Lễ Mừng Năm Mới (2) Diệp Dĩ Kiều cực kì không thích đến nhà ông cố.
Nó là một bé trai chưa đầy 6 tuổi, dáng dấp khoẻ mạnh kháu khỉnh, đang đi học tại nhà trẻ Đại Ban. Tại nhà của mình, ba mẹ và ông bà đều rất thương yêu nó, ở trong nhà trẻ, cô giáo và các bạn nhỏ cũng đều thích nó, Diệp Dĩ Kiều nghĩ không ra tại sao khi ở trong nhà ông cố nó lại không được hoan nghênh như vậy.
Tuổi ông cố đã rất lớn, đi lại cũng không còn thuận tiện nữa, ông cố vẫn luôn ở cùng với cả nhà ông Ba của Diệp Dĩ Kiều, cô Diệp Tư Dĩnh và chú Tống Hạo thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà, bọn họ có một đứa con gái ngang vai vế với Diệp Dĩ Kiều, tên là Tống Du Hoan, chỉ là lúc này đã 14 tuổi, đang học cấp 2, thích ở trong phòng của mình, chưa bao giờ cùng chơi đùa với Diệp Dĩ Kiều.
Cho nên mỗi lần Diệp Dĩ Kiều đi theo ba mẹ ông bà đến nhà ông cố thì luôn cảm thấy nhàm chán, ông Ba, bà Ba đối xử với nó cực kỳ lạnh nhạt, cô và dượng đối với nó cũng rất xa lạ, mỗi lần ba mẹ cùng với bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất đều sẽ dần dần tẻ ngắt, sau đó nhất định sẽ kiếm cớ trở về nhà sớm.
Diệp Dĩ Kiều đã có chút hiểu chuyện, nó mơ hồ biết hình như những người đó không thích ba mẹ ông bà của nó nên cũng không ưa thích nó.
Diệp Dĩ Kiều biết ở trong nhà ông cố, trừ Tống Du Hoan còn có những anh chị em khác gần bằng tuổi nó nhưng mà nó rất ít khi thấy bọn họ chứ đừng nói là cùng bọn họ chơi đùa.
Có lúc nó thường nghe ông mình nói đến Linh Đang, Kỳ Kỳ, Phấn Phấn gì đó, nó liền tò mò hỏi mấy câu, ví dụ như bọn họ là ai, bọn họ học ở nhà trẻ nào, nhưng ông đều trả lời qua loa, vì vậy Diệp Dĩ Kiều vẫn không hiểu những người hàng năm mới gặp mặt một lần, mỗi lần nói chưa đến hai câu đó đến tột cùng là ai.
Nhưng Diệp Dĩ Kiều biết hình như tình cảm giữa những đứa bé kia rất tốt, nó đã từng thấy bọn họ cùng nhau chơi đùa vui vẻ, nó cũng muốn tham gia nhưng nó bị mẹ ôm lấy, mẹ vẫn quản nó, không cho nó chơi đùa cùng với bọn họ.
Diệp Dĩ Kiều thật sự không hiểu, cho nên nó cực kì không thích đến nhà ông cố.
Năm nay, đêm 30, thật bất ngờ, Diệp Dĩ Kiều biết được cả nhà bọ họ sẽ ăn cơm tất niên chung với ông cố và mọi người, ông Ba đã đặt một căn phòng lớn trong khách sạn, ước chừng bày khoảng ba bàn, nghe ông nội nói, lần này sẽ có rất nhiều rất nhiều người ăn cơm tất niên chung với nhau.
Trước khi đi ăn cơm, ba mẹ có chút trầm mặc, sắc mặt ông nội bà nội cũng không tốt, Diệp Dĩ Kiều có chút sợ, nó núp ở trong иgự¢ mẹ, không biết tại sao không khí lại nặng nề như vậy.
Sau đó, bọn họ đã đến khách sạn, Diệp Dĩ Kiều đi theo mẹ vào phòng, gặp được ông cố, ông Ba, bà Ba, cô, dượng và Tống Du Hoan, nó ngoan ngoãn chào từng người, cầm bao tiền lì xì, sau một lát thì những người khác cũng đã đến.
Diệp Huệ Hành và Trang Văn Linh tới trước, vào trong phòng bọn họ trực tiếp đi đến chúc tết ông cụ, sau đó nói chuyện với vợ chồng Diệp Huệ Đức. Diệp Tư Dĩnh tiến lên chào bác Hai, lại kéo qua Hoan Hoan qua nói nó chúc tết hai người, khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo của Trang Văn Linh lập tức hòa hoãn rất nhiều, bà lấy bao tiền lì xì ra đưa cho Tống Du Hoan, vuốt đầu của cô bé, tán dương càng lớn càng đẹp.
