Cô còn quá trẻ quá non nớt, chưa lăn lộn trong đời sống của xã hội thượng lưu nhiều nên hoàn toàn không biết. Nguy hiểm, không chỉ đến từ phía cô, mà bắt đầu từ nhiều nguồn khác nhau.
“Anh nói không là không.”
Mắt thấy hai người đang bùng nổ, Huyền Tú vội vàng can ngăn. “Thật ra, anh sẽ để vệ sĩ đi theo phía sau em xa xa một chút nhé.”
Huyền Thiên trừng mắt nhìn cô,cô cũng không chịu thua nhìn đáp trả, nghe Huyền Tú nói như thế, cô mừng rỡ ôm lấy cánh tay của anh reo lên: “Vậy cũng được ạ. ’
Huyền Thiên trừng mắt: “Xong rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Huyền Ngoc le lưỡi làm cái mặt quỷ với anh, không thèm quan tâm đến anh.
Nghĩ cũng lạ, khi cô đi ngủ, thấy rõ rang ngủ trên sô pha, khi thức dậy vẫn nằm trên sô pha. Nhưng những giấc mộng xuân nửa đêm vẫn luôn luôn tiếp diễn, không lẽ dạo này đầu óc của mình hỏng thật rồi. Bị hai anh em họ dạy dỗ đâm ra nghiện nên mơ mộng lung tung?
Từ trong phòng tắm bước ra, nhìn ngắm tiểu bảo bối đang ngủ say sưa trên sô pha to đùng mới thay, Huyền Thiên hỏi:
“Tú, nếu để Ngọc nhi một mình như thế quá nguy hiểm, mục đích của tên họ Trịnh kia quá rõ ràng, chỉ có điều chưa thể chạm tay vào anh được.”
Huyền Tú trầm ngâm, “Thiên à, Ngọc nhi là cô bé mới lớn, bảo vệ chặt chẽ quá như thế tội lắm, em đã chuẩn bị thêm người bảo vệ bé con từ xa rồi, có lẽ không sao đâu.”
Huyền Thiên trầm ngâm: “Em tự tin quá.”
Tú cười cười không đáp, đưa mắt nhìn về cô bé con đang nằm trên sô pha, hỏi: “Định để bé con ngủ trên ấy đến bao giờ?”
Huyền Thiên không đáp,anh lặng lẽ ôm lấy Ngọc nhi, đặt lên trên giường.
Anh lặng lẽ không tiếng động cởi chiếc áo ngủ của cô ra, gió đêm thổi phất lên thân thể trần trụi trắng noãn mê người của cô, làm Huyền Ngọc co rúm người lại, theo bản năng cô rút sát vào người của Huyền Thiên.
Huyền Tú cười cười, “ Chỉ khi ngủ, cô ấy lúc nào cũng bám lấy anh, như thế anh vẫn không hài lòng sao Thiên?”
Đúng vậy, lúc cô thức, cô không bao giờ đến gần Huyền Thiên, nhưng mỗi khi ngủ, người cô lăn vào lòng luôn luôn là anh, có lẽ tận đâu đó bên trong tiềm thức của cô, đã chấp nhận anh, mà cô không biết.
Huyền Thiên không trả lời, anh bận rộn hôn lên đôi môi đỏ mọng càng ngày càng ương bướng kia. Lần lần lướt đầu lưỡi ấm nóng xuống vùng иgự¢ căng tròn của cô, trải qua sự dạy dỗ tận tình mỗi đêm của hai anh, Huyền Ngọc trở nên mẫn cảm lạ lùng.
Chỉ chạm nhẹ vào cô, thì đầu nhủ tiêm đã sớm dựng đứng như mời mọc, bàn tay của Huyền Tú cũng đâu chịu yên phận, lúc này cũng làm càn sờ xuống phần ẩm ướt bên dưới.
Huyền Ngọc ngủ say, nhưng ý thức mơ hồ lại cong người vặn vẹo theo nhịp điệu nguyên thủy, dưới sự nhào nặn điêu luyện của hai anh.
Huyền Tú thở dài hỏi: “Thiên à, có thể ăn hay không?”
Huyền Thiên do dự một lúc, sau đó lắc đầu:
“Để cô bé tự nguyện đi Tú, anh đã sai lầm rồi. Cô bé còn quá nhỏ, anh không muốn làm bé buồn.”
Đúng vậy, họ bảo vệ cô, nên không dám ăn công khai, chỉ lẳng lặng mỗi đêm đợi đến khi cô ngủ say, vụng trộm thầm lén ăn vụng mà thôi.
Huyền Thiên chuyển chỗ, anh lướt đầu lưỡi xuống đóa hoa ướƭ áƭ kia, nhẹ lướt một vòng, Huyền Ngọc nức nở cong người lên theo bản năng.
Huyền Tú nhè nhẹ gặm cắn xương quai xanh non mịn của cô, anh yêu nhất chiếc gáy trắng cùng với xương quai xanh tuyệt đẹp này của cô. Nhìn thật đáng yêu, muốn ăn.
Hai anh em vần vũ quay cuồng cô suốt cả một đêm, đến gần sang mới tâm không cam tình không muốn ôm lấy cô đi đến bên ghế sô pha ૮ɦếƭ tiệt kia.
Huyền Ngọc nhìn thấy Tuyết Cần đến từ đằng xa không khỏi mừng rỡ kêu lên.
Sau đó hai cô gái vui vẻ nắm tay nhau tung tăng đi vào các gian hang trang sức và quần áo.Lựa chọn hết đông rồi đến tây, nhưng thật ra hai bọn họ chỉ đi xem cho thỏa mãn sự hiếu kì mà thôi.
Bởi vì anh trai của Tuyết Cần là Viễn Chinh Huân, người đứng đầu tập đoàn tài chính Viễn Thị, tất cả những siêu thị lớn trên khắp Đài Loan và toàn bộ Trung Quốc thậm chí cả ở một số quốc gia Châu Âu. Nên về việc ăn mặc của cô, luôn luôn có những nhà thiết kế riêng đến tư vấn, hoàn toàn không cần các cô tự mình động đây tay chân.
Huyền Ngọc trước kia thì chỉ có một số bộ đồ để thay, tuy rằng sau này về Hắc Huyền gia, quần áo của cô cũng được đổi khác. Nhưng nếu so với hiện tại thì phải nói là cách rất xa, một trời một vực.
Mỗi tháng có các nhà thiết kế danh tiếng đến thiết kế riêng cho cô ba mươi bộ trang phục dạo phố, váy ngủ, và phụ kiện kèm theo.
Điện thoại, laptop là những thứ xa xỉ nhất mà cô ngay cả dù trong mơ cũng chưa bao giờ dám mơ tới.
Thật ra, hai anh hoàn toàn rất tốt đối với cô, chỉ là…. Mối quan hệ mập mờ này hoàn toàn không phải là điều cô muốn, nhưng đã tránh cũng tránh không thoát nên chỉ có nhận mệnh thôi.
Cô đã có ý định, tạm thời, cô sẽ học thật chăm thật ngoan.
Sau đó, khi hoàn thành các khóa học, cô cũng đã đủ mười tám tuổi, cô sẽ danh chánh ngôn thuận rời khỏi căn nhà này, hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Dù sao cũng còn có pháp luật, cô là một người trưởng thành, cô không tin bọn họ có thể một tay che trời mà đeo bám cô mãi.
Tuyết Cần lắc lắc vai cô: “Uy, uy, tỉnh hồn. Cậu đang nhớ đến anh nào thế? Thiên hay Tú?”
Gương mặt tinh nghịch của Tuyết Cần xuất hiện trước mắt cô làm cô bừng tỉnh.
Lắc lắc đầu , cười gượng nói: “Không có gì?”
Bất chợt Tuyết Cần nghiêm trang nói: “Chúng ta không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ đâu, vận mệnh của chúng ta là như thế, đã nằm trong tay của bọn họ là không có cách nào thoát được. Trừ khi, có kì tích xuất hiện và liệu chúng ta có đủ can đảm và quyết tâm hay không?”
Tuyết Cần hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ gì, bởi vì đó cũng là ý nghĩ của chính cô trước kia, nhưng đã biết chạy không thoát, sao lại còn cố gắng ૮ưỡɳɠ éρ để làm gì.
Càng vùng vẫy thì càng lún sâu thêm vào cái bẫy mềm mại nhu tình của các anh.
Mỗi một lần trốn đi, là mỗi một lần bị ‘trừng phạt’.
Sau đó, các anh càng cố sức nuông chìu các cô hơn, làm cô có cảm giác như mình là một con mồi, bị rơi vào vòng vây mê hoặc mềm mại của thợ săn mà không có cách nào thoát ra được.
Huyền Ngọc cười khổ, cô biết Tuyết Cần nói đúng, nhưng cảm giác khao khát được tự do, tự tại đã ăn sâu vào tâm trí cô.
Cô biết các anh tốt, nhưng cô muốn có cuộc sống riêng tư, không muốn như con 乃úp bê trong Ⱡồ₦g kín được người người bao bọc như thế này.
Hia cô gái chơi đùa thỏa thích suốt cả một buổi chiều, đến khi chia tay ở trước khu trung tâm mua sắm lớn trên tay hai cô đã đầy những túi sách.
Tuyết Cần lấy di động định gọi cho ông anh trai của mình đến rước, bất chợt, một chiếc xe màu đen đổ xịch trước mặt của hai cô.
Cửa xe mở ra, hai thanh niên cao to mặc y phục màu đen xông ra, túm lấy Huyền Ngọc lôi lên xe, Tuyết Cần nhào đến bị thô lỗ đẩy xuống xe đầu va vào mặt đường choáng váng ngất xỉu.
Ba hộ vệ của Huyền Ngọc từ đằng xa chạy đến đã không còn kịp nữa, chiếc xe đã tăng ga vọt nhanh về phía trước mất hút trong dòng người.
Ba người đổ mồi hôi lạnh lập tức lên xe đuổi theo, một người ở lại phụ trách gọi điện cho Huyền Thiên và Huyền Tú biết, sau đó nhấn gọi cho tổng tài tập đoàn Viễn thị.
Chưa đầy năm phút, một chiếc Posrcher màu đen, dừng trước cửa trung tâm, một thân ảnh lao ra nhanh như chớp, đôi mắt đầy hoang mang, bước đến ôm lấy cô gái đang ngất xỉu.
“Tuyết Cần, em không sao chứ?”
Nhưng cô vẫn không lên tiếng, người thanh niên hốt hoảng bế cô lên xe, thẳng về hướng bệnh viện.
Lúc này, ở tập đoàn Lôi Vũ, Huyền Thiên và Huyền Tú đã nhận được tin, hai người trầm mặt xuống.
Huyền Thiên bật laptop lên, điều đầu tiên là anh truy tìm số máy di động của cô, không ngoài dự đoán của anh, di động của cô đã tắt máy.
Điện thoại reo, hai anh nhảy nhỏm, đó là điện thoại của hai bảo vệ đang đuổi theo chiếc xe kia, nhưng lúc này đã mất dấu vết.
Lúc này Huyền Ngọc bị đưa đến một khu vực đồi núi xa lạ ở ngoại thành, cô bị тһô Ьạᴏ đẩy vào một gian nhà gỗ. Một thanh niên cao to đang đứng xoay lưng lại với cô, cô hỏi: “Anh là ai, bắt tôi đến đây để làm gì?”
Người thanh niên từ từ xoay người lại, cô trợn mắt: “Trịnh Gia Thành?”
Đúng vậy, người thanh niên trước mắt cô là Trịnh Gia Thành, anh ta cười đau khổ tiến dần về phía cô:
“Huyền Ngọc, tại sao? Tại sao lại không cho anh một cơ hội? Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ lúc em mới bước chân vào trường? Sao em lại lạnh lùng với anh như thế?”
Huyền Ngọc co người, thụt lui về phía sau:
“Tôi không yêu anh, chúng ta quen biết nhau cũng chưa được bao lâu?”
Cô đang suy nghĩ bung cả đầu óc, làm sao để kéo dài thời gian, bởi vì cô biết. Hai anh của cô nhất định sẽ đến cứu cô.
“Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ làm cho em thực sự vừa lòng?”
Huyền Ngọc lắc đầu: “Không thể, không yêu là không yêu, tình yêu đâu thể nào cường cầu. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp và giàu có hơn tôi, anh…..”
Cô chưa nói dứt câu, tiếng cười cuồng bạo của tên kia đã lên tiếng:
“Mày tưởng, tao yêu mày thật à? Mày tưởng tao bỏ công đeo đuổi mày bấy lâu nay để van xin chút tình yêu của mày à? Không, tao làm thế vì cô gái bé nhỏ của tao đã bị hai thằng anh mày hại ૮ɦếƭ, nó ૮ɦếƭ rất thê thảm, chỉ vì chạm đến mày. Tao cũng muốn thử xem, tao chạm đến mày, hai tên sát tinh trẻ con đó có thể làm gì được tao. À, quên nói cho mày biết, ba ba của tao ngoài đứng đầu tập đoàn Trịnh thị ra, trong tay còn có một tổ chức của Thanh Long bang lừng lẫy, đáng tiếc, người tình của mày ra tay quá nhanh, tao hoàn toàn không đỡ kịp. Nếu không, cô ấy đã không ૮ɦếƭ thảm như thế.”
“Ý anh là nói ai?”
“Mày giả vờ ngu với tao à? Lâm Tố Như vì mày đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, mày tưởng tao điên mà đeo đuổi con bé xấu xí như mày? Tao chỉ muốn cho hai tên Thiên và Tú kia biết, cảm giác người yêu của mình bị nhúng chàm, bị phản bội đau đớn đến mức độ nào. Không quyến rũ được mày vởi vì cái đầu của mày quá ngốc nghếch, tao đành kiếm cớ li gián để hai tên kia bớt đề phòng, tao mới có cơ hội như hôm nay.”
Huyền Ngọc sững sờ, tên này quả nhiên đủ nham hiểm, ẩn nhẩn chờ đợi cơ hội trả thù lâu như vậy. Chỉ có cô ngốc nghếch mới rơi vào cạm bẫy như hôm nay.
Tên kia sấn tới, cười dâm đãng “Hôm nay, dù sao tao cũng sẽ mở lòng từ bi, cho mày tận hưởng khoái lạc một lần trứơc khi ૮ɦếƭ.”
Trước đôi mắt sói tà ác của hắn, Huyền Ngọc lùi dần lùi dần về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh như băng cô mới dừng lại.
Cô vùng vẫy: “Đừng chạm vào tôi.”
Hắn ta cười tà ác: “Cô em yên tâm, kĩ thuật của anh tuyệt không thua kém hai người tình của em đâu? Hay là, em thích nhiều người? Yên tâm, sau khi xong việc anh sẽ gọi nhiều người đến phục vụ cho em,”
Vừa nói bàn tay tà ác của hắn dấn tới, xé bỏ lớp y phục trên người cô,đôi môi của hắn bắt đầu điên cuồng cắn ʍúŧ lấy môi của cô, hai bàn tay làm càn vuốt ve bộ иgự¢ sữa, lần dò đi xuống giữa hai chân cô
Huyền Ngọc vũng vẫy, bị hắn chạm vào bỗng dưng cô cảm giác chán ghét cực hạn, bản thân bỗng dưng muốn nôn mửa một trận.
Hai tay và chân cua cô bắt đầu vung loạn xạ, vừa cào cấu đấm đá, trên mặt hắn xuất hiện vài vết trầy sướt, đôi môi bị hắn tàn sát bừa bãi cô há mồm,cắn thật mạnh.
Một mùi tanh mằn mặn xuất hiện, cô nghe tên kia thốt lên đau đớn,
“Con điếm khốn kiếp, được tao ân sủng là phước ba đời của mày. Được, nếu mày muốn ૮ɦếƭ tao sẽ cho mày toại nguyện.”
Lúc này Huyền Ngọc gần như đã phát điên,cô vùng vẫy tay chân cào cấu lung tung, cô cảm thấy bản thân thực sự bẩn thỉu, ô uế không gì sánh kịp, cô muốn nôn mửa, cô vẫn vùng vẫy, cấu xé khi anh đến gần nhưng hoàn toàn không phát hiện trên tay hắn từ khi nào đã xuất hiện một con dao bén nhọn.
Hắn ta từ từ bước đến gần cô, lúc này Huyền Ngọc tai bù xù, cô cảm thấy bẩn thỉu, dung sức chà xát đôi môi của mình gần như chảy máu, nên không thấy ánh dao sáng lóe giơ lên cao nhắm thẳng xuống người cô.
Lúc này, ngoài cửa có một bóng đen chợt lóe lên, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, lãnh trọn một dao đang đâm xuống,máu tuôn xối xả, một bóng đen khác đá thẳng vào bụng của tên đó.
Tung thêm hai cú đấm trời giáng vào thân thể của hắn, bóng đen kia tấn công tên kia đến khi nằm xụi lơ trên mặt đất , là Huyền Tú, Huyền Thiên đang ôm Ngọc nhi giọng run rẩy, chụp lấy đôi tay đang cào cấu loạn xạ của cô: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, em không sao chứ, anh và Tú đến rồi, đừng sợ nữa?”
Lúc này Huyền Ngọc đã hoảng loạn không biết gì hết, cô đang dùng sức cào cấu người đối diện vừa chà lau đôi môi của mình, Huyền Tú đứng đằng xa, lạnh lẽo nhìn tên đang nằm co rúm trên mặt đất nói với Huyền Thiên đang ôm lấy Huyền Ngọc :
“Bảo bối sợ quá nên hoảng loạn, đưa bảo bối về nhà đi.”
Huyền Thiên trầm mặt xuống: “Tú, em đưa bảo bối về nhà, chuyện ở đây để anh giải quyết.”
Huyền Tú đón lấy Ngọc nhi từ tay anh trai của mình, sau đó đem cô đưa lên xe, lái xe về nhà.
Trên đường đi, Huyền Ngọc vẫn không thôi nức nở dùng đôi tay chà sát đôi môi đỏ ửng gần như chảy máu. Thật kinh tởm, thật đáng sợ.
Sau khi về đến nhà điều đầu tiên Huyền Ngọc làm là chạy vọt vào phòng tắm, xả nước nóng.
Nước vẫn chưa kịp nóng là cô đã cấp tốc thoát quần áo, đứng dưới dòng nước xối xả ra sức chà lau khắp thân thể bẩn thỉu của mình gần như lột một lớp da.
Huyền Tú đau lòng bước đến kéo cô vào lòng, lớp quần áo trên người anh dưới dòng nước trở nên ướt sũng.
Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ vì chà lau của cô.
Cô đẩy anh ra, thở hổn hển: “Em bẩn lắm, em cần phải tẩy.”
Huyền Tú không nói một lời điên cuồng hôn cô với tất cả khát khao, đầu lưỡi tiến vào quấy phá bên trong miệng của cô. Như muốn tẩy sạch sẽ lớp dơ bẩn bên trong mà tên kia đã lưu lại
Điên cuồng hôn cô, cô đầu tiên là ngẩn ra, theo sau ý thức được là anh hôn, thân mình dần dần mềm hoá…… Anh đem cô đặt vào bên trong bồn nước ấm, mặc cho nước ấm hòa tan hai người. Đôi môi nóng ấm của anh hôn nhè nhẹ từ trên trán của cô, lần xuống cổ trắng như tuyết, dần dần lướt xuống bầu иgự¢ sữa non mềm kia của cô, nhẹ nhàng cắn ʍúŧ.
Anh dường như muốn dung sự ôn nhu dịu dàng của anh cho cô biết đến tình yêu mềm mại của mình. Không có sự chiếm đoạt, chỉ có sự trân trọng và trân trọng.
Anh dùng đầu lưỡi của mình tẩy sạch đi lớp bẩn thỉu mà tên khốn kiếp kia gây nên cho cô…… Anh hôn lần toàn thân cô, cô ngơ ngác mặc anh hôn