Sau một hồi, anh ngẩng đầu, đặt ở trên người cô, hai tay chống lên tường, ép sát thân thể trần trụi đỏ ửng của cô vào tường, nâng đầu của cô, lên hỏi cô:“Còn ghê tởm không?”“…… Không còn.” Thật lâu sau sau, cô ngơ ngác trả lời. Không ghê tởm . Thân thể của cô đã không ô uế…… Anh cười khẽ, dòng nước tuôn ẩm ướt trên gương mặt xinh xắn của cô, anh tắt nước, sau đó vói lấy chiếc khăn tắm bao bọc lấy cô bế đi ra ngoài.
Đem cô đặt ở trên giường, anh thoát quần áo ướt đẫm của cô ra, thân mình tinh tráng nằm đè lên người cô cô. Đôi môi nóng của anh tiếp tục chu du trên thân thể trắng nõn nà của cô. Cô im lặng để mặc anh hôn. Lúc này, đầu óc của cô gần như hóa thành một mảnh tương hồ, nhưng trong vô thức cô bất chợt phát hiện ra một chuyện.
Thì ra, cô chưa bao giờ chán ghét các ca ca ᴆụng chạm mình……
Lửa nóng từ đôi môi anh không dừng lại ở đó, mà tiếp tục dấn sâu hơn xuống dưới, qua cơn ngơ ngác, cô mới ý thức được hai thân thể trần trụi đang dán sát vào nhau.
Cảm giác buồn nôn ban nãy đã không còn, cô mệt rã rời, nên chậm rãi hưỡng thụ cảm giác nóng cháy anh mang đến cho cô.
Không còn cảm giác tội lỗi giày xéo tâm can. Giờ đây cô lắng nghe tiếng lòng của mình đang thổn thức trước nhu tình của anh.
Anh dường như đang dung chân tình cố chứng mình cho cô thấy, anh yêu cô chân thật.
Đôi môi của anh lần lần lướt xuống vùng bụng trắng nõn phẳng lì của cô, sau đó lướt xuống sâu hơn, lần dò tìm kiếm xuống bên trong mật huyệt t hần bí của cô, , Huyền Ngọc kích động ՐêՈ Րỉ ôm lấy đầu của anh, lúc này cô chẳng phân biệt được cô muốn đẩy anh ra, hay muốn kéo đôi môi của anh tiến vào bên trong cô sâu hơn.
Huyền Tú thì thầm: “Huyền Ngọc hãy để anh yêu em, anh và Thiên sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ có chuyện như thế này xảy ra nữa.”
Huyền Ngọc thổn thức, lúc này tận đáy trong tâm hồn cô mềm nhũn, cô đã biết, thân thể của cô, trái tim của cô đã thuộc về ai.
Anh động thân tiến sâu vào bên trong cô, nhịp điệu mềm mại nhẹ nhàng làm Huyền Ngọc gần như nức nở, khác hẳn với Huyền Thiên chiếm hữu, cách ℓàм тìин của anh nhẹ nhàng nâng niu cô như cô là món báu vật trân quý nhất trên cõi đời này.
Dịu dàng luật động đến mức gần như Huyền Ngọc không kiềm lòng nổi, cô vươn hai tay ôm lấy anh, cong đôi chân trắng nõn của mình lên vòng qua thắt lưng tinh tế của anh, ưỡn cong người hòa nhịp theo luật động của anh.
Thấy Huyền Ngọc chủ động, Huyền Tú khẽ cười, bảo bối của anh, gần như không chịu đựng nổi rồi, như thế có lẽ cơn ác mộng của đêm nay, sẽ không còn quấy rầy đến cô nữa.
Anh tăng tốc, chạy nước rút bên trong cô, Huyền Ngọc hổn hến ưỡn cong người, rất nhanh đạt đến cao trào cùng anh, khi anh co giật trút hết mầm móng bên trong thân thể mình vào trong cô, cô đã mê man chìm vào trong giấc ngủ.
Huyền Tú ôm lấy Huyền Ngọc cẩn thận mặc áo ngủ vào cho cô, Huyền Thiên đẩy cửa bước vào, ngửi thấy không khí còn thấm đẫm mùi hoan ái, anh nhướng mày, nhưng không truy cứu chỉ hỏi:
“Tiểu Ngọc nhi sao rồi?”
“Bảo bối đã ngủ, phản ứng của bảo bối với tên đó thật đáng sợ.”
Bất chợt giọng anh lạnh như băng giá, “Nó sao rồi?”
Huyền Thiên hừ mũi, “Đảm bảo không thấy ánh mặt trời ngày mai.”
Hình phạt tàn khốc nhất là chặt đôi tay và rút đi đầu lưỡi của hắn, vốn dĩ, ba của Trịnh Gia Thành là người đứng đầu Thanh Long bang, tập đoàn hắc đạo lớn nhất Đài Loan, nên bọn họ có chút do dự.
Không ngờ sự do dự của bọn họ lại dẫn đến thảm trạng như hôm nay, đó là điều anh hối hận nhất.
Qua đêm nay, cả Đài Loan sẽ nổi lên trận tinh phong huyết vũ chưa từng có trên giới thương trường và hắc đạo. Nhưng vì Tiểu Ngọc nhi, tất cả điều xứng đáng.
Thế lực của các anh không thua gì bọn chúng, nhưng anh không phải sợ, chỉ là đang tìm kẽ hở của đối phương để tấn công, may mắn bọn anh có phòng bị trước, còn Trịnh Hiên kia, vốn dĩ con trai lão ta luôn qua mặt lão ta làm xằng bậy bên ngoài, nên lão ta vẫn chưa biết đã ᴆụng chạm đến ai, nên sẽ không kịp trở tay.
Dù sao thù Gi*t con lần này cũng không dễ gì bỏ qua, nhưng may mắn bọn họ có lợi thế xuống tay trước. Đêm nay, sẽ lột xác.
Khuya, Huyền Ngọc bất ngờ bị sốt rất cao, Huyền Thiên và Huyền Tú luống cuống lau nước ấm, sau đó dùng thuốc hạ sốt, cô vẫn mê man không ngừng run rẩy co giật.
Huyền Thiên ôm chặt Ngọc nhi trong lòng, bối rối hét lên với Huyền Tú, “Em chuẩn bị xe, anh đưa Ngọc nhi vào bệnh viện.”
Huyền Ngọc mơ màng run lẩy bẩy: “Không, không,… vào… bệnh viện…. bệnh viện đáng sợ lắm, ba ba ૮ɦếƭ, mẹ ૮ɦếƭ… và gia gia cũng ૮ɦếƭ, em không vào đó…”
Huyền Thiên đau xót hôn lên trán cô, mất bình tĩnh, ra lệnh cho Huyền Tú: “Mau gọi điện cho giám đốc bệnh viện điều động tất cả các bác sĩ đến đây.”
Huyền Tú gật đầu vội vã đi gọi điện.
Một đêm này, biệt thự nằm trên sườn núi vốn luôn bình lặng lại trở nên nhộn nhịp sáng rực rỡ chưa từng có, vì tiểu bảo bối sinh bệnh.
Huyền Ngọc không đến trường ba ngày, và đương nhiên Tuyết Cần cũng bị cấm cung ba ngày.
Thứ nhất, là do các cô vừa mới bị bắt cóc còn hoảng loạn, thứ hai anh trai của Tuyết Cần đánh hơi được nguy hiểm đang xảy ra trong hai giới, nhất là giới hắc đạo nên đương nhiên, ba người bọn họ vì muốn bảo vệ bảo bối của mình nên không cho các bảo bối của mình đến trường.
Với bọn họ mà nói, cho các bảo bối đến trường chẳng qua là cho các cô có cơ hội trải qua niềm, vui của tuổi thơ các cô. Được tận hưởng đầy đủ niềm vui của các cô gái vẫn và nên có.
Chứ tài giỏi như bọn họ, đâu cần các cô học cao hay làm chức phận gì, bọn họ chỉ mong sao các cô được an toàn đó chính là niềm an ủi lớn nhất của bọn họ.
Nên khi hai người gặp lại nhau đó cũng là chuyện của một tuần sau, gương mặt của Huyền Ngọc vẫn xanh mét vì sốt vẫn chưa dứt, sáng nay Huyền Thiên hầm hét không cho cô đến trường, nhưng Huyền Ngọc kiên quyết đi, trải qua bao nhiêu sự kiện lần này cô đã thấy được tấm chân tình của hai người dành cho cô.
Nhưng cô vẫn còn rất giận Huyền Thiên, cô biết anh chỉ là chú hổ giấy trước mặt của cô, anh la hét giận dữ, nhưng anh không bao giờ làm tổn thương cô dù chỉ một mảy may.
Nên càng ngày cô càng ương bướng, càng trêu tức anh, nếu không có việc gì, cô dính sát vào Huyền Tú không rời, không thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một lần.
Nhưng thật ra, khi anh không chú ý,cô lại len lén quan sát cánh tay phải của anh đã đỡ trọn một nhát dao kia cho cô.
Thấy cánh tay của anh cử động có chút cứng nhắc, nhắc cô nhớ đến đêm đó, cô đau lòng không thôi, nên cô quyết định sẽ không giận anh nữa.
Nhưng Huyền Thiên là ai chứ, là Tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Vũ, trong tay anh nắm cả tập đoàn, và cả một bang phái hắc đạo.
Sát ngôn quan sắc đó là biệt tài của anh, anh trầm lặng ít nói, nhưng đôi khi chính sự ít nói ấy đã nhìn thấu tấm lòng của người đối tác, biết trước suy nghĩ của họ qua thần sắc nên chú cừu non như Huyền Ngọc làm sao thoát qua khỏi đôi mắt của anh cơ chứ.
Ban đêm, Huyền Ngọc cố tình lui vào bên trong lòng của Huyền Tú, Huyền Thiên không đồng ý đưa tay kéo lại, cô bướng bỉnh giằng co, cố tình đẩy cánh tay anh ra.
Huyền Thiên thét lên đau đớn, ôm cánh tay phải lăn lộn, Huyền Tú không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm ở một bên chờ xem kịch vui.
Quả nhiên, Huyền Ngọc ngồi bật dậy, cô lo lắng rụt rè hỏi: “Thất ca, không sao chứ?
Nhìn biểu hiện của anh dường như rất thống khổ, cô bò qua, vạch vai phải của anh ra, quả nhiên đã rướm máu, cô xót ruột, vội vã bước chân xuống giường, đem hộp cấp cứu đến thay băng , băng bó cho anh.
Thái độ thật nghiêm túc thành khẩn và lo lắng, làm Huyền Thiên suýt chút nữa bật cười.
Nhưng anh cố nén làm như đau đớn lắm để tận hưởng giờ phút ôn nhu hiếm có này.
Sau đó Huyền Ngọc thốt lên một câu làm anh cứng họng:
”Anh ra sô pha ngủ đi để khỏi chạm vào vết thương.”
Gì chứ? Bắt anh ra sô pha ngủ, nằm mơ đi, không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có luôn.
Anh nghiến răng, kéo tay cô vào lòng mình nói: “Anh không đi, anh ngủ nơi này, không có Ngọc nhi, anh ngủ không được.”
Huyền Ngọc đỏ mặt, đây là lần đầu tiên anh dịu ngọt với cô, cô bối rối; “Nhưng vết thương của anh…”
Huyền Thiên cắt ngang: “Không ૮ɦếƭ được.”
Nói xong, người nào đó rất kiên quyết lợi dụng chú nai tơ đang bối rối kia, vội vàng hôn cô đến thần hồn điên đảo quên đi vết thương hay hành động trắng trợn dụ dỗ của anh.
Bên kia, Huyền Tú cũng đâu cam lòng để cho hai người bọn họ xếp anh sang một bên được chứ.
Thế là Huyền Tú không tiếng động lặng lẽ ʍúŧ lấy hương thơm tinh khiết dưới vùng bụng mịn màng thon thả của cô, sau đó tiến dầu dần xuống, còn Huyền Thiên, hôn thật sâu, thật mê say, sau đó anh chuyển xuống cái cổ của cô, nhè nhẹ gặm cắn.
Lúc này, Huyền Ngọc cố gắng đẩy tay của hai anh ra. Chấp nhận là một chuyện nhưng như thế này, thực sự lại là một chuyện khác, quá tu nhân, quá kinh người đi.
Huyền Tú vỗ về, giọng nói khan khan từ hạ thân của cô truyền lên: “Bảo bối ngoan, hãy để các anh yêu thương em, ngoan nào không có gì đáng ngại cả.”
Huyền Thiên không nói gì, bản tính cao ngạo độc đoán của anh từ trước đến nay không thích nói, chỉ thích hành động mà thôi.
Bàn tay to lớn của anh, lần tìm đến mật huyệt, nhẹ nhàng tách ra, cho đầu lưỡi của Huyền Tú thuận thế tiến vào, anh chắc lưỡi, thầm thì:
“Quá ẩm ướt, quá nhanh, bảo bối thật mẫn cảm a.”
Huyền Ngọc đỏ mặt tía tai, lại còn nói những lời như thế, cũng không biết xấu hổ là do ai dạy cô mẫn cảm đến mức độ này, không phải do anh em họ làm hại cô sao?
Nhưng lúc này, cô vô lực, ngay cả suy nghĩ cũng không thông, chỉ mặc cho hai anh em bày bố cô như con 乃úp bê bằng vải mềm nhũn, mặc cho hai anh em cố tình chà đạp.
Khi Huyền Thiên mạnh mẽ tiến vào mật huyệt đã ướt đẩm của cô, thì Huyền Tú đã chuyển lên trên tận tình ʍúŧ lấy gò иgự¢ sữa.
Huyền Thiên muốn than thở, mật huyệt của cô thực sự quá chật, ʍúŧ lấy anh như không muốn rời xa, quá ấm, quá chặt làm anh say mê.
Huyền Thiên tận tình, nhấn mạnh, rong ruổi bên trong cô, đến khi đạt đến cao trào anh tận tình phóng thích mầm móng nóng bỏng, Huyền Tú lại nối tiếp tiến lên, có đôi khi anh thực sự tức giận, tại sao anh lại ra đời sau ông anh trai kia hai giờ đồng hồ cơ chứ, nhưng nói đi phải nói lại, mật huyệt của cô nhờ có тιин ∂ị¢н của Huyền Thiên mở đường nên tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều, và Huyền Ngọc trong tay anh lúc này càng run rẩy lợi hại hơn bao giờ hết, anh chỉ nhấp nhẹ mà cô đã sướng run đến thét chói tai, Huyền Thiên ôm lấy cô hôn lên môi cô chặn lấy tiếng nức nở của cô, Huyền Tú mặc tình cuồng dã chạy nước rút, khi anh đạt đến cao trào là Huyền Ngọc đã mê man.
Anh đổ phịch xuống bên cạnh thở dốc: “Thực sự là một tiểu yêu tinh mà, anh xem, bảo bối ʍúŧ em chặt thế này.”
Huyền Thiên cười khổ, tiểu đệ đệ của anh lại căng cứng nữa rồi, nhưng đành cố nén anh không muốn cô bé con của anh sáng mai khi thức dậy phát cáu với hai anh a.
Hai anh em, ôm lấy Huyền Ngọc vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, sau đó ôm quấn lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Khi Huyền Ngọc thức giấc, hai anh em vẫn còn ngủ say bên cạnh cô, ánh nắng sớm chiếu vào hai gương mặt giống nhau như đúc, tuấn tú tựa như thiên thần, nếu hai anh đồng thời nhu hòa thì không dễ gì nhận ra, nhưng cô bất chợt thấy giữa mi tâm của Huyền Thiên hiện lên nếp nhăn, cô đưa tay, xoa nhẹ cho nó giãn ra, cô không thích anh nhăn mặt như thế ngay cả trong lúc ngủ.
Rõ ràng là mềm mại mà lúc nào cũng la hét ỏm tỏi cố tình đẩy xa mọi người ra.
Bất chợt, rèm mi của Huyền Thiên khẽ rung, anh bị sự trêu chọc của ai đó làm cho tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy cô,đôi mắt anh lúc này tràn đầy ánh sáng hân hoan, anh khe khẽ kéo nhẹ tay cô, khẽ hôn nhẹ lên trên đó.
Nhưng vốn dĩ, anh vốn là loài động vật chẳng bao giờ biết no, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của tiểu bảo bối, anh bất chợt căng cứng thân dưới, dục hỏa đêm qua vẫn chưa tắt, nên ý niệm ăn cô thay bữa ăn sáng lại bắt đầu.
Anh nghiêng người, hôn lên môi cô, quấn quýt lấy. Huyền Ngọc ưm một tiếng mặc theo sự dẫn dắt của anh, đến khi một đôi bàn tay khác cũng tham gia vào cô mới phát hiện thân thể mình đã không còn mảnh vải che thân.
Cô bất mãn thầm nghĩ, không nên mềm lòng với hai con sói đang động dục này mới được.
Nhưng nghĩ thì như thế, cô làm sao thoát khỏi tay hai anh, thế là màn vận động buổi sang oanh oanh liệt liệt diễn ra trên giường bắt đầu.
Và kết quả là có ai đó, xương sống nhức thắt lưng đau, không thể ngồi nổi để ăn sáng là đương nhiên, và cũng đương nhiên, màn phục vụ tận tình thức ăn tại giường cũng khong thể thiếu rồi.
Đến khi cô đòi đi học, thì ai kia trợn mắt hầm hét nhưng cũng không lay chuyển cô một mảy may, cô đưa ánh mắt long lanh ánh nước nhìn anh, chớp chớp mắt và thế là chú hổ giấy kia đầu hàng vô điều kiện.
Huyền Tú đứng cạnh một bên cười khúc khích không thôi. Xem ra, Huyền Ngọc đã nắm bắt được yếu điểm của Huyền Thiên rồi, đổi lại sự khúc khích của anh là cú đá thật mạnh vào ௱ôЛƓ anh, và gương mặt như đưa đám của ông anh trai song sinh.
“Huyền Ngọc giao cho em, nếu bảo bối mất một sợi lông tơ, anh sẽ tìm em tính sổ.”
Lần này Huyền Tú thật nghiêm túc gật gật đầu, anh nói: Thiên, yên tâm đi, em sẽ không để phạm sai lầm lần thứ hai đâu.”
Nhưng ở trên thế gian này, đâu ai có thể nói trước được điều gì. Một cơn song to thầm lặng ẩn hiện để chực chờ nuốt trọn con mồi.
Một nơi khác, tại một đất nước xa xôi.
Một giọng nam trầm thấp cung kính: “Ngài Sơn Bản, đã điều tra ra tung tích của tiểu thư.”
Người nào đó ánh mắt sáng lên, “Ở đâu?”
“Đài Loan, dưới mái hiên của Hắc Huyền gia.”
Giọng nói kia mất dần hưng phấn, trầm giọng: “Thì ra thế, đó là lí do tại sao bao năm nay không thể tìm được nơi ở của bọn họ.”
Giọng nam cung kính kia tiếp tục: “Ngài Sơn Bản có dự tính gì?”
“Xuất phát đến Đài Loan,tôi muốn mở một chi nhánh lớn ở Đài Loan.”
“Vâng, ngài Sơn Bản.”