Oanh Oanh Của Anh - Chương 32

Tác giả: Giang Tiểu Lục

Chương 32: Đừng làm nũng
Lâm Tống Tiện chỉ nhìn cô như vậy, đôi đồng tử tĩnh lặng vô tội, không nói những lời dư thừa khác.
Tống Oanh muốn giả vờ không hiểu lời nói bóng gió của cậu, nhắm mắt quay mặt đi, mím nhẹ môi dưới.
Người phía sau lại gọi cô.
“Nhân Nhân.”
“Nhân Nhân.”
Một tiếng lại một tiếng, vô thức kéo dài âm đuôi mềm nhẹ, nghe khá đáng thương, hệt như đang làm nũng với cô vậy.
Tống Oanh nhắm mắt, không chống đỡ nổi qua hai giây, lên tiếng đáp qua loa.
“Biết rồi biết rồi.”
Dáng vẻ của cô cực kì qua loa lấy lệ, dường như bị quấy rầy mà hết cách nên mới lên tiếng cho xong chuyện, nhưng Lâm Tống Tiện lại hài lòng, cậu thu hồi dáng vẻ đó, Phương Kỳ Dương ngồi phía trước ngoảnh đầu yên lặng nhìn.
Giằng co một hồi như vậy, tâm trạng của Lâm Tống Tiện cũng tốt hơn không ít, buổi chiều yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, không hề nằm mơ, ngủ bù đứt quãng như thế cho đến khi tan học.
Tống Oanh không về thẳng nhà mà đeo cặp sách đi đến siêu thị gần tiểu khu, trong nhà không có ai ăn khoai sọ, còn sườn non thì thường xuyên làm món xào. Cô đứng trước quầy bán thịt lựa chọn, người bán nóng lòng đề cử cho cô.
“Đúng, miếng bên tay con là tốt nhất đó, mập gầy đều đặn, cô gái nhỏ, con mua miếng này đi.”
“Được ạ, cảm ơn chú.” Tống Oanh chọn xong, chú bán thịt thực hiện vài động tác múa dao gọn gàng lưu loát, chỉ mấy bước đã chặt sườn non thành những miếng nhỏ, đóng gói lại đưa cho cô.
Về đến nhà thay giày xong, bên trong yên ắng, ba mẹ cô vẫn chưa về.
Tống Oanh thả túi đồ xách trong tay ở phòng bếp, mở điện thoại nghiên cứu sơ qua công thức nấu ăn.
Sườn non rửa sạch và ướp gia vị, khoai sọ lột vỏ cắt thành khối, một phần sẽ hấp chín trước rồi nghiền nhuyễn, cho lòng đỏ trứng vào trộn đều với sườn non, chiên từng miếng khoai sọ chín vàng, sau đó hấp chín với lửa lớn.
Trên đó nêu rõ ràng các bước, ngay cả các nguyên liệu kết hợp và kĩ năng nấu ăn đều được liệt kê đầy đủ.
Tống Oanh ngồi xổm trên sàn trong phòng bếp, ôm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, chốc lát sau cô lại thở dài khe khẽ.
Quả nhiên là thiếu gia mà.
Ngay cả đồ muốn ăn cũng cao quý như vậy, cách làm vừa rườm rà vừa tỉ mỉ.
Không biết cô có thể làm thành công hay không đây.
Lần đầu tiên Tống Oanh xuống bếp, lúc Phạm Nhã không ở nhà, cô sẽ ăn ở bên ngoài hoặc trong tủ lạnh sẽ có các loại sủi cảo gói kĩ, mì sợi, chỉ làm đơn giản một chút đã mang lên bàn ăn được rồi.
Dù gì thì vẫn còn có Tống Chi Lâm, mặc dù tài nấu nướng của ông không bằng Phạm Nhã nhưng để ứng phó với Tống Oanh thì dư xài.
Hai ba con thường xuyên tham khảo món ăn cùng nhau.
Trong phòng bếp, trên người Tống Oanh mặc tạp dề làm bếp của Phạm Nhã, nhìn về phía một đống nồi chén gáo chậu trước mặt rồi siết chặt tay cổ vũ bản thân.
“Mày có thể làm được mà Tống Oanh.”
…..
Tối nay trên bàn ăn nhà họ Tống có một món ăn mới lạ, Tống Chi Lâm tan làm về nhà cất túi xong, vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy đĩa sườn non nóng hổi đang bốc hơi lên, ông nhướng mày đầy bất ngờ.
“Ôi, hôm nay làm thêm món mới à, bà có kiên nhẫn như vậy từ lúc nào thế.” Ông nhìn về phía Phạm Nhã rồi trêu đùa. Bà lại dùng ánh mắt ra hiệu với Tống Oanh, trên mặt tươi cười vui vẻ.
“Món này không phải là tôi làm, con gái cưng của ông làm đấy.”
“Nhân Nhân hả?” Tống Chi Lâm không thể tưởng tượng nổi, nhìn Tống Oanh.
“Sao đột nhiên con lại muốn nấu ăn vậy?”
“Mấy ngày trước con thấy công thức nấu ăn đăng trên Weibo, rất muốn ăn thử nên con đã tự học nấu thử xem sao.” Tống Oanh đã sớm nghĩ kĩ cớ để giải thích, Tống Chi Lâm gật đầu, dáng vẻ nóng lòng muốn ăn thử.
“Vậy lát nữa ba phải nếm thử mới được, lần đầu tiên Nhân Nhân nhà chúng ta xuống bếp cơ mà.”
Món sườn non nấu khoai sọ này được nhà họ Tống tán thưởng khen ngợi, ngay cả Tống Chi Lâm cũng ăn hai chén cơm, cuối cùng còn vét sạch sẽ phần khoai sọ nghiền nguyễn dưới đáy đĩa rồi mới thỏa mãn đạt đũa xuống.
Đầu bếp nhiều năm như Phạm Nhã cũng dành lời khẳng định cho cô.
“Không sai, chỉ kém mẹ con năm đó hai điểm mà thôi.”
“A Nhã, tôi cảm thấy bà nên hỏi Nhân Nhân cách làm món này đi, lần sau làm nhiều món như vậy hơn.”
“Xem ra bình thường tôi để ông chịu thiệt đúng không?” Phạm Nhã hít nhẹ một hơi, gây khó dễ với ông, Tống Chi Lâm vội vàng xua tay giải thích.
“Nào có chuyện đó đâu, Nhân Nhân vẫn còn non nớt hơn bà đôi chút, tôi chỉ muốn cho con bé niềm tin thôi mà.”
“….” Tống Oanh nhìn chiếc đĩa trống trơn trước mặt ông, vì tránh gia đình cãi vả nhau nên cô không vạch trần.
Ngày hôm sau, vẫn là công việc như mọi ngày.
Tống Oanh thức dậy sớm, mân mê ở phòng bếp nửa ngày, cuối cùng lúc ra cửa thì trong tay còn xách theo một hộp cơm giữ nhiệt.
Gần đây nhiệt độ vẫn còn dư âm của mùa hè, thức ăn để bên trong học đến tận buổi trưa vẫn còn âm ấm, trong lớp, Tống Oanh cứ nghĩ đến hộp cơm trong hộc bàn thì lại thất thần mấy giây, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ rời rạc.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, tiếng chuông vừa vang lên, những học sinh vừa rồi còn ngồi ngay ngắn lập tức thu dọn đồ đạc rồi nóng lòng chạy đến phòng ăn, trước nay Lâm Tống Tiện không bao giờ gấp gáp, chậm rãi đóng sách vở trên bàn lại, dưới sự thúc giục của Phương Kỳ Dương, cậu chuẩn bị kéo ghế ra đứng dậy.
Tống Oanh ở đầu phòng học đi đến, xuyên qua từng hàng bàn ghế, đứng yên trước bàn của Lâm Tống Tiện, nhấc tay đặt hộp giữ ấm lên trên bàn của cậu.
“Hôm nay cậu đừng đến nhà ăn nữa, tớ mang cơm cho cậu này.”
Phương Kỳ Dương đứng bên cạnh ngây người: “?”
Lâm Tống Tiện cũng ngây người nửa giây, cụp mắt nhìn, đập vào mắt là một hộp cơm màu xanh nhạt.
“Không phải cậu muốn ăn sườn non nấu khoai sọ sao?” Tống Oanh vừa nói vừa mở nắp ra, thức ăn bên trong vẫn còn tỏa nhiệt, sườn non óng ánh mềm mại, hương thơm bay thoang thoảng hấp dẫn, trải đều hơn nửa mặt cơm, ngoại trừ cái này thì còn có một ít rau xanh.
“Hôm qua tớ tự học trên mạng đó, cậu ăn thử xem.” Cô rút đũa ra đưa cho Lâm Tống Tiện, nam sinh ngồi đó, qua nửa phút sau mới ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhìn Tống Oanh.
“Cậu làm thật à….” Cậu nhỏ giọng nói, mi mắt rũ thấp, nhận lấy đôi đũa cô đưa, bắt đầu cẩn thận gắp một miếng khoai sọ hấp trong hộp cơm lên.
