Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 104

Tác giả: Chấp Loạn

Ba Là Người Tốt Nhất Trên Thế Giới (1)

Thời điểm Trần Kết rời giường thì trời còn chưa sáng, Diệp Tư Viễn còn ngủ rất ngon. Trần Kết chui ra khỏi chăn, nhẹ chân nhẹ tay vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra phát hiện Diệp Tư Viễn đã tỉnh rồi, đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, anh đang nửa tựa vào trên giường nhìn cô.
Diệp Tư Viễn hé mắt, có chút lười biếng hỏi: "Mấy giờ bay?"
"8 giờ 40, 7 giờ phải đến phi trường rồi." Trần Kết bò lên trên giường ôm cổ anh, hôn xuống môi của anh, "Còn chưa tới 6 giờ đâu, anh ngủ thêm một lát đi."
"Không ngủ, một lát tiễn em xuống lầu, trời còn tối."
"Không có chuyện gì, hành lý của em không nhiều lắm. Xe công ty sẽ tới đón ở dưới lầu, ngày mai sẽ trở lại." Trần Kết vuốt vuốt tóc rối bời của anh, "Em làm bữa sáng cho anh, chỉ là. . . . . . cơm tối thì sao?"
"Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết."
"Có muốn gọi dì Tào đến giúp đỡ không?" Trần Kết dịch dịch chăn mền, phủ lên hai vai lộ ra bên ngoài của anh.
"Không cần, trời lạnh như thế này, để cho bà ấy chạy tới chạy lui cũng không tốt, anh sẽ nghĩ biện pháp."
Trần Kết cười: "Được, một lát anh nhớ giúp thằng bé mặc quần áo."
"Ừ, anh biết rồi." Diệp Tư Viễn cũng mím môi nở nụ cười, cười cười lại biến thành mặt khổ qua, "Bà xã, sao công ty của em đến thứ sáu còn phải đi công tác?"
"Có biện pháp gì, hội triển lãm này chủ nhật mới mở nha. Hôm nay em chỉ đi qua nhìn một chút, nếu như không có vấn đề gì, em tham gia khai mạc vào sáng mai xong liền trở về, những người khác phải ở đến cuối tuần mới trở về. Dù sao thì hai ngày một đêm này, anh phải ngoan đó."
Eo Diệp Tư Viễn dùng sức, đầu vai chống giữ xuống giường, ngồi thẳng lưng lên. Anh dùng gương mặt cọ lên gò má của Trần Kết, nhỏ giọng nói: "Tối hôm nay anh ngủ một mình, nhớ em thì phải làm thế nào?"
"Trở lại sẽ bồi thường cho anh." Trần Kết nhẹ nhàng nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên má anh, "Em làm bữa sáng đây, anh chợp mắt thêm một lát, thằng bé phải 7 giờ rưỡi mới rời giường, còn sớm."
"Đi đi."
Nhìn Trần Kết đi ra phòng ngủ, Diệp Tư Viễn lần nữa nằm lại trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Trần Kết chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, đến bát đũa và muỗng cũng bày ở bên cạnh nồi cơm điện, chỉ muốn Diệp Tư Viễn có thể dễ dàng hơn một chút. Sau khi làm xong, cô nhìn thời gian đã không còn sớm, xem chừng xe của công ty cũng sắp đến. Cô mặc áo khoác ngoài vào, quấn khăn quàng cổ lên, muốn tiến vào phòng ngủ đi giao phó vài điều gì đó, vừa nghiêng đầu liền phát hiện Diệp Tư Viễn đã mặc xong đi ra.
"Đã dậy?"
"Ừ, tiễn em xuống lầu." Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn va ly nhỏ Trần Kết đặt ở bên cửa lớn, hỏi, "Xe đã tới chưa?"
"Sắp rồi, đến sẽ gọi điện thoại cho em." Mới vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Trần Kết liền vang lên, cô nghe máy, "Được, tôi đã chuẩn bị xong, xuống ngay."
