Chương 55: A TiệnBên trong cửa không mở đèn, chút tia sáng cuối cùng trong ngày xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bầu trời tối đến mức tỏa màu lam.
Lúc này, Tống Nghi Ninh đang đứng trong phòng khách, khoanh hai tay trước иgự¢ nhìn kĩ cậu.
“Có thể không?”
“Nhanh chút, mẹ bảo vệ sĩ đưa con đến sân bay.”
“Bà không cần phải như vậy.” Trên mặt Lâm Tống Tiện hiện lên sự châm chọc quen thuộc.
“Chuyện đã đồng ý với bà, tôi sẽ làm được, hy vọng bà cũng như vậy.”
“Con yên tâm, chỉ cần con tốt nghiệp thuận lợi, không có bất kì liên lạc gì với cô ta, còn về cổ phần công ty của ông nội con, chờ con nhậm chức ở công ty, mẹ sẽ chuyển qua cho con.”
Tống Oanh bị vệ sinh đánh thức, cô ngồi ở cạnh cửa mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến tối, lúc mở mắt ra thì bầu trời đã về đêm.
Đối diện với hai khuôn mặt xa lạ, cô có hơi mất tự nhiên, đưa tay chống lên khung cửa rồi đứng dậy, sau đó Tống Oanh phủi phủi bụi bặm trên người.
“Xin lỗi, tôi đi ngay bây giờ….” Cô nói xin lỗi xong thì xoay người, trong khoảnh khắc cúi đầu đi ra ngoài ấy, đột nhiên nhận ra sự khác biệt trên cổ.
Đồng ngón tay chạm vào một viên ngọc ấm áp.
Dường như có thể cảm giác được những đường nét của bốn chữ sống lâu trăm tuổi trên đó.
Sắc mặt Tống Oanh biến đổi, hốt hoảng quay đầu, nhìn căn biệt thự đứng im lìm trong bóng tối, nước mắt thoáng đã rơi ra khỏi hốc mắt.
Cô không quan tâm đến chuyện sau này nữa, muốn đi qua đó.
“A Tiện……”
Hai người vệ sĩ ở trước mặt vững vàng ngăn cản cô.
“Cô gái, xin lỗi.”
“Để tôi vào đi, tôi chỉ nhìn chút thôi.” Tống Oanh hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt thất thần, lệ rơi đầy mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào hướng kia, gắng sức giãy giụa.
“Tôi chỉ nhìn cậu ấy một cái thôi, không được sao….”
“Cô gái, người bên trong đã đi rồi.” Vệ sĩ không đánh lòng nói, Tống Oanh kịp phản ứng lại, sức lực toàn thân phút chốc biến mất, tay nhẹ nhàng buông thỏng xuống, đứng đó run rẩy.
……Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNĐại học sư phạm là một trường học mang đậm không khí tuổi trẻ.
Tống Oanh đăng kí chuyên ngành văn học chữ Hán, mỗi ngày lộ trình chỉ có ba nơi là phòng ăn, phòng học và ký túc xá, cuộc sống yên tĩnh trôi qua nhanh chóng.
Trước lúc ký túc xá sắp tắt đèn, Tống Oanh ôm sách từ thư viện về phòng, những người bên trong đã sửa soạn xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, khi thấy cô thì lập tức chào hỏi.
“Tống Tống, cậu lại đến thư viện à?”
“Đúng vậy, không phải gần đây sắp thi sao.” Tống Oanh vừa cúi đầu thay giày vừa thuận miệng đáp, sau đó cô tìm đồ chuẩn bị đi rửa mặt.
“Hôm nay năm người bọn tớ đều đến tiệc kết bạn, thiếu mỗi cậu, giữa chừng có không ít nam sinh hỏi thăm bọn tớ đấy.”
“Thấy cậu không tới, không biết lại có bao nhiêu người thất vọng nữa rồi, một đóa hoa của học khoa văn học chúng ta, mà mỗi ngày đều dành hết tâm tư cho việc học thế này.”
Tống Oanh đã tìm quần áo xong, cô đóng cửa tủ lại, ôm theo chậu chuẩn bị đi đến phòng tắm.
“Các cậu chơi vui là được rồi, tớ không thích mấy nơi đó.”
“Được được được, cậu luôn nói như vậy mà.”
Trọn một năm thứ nhất đại học, Tống Oanh vốn không tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào ngoài việc học, mỗi lần như vậy nếu không phải đang học thì lại là đang trên đường đi học, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, cô cũng chỉ ở trong ký túc xá đọc sách hoặc xem phim.
