Oan Trái - Chương 12

Tác giả: Ngọc Lưu Ly

Vào phòng, anh thấy Huyền Thiên đang ôm Huyền Ngọc đang mê man từ trong phòng tắm bước ra.
Huyền Thiên đặt Huyền Ngọc nhẹ nhàng lên trên chiếc giường mềm mại, anh ngồi lên đó, ánh mắt mê say.
Huyền Tú bước chậm rãi đến gần hỏi: “Sau này thế nào đây? Thiên biết tính Huyền Ngọc mà, bảo bối sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu.”
Huyền Thiên lạnh nhạt đáp: “Biết, nhưng đó là lỗi của bảo bối.”
Huyền Tú thở dài, anh yêu Huyền Ngọc, cũng vẫn như Huyền Thiên, anh còn lo lắng hơn cả anh trai của mình. À, mà có lẽ không thể sánh bằng, Ngọc nhi, tính cách của cô anh rất hiểu, cô rất nhu thuận, mềm mại, thậm chí có chút nét tinh nghịch của cô bé mới lớn.
Nhưng ẩn chứa bên trong là một cá tính bướng bỉnh vô cùng tận. Sau chuyện hôm nay, thực sự anh không biết phải nên làm như thế nào đây.
Yêu một người, nhất là hai anh em yêu cùng một người, rắc rối đến đương nhiên có tăng chứ không giảm.
*****************
Trưa hôm sau, Huyền Ngọc tỉnh dậy với đôi mắt mờ mịt, cô vẫn chưa xác định được mình đang ở nơi nào.
Khẽ cử động thân thể, cô mới phát hiện toàn thân đau nhức không thôi. Tấm chăn trên người tuột xuống, dưới tấm chăn là một thân thể đầy những vết tích xanh tím, bằng chứng xác thực nhất về câu chuyện tối hôm qua.
Huyền Ngọc thẫn thờ.
Cô không biết phải làm gì. Hận ư? Đương nhiên hận, nhưng cô hận ai đây? Hận Huyền Thiên đã dung bá vương nghạnh thượng cung ép bức cô, hay hận chính bản thân cô đã không thể kiềm lòng nổi mà rơi vào cơn mê tình ái?
Huyền Ngọc bần thần, ngơ ngác.
Tại sao sự việc lại đi đến bước này?
Lúc Huyền Tú đi vào thì Huyền Ngọc vẫn còn ngồi ngây ngẩn trên giường. Anh khe khẽ thở dài một tiếng, sau đó anh bước đến ôm ngang eo của Huyền Ngọc kéo cô vào lòng.
Cô lúc này như một con 乃úp bê bằng vải không có chút hơi sức nào.
Thẩn thờ, vô hồn.
Anh dụ hoặc: “Ngọc nhi, em ăn chút điểm tâm đi.”
Huyền Ngọc không trả lời, cũng không có phản ứng.
Đôi mắt cô nhìn xa xăm, đầu óc trống rỗng.
Ước gì giờ khắc này cô phát điên hay, ૮ɦếƭ đi, như thế mọi chuyện sẽ không còn rắc rối nữa.
૮ɦếƭ? Tự dưng Huyền Ngọc rùng mình.
Không, cô không thể ૮ɦếƭ. Cô đã hứa với cả ba lẫn mẹ là cô phải sống cho thật tốt.
Mẹ đã từng nói, lúc ba ba ૮ɦếƭ đó là sự đau khổ cả cuộc đời mà mẹ phải chịu đựng, mẹ không bao giờ muốn chứng kiến cảnh đó thêm bất cứ lần nào nữa.
Ngay cả lúc lâm chung, mẹ cũng nắm tay cô, thầm thì: “Huyền Ngọc, ૮ɦếƭ không phải là chấm dứt, mẹ vẫn luôn luôn ở cạnh bên con. Xem con trưởng thành, xem con vui sướng. Cho nên con hãy cố gắng sống thật tốt để mẹ vui.”
Có đôi khi, cô thấy mẹ thật ích kỉ, mẹ theo ba. Tận hưởng cuộc sống riêng tư của hai người.