Để điện thoại xuống, Trần Kết thở dài, đi tới trước mặt Diệp Tư Viễn, giúp chỉnh sửa ổn thỏa áo len anh đang mặc. Sau khi sửa soạn xong hết, cô đưa tay ôm lấy hông của anh: "Em không kịp vào nhìn thằng bé rồi, hai ngày này phải dựa vào anh đấy."
"Yên tâm." Diệp Tư Viễn dùng cằm cọ xát đình đầu Trần Kết, "Đi thôi, anh đưa em xuống."
Mãi cho đến khi xe chở Trần Kết biến mất ở trong tầm mắt, Diệp Tư Viễn mới chậm rãi đi về nhà.
Anh nhấc chân mở cửa gian phòng nhỏ ra, đi vào, lại mở đèn bàn ở trên tủ đầu giường lên, ngồi ở bên mép giường.
Diệp Dĩ Đình nghiêng thân thể ngủ say, Diệp Tư Viễn khẽ cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng trắng nộn nộn của thằng bé. Lông mi vừa dài lại dày, còn có một chút nước miếng treo bên miệng nhỏ nhắn đang chu lên, anh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đứa nhỏ ngủ thích lăn lộn, lúc này chăn đã bị tung ra một chút, Diệp Tư Viễn không có dùng chân gắp, mà cúi người xuống dùng miệng cắn chăn kéo lên trên một chút. Có lẽ là động tác có chút lớn, Diệp Dĩ Đình lật người, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, lại khò khò ngủ say.
Diệp Tư Viễn kinh ngạc nhìn nó, lắc đầu nở nụ cười, tắt đèn đầu giường rồi ra khỏi phòng.
Diệp Dĩ Đình bốn tuổi lẻ ba tháng, là một bé trai xinh đẹp, khỏe mạnh, hoạt bát.
Diệp Tư Viễn xem tin tức sáng ở phòng khách. Nhìn thời gian đến 7 giờ rưỡi, anh đi vào gian phòng nhỏ, ngồi ở bên mép giường bắt đầu gọi Diệp Dĩ Đình rời giường: "Linh Đang, Tiểu Linh Đang, rời giường. Linh Đang, rời giường."
Diệp Dĩ Đình kéo chăn qua đắp lên đầu, đã co lại thành một đoàn ở trong chăn, giọng nói buồn buồn truyền ra: "Không rời giường. . ."
"Không thể không rời giường. Ngoan, rời giường, con còn phải đi nhà trẻ đấy." Diệp Tư Viễn lắc đầu cười, "Linh Đang, mau ra đây, nếu không ra, ba vén chăn con đấy."
"Đừng!"
"Linh Đang."
"Không muốn, không muốn!"
"Linh Đang!" Diệp Tư Viễn than thở, "Nhanh rời giường, hôm nay mẹ không có ở đây, ba phải giúp con mặc quần áo. Con không dậy thì sẽ bị muộn đấy."
Nghe được câu này, Diệp Dĩ Đình lập tức chui ra khỏi chăn, hai con mắt to vụt sáng nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn: "Mẹ đâu?"
"Mẹ đi công tác rồi." Diệp Tư Viễn thấy tóc thằng bé rối tung, không nhịn được cười lên, "Đến, ba mặc quần áo cho con, cẩn thận cảm."
"Dạ. . ." Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn bò đến bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn Diệp Tư Viễn duỗi thẳng chân gắp quần áo Trần Kết đã chuẩn bị tốt vào sáng sớm từ mép giường lên trên ghế. Nó nằm sấp trên đùi Diệp Tư Viễn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, "Ba, mẹ đi khi nào? Lúc nào thì mẹ trở lại?"
"Mới vừa đi, chiều nay mẹ sẽ trở về."
"Vậy hôm nay người nào đưa con đi vườn trẻ?"
"Ba đưa con đi, một lát chú Thẩm sẽ đến đón chúng ta."
