Chương 59: Chúng ta kết hôn điLâm Tống Tiện ôm cô trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp rộng rãi, hơi thở của anh quanh quẩn bên cô, con tim bất an và sợ hãi dần dần bình tĩnh lại, sau đợt đập kịch liệt này, Tống Oanh tìm lại lý trí của mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói xen lẫn sự nghẹn ngào.
“Anh về lúc nào?”
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngây ra mất kiểm soát, “Được một khoảng thời gian rồi.”
Suy đoán trong lòng được chứng thực, khoảnh khắc đó, nước mắt Tống Oanh rơi như mưa.
“Anh khốn nạn.” Cô khóc thút thít, sự tủi thân và tức giận xông lên đầu, lập tức đưa tay đẩy anh ra.
“Nhân Nhân…..” Lâm Tống Tiện tóm lấy cánh tay đang quơ loạn xạ của cô, giây sau đó, giữ mặt cô rồi bắt đầu hôn.
Tống Oanh như trúng thuật đứng hình trong nháy mắt đó, đứng bất động tại chỗ, trên môi cảm nhận được những lực lúc mạnh lúc nhẹ, xúc cảm mềm mại thuộc về Lâm Tống Tiện, hơi thở đan hòa vào nhau, anh cạy hàm răng cô ra.
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay kia đã di chuyển từ mặt ra sau cổ cô, Lâm Tống Tiện ôm vai cô, dần dần ςướק hết oxi của cô.
Tay chân Tống Oanh như nhũn ra, đầu óc trống rỗng, sắp không thở nổi nữa.
Sự thân mật này hoàn toàn vượt xa những gì cô nhận biết từ trước đến nay, càng không nói đến người đó lại là Lâm Tống Tiện.
Đột nhiên Tống Oanh rất muốn khóc, cô ôm chặt anh lần nữa, ngửa mặt lên, đáp lại nụ hôn của anh một cách khó phát hiện ra.
Nước mắt lại tràn ra từ khóe mắt.
Qua một lúc rất lâu, cuối cùng anh mới rời khỏi môi cô.
Lâm Tống Tiện ghé đến bên tai Tống Oanh.
“Nhân Nhân, chúng ta kết hôn đi em.”
Anh nói xong câu này, không khí lập tức trở nên yên tĩnh, Tống Oanh mở to mắt, kinh ngạc đối mặt với anh, trên mặt không giấu được vẻ ngơ ngác.
Lâm Tống Tiện chờ đợi với vẻ mặt ôn hòa, cho cô thời gian để bình tĩnh lại.
Chốc lát sau Tống Oanh mới bật thốt lên.
“Đây là nụ hôn đầu của em đó.”
Lâm Tống Tiện hơi sững sốt.
“Không phải.” Anh dần dần mỉm cười, “Nụ hôn đầu của em đã sớm cho anh vào đêm tụ họp lớp mười hai rồi.”
Tống Oanh nhếch nhẹ môi, bất giác phản ứng lại, đầu tiên là cười, sau đó nước mắt lại trào ra.
Cô cúi đầu ôm lấy anh, cả người rúc vào trong lòng anh, lẩm bẩm một mình.
“A Tiện.”
Xe dừng ở ven đường, bóng cây rậm rạp rũ xuống, Lâm Tống Tiện ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, tay khác thì nắm chặt tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ, gắn bó không rời.
“Anh như vậy sao lái xe được?” Tống Oanh giật giật tay, muốn rút tay khỏi tay anh.
“Vậy anh không lái nữa.” Anh dứt khoát tắt xe.
Hai người ngồi trong xe trò chuyện hồi lâu, bắt đầu nói từ chuyện Lâm Tống Tiện xuất ngoại.
Đêm hôm đó, Tống Nghi Ninh đột nhiên đến, yêu cầu anh xuất ngoại, con riêng, không cho phép hai người liên lạc…. Thậm chí trong một năm trước đó còn cho người quản lý anh.
Nửa năm sau khi về nước, Lâm Tống Tiện vẫn luôn bận rộn chuyện ở công ty, trước đây không lâu, Tống Nghi Ninh đã chuyển những cổ phần vốn thuộc về anh qua cho anh.
Bà không chỉ đề cập đến chuyện kết hôn này một lần, trong một gia đình có bối cảnh như vậy, hôn nhân của anh chắc chắn sẽ là một giao dịch.
Liên hiệp mạnh và mạnh mới là sự lựa chọn sáng suốt, tình yêu không đáng để nhắc đến.
Lâm Tống Tiện biết rõ bà có ý đồ không cho hai người họ liên lạc với nhau.
Tống Nghi Ninh định sẽ chặt đứt đoạn tình cảm còn chưa chính thức bắt đầu này hoàn toàn nhân lúc nó chỉ mới xảy ra.
Nhưng mà giữa anh và Tống Oanh, trước nay không cần phải nhiều lời, có những tình cảm không cần phải nói thẳng ra miệng, vì nó đã sớm dung hòa vào trong thân thể.
Anh muốn kết hôn với cô.
Không thể chậm một giây phút nào.
Nửa đời về sau, anh chỉ muốn ở bên cô lâu dài.
Cả đời người không có quá nhiều cái bốn năm.
Ngày hôm sau lúc đã trở về Cẩm Thành, Lâm Tống Tiện đứng dưới lầu chờ cô, sáng sớm, nhìn xuống từ cửa sổ, chiếc xe màu đen quen thuộc kia đã đậu sát bên gốc cây.
Tống Oanh nhìn vào gương kiểm tra lại lần nữa, trên người mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly dài, trang điểm trong trẻo, sắc môi đẹp không tả được, là một màu đỏ tươi tự nhiên.
Cô hồi hộp chỉnh sửa lại cổ ái, sờ vào sổ hộ khẩu trong túi xách, hít thở sâu một cái rồi mới đi ra ngoài.
Tống Oanh không nói cho bất kì ai biết về quyết định này.
Nhưng cô lại có sự kiên định trước nay chưa từng có, hệt như khi còn bé nhịn ăn quà vặt để tiết kiệm tiền đi mua bi pha lê mà mình thích, âm thầm từng ngày từng ngày, cho đến khi chất đầy trong hộp bánh quy.
Lâm Tống Tiện là sự tồn tại đáng quý hơn bi pha lê vô số lần, cô muốn có được anh, mãnh liệt hơn bất kì giây phút nào.
Hai người chỉ mới xa nhau một buổi tối mà thôi.
Khi nhìn thấy đối phương lại như đã xa cách nửa thế kỷ, xa nhau quá lâu, mỗi lần gặp mặt đều hệt như gặp lại sau cuộc chia xa.
“Chuẩn bị xong chưa em?” Lâm Tống Tiện hỏi cô, gương mặt được phủ đầy ánh mặt trời vàng chói từ ngoài cửa xe chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí, Tống Oanh gật đầu không chút nghĩ ngợi.
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy chúng ta lên đường nhé.” Xe biến mất trong ánh nắng ban mai, lái về phía trước, hòa vào ánh sáng chói chang rộng lớn.
Tại cục dân chính, tốc độ xếp hàng nhanh hơn tưởng tượng.
Nhân viên làm việc đóng mộc đỏ xuống, nhìn thấy năm sinh trên đó, cô ấy đưa hai cuốn sổ màu đỏ cho hai người vợ chồng son trẻ tuổi nhưng vô cùng xứng đôi này, chúc phúc chân thành.
“Bạc đầu giai lão.”
“Cảm ơn.”
Từ bên trong đi ra, Tống Oanh còn cảm thấy hơi không chân thực.
Chỉ trong chốc lát thôi mà họ đã kết hôn rồi, trên phương diện pháp luật, họ là một thể thuộc về nhau, có thể danh chính ngôn thuận bầu bạn bên nhau cả cuộc đời còn lại.
Cô nhìn ảnh chụp kết hôn trong quyển sổ.
Tấm hình nền đỏ, hai người họ mặc áo sơ mi trắng, mặt mũi đoan trang, nụ cười rực rỡ.
Tống Oanh đưa tay chọt chọt vào mặt Lâm Tống Tiện trên ảnh.
“Anh cười trông ngốc thật đó.”
“Gan lớn nhỉ.” Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, Lâm Tống Tiện kéo tóc xõa sau lưng cô một cái, dáng vẻ lười biếng hệt như lúc đi học vậy.
“Dám nói anh Tiện của em như vậy à.”
“A, mặt mũi quan trọng lắm đó.”
“Em đừng đi, quay lại đây.”
Tống Oanh cầm giấy chứng nhận kết hôn của mình, bước chân tung tăng chạy ra ngoài, Lâm Tống Tiện đuổi theo đến, trước khi cô mở cửa xe, anh đứng phía sau ôm lấy cả bả vai và kéo cô đến vây lại trong lòng mình.
Anh gian xảo uy Hi*p, “Cho em một cơ hội, nếu đáp ứng được thì anh sẽ bỏ qua cho em.”
“Cái gì cơ?”
“Gọi một tiếng chồng.”
“A a a, Lâm Tống Tiện, anh không biết xấu hổ gì cả!” Da mặt Tống Oanh mỏng lập tức nổ tung, cô trở tay đẩy anh ra, chạy trốn y đúc chú thỏ vậy.
Lâm Tống Tiện phát huy khả năng không biết xấu hổ của mình đến mức cao nhất, cất giọng kêu lên ở phía sau, “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp không thể thay đổi.”
Má Tống Oanh nóng hổi, che kín lỗ tai.
Sau khi lên xe đóng cửa sổ lại, máy điều hòa bên trong thổi vù vù, nhiệt độ trên mặt Tống Oanh mới chậm rãi giảm xuống.
Lâm Tống Tiện vẫn chưa cho xe chạy, nghiên đầu tập trung nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhìn trên người cô, âm thầm bao phủ.
Tống Oanh đối mặt với anh, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh, một hồi lâu sau, Lâm Tống Tiện đưa tay về phía cô, “Đến đây, anh ôm một cái.”
Ánh mắt anh chan chứa sự dịu dàng khó tả, Tống Oanh tháo đai an toàn, leo qua ngồi trong lòng anh.
Lâm Tống Tiện hạ thấp lưng ghế, ôm lấy cô.
“Nhân Nhân.” Anh cười một tiếng, đầu ngón tay gạt sợi tóc dán sát bên má cô ra sau tai.
“Anh rất vui.”
“Em cũng vậy.” Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau chăm chú, không khí trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, Lâm Tống Tiện cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Tống Oanh theo đó cũng nhắm mắt lại.
Họ không khống chế được hôn một lúc lâu, ngồi trong xe hôn nhau, nhiệt độ từ từ tăng cao, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Cuối cùng Lâm Tống Tiện kiềm chế lại, buông cô ra, trong mắt lộ ý cười, giọng hơi khàn khàn, “Em phải xuống khỏi người anh rồi.”
“Nhân Nhân, anh có hơi không kiềm được.”
…..
Mặt Tống Oanh đỏ bừng, một đợt nhiệt độ mới trào dâng.
Cô hốt hoảng vận dụng cả tay và chân để leo xuống khỏi người anh.
Tống Oanh ngồi ngay ngắn ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, váy nhăn nhíu để ở đầu gối, làn da bắp chân trắng như tuyết, son trên môi chẳng còn nguyên vẹn.
Lâm Tống Tiện phân tâm nhìn cô, sau đó lại khó mà tập trung được, anh mở một ngăn trống trong xe ra, rút hai tờ giấy từ bên trong ra đưa cho cô.
Tống Oanh nhận lấy, vẻ mặt mờ mịt, Lâm Tống Tiện chỉ chỉ khóe miệng cô, một giây kế tiếp, vệt ửng đỏ trên mặt lan đến hai bên tai cô.
Cô hốt hoảng mở gương trước ghế ra, đôi mắt ươn ướt, nhìn lên đó lau lau vết son lem sau khi hôn anh.
Lâm Tống Tiện lặng lẽ hít thở sâu hai cái, sau đó rời mắt đi.
Trước khi trở về đây, Tống Oanh đã tìm được công việc rồi, trường trung học trực thuộc Cẩm Trung, cô dạy môn ngữ văn khối lớp chín, ngày hôm sau phải đến báo cáo và làm thủ tục nhậm chức.
Trường trung học trực thuộc ở phía nam thành phố, từ nhà đến đó mất một giờ đi xe, Tống Oanh chuẩn bị chuyển đến ký túc xá của giáo viên, đã nói với người nhà nếu có rảnh rỗi sẽ quay về vào thứ bảy và chủ nhật.
Lâm Tống Tiện dành thời gian đến chào hỏi gia đình cô, tất cả đều vô cùng thuận lợi, Tống Chi Lâm có ấn tượng sâu với anh, nhiều năm như vậy trôi qua nhưng hai người vẫn có thể ở bên nhau lần nữa, so với việc cảm thấy mất mát khi con gái có bạn trai thì ông càng vui vẻ và yên tâm nhiều hơn.
Phạm Nhã lại rất khoa trương, sau khi Lâm Tống Tiện vào nhà, bà lập tức kéo Tống Oanh đến phòng bếp, nói với cô với giọng đầy vẻ không thể tin được: “Nhân Nhân, con lừa được người đẹp trai như vậy ở đâu vậy, mẹ còn chẳng dám tin đó là bạn trai của con gái mình luôn đấy! Con có vận may gì thế hả!”
Tống Oanh: “……”
Ngày chuyển đi đó, Lâm Tống Tiện lái xe đến đón cô, Tống Oanh thu dọn hai vali hành lý, Phạm Nhã còn chuẩn bị sẵn chăn gối để cô mang từ nhà đi, cộng lại tạo thành vô số đống lớn, chất đầy sau cốp xe.
Tống Oanh không cần chỉ đường, lần trước Lâm Tống Tiện đã đến ngôi trường đó cùng cô, nên cô yên tâm dựa ra ghế, ngồi trả lời tin nhắn về công việc, chờ đến khi phát hiện khung cảnh bên ngoài cửa sổ không đúng thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Đây là đâu vậy anh?” Cô nhìn Lâm Tống Tiện lái xe vào một khu nhà đắt đỏ, sau khi đi hết một con đường dài thì quẹo cua, phía trước xuất hiện một tòa biệt tự cỡ nhỏ có vườn hoa.
Cánh cổng sắt với hoa văn chạm trổ tự động mở ra, trên tường đầy những cành dây leo và hoa hồng.
Lâm Tống Tiện dừng xe lại ở nhà để xe, quay đầu, cởi đai an toàn trên người giúp cô.
“Đây là nhà của chúng ta.”
Anh bật cười khi đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Tống Oanh, “Nhân Nhân, đừng nói em định sau kết hôn vẫn sẽ ở riêng đấy nhé.”
Toàn bộ trang trí của căn nhà này đã hoàn thiện đầy đủ, phong cách hoàn toàn khác biệt với anh của trước đây, rõ ràng cho thấy đây là kiểu Tống Oanh thích.
Rèm cửa sổ màu trắng bằng lụa mỏng, khăn trải bàn hoa nhỏ, nội thất trong nhà theo phong cách châu Âu tươi mát, sắc thái vô cùng sáng ngời và ấm áp.
Ánh mắt Tống Oanh nhìn qua bên trái, trên bệ cửa sổ, có một dãy mèo nhỏ mang kiểu dáng và phong cách Nhật làm từ gốm sứ được bày biện ngay ngắn, đủ mọi kiểu dáng, trông vô cùng đáng yêu.
Cô đã từng nhắc đến trong một lần viết thư cho Lâm Tống Tiện, có lần trong lúc đi dạo phố, cô vô tình nhìn thấy một dãy những chú mèo nhỏ bằng gốm đáng yêu trong một cửa hàng, nếu như sau này có nhà của riêng mình, nhất định sẽ mua và đặt trên bệ cửa sổ ở phòng khách.
Đó đã là chuyện của năm trước.
“Anh chuẩn bị lúc nào vậy?” Tống Oanh vô thức nắm chặt váy, nhìn anh với ánh mắt thấp thỏm, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ làm phiền đến gì đó.”
“Không lâu lắm.” Lâm Tống Tiện nói: “Từ lúc em quyết định sẽ trở về.”
“Vậy nếu như em không trở về thì sao?” Tống Oanh hỏi.
“Vậy nah sẽ đi tìm em.” Vạn dặm không xa.