Bỏ mình cô trên thế gian đầy đau khổ này.
Gia gia, tuy chưa bao giờ tỏ ra vẻ yêu thương cô, nhưng ít ra khi gia gia còn sống, cô cũng chưa bao giờ bị khuất nhục như thế này.
Huyền Tú thấy Huyền Ngọc ngơ ngác cả ngày, anh dỗ dành, năn nỉ suốt cả một ngày , thực sự anh cũng không biết phải làm sao, đành ngồi đó. Ôm cô vào lòng, nhẹ vuốt ve, mái tóc rối tinh của cô.
Hai người lẳng lặng ôm nhau đến khi Huyền Ngọc mệt mỏi ngủ thi*p đi trong vòng tay của anh.
Đặt cô nằm xuống giường, đưa tay kéo chăn đắp lại cẩn thận cho cô.
Sau đó anh vẫn ngồi đó ngắm nhìn cô.
Chẳng lẽ cách yêu của hai anh em là sai lầm rồi sao?
Huyền Thiên lặng lẽ bước vào phòng, thấy Huyền Ngọc đã ngủ say, đưa mắt liếc nhìn Huyền Tú như dọ hỏi.
Huyền Tú lắc đầu, nói:
“Cả ngày hôm nay bảo bối không ăn uống, không xuống giường.”
Huyền Thiên bực tức: “Em không có cách dỗ cô bé ăn sao?”
Cứ như thế này thân thể cô vốn đã yếu đuối mỏng manh làm sao chịu nổi đây?
“Có lẽ đợi thời gian thôi, Thiên à?”
Huyền Thiên bước đến bên giường: “Bao lâu? Em không dỗ được thì để anh.”
Nghe tiếng hai anh em tranh cãi Huyền Ngọc mở to đôi mắt, roi vào mắt cô là Huyền Thiên đang lạnh lùng đứng tại nơi đó, thốt lên:
“Em muốn tuyệt thực sao? Hay em định lấy cái ૮ɦếƭ để giải quyết vấn đề.”
Huyền Ngọc trầm mặc không nói, Huyền Thiên lạnh lẽo tiếp tục: “Em muốn ૮ɦếƭ, cũng phải xem thử anh có đồng ý hay không, bây giờ xuống nhà ăn với bọn anh. Nếu không đừng trách anh.”
Anh nói , và đưa mắt nhìn thử phản ứng của Huyền Ngọc, cô vẫn không thèm nhìn đến anh, anh cười lạnh.
“Được, ngay lúc này đây, anh cũng đang ‘đói’.”
Nói xong đưa tay, cởi nút áo, tháo thắt lưng ra.
Huyền Ngọc nghe tiếng động, quay đầu, thực sự nửa thân trên của anh gần như đã để trần trụi, còn khóa thắt lưng đã được nới ra. Thân thể rắn chắc của nam nhân hiển lộ rõ rang trước mắt càng lúc càng gần, cô hốt hoảng, ngồi bật dậy: “Được, em sẽ ăn, nhưng hành động này không được tiếp tục.”
Huyền Thiên lạnh nhạt:
“Cũng phải xem thử biểu hiện của em ra sao? Nếu em còn bướng bỉnh tự đày đọa bản thân mình, thì anh không nói trước.”
Nói xong anh xoay lưng rời đi, Huyền Tú cười tủm tỉm, xem ra Ngọc nhi không phải chỉ dùng biện pháp mềm mại, đôi khi còn ưa cả sự cứng rắn.
Anh nhẹ giọng nói với cô, “Anh xuống nhà trước, em thay quần áo xong cũng xuống nhé, đừng làm Thất ca nổi giận.”
Huyền Tú vừa ra khỏi phòng, Huyền Ngọc ở trong này tự xỉ vả mình, thực sự là ngu ngốc, thiên đại ngu ngốc, tại sao lại phải sợ anh ta cơ chứ?
Xuống nhà dưới, bàn đầy ắp thức ăn nóng sốt làm cho con sâu tham ăn trong bụng cô đang ồn ào.