"Ba, bữa sáng chúng ta ăn gì?"
"Mẹ nấu xong cho chúng ta rồi." Diệp Tư Viễn cúi đầu liếc nó một cái, "Chuyện con lo lắng thật nhiều đấy. Đến, duỗi chân vào, trước mặc quần giữ ấm đã."
Diệp Tư Viễn đã ngồi lên giường, thân thể anh ngửa ra sau, hai chân kẹp mặc quần giữ ấm cho Diệp Dĩ Đình, sau khi kéo lưng quần đến trên đầu gối, Diệp Dĩ Đình trở mình, lật người một cái liền đứng lên, tự mình kéo lưng quần lên.
"Thật giỏi, mặc quần lông nữa."
Mặc dù Diệp Tư Viễn không có hai cánh tay, nhưng vẫn có thể giúp Diệp Dĩ Đình mặc quần áo, chính đứa nhỏ cũng biết một chút. Cuối cùng, Diệp Dĩ Đình mặc thành giống như bánh chưng, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Diệp Tư Viễn vào phòng vệ sinh, để ba giúp nó đánh răng rửa mặt.
Mặc dù ba làm những chuyện này không có chu đáo tỉ mỉ bằng mẹ, nhưng Diệp Dĩ Đình biết thân thể ba không tiện, vẫn ngoan ngoãn cùng nhau làm với ba. Rửa mặt đánh răng xong, Diệp Tư Viễn bưng hai chén cháo ngô ra, vừa mở nắp, anh liền nở nụ cười. Trần Kết luộc trứng gà, cũng đã giúp anh bóc vỏ trứng rồi.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này ăn sáng xong, Diệp Tư Viễn thấy Diệp Dĩ Đình ăn đến khóe miệng đều là cháo ngô và lòng đỏ trứng thì lắc đầu một cái. Anh nhấc chân kẹp khăn giấy đưa cho đứa nhỏ: "Tự mình lau chùi miệng, ba không thể lau giúp con."
"Vâng." Tay Diệp Dĩ Đình nắm khăn giấy lau miệng lung tung. Nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn là lau không sạch. Diệp Tư Viễn chần chờ chốc lát, chỉ đành phải lại kẹp một cái khăn giấy khác, nhấc chân lau lên mặt của nó.
Anh cố gắng cẩn thận để chân mình không ᴆụng phải khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Dĩ Đình, nhưng hình như Diệp Dĩ Đình lại không quan tâm chút nào, tay nhỏ bé đã mượn lực mu bàn chân ba, hung hăng lau miệng.
Diệp Tư Viễn giật mình, nói: "Cẩn thận một chút, đừng để mặt ᴆụng chân ba."
"Ba, không cần gấp gáp." Diệp Dĩ Đình mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, "Mẹ nói, chân của ba sẽ là tay của ba."
Nghe giọng nói non nớt của đứa nhỏ, trong lòng Diệp Tư Viễn cảm thấy ấm áp, nhưng cũng có một chút khổ sở nhàn nhạt. Nhìn Diệp Dĩ Đình rốt cuộc đã lau mặt sạch sẽ, anh mới thả chân xuống: "Được rồi, chú Thẩm đã chờ chúng ta ở phía dưới rồi. Ba mặc áo khoác cho con, chúng ta đi xuống."
Giúp Diệp Dĩ Đình mặc áo khoác lông vào, Diệp Tư Viễn bắt đầu mặc áo khoác ngoài cho mình, ngồi ở trên ghế sa lon, khom người giơ chân lên mặc thật lâu mới mặc xong. Ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Dĩ Đình chạy tới trước mặt anh, nó toét cái miệng nhỏ nhắn ra, nở nụ cười, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng, đưa tay đến trước mặt Diệp Tư Viễn nói: "Ba, con giúp ba cài nút áo."
"Được, cám ơn con, Linh Đang." Diệp Tư Viễn cúi người xuống, nhìn đứa nhỏ đứng ở trước mặt anh, tay nhỏ bé vụng về giúp anh cài từng nút áo khoác ngoài.
Thẩm Tri lái xe, đưa Diệp Dĩ Đình đi nhà trẻ trước. Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình ngồi ở ghế sau, cho đến khi xe chạy ra khỏi một con đường, anh mới phát hiện mình quên quấn khăn quàng cổ, mang bao tay cho Diệp Dĩ Đình. Cổ trơn bóng của đứa nhỏ lộ ra bên ngoài, thật may là trong xe có máy điều hòa, vẫn không cảm giác lạnh, nhưng một lát sau thì làm sao đây?
Diệp Tư Viễn có hơi ảo não, không nhịn được liền hỏi: "Linh Đang, có lạnh hay không?"
Diệp Dĩ Đình lắc đầu: "Không lạnh."
"Buổi chiều bà Triệu sẽ đến đón con, ba tan việc sẽ đi đến nhà bà Triệu đón con về nhà. Con phải nghe lời bà Triệu, biết không?"
"Biết!"
Diệp Tư Viễn cười một tiếng, rất nhanh liền đến vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình. Xe dừng ở đường cái đối diện cửa nhà trẻ, giữa đường cái có dãy phân cách, có một đường ngang dành cho người đi bộ, nếu như xe muốn quay đầu lái đến cửa nhà trẻ thì cần lái lên hai đầu đường phía trước nữa. Cho nên bình thường Trần Kết lái xe đưa Diệp Dĩ Đình đi nhà trẻ thì đều là dừng xe ở đường cái đối diện, dắt tay đứa nhỏ xuyên qua đường cái, dẫn nó vào trong vườn trẻ.
Hôm nay nhiệm vụ này giao lên người Diệp Tư Viễn, Thẩm Tri quay đầu lại: "Diệp tiên sinh, có muốn tôi đưa Linh Đang đi qua không?"
"Không cần, rất nhanh thôi. Anh trông xe, Trần Kết dừng xe ở chỗ này bị dán giấy hai lần, có người ở trên xe sẽ khá hơn một chút."
"Được." Thẩm Tri xuống xe, mở cửa xe thay Diệp Tư Viễn. Diệp Dĩ Đình lập tức xuống xe, đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
"Ba."
Diệp Tư Viễn cúi đầu cười với nó: "Đến, kéo tay áo của ba."
"Vâng!" Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn nắm ống tay áo khoác ngoài bên phải của Diệp Tư Viễn, nắm rất dùng sức, Diệp Tư Viễn chỉ cảm thấy vai phải bị một cỗ sức lực nho nhỏ kéo nặng xuống.
"Không thể buông tay, chỉ khi ba nói có thể buông tay mới có thể buông, biết không?"
Diệp Dĩ Đình gật đầu.
Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình đứng ở một bên đường ngang dành cho người đi bộ, cùng nhau chờ băng qua đường với những người đi dường khác. Cảnh sát giao thông chỉ huy xe dừng lại, Diệp Tư viễn và Diệp Dĩ Đình liền bước ra, đi tới hướng đối diện.
Sau khi an toàn đi qua đường cái, Diệp Tư Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ánh mắt Diệp Dĩ Đình sáng lên, đột nhiên nó quát to về phía cách đó không xa: "Tiểu Hồ Ly!"
Trong lòng Diệp Tư Viễn cả kinh, còn chưa cúi đầu đã cảm thấy cỗ lực lượng bên vai phải biến mất, trong nháy mắt Diệp Dĩ Đình đã mở rộng tay ra, chạy về phía trước.
Mặc dù bọn họ đã băng qua đường xe chạy bằng động cơ, nhưng vẫn còn chưa xuyên qua đường xe chạy không phải bằng động cơ. Mắt thấy một chiếc xe chạy bằng điện lái về phía bóng dáng nho nhỏ Diệp Dĩ Đình, Diệp Tư Viễn sải bước chân xông tới. Sau khi đuổi kịp Diệp Dĩ Đình, anh nửa ngồi người xuống, dùng thân thể che cho con trai của mình.
Lái xe đạp điện là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, khi đứa bé lao ra, vốn ông đã sợ hết hồn nên hơi nghiêng xuống đất rồi. Đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một người lớn, ông không kịp thắng xe nữa, đầu xe thoáng một cái, cả người và xe đều ngã xuống đất, xe chạy bằng điện rơi xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm.
"Ai u, mẹ của tôi!"
Tất cả đều yên tĩnh lại, Diệp Tư Viễn ổn định tâm tình mới ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ bị sợ đến choáng váng ở trước mặt.
Mắt to Diệp Dĩ Đình nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch. Nó nhìn Diệp Tư Viễn, mở miệng, câu nói đầu tiên lại là: "Ba, người có sao không?"
Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tư Viễn dâng lên một cỗ ấm áp. Anh ngồi xổm người xuống nhìn thẳng với Diệp Dĩ Đình: "Ba không có việc gì, chỉ là trước đó con đã đồng ý với ba không buông tay ."
"Con. . . con thấy Tiểu Hồ Ly, cô ấy là một người bạn nhỏ cùng lớp với con."
"Vậy cũng không thể buông tay, ba không có tay, không giống như mẹ có thể kéo con. Mới vừa rồi con đột nhiên chạy đi nguy hiểm cỡ nào, con xem ông đó cũng té ngã rồi."
"Ba, thật xin lỗi." Diệp Dĩ Đình cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé đã nghẹn đỏ.
Người đàn ông trung niên ngã xuống đất đang dựng xe lên, ông nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình, nói: "Này! Tôi nói anh dạy đứa bé như thế nào, trực tiếp xông ngang qua đường lớn, bị các người hù ૮ɦếƭ rồi."
Diệp Tư Viễn đứng lên, gật đầu với người đàn ông kia: "Thật xin lỗi, ông té có bị thương không? Nếu như xe có hư hại gì, tôi sẽ bồi thường."
Người đàn ông kia quan sát Diệp Tư Viễn một chút, nghiêng mắt nhìn đến tay áo trống rỗng của anh. Ông nhướng mày, lần nữa leo lên xe nói: "Được rồi, được rồi. Người trẻ tuổi, chăm sóc con trai cậu thật tốt đi, đứa bé nhỏ như vậy còn không tự mình quản được. Cậu. . . aizz, tóm lại cậu ᴆụng phải tôi coi như là vận may của cậu. Đụng phải người gay go thì thế nào cũng phải bắt cậu đền một khoản."
Nói xong, người đàn ông trung niên liền cởi xe đi. Diệp Tư Viễn nhìn bóng lưng của ông, đột nhiên cảm thấy tay áo bên phải lại bị kéo lấy. Cúi đầu nhìn, hai tay nhỏ bé của Diệp Dĩ Đình đều bắt lấy tay áo của anh, lắc lư: "Ba, đưa con tiến vào đi, con sắp trễ rồi." Diệp Tư Viễn mím môi gật đầu một cái: "Đi thôi."
Diệp Dĩ Đình đi tới cửa vườn trẻ, đột nhiên xoay người nói về phía Diệp Tư Viễn: "Ba, ba băng qua đường đi trở về phải cẩn thận đó. Mẹ nói, lúc mẹ không có ở đây, Linh Đang phải thật ngoan, thật nghe lời, Linh Đang còn phải bảo vệ ba nữa."
Không đợi Diệp Tư Viễn kịp phản ứng, Diệp Dĩ Đình đã nhếch môi cười. Nó phất tay một cái với Diệp Tư Viễn, xoay người liền nhảy nhảy nhót nhót chạy vào vườn trẻ.
Diệp Tư Viễn đứng ở cửa nhà trẻ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Diệp Dĩ Đình, anh mới thở dài thườn thượt một hơi, xoay người đi tới đường cái đối diện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc