Chương 15: Dùng bạn gái của cậuThứ tự của các lớp được quyết định bằng cách rút thăm, diễn tập cũng tiến hành dựa theo cái này, Tưởng Điềm Điềm rút được số ba, rất gần đầu, người dẫn chương trình đang đọc lời khai mạc thì thầy phụ trách đã bắt đầu cho các cô đến hậu trường chuẩn bị.
Thay trang phục xong thì tạo kiểu tóc đơn giản.
Người dẫn chương trình thông báo lên sân khấu.
Các cô đã tập luyện vũ đạo này vô số lần, trong lòng đã sớm thuộc động tác và tiết tấu làu làu, âm nhạc vang lên, cơ thể như tự động nhớ lại động tác.
Đây là lần đầu tiên bọn cô biểu diễn trước khán giả, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, dường như những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ chưa bao giờ ngừng lại, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói đến độ không thể nhìn rõ cảnh tượng dưới sân khấu, đầu óc Tống Oanh gần như trở nên mơ hồ trống rỗng.
Nhảy xong quay lại hậu trường, lúc đang thay quần áo thì dây khóa kéo sau lưng của Tống Oanh bị kẹt, cô vật lộn hồi trong phòng thay đồ, chờ chuẩn bị xong mới đi ra, bên ngoài đã đổi sang vài lượt của người khác, học sinh các lớp điều chỉnh trang phục và trang điểm cho nhau, thầy cô cũng xuất hiện trong đó, khung cảnh hỗn loạn náo nhiệt, không tìm thấy bóng người quen thuộc vừa rồi.
Tống Oanh ra chỗ ngồi bên ngoài mới phát hiện các bạn học lớp ba đều tụ tập tại một chỗ, nữ sinh ngồi ở chỗ đám người Phương Kỳ Dương, đang kích động thảo luận về tiết mục biểu diễn vừa rồi của các cô.
Trong nhóm người, Tưởng Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Oanh, lập tức ngoắc ngoắc cô, “Tống Oanh, bên này, ngồi ở đây!”
“Ồ, vừa rồi em gái Tống nhảy không tệ nha.” Phương Kỳ Dương lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi, không biết là vô tình hay cố ý, trùng hợp nhường vị trí trống bên cạnh Lâm Tống Tiện, Tống Oanh chần chừ hai giây, vẫn đi đến ngồi xuống.
“Ý của câu nói này là những người khác là bọn tớ nhảy không tốt sao?” Điền Gia Gia lập tức hỏi ngược lại, cả nhóm phụ họa theo, Phương Kỳ Dương liên tục xin tha thứ, “Nhảy tốt, ai cũng nhảy tốt, tiếng nhakc khiếu đầu tôi ong ong hết cả đây này—— “
“Đây là vũ đạo tuyệt đẹp gì thế này! Đúng là sáng mù cả mắt tớ, các cậu không nghe thấy tiếng khen ngợi kích động khàn cả giọng của tớ dưới sân khấu à?”
“Không nghe thấy.” Nữ sinh trăm miệng một lời kêu lên. Phương Kỳ Dương chẳng còn gì để luyến tiếc nữa [1], cậu ta vỗ ót một cái.
[1] Nguyên gốc ‘sinh không thể yêu’ (生无可恋): là một cụm từ phổ biến trên mạng, có nghĩa là không có gì để lưu luyến, cuộc sống này thật vô nghĩa.
“Được thôi, cuối cùng thì là tớ tính toán sai.”
Sau mấy câu tán gẫu thì chủ đề trò chuyện cũng bị lái sang cái khác, tiết mục nhóm Trương Trạch rút được thứ tự cuối cùng, dồn đến lượt thứ hai đếm ngược mới được ra sân, bọn họ đang thảo luận chuyện chuẩn bị lát nữa lên sâu khấu.
Lâm Tống Tiện vẫn đang chơi game, không tham gia cuộc trò chuyện của họ, cậu chơi chăm chú mê mệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình căn, hoàn toàn không chú ý đến hoàn cảnh bên ngoài, điều này không khỏi khiến người bên cạnh tò mò, hai nữ sinh bên cạnh Trương Yên lại gần lên tiếng hỏi, “A Tiện, cậu đang chơi cái gì thế?”
“Trò chơi.” Lâm Tống Tiện không hề ngẩng đầu lên, trả lời kiệm chữ như vàng.
Không nói chuyện với một ai cả.
Đúng lúc một ván kết thúc, Lâm Tống Tiện buông tay xoa xoa cổ, vẻ mặt dịu đi đôi chút, ánh mắt cậu nhìn xung quanh với vẻ mặt lười biếng, mấy nữ sinh thấy thế thì lớn gan hơn, hỏi đùa, “Có thể cho bọn tớ chơi thử chút được không?”
Nam sinh dừng động tác lại, ngay sau đó, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua họ, môi mỏng mấp máy, lời ít ý nhiều phun ra hai chữ, “Không cho.”
“...”Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNVừa phách lối lại vừa tùy hứng, đối xử với nữ sinh không chút ôn hòa khéo léo, nhưng người ngoài đã quen với dáng vẻ này của cậu, mỉm cười như thường, sau đó mắng.
“Quỷ hẹp hòi.”
“Không phải chơi một trò chơi thôi sao.”
Cậu một lời tôi một câu oán trách, Lâm Tống Tiện mặc kệ không để ý đến, ngón tay bấm trên màn hình, sau đó mở một ván mới ra.
Ánh đèn dưới sân khấu trong hội trường chưa được mở lên hoàn toàn, xung quanh có hơi mờ tối, sườn mặt của cậu chìm vào ánh sáng lạnh phản xạ trên màn hình, toát lên vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Phương Kỳ Dương nói khoác một cách khoa trương mà vẫn giữ được sự hài hòa theo thói quen, “Anh Tiện của tôi, ᴆụng vào cái gì cũng được, chứ riêng máy chơi game thì không thể bị người khác ᴆụng vào, cái này giống như bạn gái của người đàn ông vậy, không thể tùy tiện cho người ta dùng.”
Lời nói vừa dứt, chiến tranh lập tức ập lên người cậu ta, có người mắng tư tưởng của cậu ta không trong sáng, có người bảo cậu ta nói chuyện thô tục, còn có người ghét bỉ vì giọng của cậu ta quá ồn ào...
Phương Kỳ Dương oan ức không chịu được, tóm lấy những người đó ૮ɦếƭ cũng không tha, nhất định phải tranh luận tìm được thắng thua, trả lại sự trong sạch cho chính mình.
Cãi nhau ồn ào ầm ĩ, nhưng có một góc lại vô cùng yên tĩnh.
Tống Oanh ngồi bên cạnh không có chuyện làm, sự chú ý không khỏi bị hình ảnh trong máy chơi game của Lâm Tống Tiện hấp dẫn, đây hình như là trò chơi làm nông trồng trọt giải trí.
Vì Tống Oanh ngồi ngay ngắn một chỗ nên có thể nhìn thấy Lâm Tống Tiện điều khiển nhân vật nhỏ chạy tới chạy lui ở trên màn hình, một hồi thu hoạch cà rốt một hồi sau lại hái rau cải trắng, chạy tới chạy lui bên ngoài nhà ở, vào lúc này hình như đang cầm cần câu, chuẩn bị ra bờ biển đi câu cá.
Hiệu ứng của trò chơi làm rất chân thật, hình ảnh sinh động, khiến người chơi có cảm giác nhập vai rất mạnh, giống như đang thật sự đặt bản thân vào hòn đảo vui vẻ tự do kia.
Còn chơi rất vui.
Ánh mắt cô nhìn màn hình, bất giác đã nhìn được một hồi lâu, khiến người đang chơi phát hiện ra. Lâm Tống Tiện ngước mắt lên, nhìn thấy chính là dáng vẻ chăm chú nhìn cậu chơi game chằm chằm của Tống Oanh.
Cậu dừng tay lại, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, Tống Oanh thấy nhân vật không cử động một hồi lâu sau mới kịp phản ứng lại, ngước mắt đối diện ánh mắt của Lâm Tống Tiện, trên mặt khó xử.
“Bây giờ sẽ đi câu cá?” Bị người ta bắt gặp, cô miễn cưỡng tìm một chủ đề, dùng chuyện này che giấu hành động nhìn lén của mình. Lâm Tống Tiện “Ừ” một tiếng, ngón tay tiếp tục điều khiển, nhân vật trong màn hình lại di chuyển.
“Chỗ này có thể câu được nhiều loại cá.”
“Thật sao?” Tống Oanh nảy sinh lòng hiếu kỳ, cảm thấy hứng thú, hỏi cậu, quên đi sự lúng túng vừa rồi.
“Không chỉ có cá, còn có rùa đen với cá ngựa nữa.” Lâm Tống Tiện nói, nhân vật đã cầm cần câu trong tay và quăng ra ngoài, Tống Oanh tập trung tinh thần xem, đôi mắt hơi mở to ra.
Không lâu sau, trên cần câu động đậy, người hoạt hình cầm cần câu dùng sức nhấc lên, một con cá còn đang run bần bật bị kéo lên, thông báo hiện trên màn hình.
“Bạn đã thành công cậu được một con cá khổng tước, trị giá năm trăm tiền vàng.”
“Wow.” Tống Oanh kêu lên một tiếng nho nhỏ, Lâm Tống Tiện nhìn về phía cô, ánh mắt ngẩn ngơ vài giây, tựa như lơ đãng hỏi, “Cậu muốn chơi thử không?”
“À, không cần đâu, tớ chỉ tò mò xem chút mà thôi.” Tống Oanh sững sờ, không quên lời nói ban nãy của Phương Kỳ Dương, liên tục lắc đầu từ chối không ngừng.
“Thật sự không cần à.” Dường như cậu còn hơi tiếc nuối, nhàn nhạt quay đầu qua, lên tiếng nói, “Tớ cảm thấy trò chơi này rất thú vị, đúng lúc thuận tiện có thể dạy cậu chơi luôn.”
Tống Oanh kiềm chế, nuốt nước miếng thèm thuồng xuống.
Chốc lát sau, cô dè dặt hỏi, “Vậy tớ thật sự có thể dùng bạn gái của cậu sao?”
“...”
Máy chơi game đến tay Tống Oanh, bình thường cô rất ít tiếp xúc với những thứ này, không hiểu rõ cách dùng, tay chân luống cuống khi cầm sản phẩm điện tử đời mới này.
Lâm Tống Tiện ngồi bên cạnh dạy cô cách bấm, trên dưới trái phải, tiến về trước và di chuyển, nút lớn nhất là nút xác nhận, Tống Oanh thử thao tác trong màn hình thì thấy người đi lên phía trước, trong mắt lộ ra vui mừng, mím chặt khóe miệng, kiềm chế sự kích động của mình.
“Đúng, bên này, ném mồi câu ra.” Lâm Tống Tiện ở bên cạnh chỉ huy, hơi cúi đầu, ngồi không xa không gần quan sát cô chơi.
Khoảng cách giữa hai người khá ngắn, chỗ ngồi cạnh nhau, vì cùng nhau nhìn vào máy chơi game nêm đầu cũng vô thức tụm gần vào một chỗ, dáng vẻ trông rất hòa hợp và thân mật.
Càng không nhắc đến là Lâm Tống Tiện đang bình tĩnh hòa nhã hướng dẫn cô chơi game.
Tiếng nói chuyện bên tai đột nhiên im bặt, không khí quá yên tĩnh, Tống Oanh phát hiện ra, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, mọi người vừa rồi còn đang trò chuyện náo nhiệt giờ đây đã im lặng, đang nhìn họ chằm chằm không hề nhúc nhích, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chẳng phải là, máy chơi game của anh Tiện mà không ai được ᴆụng vào sao...” Có người bị kinh hãi, chưa suy nghĩ đã bật thốt nên lời, Phương Kỳ Dương lúng túng, vội vàng ᴆụng cậu ta.
“Có thể là bỗng nhiên mở cờ trong bụng thôi.” Cậu ta giả vờ nói một cách trầm lắng. Lâm Tống Tiện cũng không giải thích, chỉ tùy ý ngồi thẳng người, ngước mắt thờ ơ nhìn về phía bọn họ.
“Nhìn tao làm gì? Nhàm chán không?”
“…” Đám người nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, còn có người ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Trương Trạch, “... Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?”
Trương Trạch: Con mẹ nó nhìn tao làm gì, tao chỉ là một quần chúng vô tội thôi!
“Đang nói lát nữa bọn mày sẽ hô khẩu hiệu gì sau khi tao lên sân khấu ấy mà.” Trong đầu cậu ta quẹo cua cực nhanh, biết thời biết thế mang theo bí mật đó.
“Tao mới vừa nghĩ ra một cái đó.”
“Anh Trạch anh Trạch, đẹp trai có một không hai. Thấy sao thấy sao??” Trương Trạch tràn đầy phấn khởi hỏi người xung quanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Xì”, sau đó mọi người rối rít quay đầu sang chỗ khác.
Đến lúc sẩm tối, tiết mục văn nghệ kỉ niệm bảy mươi năm thành lập trường Cẩm Trung mới chính thức kéo màn che.
Ngoại trừ hiệu trưởng lên phát biểu, còn mời học sinh ưu tú khóa trước và khách quý, ngay cả vài người lãnh đạo trong thành phố cũng đến, trong đó bao gồm không ít những doanh nhân nổi tiếng.
Được xem là trường trung học trọng điểm của Cẩm Thành, Cẩm Trung vẫn luôn là đối tượng đáng quan tâm của thành phố, quan hệ giữa trường học và lãnh đạo mật thiết, rất nhiều con cái của doanh nhân đều học tập ở đây.
Trong hội trường với sức chứa hàng ngàn người đã chật kín chỗ ngồi, hàng đầu tiên phía trước là những người lãnh đạo, âu phục giày da điểm riêng biệt thuộc về về những gương mặt thành đạt làm cho các học sinh còn chưa ra khỏi cổng trường học đã cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu.
Lúc ở dưới sân khấu, Tưởng Điềm Điềm nắm chặt tay của Tống Oanh, sắc mặt khủng hoảng, “Tống Oanh, đột nhiên tớ cảm thấy bản thân không ổn...”
Các cô thay áo váy xong, tóc thắt bím nhỏ để trên vai, bím tóc được quấn dây màu sắc rực rỡ và vẩy phấn kim tuyến vàng, gương mặt lên sân khấu được trang điểm đậm bắt mắt.
Tống Oanh an ủi, “Đừng sợ, cứ xem họ là cà rốt củ cải trắng là được rồi.”
Cô nhớ đến trò chơi hồi chiều, ngoài nhà của Lâm Tống Tiện trồng đầy củ cải trắng với cây su hào, có một sự trùng hợp kỳ lạ với áp lực bên dưới sân khấu ngay lúc này.
Hiệu trưởng và lãnh đạo phát biểu xong, người dẫn chương trình đọc tên một người, chức vụ đọc trước tên thường xuyên xuất hiện trên tin tức của nhiều tạp chí kinh tế tài chính, Tống Oanh cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
“... Tiếp theo xin mời ngài chủ tịch Lâm của tập đoàn Bách Mộ đã đến để chia sẻ vài điều với chúng ta….”
Chỉ còn hai bài phát biểu cuối cùng nữa sẽ đến buổi dạ tiệc.
Thầy cô quản lý thúc giục những học sinh có tiết mục ở trước ra sau hậu trưởng để chuẩn bị.
Tống Oanh vội vàng đi theo đám người vào bên trong sân khấu, trong sự hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ, cô ngẩng mặt lên, tầm mắt chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn và thẳng tắp trong ánh sáng chói mắt.
Trở lại hậu trường sau khi kết thúc phần biểu diễn, Tống Oanh hoàn toàn vứt bỏ tảng đá trong lòng, tất cả những người bên cạnh cũng như vậy, Tưởng Điềm Điềm vừa tẩy trang vừa thở phào.
“Cuối cùng cũng nhảy xong, có khi chúng ta rút được số gần đầu cũng tốt, giờ có thể thoải mái xem tiết mục rồi.”
“Đúng đó, chúng ta chỉ căng thẳng nửa giờ thôi, nhóm Bạch Thấm còn phải lo lắng cả một đêm.” Một người khác trêu chọc, không khí nghiêm túc khẩn trương lúc ở trên sân khấu biến mất trong nháy mắt, Tống Oanh cũng cười theo, một nhóm nữ sinh thay xong quần áo thì ra ngoài.
Chỗ ngồi trong hội trường phân chia theo lớp học, vì phải biểu diễn nên nhân viên đã giữ chỗ cho bọn cô, Tống Oanh tìm tới chỗ mình, nhìn ngó xung quanh một vòng thì phát hiện bên trong có vài ghế trống, trong đó cũng không thấy bóng dáng của Lâm Tống Tiện đâu cả.
Cô nhìn chằm chằm chỗ ngồi trống không kia, ánh sáng điện chớp tóe lửa lên trong đầu cô, nhớ lại một chi tiết đã bị cô phớt lờ.
Lúc đám Phương Kỳ Dương tán gẫu đã từng nhắc đến, hình như tập đoàn nhà Lâm Tống Tiện tên là tập đoàn Bách mộ, vậy người họ Lâm kia...
Trong lòng Tống Oanh hoảng hốt, sau khi biết về mẹ Lâm Tống Tiện, có thể thấy rõ ràng là gia đình cậu không hòa thuận hạnh phúc như những người bình thường, đối với người ba không biết đóng vai trò gì trong đó, làm cô bỗng dưng lo lắng.
Hội trường chỉ có tổng cộng hai lối ra, cửa trước nối với thư viện và thao trường, khu vực đó rộng rãi, không thích hợp để nói chuyện.
Cửa sau là một cái hành lang, bên cạnh có phòng để mọi người nghỉ ngơi, Tống Oanh vừa đẩy cửa ra hành lang ra đã nhìn thấy người đứng ở khúc rẽ trên hành lang.
Lâm Tống Tiện ngẩng đầu chăm chú nhìn bức tranh trừu tượng với những đường nét lộn xộn trên tường, như đang suy nghĩ sâu xa.
Tống Oanh nhẹ nhõm hơn hẳn, lên tiếng gọi cậu, “Lâm Tống Tiện.”
“Cậu ở đây làm gì vậy?” Cô đi qua, nhìn lên bức tranh trên tường theo động tác của cậu, Lâm Tống Tiện thôi nhìn, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.
Một lúc sau, cậu nhàn nhạt thở dài.
“Tống Oanh, tớ có hơi không vui.”
Hành lang yên tĩnh ngột ngạt, ánh đèn trên đỉnh đầu u ám, trong mắt nam sinh mang nỗi buồn sầu và phiền não, nhưng không hoàn toàn, dường như còn nhiều thứ được cất chứa trong đáy lòng mà không thoát ra được.
Tống Oanh nghiêm túc suy tư vài giây, cắn môi dưới, trịnh trọng ngẩng đầu: “Vậy cậu muốn đi đâu, tớ đi cùng cậu.”