Một lát sau, ông Ba đi tới đưa cho Diệp Dĩ Kiều một bao tiền lì xì, ông nói mà không có biểu cảm gì, đây là ông Hai cho nó. Diệp Dĩ Kiều lặng lẽ nhận bao tiền lì xì, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Một lát sau, Diệp Dĩ Kiều vẫn núp ở trong иgự¢ mẹ như cũ, nó muốn xuống đất đi chơi nhưng mẹ vẫn ôm nó không thả. Nó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ba mẹ của mình, ông bà nội, sắc mặt mỗi người đều nặng nề, không nói một lời, bên kia mấy người lớn đang trò chuyện khí thế ngất trời, hình như coi bọn họ không tồn tại .
Trong lòng Diệp Dĩ Kiều cũng có chút khó chịu, nó uốn éo người, nói với mẹ mình muốn đi tiểu.
Rốt cuộc Lưu Mãn Song cũng thả nó xuống đất, nói với Diệp Tư Hòa: "Em dẫn Kiều Kiều đi vệ sinh."
"Ừ." Diệp Tư Hòa khẽ gật đầu, Lưu Mãn Song liền dắt Diệp Dĩ Kiều ra khỏi phòng bao.
Đi vệ sinh xong, Lưu Mãn Song bế con trai lên bệ để rửa tay, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một nhà ba người.
Qua gương cô ta thấy người đàn ông có vóc dáng cao cao, lập tức ngây ngẩn cả người.
Diệp Tư Viễn cũng nhìn thấy cô ta, Trần Kết đang giúp Diệp Dĩ Đình rửa tay, sau khi rửa xong, cô ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Tư Viễn, em giúp anh rửa chân..."
Gắng gượng nuốt xuống câu nói, Lưu Mãn Song khẩn trương, ôm chặt con trai mình, xoay người lại, lo lắng nói: "Em... Các em đã tới."
Trần Kết nhìn Diệp Tư Viễn, lại nhìn Lưu Mãn Song, rồi nhìn khuôn mặt tò mò của Diệp Dĩ Kiều bên cạnh Lưu Mãn Song, đột nhiên cô trấn định lại, kéo Diệp Dĩ Đình qua nói: "Linh Đang, gọi bác đi, còn nữa, đây là anh họ của con, Kiều Kiều."
"Bác, anh họ." Diệp Dĩ Đình hoàn toàn không có ấn tượng đối với bọn họ nhưng cũng chào theo lời mẹ.
Rốt cuộc Lưu Mãn Song cũng phản ứng kịp, nói với Diệp Dĩ Kiều: "Kiều Kiều, đây là chú của con, đây là vợ của chú, còn người bạn nhỏ này chính là Linh Đang."
Diệp Dĩ Kiều cũng ngoan ngoãn chào, sự chú ý của nó tập trung vào người đàn ông cao lớn trước mặt. Tại sao ống tay áo của chú này lại trống không? Tay của chú ấy đi đâu mất rồi?
Diệp Dĩ Kiều chưa từng gặp qua người không có cánh tay, nó có chút sợ, không khỏi trốn sau lưng mẹ, đối với phản ứng như thế của đứa bé, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã thành thói quen, Lưu Mãn Song rất lúng túng, ngược lại trong lòng Diệp Dĩ Đình có chút không thoải mái.
Lưu Mãn Song dẫn Diệp Dĩ Kiều về phòng trước, Trần Kết giúp đỡ Diệp Tư Viễn kéo ống quần, rửa sạch hai chân.
Cô không nói gì, mới vừa gặp mặt thật sự là rất lúng túng, hai nhà rõ ràng là anh em ruột thịt nhưng cũng đã nhiều năm không có đối mặt với nhau, tuổi của Diệp Dĩ Đình và Diệp Dĩ Kiều không kém nhau nhiều lắm nhưng một câu cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
Người Diệp Tư Viễn hơi ngửa ra sau, chân của anh luân phiên đặt trên bồn rửa mặt, sau khi Trần Kết giúp anh lau khô, anh mới mở miệng: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi, đừng khẩn trương như thế."
"Em không có khẩn trương, thật sự là..." Trần Kết rối rắm nửa ngày: "Tư Viễn, em thật sự không biết nên nói những gì với bọn họ."
"Vậy thì đừng nói." Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu mang giầy: "Cũng đã nhiều năm như vậy, còn nhớ những thứ này làm gì."
Cái ௱ôЛƓ Trần Kết ngồi lên bệ rửa tay, cúi đầu nhìn khuôn mặt mờ mịt của Diệp Dĩ Đình bên cạnh, đột nhiên cô nói: "Linh Đang, một lát lúc ăn cơm, con không được chạy lung tung biết không? Hơn nữa... Không thể chơi đùa với anh họ kia."
"Tiểu Kết!" Diệp Tư Viễn nghe xong lời này, lông mày nhíu lại.
"Tại sao vậy?" Diệp Dĩ Đình không hiểu gì cả, tò mò hỏi.
"Con nghe lời mẹ nói là được." Mắt Trần Kết khép hờ, ôm Diệp Dĩ Đình đến trước người, giọng nói của cô rất buồn bực: "Tư Viễn, đừng trách em...em... Em sợ..."
Diệp Dĩ Đình ngẩng đầu quan sát mẹ, không hiểu tại sao cả người mẹ mình lại run rẩy, Diệp Tư Viễn không nói thêm gì nữa, lại nặng nề thở dài, nói: "Đi thôi, vào đi, chắc A Lí cũng đã tới rồi."
Đi vào phòng, Trần Kết phát hiện, quả nhiên cả nhà Tần Lí đã đến.
Xem ra khí sắc của Tần Lí không tệ, chỉ là thân thể vẫn rất gầy như cũ. Đi ra khỏi nhà, anh ta không có ngồi xe lăn bằng điện mà là ngồi trên một cái xe lăn dựa lưng thấp bình thường màu đen, thoạt nhìn xe lăn rất khéo léo tinh xảo, tay phải teo nhỏ của anh ta đặt trên đùi cũng teo nhỏ giống như vậy, không thể giúp chuyển động xe lăn chỉ có thể dựa vào người vợ đẩy ở phía sau.
Nghiêng đầu thấy Diệp Tư Viễn, Tần Lí lập tức nâng tay trái lên, cười chào hỏi: "Tư Viễn, Tiểu Kết!"
Diệp Tư Viễn và Trần Kết đi về phía anh ta, Diệp Dĩ Đình lại càng vui sướng nhào tới trên đùi của anh ta, vui vẻ kêu to: "Ba A Lí!"
"Ai, Tiểu Linh Đang!" Mặt mày Tần Lí hớn hở, móc bao tiền lì xì ra đưa cho Diệp Dĩ Đình, sau đó vuốt đầu nó nói: "Nhóc con đã lớn như vậy mà Đông Đông, Tây Tây nhà anh lại chẳng lớn chút nào, thật là buồn ૮ɦếƭ anh."
Vợ của anh ta là Hà Đường đang đứng ở bên cạnh, không nhịn được cười ra tiếng, Trần Kết đã sớm hứng thú, kéo Hà Đường qua cùng nhìn hai đứa nhỏ.
Mẹ Tần Lí là Diệp Huệ Cầm và ba là Tần Thụ đang ôm hai bảo bảo đi tới, hai đứa nhỏ đều mới 1 tuổi, con mắt to mà sáng ngời, béo ụt ịt đáng yêu đến ૮ɦếƭ người. Bọn nó mới chỉ biết gọi "Ba mẹ", còn những thứ khác thì vẫn chưa biết, Trần Kết nhìn hai đưa nhỏ giống nhau như đúc, cảm thấy hết sức thần kì lại thú vị, ôm một đứa qua đùa giỡn: "Ha ha, đây là Đông Đông hay là Tây Tây?"
"Là Tây Tây." Hà Đường đứng ở bên người cô, chỉ vào ánh mắt của đứa bé nói: "Nhìn này, dưới con mắt trái của Tây Tây có nốt ruồi, Đông Đông không có."
Trần Kết hâm mộ: "Ai nha, sinh đôi thật là thú vi, tại sao vận số hai người lại tốt như vậy, A Lí và A Miễn là sinh đôi, mà hai người cũng sinh đôi."
Mặt của Hà Đường có chút hồng, mím môi cười, quay đầu nhìn Tần Lí đang ngồi trên xe lăn, vốn Tần Lí đang nói chuyện phiếm cùng Diệp Tư Viễn, lúc này vừa khéo anh ta cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Tần Lí lập tức cười.
Hà Đường quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nói với Trần Kết: "Em cũng đừng hâm mộ, muốn có thêm đứa nữa nhưng chị và A Lí không còn cơ hội có con gái, hai đứa nhóc thúi đã khiến chị bận ૮ɦếƭ rồi..., em và Tư Viễn vẫn còn có thể cố gắng mà."
Trần Kết lập tức tiến tới bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói: "Bọn em đang chuẩn bị, qủa thực là muốn có con gái đấy."
Mắt Hà Đường sáng rực lên: "Thật tốt, nếu bọn em có con gái là có thể giống như A Miễn và Phi Phi, nam nữ song toàn..., như vậy mới tốt."
Đang nói thì một nhà Tần Miễn đến. Tề Phi Phi nhìn thấy Trần Kết và Hà Đường, lập tức đi qua, cô ấy nhỏ tuổi nhất, cũng hoạt bát nhất, mấy người phụ nữ đã lâu không gặp, lập tức nói chuyện thân thiết, Diệp Tư Dĩnh cũng nhanh chóng tham gia, kể với nhau tình trạng gần đây.
Tay trái Tần Miễn dắt Tần Kỳ 6 tuổi, tay phải dắt Tần Phấn 3 tuổi rưỡi, nhìn vợ mình đang ở bên kia quơ tay múa chân nói không ngừng, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Anh ta đi đến chúc tết trưởng bối, tiếp đó đi tới chỗ Tần Lí và Diệp Tư Viễn, quan hệ của ba anh em từ trước đến giờ rất tốt nhưng mọi người đều đã lập gia đình, số lần gặp mặt cũng ít hơn rất nhiều. Tuy Tần Miễn nói không nhiều lắm nhưng lúc nhìn thấy Diệp Tư Viễn thì vẫn có chút kích động, lập tức cho anh một cái ôm thật chặt.
Thừa dịp bọn họ trò chuyện, Diệp Dĩ Đình không chịu được nữa rồi, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến bên cạnh Tần Kỳ và Tần Phấn, nó lôi kéo Tần Kỳ, thân thiết gọi: " Chị Kỳ Kỳ!"
"Linh Đang!" Cô gái nhỏ Tần Kỳ nhìn thấy Diệp Dĩ Đình thì cũng rất vui mừng, hai đứa bé từ nhỏ đã rất thân, mỗi lần gặp mặt đều chơi với nhau, hiện tại Tần Phấn cũng đã lớn, có thể cùng bọn nó chơi đùa rồi, thấy mọi người không quản mình, ba đứa bé lập tức chơi đuổi bắt trong phòng bao, nhặt đồ trang trí và hoa tươi trên bàn, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, Diệp Tư Viêm tới trễ, cậu đã 23 tuổi, trưởng thành trở thành một người thanh niên cao lớn anh tuấn, cậu không ngừng chúc tết với các trưởng bối, tiếp đó đi tới bên cạnh Tống Du Hoan, trong đại gia đình này, tuổi cậu và Hoan Hoan chênh lệch ít nhất, mà từ trước đến giờ Hoan Hoan cũng thích chơi đùa với người cậu nhỏ này.
Mấy người ở thế hệ trước đều vây quanh ông cụ Diệp nói chuyện phiếm; mấy người phụ nữ trẻ tuổi thì tụm lại một chỗ, ríu ra ríu rít trò chuyện; đàn ông thì bàn chuyện làm ăn; Tống Du Hoan và Diệp Tư Viêm chụm đầu ngồi chung một chỗ chơi Microblogging; ba đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau thì chạy chung quanh, nhảy lên nhảy xuống, chơi đến đầu đầy mồ hôi.
Trong phòng náo náo nhiệt nhiệt, chỉ có một góc là yên tĩnh lạnh tanh.
Diệp Tư Hòa và Lưu Mãn Song yên lặng ngồi ở chỗ đó, Lưu Mãn Song ôm thật chặt Diệp Dĩ Kiều, bên cạnh là bọn họ là cha mẹ đã hơn sáu mươi tuổi cũng trầm mặc giống như vậy.
Diệp Dĩ Kiều nhìn những người mình không quen biết kia, bọn họ cười thật vui vẻ, còn có mấy người bạn nhỏ đó, bọn họ chơi trò chơi thật vui.
Diệp Dĩ Kiều lại quan sát hai người chú ở bên kia, một người trong đó mới vừa rồi đã nhìn thấy, tay áo của chú đó trống trơn, không có đôi tay, giờ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế nói chuyện với hai người khác, một chú khác thì ngồi ở trên xe lăn, trên mặt vẫn luôn mỉm cười. Nó thật tò mò, không biết bọn họ là ai, không biết vì sao bọn họ lại không giống với người khác.
Trong cái đầu nho nhỏ của nó suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, không hiểu tại sao không có ai tới nói chuyện với bọn họ, không hiểu tại sao không có ai tới ôm nó một cái, không hiểu tại sao ba mẹ, ông bà cho tiền lì xì lại phải nhờ ông Ba chuyển giúp, không hiểu tại sao không có ai tự mình đưa bao lì xì cho nó, nó nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao những người đó lại không nhìn về phía bên này một lần nào cả.
Giống như cả nhà bọn họ và cuộc sống của bọn họ ở một thế giới khác.