Nhưng có một lần được nghỉ dài ngày, lúc Trần Lộ phải từ nhà đến trường sớm, lại gặp Tống Oanh xách túi hành lý từ ngoài đi vào một mình, trông dáng vẻ này thì hình như không về nhà, hỏi ra mới biết cô đi du lịch một mình.
Hình như là đến một hải đảo, nơi xa xôi ít ai biết, cô chưa từng nghe đến bao giờ.
Từ đó trở đi, cô cảm thấy Tống Oanh là người có câu chuyện quá khứ, chỉ là trải qua một số thứ không muốn ai biết, đốt sạch trái tim trong ngọn lửa.
Tắm xong đi ra ngoài, ký túc xá đã tắt đèn, xung quanh tối thui, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ ban công.
Tống Oanh ngồi vào bạn học lau khô tóc, kéo rèm ra, mở đèn bàn nhỏ lên.
Ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt chiếu rọi một khu vực, Tống Oanh rút ra một tờ trong đống giấy viết thư chưa mở ở bên cạnh, đặt trước mặt, bắt đầu viết thư.
Một năm nay đã tạo thành thói quen, chỉ cần hạ bụt thì cô sẽ viết ra hai chữ theo bản năng.
“—– A Tiện:
Hôm nay không có chuyện gì đăc biệt xảy ra cả, tớ vẫn chỉ ngồi cả ngày trong thư viện thôi.
Nhưng lúc trở về có đi ngang qua bồn hoa, thế là phát hiện một chú mèo con bên trong bụi rậm, rất đáng yêu luôn đó, tớ đã đút nó hai miếng jambon.
Bạn cùng phòng lại hỏi tớ tại sao không đến tiệc giao lưu, tớ đoán nếu như cậu có ở đây thì nhất định sẽ mắng tớ một trận, sau đó đưa tớ đi trải nghiêm những chuyện thú vị.”
Tống Oanh viết đến đây thì dừng bứt, đắm chìm vào hồi ức lần nữa, tâm trạng vô thức trầm xuống đối chút.
Cô sờ lên viên ngọc trên cổ theo bản năng, xúc cảm dễ chịu nhẵn nhụi, mang theo chút nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.
Phần kết của bức thư là một hàng chữ cuối cùng.
“Tớ cảm giác mỗi ngày đều rất bình thường, nhưng dường như lại chẳng vui vẻ, có lẽ vì trong sự đơn giản ấy không có cậu.”
Lúc nghỉ động, Tống Oanh trở về Cẩm Thành.
Hai nơi cách nhau mấy ngàn cây số, ngồi máy bay phải mất ba giờ, sau khi hạ cánh, không khí lạnh lẽo lập tức bị thay thế bởi nhiệt độ ấm áp.
Tháng giêng.
Bắc Kinh đã sớm đổ tuyết mà ở Cẩm Thành thì cây vẫn xanh và có hoa hồng, chỉ cần một chiếc áo khoác ngoài mỏng đã chống được cơn lạnh rồi.
Tống Chi Lâm và Phạm Nhã đến đón cô, mấy tháng không gặp, hai người cố ý dành thời gian cho việc này, tại đại sảnh sân bay, cô gái kéo vali hành lí đi đến lối ra, bóng người cao gầy đầy đặn phô bày sự nổi bật trong đám người.
Quanh cổ Tống Oanh quàng một chiếc khăn màu kem, tóc đen tự nhiên xõa sau gáy, khí chất dịu dàng khoan thai, lúc đang đi đến chỗ ba mẹ, cô bị một người đàn ông cùng chuyến bay ngăn lại, mặt anh ta đỏ lựng lên, dường như đang hỏi phương thức liên lạc.
Đến khi đã thoát thân được, hai người họ đã nở nụ cười nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi, Tống Chi Lâm nhận lấy vali hành tý trong tay cô, cười tít mắt trêu ghẹo: “Nhân Nhân trưởng thành rồi, có con trai đến xin phương thức liên lạc nữa.”
“Không phải, anh ta hỏi đường thôi ạ.” Tống Oanh hơi ngượng ngùng khi bị trêu ghẹo, mặc dù đúng là người vừa nãy muốn xin số điện thoại của cô, nhưng đã bị Tống Oanh từ chối.
“Vậy sao?” Phạm Nhã cười, cũng không biết là có tin hay không.
“Vậy ở trường học có ai theo đuổi con không? Đại học là thời điểm tốt nhất để hẹn hò yêu đương, nhưng vẫn phải chú ý đến việc bảo vệ tốt bản thân.”
Họ càng nói càng đi xa, Tống Oanh không muốn trả lời nữa, ba người lên xe, Phạm Nhã ngồi ở ghế phó lái, Tống Oanh ngồi một mình ở hàng sau.
Đúng lúc đó điện thoại của cô kêu lên, trong nhóm ký túc xá đang nói chuyện trời đất, mọi người đều đã đến nhà, mỗi người đều gửi tin nhắn báo bình an, Tống Oanh cũng cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, nói mình đã gặp lại ba mẹ.
“Ông xem, lớn thật rồi, tôi mới nói hai câu đã ngượng ngùng.” Phạm Nhã quay mặt sang nhìn cô, tiếp tục trêu ghẹo cô.
Tống Oanh bất đắc dĩ để điện thoại xuống, trả lời: “Mẹ, không ai theo đuổi con cả, mỗi ngày con đều bận rộn học tập, căn bản là không muốn yêu đương.”
“Làm sao vậy, độ tuổi tốt đẹp như vậy, dù sao cũng phải cảm nhận thử chứ.” Phạm Nhã vừa nghe vậy thì thấy khó hiểu, Tống Oanh không lên tiếng, cụp mắt chăm chú nhìn chân mình.
“Thì là không có hứng thú thôi ạ.”
“Có phải có người mình thích rồi không?” Bà tiếp tục hỏi, Tống Oanh chỉ trầm mặc một giây, sau đó trả lời.
“Không phải ạ.”
Trong xe yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Phạm Nhã hiện lên sự do dự, Tống Chi Lâm nhìn cô qua kính, đột nhiên lên tiếng, “Này, Nhân Nhân, chàng trai đưa con về nhà hồi nghỉ hè tốt nghiệp lớp mười hai đâu rồi?”
Tống Oanh giật mình, hô hấp hơi chậm lại, lập tức ngẩng đầu lên, “Ba, ba hỏi cậu ấy làm gì?”
“Có phải là thằng bé ấy không?”
Một câu rất khó hiểu nhưng Tống Oanh lại hiểu, cô không lên tiếng, Phạm Nhã tò mò hỏi: “Chàng trai nào? Người như thế nào?”
Tống Chi Lâm lái xe, lắc đầu, nói như đang cảm khái, “Rất xuất sắc, cũng lễ phép nữa, ngoại trừ vẻ ngoài quá đẹp trai ra thì không có bất kì điểm trừ nào.”
Ông lại nhìn về phía Tống Oanh lần nữa, có đôi lời chưa nói ra.
Ở độ tuổi đó gặp được người có ngoại hình như vậy, có lẽ rất nhiều năm trong tương lai đều khó mà rung động với người khác được.
“Nhìn về phía trước đi con, Nhân Nhân.” Cuối cùng ông chỉ nói một câu vừa khuyên nhủ vừa an ủi như vậy.
Những người ở xa nhà phần lớn đều sẽ quay về vào kì nghỉ, Điền Gia Gia và Cao Kỳ đều học ở phương Nam, hai thành phố cách nhau không xa, bình thường cũng hay gặp mặt, chỉ có Tống Oanh thì một năm chỉ có thể gặp được mấy lần vào ngày nghỉ.
Đêm trước tết Âm Lịch, họ hẹn gặp nhau, hai năm nay Cẩm Thành biến hóa rất nhiều, có vài tiệm trà sữa mới mở ở trung tâm thành phố, Điền Gia Gia tràn đầy hứng thú muốn đến thử xem sao.
Mỗi người gọi một ly thức uống đặc trưng trong tiệm, ba người ngồi ở một chiếc bàn tròn nói chuyện phiếm, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có sự thay đổi, dường như khi lên đại học đã trưởng thành hơn không ít.
Điền Gia Gia để tóc dài, Cao Kỳ gầy đi, còn học cách trang điểm, sửa soạn vô cùng xinh đẹp, chỉ có Tống Oanh thì hình như vẫn giống lúc học cấp ba vậy, đơn giản, gọn gàng.
Trong lúc nói chuyện không tránh khỏi việc nhắc đến Lâm Tống Tiện, Điền Gia Gia hơi do dự, không đành lòng hỏi: “Các cậu vẫn không liên lạc gì sao?”
“Ừm.” Vẻ mặt Tống Oanh như thường, đáp. Những phong thư gửi đi từ đầu đến cuối đều không ai lấy, chất đầy cả hòm, hộp thư ấy sắp không chứa nổi nữa rồi, những phương thức liên lạc với Lâm Tống Tiện lúc trước cũng trống không, cách liên lạc duy nhất giữa hai người chỉ còn lain Phương Kỳ Dương.
Nhưng lần trước cậu ta nghỉ hè về nước, gặp lại Tống Oanh, vẫn là dáng vẻ không đành lòng.
Cậu ta cũng nói chưa từng gặp cậu.
“Không đến mức đó chứ, bây giờ truyền tin cũng phát triển như vậy rồi, trừ khi có chuyện thầm kín khó nói gì đó thôi, chứ nếu muốn liên lạc thì chắc chắn sẽ có cách để liên lạc….” Cao Kỳ không nhịn được bật thốt lên, sắc mặt Điền Gia Gia thay đổi, giơ tay lên ᴆụng cô ấy một cái.
Cao Kỳ lập tức im miệng.
Tống Oanh nghĩ đến gì đó, có hơi hốt hoảng.
Học kỳ trước của năm nhất đại học, có một đêm nọ cô từng nhận được một cuộc gọi xa lạ.
Số điện thoại nước ngoài, một chuỗi số dài.
Sau khi nối máy, bên kia yên tĩnh, hồi lâu vẫn không có ai nói chuyện, âm thanh nhỏ xíu của dòng điện chảy xuôi bên tai.
Cơn buồn ngủ của Tống Oanh dần dần bay mất, đầu óc tỉnh táo. Cô mở mắt ra, cầm điện thoại để ở bên gối đến trước mặt, thời gian nói chuyện đã năm phút, nhất là thời gian hiển thị phía trên là năm giờ sáng.
Đối diện vẫn chưa cúp máy.
Cô đưa điện thoại đến bên tai lần nữa, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“A Tiện.:
Dường như bất chợt nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Tống Oanh ôm chăn từ từ ngồi dậy, bầu trời ngoài cửa sổ có một ngôi sao lóe sáng, tầng mây nặng trĩu đang chuyển động, dường như có thể thấy loáng thoáng màu xanh đen.
Trên ban công gió thổi đến hơi lành lạnh, mang theo mùi vị của những hạt sương.
Tống Oanh chìm trong sự trầm mặc vô biên, cô chậm rãi nói chuyện.
“Cậu có khỏe không? Gần đây mỗi ngày tớ đều đi học, cuộc sống đại học cũng chẳng thú vị như lời thầy Từ nói, đúng rồi, điểm thi đã có từ lâu rồi, tớ được trúng tuyển vào đại học sư phạm, cậu cũng thi rất tốt…..”
Cô nói liên tục, không biết mình đã nói những gì, cũng không cách nào tùy ý kể ra hết một mạch toàn bộ những chuyện đã xảy ra với mình.
Đến cuối cùng, cô nói xong, cổ họng khô khan, đầu bên thì vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh gì như cũ.
Tống Oanh im lặng một hồi, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
“A Tiện, tớ nhớ cậu.”
Hai giây sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh báo bận.
Điện thoại bị cúp.
Lúc Tống Oanh gọi lại vào ngày hôm sau thì đã biến thành không thể kết nối.
Cuộc điện thoại tối hôm qua hệt như giấc mơ của cô vậy, tỉnh lại thì không còn dấu vết gì.
Qua hết tết Âm Lịch, không bao nhiêu ngày đã phải trở về trường.
Có lẽ vì sự thay đổi quá mức rõ ràng của cô khi vào đại học vẫn không được như ý muốn, hiếm khi Phạm Nhã không ra ngoài nhiều trong kỳ nghỉ, ở nhà thay đổi vô số cách nấu ăn và làm nhiều món ngon cho cô.
Trước khi trở lại trường học, Tống Oanh đã mập lên năm cân.
Cô ăn mặc đàng hoàng, nhìn về phía gương nhéo mặt mình một cái, than thở.
“Tống Oanh, màu không được ăn nữa.”
Cô cầm một túi chứa đầy các phong thư, thay giày đi ra ngoài, quen tay hay việc đi đến đường Thái Xương cách đây hai con phố, thư được gom lại của cả học kỳ, không biết hòm thư đó có còn chứa vừa nữa hay không.
Tống Oanh đi trên đường, cả quá trình đều nghĩ ngợi chuyện này, lúc đi đến dưới cây ngô đồng quen thuộc ấy, cô lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở hòm thư.
Lần trước còn nhét đầy ắp thư nhưng bây giờ bên trong lại trở nên trống rỗng.
Tim Tống Oanh đập kịch liệt, chợt quay đầu, cách đó không xa có một bóng dáng mặc áo khoác đen đang đi trên đường, bóng lưng quen thuộc kia cực kì dễ thấy.
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ thư trên tay rơi lả tả, trong đầu thì lại trống rỗng.
Tống Oanh co chân chạy như điên, đuổi theo hướng của người đó.