“Thế nào?” Tống Oanh trông có vẻ rất mong đợi.
“Ăn rất ngon.” Cậu nuốt xuống, ngẩng mặt lên, nở một nụ cười có thể nói là dịu dàng với cô.
Phương Kỳ Dương cũng không nhìn nổi nữa, nổi giận, một thân một mình đi đến phòng ăn.
Xong rồi.
Cậu ta vừa đi vừa lắc đầu, trong đầu nghĩ căn cứ theo bộ dạng này, có lẽ Lâm Tống Tiện đã được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung rồi.
Tống Oanh mang theo hai phần cơm. Người tự mang cơm ở Cẩm Trung rất ít, chủ yếu là vì các loại thức ăn ở nhà ăn quá phong phú, hoàn toàn có thể thỏa mãn các loại yêu cầu.
Buổi trưa trong phòng học chỉ có hai người họ ngồi ăn cơm cùng nhau. Rèm cửa sổ trắng lay động theo chiều gió, trên hành lang yên tĩnh.
“Tớ có thiên phú quá ha.” Cho dù đã ăn đến lần hai, Tống Oanh vẫn bị tài nấu nướng của mình thuyết phục, sau khi cắn một miếng sườn non, cô vừa giữ hộp cơm trước mặt vừa cảm khái.
“Cậu tìm công thức nấu ăn ở đâu vậy?”
“Chỉ tiện tay bấm vào một trang web thôi, sao thế?”
Lâm Tống Tiện đã giải quyết xong hơn nửa thức ăn trong hộp, cậu uống một ngụm nước, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
“Tớ phải làm thử một phần, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Đây là lời khẳng định cực cao dành cho cô, Tống Oanh mỉm cười, đôi mắt cong cong.
“Vậy nếu không phải do công thức nấu ăn mà là vấn đề của người nấu thì sao?” Cô nhìn Lâm Tống Tiện, chớp mắt.
“Cậu phải nghĩ cách làm sao để lấy lòng tớ.”
“A.” Lâm Tống Tiện đột nhiên kêu một tiếng, sau đó ngã về phía vai cô.
“Nhân Nhân, Nhân Nhân ơi.”
“Làm gì đấy?” Tóc cậu mềm mại, quẹt vào cổ hơi nhồn nhột, Tống Oanh không nhịn được cười, đẩy đầu cậu ra.
“Tớ đang lấy lòng cậu mà.” Lâm Tống Tiện nói chuyện như lẽ đương nhiên.
“Như vậy mà lấy lòng cái gì hả?” Tống Oanh nói xong không bao lâu, đột nhiên nhận ra, “Lâm Tống Tiện, cậu lại làm nũng với tớ rồi.”
“Nói bậy.” Cậu cương trực ngồi thẳng người lên, nghiêm trang.
“Tớ đang hối lộ thôi.”
“?”
“Dùng cái gì để hối lộ?” Tống Oanh hỏi, Lâm Tống Tiện hơi suy tư, sau đó trả lời thăm dò.
“Nhan sắc hả?”
“…..”
“Mặt mũi quan trọng lắm.”
Nói cứ như cô là một kẻ hèn hạ nông cạn chỉ bị nhan sắc cuốn hút vậy đó.
Tống Oanh nghĩ, mặc dù có, nhưng mà chỉ chiếm một tỉ lệ nhỏ không đáng kể mà thôi.
Học kì mới bắt đầu chưa đến hai tháng, lớp học đã bắt đầu có không ít thay đổi.
Sắp xếp chỗ ngồi mới chắc chắn sẽ làm rối loạn quan hệ bạn bè lúc trước, có người vốn như hình với bóng, không rời nhau đã trở nên hời hợt, có người tiếp xúc một thời gian lại trở nên thân thiết, còn có những người thì vẫn như cũ.
Cách Lâm Tống Tiện đối xử với Tống Oanh có thay đổi, tất cả mọi người trong lớp ba đều rất rõ ràng.
Dường như quan hệ giữa hai người khá tốt, cậu là người bạn cùng bàn đầu tiên khi Tống Oanh mới chuyển đến, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dường như quan hệ đột nhiên có bước tiến lớn, Lâm Tống Tiện vẫn là Lâm Tống Tiện đó, chỉ là lúc ở trước mặt Tống Oanh lại có đôi chút khác biệt với cậu của hồi trước.
Đại ca hay gây khó dễ, tính xấu, tùy ý và không kiên nhẫn trong trường, khi đối mặt với Tống Oanh thì thái độ lại tốt vô cùng.
Hệt như thu hồi tất cả nanh vuốt trên người trong nháy mắt, để lộ dáng vẻ ngoan ngoãn, không có bất kì sự công kích nào, trở thành một người bình thường như bao người bình thường khác.
Ngay cả các bạn học trong lớp cũng không sợ cậu như trước nữa.
Dù sao cũng đã chứng kiến dáng vẻ của cậu khi ở cạnh Tống Oanh, dường như cậu nam sinh mà trong lòng họ luôn sợ hãi không dám đến gần cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi vô cùng bình thường.
Bọn họ đều quên đi chuyện này.
Trong tiết tự học, Tống Oanh đang làm đề toán, lớp học có hơi ồn ào vì không có giáo viên quản lí.
Trường học mở một buổi họp tạm thời, ngay cả chủ nhiệm lớp ba và các giáo viên chủ nhiệm lớp khác cũng phải tham gia.
Lâm Tống Tiện ngồi bên cạnh chọc phá cô, cậu đổi chỗ đến đây, lại nhàm chán không ai chơi cùng, vì vậy kéo kéo đề thi của Tống Oanh, rồi lại kéo kéo tóc của cô, vô số động tác nhỏ hệt như cậu mắc phải chứng bệnh trẻ con vậy.
Mạch suy nghĩ của Tống Oanh bị cắt ngang lần nữa, không nhìn được nói với cậu, “Lâm Tống Tiện, cậu là con nít đấy à?”
“….” Lâm Tống Tiện nổi nóng.
“Tớ cố ý đổi chỗ đến đây, kết quả cậu chẳng thèm để ý đến tớ, vậy mà còn nói tớ?” Tiết tự học nhàm chán, lại ồn áo. Phương Kỳ Dương ngồi phía trước đang lén xem phim, luôn phát ra những tiếng cười đáng sợ, sau khi Lâm Tống Tiện đá ghế hai lần bảo ngưng lại mà không có kết quả, chỉ đành xách áo khoác đi đến bên cạnh bàn của Tống Oanh, gõ gõ bàn gọi cô bạn ngồi cùng bàn với cô, lịch sự đưa ra đề nghị.
Nữ sinh kia rất phối hợp, lập tức thu dọn đồ đi ra phía sau.
Cuối cùng khi cậu ngồi xuống, Tống Oanh chỉ hỏi thăm đôi câu lại vùi đầu làm đề, người xung quanh thì không quen biết ai, cậu lại không muốn nói chuyện với người khác, Lâm Tống Tiện cảm thấy chán, suy nghĩ cách để hấp dẫn sự chú ý của cô.
Không ngờ lại bị mắng.
Ánh mắt cậu u ám, mặt không cảm xúc nhìn Tống Oanh chằm chằm, môi mím chặt.
Những người ngồi khu vực đó vô tình thấy vẻ mặt của cậu, lập tức nhích ghế ra xa, sợ bị ảnh hưởng.
Tống Oanh bất đắc dĩ thở dài, để 乃út xuống, nghiêm túc nói phải trái với cậu.
“Tớ đang làm đề mà.”
Lâm Tống Tiện không nói một lời, vẫn ngồi im nhìn cô như cũ.
“Xin lỗi mà, tớ sai rồi.” Tống Oanh lập tức nói xin lỗi, an ủi cậu bạn rõ ràng đang tức giận này.
“Vậy tớ không làm nữa, tớ nói chuyện với cậu có được không?” Cô giả vờ thu dọn tài liệu học tập và đề thi trước mặt, vẻ mặt Lâm Tống Tiện hơi ngây ra, cụp mắt, giọng nói buồn rầu.
“Đừng, cậu cứ bận chuyện của cậu đi.”
Tống Oanh không nhìn nổi dáng vẻ này của cậu nhất đấy, trong lòng cảm thấy áy náy, nghĩ ngợi một hồi, cô lại lấy tai nghe từ trong hộc bàn ra.
“Hay là cậu nghe nhạc đi, chờ tớ làm xong đề này ha.”
“Ừm.” Lâm Tống Tiện nhận lấy tai nghe từ trong tay cô, bên cạnh yên tĩnh, Tống Oanh cầm đề thi lên lần nữa, một giây kế tiếp, đột nhiên có thứ gì đó được nhét vào tai cô.
Tiếng nhạc êm dịu chầm chậm đi vào tai tựa như dòng nước chảy, nhẹ nhàng lượn quanh.
Tay áo bỗng bị ᴆụng một cái không nặng không nhẹ, Lâm Tống Tiện gục đầu nằm bên tay cô, nhắm mắt im lặng ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc