Anh Muốn Tới Chỗ Em. Tôi không về nhà cùng Uyển Tâm, kể từ khi tôi và Diệp Tư Viễn làm lành thì tôi rất ít khi nhìn thấy Uyển Tâm. Mỗi một lần chạm mặt tôi đều muốn khuyên chị ấy đừng ở chung một chỗ với Diệp Tư Hòa nữa nhưng vừa bắt đầu chị ấy còn có thể cười nói qua loa với tôi về sau thì chị ấy liền mất hứng.
Uyển Tâm nói: " Điều kiện thân thể Diệp Tư Viễn như vậy mà em còn kiên trì muốn cùng cậu ta ở chung một chỗ, chị đều ủng hộ em, vậy tại sao đến chuyện của chị và Tư Hòa thì em lại phản đối phải kịch liệt như vậy?"
Tôi á khẩu không trả lời được.
Một mình tôi ngồi trên giường nằm xe lửa về nhà, Diệp Tư Viễn tiễn tôi đến ga xe lửa, trước khi vào ga, chúng tôi còn hôn môi thật sâu, tôi ôm chặt thân thể của anh, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của các hành khách khác.
Anh không ngừng dặn dò tôi phải chú ý an toàn trên xe lửa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng tùy tiện nói chuyện với người xa lạ giống như kinh nghiệm anh ngồi xe lửa còn phong phú hơn so với tôi vậy. Di e n da n le q uy d o n. Tôi nhịn không được cười anh thì anh mới không nói nữa, một lát sau lại cúi đầu xuống hôn lên trán tôi, anh khép hờ mắt, lông mi dày che phủ đi tròng mắt dịu dàng có thể hòa tan lòng của tôi, anh nói: "Một mình em ngồi xe lửa, anh rất lo lắng."
Tôi cười, dùng một cái ôm để làm cho anh yên tâm.
Dính nhau một hồi lâu rốt cuộc tôi cũng chia tay với anh, xách theo hành lý vào ga, mãi cho đến khi qua cửa kiểm an, tôi quay đầu lại thì phát hiện anh vẫn còn đứng ở đàng kia, vóc dáng thật cao , ống tay áo trống không, an tĩnh nhìn về phía tôi. Bên cạnh anh là hành khách qua lại như con thoi gần như ánh mắt mỗi người ở đây đều nhìn về phía anh tò mò quan sát, Diệp Tư Viễn giống như không để ý, anh chỉ hướng về phía tôi cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tôi vẫy tay với anh, cố gắng nhịn xuống nước mắt đang tràn ra, xoay người đi về phía phòng chờ.
Chia lìa, đoàn tụ, chia lìa, đoàn tụ, đây tất cả quá trình yêu nhau của chúng tôi. Kể từ sau khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung một chỗ, trước đó tôi chưa từng ghét nghỉ đông nghỉ hè, khi còn bé đã từng trông chờ đến ngày nghỉ đến vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành giông xiềng chia cách chúng tôi.
Tôi còn ghét Italy xa xôi , tôi ghét Milan, ghét sự chênh lệch múi giờ, ghét đại lục Âu Á khác nhau, ghét cả những người ngọai quốc mắt sâu mũi cao ở nơi đó. Tôi nghĩ đến tương lai không lâu nữa mình sẽ phải chia lìa với Diệp Tư Viễn ở sân bay thì chắc chắn so với lần chia lìa này càng thêm đau thương , càng làm cho ruột gan tôi đứt ra từng khúc.
Nhưng tôi càng hiểu rằng người đàn ông của tôi nhất định phải ra đi, thế giới của anh vô cùng lớn, cho dù anh không còn đôi cánh để bay lượn thì cũng không thể ngăn cản tim của anh theo đuổi những thứ mới mẻ, tốt đẹp.
Tôi sẽ chờ đợi, chờ đợi ngày anh học thành tài trở về. Tôi sẽ cầm theo hoa tươi, mỉm cười đứng ở sân bay nghênh đón chuyên gia thiết kế thời trang ưu tú nhất trên thế giới trở lại cố hương.Tôi sẽ ôm Diệp Tư Viễn hết sức lực có thể, sau đó tiếp nhận nụ hôn xa cách đã lâu của anh, nghĩ tới một khắc kia cả người tôi liền cảm thấy mạnh mẽ, lập tức cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần.
Khi đoàn tàu chạy được hơn mấy giờ, sắc trời đã trở nên tối đen thì tôi mới ý thức tới một vấn đề khác, sau khi về nhà thì tôi lại phải đối mặt với ba và dì xinh đẹp rồi, nghĩ tới giọng điệu cứng rắn trong điện thoại của ba trước đó, nói muốn tôi vừa thi xong phải lập tức về nhà thì tôi đã hiểu rõ hẳn là ông không muốn tôi tìm lý do để được ở chung với Diệp Tư Viễn nhiều hơn.
Sau khi xuống xe lửa tôi ngoài ý muốn phát hiện ba dẫn theo Tiểu ngu ngốc tới đón tôi.
"Ăm cơm tối chưa?" Ba nhận lấy hành lý của tôi hỏi.
"Ăn rồi, mỳ ăn liền." Tôi nhìn Tiểu ngu ngốc đã cao gần bằng mình, cười nói: "Quả nhiên là thời kì trưởng thành, chắc em đã cao 1m6 rồi hả?"
"Dạ! 1m 61 rồi." Tiểu ngu ngốc vui vẻ kéo tay của tôi: "Chị, em đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường học rồi !"
Tôi sờ sờ đầu nó, Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt rồi, thật tốt.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ, đang ở trong phòng sửa sang lại hành lý thì ba đi vào.
Ông ngồi trên ghế, không nói một lời nhìn tôi, sắc mặt thối ૮ɦếƭ đi được. Tôi ngồi vào bên mép giường: "Ba, khuya lắm rồi, sao ba còn chưa ngủ?"
Ba thở dài, lấy một điếu thuốc ra đốt lên , sau khi cau mày thở ra một vòng khói rốt cuộc thì ông cũng mở miệng: "Có phải vẫn còn ở chung một chỗ với thằng đó hay không?"
Tôi nhìn ánh mắt của ông, gật đầu.
"Trước đó một khoảng thời gian, có phải con đã xảy ra chuyện gì hay không ?"
"Dạ?"
"Trần Chí Cương nói cho ba biết." Trần Chí Cương là anh họ lớn tôi 6 tuổi.
Tôi không dám nói lời nào.
"Ba đi qua nhà nó, nó cho ba xem máy vi tính." Giọng nói ông rất trầm, tiếp tục hít một hơi thuốc lá rồi nói: "Con không nói với ba vậy thì ba cũng sẽ không gọi điện cho con."
"Ba, bây giờ đã không sao rồi, chuyện trên mạng đều là một hồi rồi thôi, bây giờ đã không ai nhắc đến chuyện này nữa rồi."
". . . " Ông dụi điếu thuốc lá, nặng nề thở dài: "Trần kết, con cũng đã gần 20 rồi. Một mình con đi học ở xa, ba cũng không thể quản con được nhưng mà con tự nhìn lại mình một chút đi, xem mình biến thành cái bộ dạng gì rồi hả? Di e n da n le q uy d o n Tìm một tên tàn phế không có cánh tay làm bạn trai lại còn đi đến mấy chỗ chướng khí mù mịt chơi bời lêu lổng, ba hỏi con, có phải Tô Uyển Tâm dẫn con đi hay không? Ba đã sớm nói không được chơi với nó, nó là loại con gái không đứng đắn, là do con đi theo nó nên biến thành bộ dạng như bây giờ đó!"
"Ba. . . " Mắt của tôi đỏ lên: " Không liên quan đến Uyển Tâm, là con đi bán bia ở nơi đó bị mấy người khách hàng chuốc say."
"Đi làm? Đi làm ở địa phương hỗn độn như vậy, chỗ nào con không đi lại cố tình muốn đi mấy chỗ Ngưu Quỷ Xà Thần này! Trần kết, con hãy thành thật nói cho ba biết, có phải năm ngoái tiền con mua TV cho nhà mình còn cả học phí của Trần Dạ đều là do con kiếm được khi đi làm ở nơi đó hay không? Không phải là bán mình chứ?"
"Con không có!" Nước mắt của tôi cũng không nhịn được nữa: "Ba, ba phải biết con là hạng người gì chứ?"
"Ba biết." Ba cau mày nhìn tôi: "Từ nhỏ con đã rất nghe lời hiểu chuyện, ít nhất nhìn qua là như vậy. Trần Kết, mẹ con mất sớm, ba là một người đàn ông lại dẫn theo đứa con gái nhỏ nên thật sự cũng không thể quản quá nhiều chuyện của con nhưng dù sao ba cũng là ba con, tính tình của con ba hiểu rất rõ, có một số việc nhỏ con không muốn nói với ba nhưng mà trong lòng ba cũng đã có tính toán nên ba liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhìn thấy con học tập chăm chỉ cũng không đi gây chuyện nên việc con và Tô Uyển Tâm chơi với nhau ba cũng không ngăn cản nhưng còn bây giờ thì sao? Con đã làm ra những chuyện quái quỷ gì vậy hả! Con để cho cái mặt mo này của ba phải giấu đi chỗ nào? Không trách được một đoạn thời gian trước lão Lưu ở lầu dưới còn âm dương quái khí nói với ba: "Lão Trần à, con gái nhà ông thật sự nổi tiếng nha!" Nếu không phải là Trần Chí Cương nói cho ba biết thì ba còn không biết đã xảy ra chuyện gì ! Có phải con muốn mặt mũi của Trần gia mất hết rồi mới nhớ tới phải nói với ba một tiếng hay không? Hả?"
Tôi nhìn ông, nói không ra lời, tôi còn có thể nói cái gì? Ba đã biết chuyện này, phản ứng của ông so với của tưởng tượng tôi đã hòa hoãn hơi nhiều lắm, vốn tôi cho là ông sẽ hung hăng đánh tôi mấy bạt tai sau đó cũng sẽ không chịu nghe tôi giải thích , hiện tại ông đồng ý ngồi xuống nói chuyện với tôi thì tôi đã rất cảm kích rồi.
"Ba, chuyện lần này là do con không đúng, con hứa với ba về sau không bao giờ nữa đi tới những chỗ đó nữa, ba đừng tức giận có được không?"
Nghe tôi nói xong sắc mặt của ông dễ nhìn một chút, ông nói: "Chuyện này ba có thể bỏ qua, đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi nhưng mà chuyện của con và tên tàn phế kia ba lại nói với con một lần nữa, ba sẽ không đồng ý! Thừa dịp hai tháng này tốt nhất con nên cẩn thận suy nghĩ một chút, tính khí của con và mẹ con thật sự là giống nhau như đúc, bướng bỉnh muốn ૮ɦếƭ, rõ ràng vừa nhìn qua là người hiểu chuyện nhưng cuối cùng lại không xoay chuyển được ."
"Con sẽ không chia tay với anh ấy." Tôi nhìn ông: "Ngoại trừ anh ấy không có tay thì tất cả mọi chuyện đều không thua kém so với người khác, những chuyện mà người kiện toàn làm được thì anh ấy cũng có thể làm thậm chí còn làm tốt hơn nữa. Ba, con và anh ấy cũng đã quen nhau một năm rưỡi rồi, con vô cùng hiểu rõ anh ấy, con tuyệt đối không phải là kích động, không phải đồng tình, không phải hành động theo cảm tình, con chính là thương anh ấy. . . "
"Con thì biết cái gì!" Ông đứng lên, tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Các con là mấy đứa con nít đọc sách nhiều nên đầu óc cũng trở nên mụ mẫm rồi! Con thương nó?Con thương nó cái gì? Tình yêu là cái gì? Tình yêu có thể làm cơm ăn sao? Đến hai cánh tay nó cũng không có thì về sau tốt nghiệp làm sao tìm được công việc? Nó lấy cái gì để nuôi gia đình đây? Con và nó muốn ra ngoài làm trò cười cho bao nhiêu người hả? Con không cảm thấy mất mặt nhưng mà ba thấy! Trần Nguyên Kỳ này tân tân khổ khổ mới nuôi lớn được một đứa con gái vậy mà phải tặng cho một người tàn phế? Con đi hỏi một chút xem mẹ con ở dưới đó có đồng ý hay không!"
"Mẹ nhất định sẽ hiểu! Ban đầu lúc mẹ gả cho ba thì không phải ông ngoại và bà ngoại cũng không đồng ý đó sao? Còn không phải là do mẹ khăng khăng nhất định phải gả! Ba đều quên rồi sao?" Trong lúc cùng ông nói lý lẽ thì nước mắt của tôi đã sớm rơi như mưa, năm đó mẹ quyết định gả cho người nghèo rớt mồng tơi như ba thì cả nhà ông ngoại đều phản đối, cho là ba trừ tướng mạo có khá hơn một chút nhưng những cái khác chính là cái nào cũng không được, những việc này mãi cho đến khi tôi trưởng thành mới nghe bà ngoại và dì nhỏ nói đến.
"Nó có thể so với ba sao?" Ba trợn to mắt chỉ vào chính mình: "Ba không có bản lãnh! Ba không có học thức! Nhưng dầu gì lão tử cũng có tay có chân tứ chi kiện toàn, cùng mẹ con đi ngoài sẽ không để cho bà mất thể diện! Còn cái người tàn phế kia thì sao đây? Chẳng lẽ muốn lão tử giới thiệu cho hàng xóm láng giềng biết: "Cái người không có cánh tay này chính là bạn trai Trần Kết nhà chúng tôi sao? Trần Kết ơi Trần Kết! Con thật sự là bị ma nhập rồi! Con thật sự muốn chọc ba tức ૮ɦếƭ hả? Có phải con muốn làm cho ba tức ૮ɦếƭ mới cam tâm không hả?"
"Ba! Anh ấy không phải là người tàn phế! Anh ấy thật sự không phải là người tàn phế!" Tôi khóc đến khàn cả giọng: "Ba không thể nói anh ấy là tàn phế! Chuyện này không công bằng! Con ở cùng với anh ấy cũng chưa bao giờ từng cảm thấy mất thể diện! Anh ấy thật sự là một người rất tốt, rất tốt!"
Ông bị chọc tức, bắt bả vai của tôi nói: "Tàn phế chính là tàn phế, ba mặc kệ nó là người như thế nào, tóm lại nó không có cánh tay, con cũng đừng nghĩ muốn ở chung với nó nữa trừ phi ngày nào đó cánh tay của nó dài ra sau đó con dẫn nó tới gặp ba!"
Nói xong ông dùng sức đẩy làm tôi ngã ngồi ở trên giường, hai mắt tôi mơ hồ đẫm lệ nhìn thấy ông đóng sập cửa đi ra ngoài, ở trong phòng lớn tiếng kêu: "Ba! Chuyện này không công bằng ---" Di e n da n le q uy d o n.
Tối hôm đó tôi lại mất ngủ một lần nữa, mơ mơ màng màng ,liên tục bị cơn ác mộng đánh thức, tôi nằm lỳ ở trên giường, chảy nước mắt nhắn tin cho Diệp Tư Viễn: Diệp Tư Viễn, em rất nhớ anh.
Chỉ một lát sau anh liền nhắn lại: Tiểu Kết, lại gặp ác mộng hả?
Nhìn mấy chữ nho nhỏ trên màn hình điện thoại di động, tôi cười rộ lên: Làm sao anh biết được, anh thật sự giống như cái gì cũng biết ấy.
Anh nhắn tin lại: Em đó, đã ngồi xe lửa một ngày rồi, nên ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ lung tung nữa nếu như thật sự không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh, đừng nhắn tin nữa.
Tôi nhắn lại: Diệp Tư Viễn, em lại muốn nghe anh hát rồi.
Rất nhanh anh đã gọi điện thoại đến, trong không gian an tĩnh, tôi lại được nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh: "Bảo bối, muốn nghe bài gì?"
Tôi cười, khóe mắt còn ngấn lệ: " Nói em nghe"
"Không phải là em nói mình nghe không hiểu sao?"
"Bây giờ nghe hiểu rồi."
"Được, nghe xong rồi ngoan ngoãn đi ngủ."
"Ừ."
Anh bắt đầu cất tiếng hát, có lẽ là bởi vì loa đặt ở vị trí không tốt cho nên tiếng ca của anh lúc xa lúc gần, âm lượng lúc cao lúc thấp nhưng mà tôi lại cảm thấy anh hát so Trương Học Hữu còn hay hơn nhiều :
"Thấy bóng lưng của em cả người như mất tự nhiên
Thấy gương mặt của em đôi tay bỗng run lên chẳng thể kiểm soát nổi
Nhìn nụ cười ấy khiến anh hạnh phúc bao ngày đêm
Cùng em trò chuyện dường như chẳng thể nói được lời nào
Cùng em chạm mặt thân nhiệt sẽ đột nhiên tăng lên
Kiếp này gặp em là điều đáng nhớ nhất đời anh
Nếu em bằng lòng ôm chặt vòng tay thêm chút nữa
Anh sẽ nguyện ý dùng mười năm cuộc đời này
Để đổi lấy mười ngày được bên em
Muốn nói em nghe em có ý nghĩa biết bao
Trong mỗi nhịp đập con tim này
Chẳng cách nào biết được, chẳng cách nào ngăn lại được
Em như dòng máu sâu thẳm trong sinh mệnh này
Muốn kể em nghe câu chuyện này của anh
Cho dù giây phút trái tim này không đập nữa
Nhưng ở trong tiềm thức
Yêu là sâu thẳm trong tim trọn đời chẳng đổi thay
Trong nháy mắt có thể trôi qua mấy chục năm
Sinh tử biệt ly chẳng thể nào tránh được
Chỉ còn tình yêu là chẳng thay đổi mà thôi…"
Cả một buổi tối trong đầu của tôi chỉ vang lên giọng hát dịu dàng của Diệp Tư Viễn nhưng tôi vẫn không có buồn ngủ, nghĩ tới hai tháng này tôi và anh phải xa cách hai nơi thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nghĩ đến sau 9 tháng tôi và anh gặp nhau không bao lâu thì chúng tôi sẽ phải chia lìa nhau hai năm lại nghĩ đến lời Diệp Tư Viễn đã nói: "Không người nào có thể địch nổi khảo nghiệm của thời gian và không gian" thì rái tim liền co rút lại.
Trần Kết, tôi tự hỏi mình, mi tin Diệp Tư Viễn sao? ... Tôi tin.
Vậy mi tin tưởng chính mình sao? …Dĩ nhiên là tôi tin.
Vậy thì mi đang lo lắng cái gì đây?...Chính là tôi đang lo lắng ba sẽ không đồng ý chuyện của chúng tôi.
Nếu như ông vẫn không đồng ý thì mi sẽ làm sao? ...Tôi sẽ cố gắng để cho ông đồng ý, cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Rất tốt, Trần Kết, kiên cường lên một chút đi! Không có gì là không qua vượt qua được.
Đúng! Không sai. Tôi cười lên trong bóng tối , nhìn mặt trời dần dần mọc ngoài cửa sổ làm cho tôi hiểu rằng tôi cùng Diệp Tư Viễn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Tôi cùng ba lại bắt đầu chiến tranh lạnh, tuy hai người ngồi ở trong phòng rất nhỏ nhưng không mở miệng, ông muốn nói gì đều nhờ Trần Dạ chuyển lời đến tôi, nhiều lần tôi muốn nói với ông vài câu nhưng nhìn vẻ mặt tức giận trầm trầm của ông tôi liền không mở miệng được.
Dì xinh đẹp hả hê nhìn chúng tôi vẫn không quên châm chọc tôi mấy câu, tôi ở nhà cảm thấy buồn bực liền đi tìm công việc làm thêm ở một cửa hàng quần áo, mỗi ngày đều đi sớm về trễ để tránh xung đột với ba.
Tôi vẫn cùng Diệp Tư Viễn điện thoại nhắn tin mãi cho đến một ngày tháng 7 tôi gửi cho anh mấy cái tin nhắn thì anh đều không có nhắn lại. Tôi cảm thấy kì quái liền trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh nhận nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng. Tôi càng thấy kì lạ, hỏi anh bị làm sao vậy thì anh nói anh có chút việc bận sau đó vội vàng cúp điện thoại của tôi.
Tôi bối rối cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó, qua mấy giờ lại gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn nói bận việc buổi tối sẽ gọi lại cho tôi.
Buổi tối, tôi đợi cho đến 10 giờ vẫn không thấy anh gọi điện lại liền không nhịn được mà gọi cho anh thì phát hiện anh tắt điện thoại!!
Tôi ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động ngẩn người, không rõ đây là có chuyện gì, một ngày trước vẫn còn đang êm đẹp lại còn ở trong điện thoại gọi tôi là "bảo bối", tâm sự với tôi vậy mà mới qua một ngày thái độ của anh liền thay đổi 180 độ, thậm chí tôi còn nghĩ có phải trong nhà anh xảy ra chuyện gì lớn hay không, nhưng mà vì sao anh lại không muốn nói chuyện với tôi?
Sau hai ngày, tình huống vẫn như thế, tin nhắn thì anh không đáp lại, gọi điện thoại thì anh vẫn nhận nhưng chưa nói được vài câu thì sẽ tìm đủ lí do để cắt máy, nào là đi ăn cơm, nào là mẹ gọi, nào là anh phải phụ đạo tiếng Anh cho Diệp Tư Viêm, tôi cảm thấy không thể hiểu nổi, nhịn không được mà hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, rốt cuộc anh bị sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có, anh rất khỏe." Giọng anh trầm thấp: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh cúp máy đây, có chút việc."
"Này…" Tôi còn chưa nói xong thì anh đã ngắt điện thoại rồi.
Lòng tôi loạn như ma, phiền não không dứt, ngẩng đầu lên lại phát hiện Trần Dạ đang đứng ở trước cửa phòng."
"Chị." Nó gọi tôi, bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Chuyện gì?" Tôi hỏi nó, cảm thấy được nó có chuyện gì đó muốn nói với tôi.
"Chị, chị thật sự quen với một người không có tay?" Trần Dạ chớp chớp mắt, có chút lúng túng hỏi tôi.
"Ừ." Tôi đưa điện thoại di động cho nó nhìn. "Chính là anh ấy."
"Oa! ! Rất đẹp trai!" Trần Dạ nhìn ảnh của tôi và Diệp Tư Viễn trên màn hình điện thoại, chính là bức ảnh chụp chung của tôi và anh ở công viên Anh Hoa vào cuối tháng 3.
Tôi lấy lại điện thoại, nhìn ảnh chụp rồi cười: "Ở ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn nữa.”
"Chị . . . Em muốn nói cho chị biết một chuyện nhưng mà đừng nói cho ba biết là em nói với chị."
"Hả?"
"Là vậy . .. Hôm kia, khi chị đang tắm, em nhìn thấy ba lấy điện thoại của chị sau đó lưu một dãy số. Ngày hôm sau lúc chị đang đi làm thì hình như ba có gọi điện thoại cho anh đó." Trần Dạ chỉ vào người trong ảnh chụp.
Tôi cực kì hoảng sợ: "Ba nói gì?"
"Nói rất khó nghe, còn giống như đang mắng chửi người, em chỉ nghe được sau cùng ba nói về sau cậu không được liên lạc với con gái của tôi nữa, đến ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ."
Đầu tôi giống như bị dội một gáo nước lạnh, cả người đều run rẩy, tay đang cầm điện thoại liền cứng ngắc, tôi buộc chính mình phải bình tĩnh lại sau đó bảo Trần Dạ ra ngoài nói tôi muốn gọi điện thoại.
Trần dạ nhăn nhó đứng lên, vừa ra đến trước cửa liền quay đầu hỏi tôi: "Chị, chị thật sự muốn kết hôn với cái anh không tay đó sao?"
Tôi nhìn nó, gật đầu: "Ừ."
"A..."
"Tiểu Dạ." Tôi gọi nó: "Chị hỏi em, nếu như chị đi chung với anh ấy thì em có cảm thấy mất mặt hay không?"
Trần Dạ mở to hai mắt, ngón tay vặn vẹo dưới lớp quần áo, sau khi cắn môi liền lắc đầu: "Sẽ không."
"Thật sự là không?"
"Chỉ cần anh ấy đối tốt với chị thì em sẽ không cảm thấy mất mặt."
Tôi cười: "Tiểu ngu ngốc, cảm ơn em.”
Tôi nhanh chóng gọi điện cho Diệp Tư Viễn nhưng anh không có bắt máy, tôi liên tục gọi điện, gọi đến 1 giờ chiều thì rốt cuộc anh cũng nhận điện thoại.
"Diệp Tư Viễn! Anh đừng cúp điện thoại của em!" Tôi hét lên trong điện thoại: "Đừng anh để ý đến những lời mà ba em nói! Ông ấy không hiểu được anh tốt đẹp đến dường nào! Ông nói lung tung đó anh đừng để trong lòng."
Anh trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Anh hiểu."
"Anh hiểu cái gì! Anh đừng có nghĩ lung tung, em vừa mới biết ông điện thoại cho anh! Ông..."
"Tiểu Kết, bây giờ không tiện nói chuyện, lập tức anh phải đến sân bay rồi."
"À? ...Sân bay? Anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ anh muốn đi Italy sao?
Diệp Tư Viễn nhẹ giọng trả lời tôi: "Đến thành phố P."
"Hả? ?" Tôi cho là mình đã nghe lầm rồi.
"Anh muốn đến chỗ em, Tiểu Kết em chờ anh, máy bay chỉ đến tỉnh lị thôi, sau đó anh sẽ bắt taxi đến thành phố P, đến nơi anh sẽ gọi điện thoại cho em."
". . . " Miệng tôi há hốc, hoàn toàn ngơ người.
"Trước khi đi Italy anh cảm thấy cần thiết phải gặp ba em một lần, không nói nữa, chú Tào đang chờ anh rồi."
"Đợi đợi đợi đợi đợi đã nào...! Diệp Tư Viễn! Anh điên rồi! Người nào đi cùng với anh?"
"Một mình anh."
"Một mình anh?"
"Đúng, một mình, em yên tâm, anh có thể tự chăm sóc cho chính mình.”
Cúp điện thoại, tôi sững người, một lúc sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tư Viễn nói muốn đến gặp ba tôi.