa dội mái nhà lộp độp nghe vui tai. Cô thấy sảng khoái cả người sau khi uống hết chai nước.
- Bảo, quạt than đi! - Tiếng má gọi to dưới bếp.
- Dạ! - Bảo dài giọng đi ra đằng sau.
Sau khi quạt xong hai lò than bê lên quán cho mấy thằng nhóc, Bảo quay lên gác đóng chặt cửa, mở CD của S.4 rồi nhảy tưng bừng. Công việc không được thuận lợi khiến cô thấy rất buồn và chán nản. Hôm qua má đã mắng cô như thế này: “Không có tài mà cứ tưởng mình có tài rồi gắng sức viết cuối cùng sách chẳng thấy in. Mày có giỏi thì viết mấy cuốn sách bán chạy rồi được người ta giới thiệu trên ti vi đó. Công sức mấy năm học lấy cái bằng rồi đem về nhà xếp xó. Con bé Linh con dì mày cũng học Cao đẳng ra đi làm cho một công ty của Nhật kiếm được chục triệu một tháng kia kìa.” Bảo thầm nghĩ, sao cứ phải lấy tiền ra làm thước đo cuộc sống. Linh kiếm chục triệu một tháng nhưng lại than vãn suốt ngày công việc nó đảm đương quá nặng nhọc, áp lực đè bẹp khiến nhiều lúc đầu óc nó muốn nổ tung. Nó đang tính tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn để dễ thở. Không phải cứ kiếm được nhiều tiền là sẽ sống một cuộc sống sung sướng đủ đầy. Bảo không tham vọng có thể viết được những cuốn sách thuộc hàng best-seller hay trở thành nhà văn nổi tiếng. Cô thấy vui vì sách của mình được một số độc giả đón nhận. Với cô, chỉ cần như thế thôi.
Tiền bạc là thứ vô tri vô giác như câu nói của ông bà ta ngày xưa “Lạnh như tiền”. Má Bảo cũng không hẳn là người chỉ biết có tiền. Có lẽ do má thấy lo vì đứa con gái lông bông không có việc làm lương tháng ổn định rồi sau này lấy chồng má sợ cô làm khổ chồng.
Nhảy một hồi mệt lả, Bảo nằm dài ra sàn nhà. Tìm công việc gì bây giờ??? Để rồi cứ sáng sáng cô lại phải dậy sớm đi làm, chiều về mệt mỏi và căng thẳng đầu óc bởi công việc. Môi trường công sở không hợp với cô. Bỏ việc gần hai năm rồi còn gì. Thật chán. Cứ tưởng sẽ sống được với công việc viết văn không ngờ bây giờ vẫn sống bám vào gia đình.
Bảo khẽ thở ra. Giờ mà cô chạy xuống quán lấy rượu của má uống chắc chắn sẽ bị mắng. Cô nhỏm người ngồi dậy, với tay lấy điện thoại trên bàn nhắn tin cho Đăng.
“Em có thể mời chị uống rượu không?”
***
- Op… Op… Oppa… Gangnam Style.
Quán bar đang mở ca khúc Gangnam Style. Bài hát của Psy tung ra từ năm ngoái mà tới tận bây giờ vẫn hot. Bảo ngồi ngay quầy cụng ly với Đăng:
- Cám ơn em. Ha ha.
Đăng hỏi:
- Bà chị vẫn thường đi uống chùa à?
- Ừ. - Cô cười ngất. - Chẳng khi nào phải bỏ tiền cả.
Từ khi Hải Phượng mở quán bar, tính ra cũng gần bốn năm, Bảo thích đến lúc nào là đến, uống bao nhiêu tùy thích không phải móc bất kỳ xu nào ra trả. Giờ thì khác rồi. Quán bar đổi chủ, muốn uống rượu phải trả tiền mà cô thì lại chẳng có nhiều tiền để trả cho những chai rượu ngoại. Nếu có, rút xoẹt xấp polime ra trả cô thấy vô cùng xót ruột. Tiền đâu dễ kiếm, nhất là với một đứa “bất tài”.
Thấy Bảo thở dài, Đăng hỏi:
- Có tâm sự gì hả?
- Ừ, hơi buồn. - Bảo xoay xoay ly kính. - Sách không được xuất bản. Chán.
Lúc quay sang, Bảo bắt gặp Hải Anh đi cùng với bạn gái vào trong quán bar. Cô quay người lại ngồi nhìn chằm chằm vào chai rượu, tim đập dồn dập. Hải Anh và cô bạn gái ngồi bàn gần quầy. Bảo nghe giọng nũng nịu của cô gái cất lên.
- Em uống cocktail. Anh gọi cho em loại nào ngon nhất.
Đăng quay đầu nhìn về phía bàn của Hải Anh rồi quay qua nhìn sắc mặt Bảo dần biến đổi, trông cứ như sắp khóc.
- Hiểu rồi. - Đăng nói. - Có cần đi chỗ khác nói tiếp không?
- Thôi. - Bảo lắc đầu. - Chị về luôn.
Rồi cô cầm áo khoác rời khỏi ghế. Không ngờ Đăng giữ cổ tay cô lại cười nhếch môi.
- Nè, buông ra. - Bảo trừng mắt. - Em làm gì vậy hả?
Đăng vẫn nắm chặt cổ tay Bảo không cho cô gỡ ra. Cô hét toáng lên:
- Buông chị ra. Đau quá. Chị nói em buông ra không?
Thằng nhóc vẫn không chịu thả tay Bảo ra. Mặt cô đỏ bừng khi tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô. Rất nhanh sau đó, có một người đi tới túm cổ áo Đăng. Bảo há hốc miệng. Đó là Hải Anh.
Anh giận dữ quát to:
- Bỏ tay ra!
Đăng cười khẩy, buông tay Bảo ra, quay lại tiếp tục uống rượu. Hải Anh nhìn Bảo đang cúi gằm mặt xuống sau đó nắm tay cô kéo đi. Cô nghe tiếng cô bạn gái của anh í ới đằng sau:
- Hải Anh! Anh đi đâu vậy?
Khi Hải Anh kéo được Bảo ra ngoài quán bar, cô bực mình giật mạnh tay ra. Tối nay là ngày gì mà bị hết người này tới người khác nắm chặt cổ tay, đau khủng khi*p. Cô đưa cổ tay lên trước ánh điện soi thấy có vết hằn đỏ liền giơ ra trước mặt Hải Anh:
- Anh thấy không? Bầm tím rồi nè.
- Con gái mà ngồi uống rượu với mấy thằng du côn, em coi có được không? - Hải Anh giận dữ nói.
Bảo thổi thổi vào cổ tay không trả lời.
- Uống say mèm rồi muốn để nó đưa đi đâu thì đi cũng được phải không?
Ngước mắt lên, Bảo hỏi:
- Anh đang lo lắng cho bạn gái của em trai mình hả?
Bảo nhìn thẳng vào mắt Hải Anh. Không thích cô thì còn lo lắng cho cô làm gì. Giống như lần trước, anh thấy cô uống rượu say mèm sợ Đăng đưa cô tới mấy nơi như anh nghĩ, thế là chất cô lên xe và chở về nhà. Phải. Con gái không nên uống rượu say mèm không biết trời trăng mây gió gì. Cô cũng là con gái có đầu óc, cô thừa hiểu những chuyện gì có thể xảy ra nếu đi uống rượu với đàn ông con trai mới quen một hai lần. Nhưng, cô có cuộc sống riêng của cô, cô tự chịu trách nhiệm về bản thân mình. Người chỉ coi cô là bạn gái của em trai thì càng không nên quan tâm tới cô.
Khoanh tay đứng di di mũi giày thể thao trên vỉa hè, Bảo quay sang nhìn đường phố nhộn nhịp. Hải Anh vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cô. Bất chợt có tiếng thỏ thẻ vang lên bên tai cả hai:
- Hải Anh! Anh làm gì ngoài này vậy?
Bảo quay lại thấy cô bạn gái của Hải Anh. Để bạn gái lại đó rồi kéo tay một cô gái khác ra ngoài có phải là quá đáng không nhỉ?
Quay người đi vào trong quán bar để uống nốt chai rượu, Bảo nghe Hải Anh nói:
- Về nhà đi Bảo!
Cô không quay đầu lại bặm môi đi vào trong quán bar.
Thấy cô, Đăng ngạc nhiên hỏi:
- Sao chị lại vào đây? Anh ta đâu rồi?
- Em cố tình làm vậy đúng không?
Vứt áo khoác lên ghế, Bảo giật ly rượu của Đăng uống cạn rồi rót tiếp ly khác. Đăng nhếch môi cười:
- Em chỉ muốn thử xem anh ta sẽ làm gì khi thấy chị rơi vào tình huống như vậy. Chị không thấy mặt anh ta lúc túm cổ áo em à. Trông rất đáng sợ. Chị cũng chưa nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn anh ta nhìn em vào cái bữa đứng chờ chị trước quán bar đâu. Anh trai của bạn chị mà lại quan tâm tới chị như vậy. Chà…
Bảo ngồi lên ghế chống một tay bên thái dương. Đăng quay sang hỏi Bảo:
- Say rồi hả?
- Chưa say! - Bảo lè nhè.
- Say rồi thì đi về.
Thấy mình bị đẩy ra khỏi quán bar rồi tống vào trong một chiếc taxi, Bảo cáu bẳn:
- Sao lại đi taxi? Chị không có tiền đâu. Để chị tự lái xe về.
- Chị say rồi, lái xe tông vào trụ điện hay thùng rác thì thằng em này chắc bầm dập với anh kia. Em trả tiền rồi chị không phải trả nữa đâu.
Nói xong, Đăng đóng sầm cửa lại. Bảo gà gật gục đầu dựa vào ghế nệm.
Taxi dừng trước con hẻm nhà Bảo rồi thả cô xuống. Cô loạng choạng đi vào trong hẻm, ngã vào tường, bắt đầu lần mò để về nhà. Gần tới nhà thì vấp phải cục gạch suýt té, Bảo nheo mắt dòm xuống chân, sau đó khom người nhặt cục gạch quăng vào trong thùng rác.
Đằng xa, có một chiếc Honda 67 dừng xe ngay đầu hẻm. Hải Anh thấy Bảo đi vào trong nhà mới yên tâm phóng xe đi.
Anh thấy mình đơn thuần không chỉ là một thằng ngốc mà là thằng đại ngốc. Cãi nhau với bạn gái để cô tự bắt taxi về rồi đi theo một cô gái khác về tận nhà. Anh có thể đi theo Bảo suốt tuần suốt tháng được không? Cô có thể đến những quán khác uống rượu rồi bị những gã đàn ông lợi dụng. Là con gái mà sao cô không nghĩ tới những chuyện đó chứ?