Thực ra, với tâm trạng buồn chán Huyền Ngọc thực sự không muốn ăn. Nhưng dù sao cô cũng là cô bé đang trong độ tuổi trưởng thành, nên nhịn đói gần hai ngày, thực sự có chút không thể kiềm chế nổi.
Ngồi vào bàn, cô chọn vị trí cách xa Thất ca nhất, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn anh, cô xem anh như không khí, nhưng bởi thế nên cô hoàn toàn không thấy trong ánh mắt của anh thoáng hiện lên nét mừng rỡ.
Cô chịu xuống ăn cơm, đối với anh đã là đủ rồi, cô không muốn đến gần anh cũng không sao, nhưng mà…. Cảm giác chìm sâu bên trong cơ thể cô, tuyệt đến mức… ૮ɦếƭ tiệt thật, mới nghĩ đến thôi , thân thể của anh cứng lên nữa rồi. Anh phải nghĩ cách dằn xuống mới được, anh không thể để Ngọc nhi sợ hãi thêm nữa.
Đưa mắt ra hiệu cho Huyền Tú, Huyền Tú hiểu ý, gắp thức ăn vào trong bát cho cô, cô lặng lẽ cắm cúi ăn, không ngẩng mặt lên. Bữa ăn cứ thế trôi qua trong im lặng, chí có hai anh em đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Tối, Huyền Ngọc thấy Huyền Thiên vào phòng, cô không nói một lời, liền ôm gối ra ghế sô pha ngủ.
Huyền Thiên cũng không thèm gọi để mặc cô muốn làm gì thì làm, anh và Huyền Tú đến bàn làm việc đặt ở góc phòng, lẵng lặng xử lí công việc, nhưng đôi mắt lại không ngừng đưa về cô bé đang nằm co ro ở trên ghế sô pha kia.
Huyền Thiên nhẹ giọng nói: “Mai em hãy đổi ghế sô pha loại lớn nhất nhé.”
Huyền Tú cười cười không nói gì.
Xử lí xong đống công việc bề bộn thì Huyền Ngọc đã ngủ say sưa.
Huyền Thiên lặng lẽ đi đến bên ghế, ôm cô vào lòng sau đó bế cô đi đến bên chiếc giường to lớn, đặt cô nằm lên trên, lặng lẽ thoát áo ngủ của cô.
Thực sự, thực sự, anh rất muốn, vô cùng muốn.
Cảm giác ăn cô xong, ngập chìm phần thân thể cứng ngắc bên trong cơ thể mềm mại tuyệt vời của cô, anh gần như bị nghiện. Một thứ Mα túч không tên đang gặp dần đầu óc của anh.
Nhưng do đêm qua mới là lần đầu của cô, mà anh trong cơn tức giận, đã ăn cô triệt để không chừa mảnh xương, nên đêm nay, tạm tha cho cô vậy nhưng trừng phạt thì không thể bỏ qua.
Nghĩ như thế, hai anh em lại bắt tay vào công cuộc trừng phạt, để rồi tự gieo nghiệp hậu quả là hai anh em căng cứng, phải vào phòng tắm để giải quyết.
Sau đó, hai anh em quấn lấy cô gái chìm vào giấc mộng ngọt ngào mà gần 1 tuần nay, ba người không thể đi vào giấc ngủ.
Đến trường học, cô từ chối màn hôn chào tạm biệt như thường lệ, nhưng Huyền Thiên là ai chứ? Là người lãnh đạo tập đoàn Lôi Vũ chỉ mới mười tám tuổi, đương nhiên không buông tha cho sự vô trách nhiệm đó rồi.
Không thể tránh khỏi, cô đành mím miệng lại, được, cứ xem như bị chó cắn một ngụm đi.
Nhưng Huyền Thiên đâu dễ gì chịu thất bại như thế chứ, anh hôn mãi hôn mãi, hôn đến khi cô hé môi ra kháng nghị lập tức đưa đầu lưỡi tiến quân thân tốc vào bên trong, quấn quýt lấy cái lưỡi của cô, nhẹ nhàng vờn quanh trêu đùa khi thì ʍúŧ chặt lấy.
Đôi tay không yên phận đã bắt đầu xoa nắn, Huyền Ngọc khó khăn lắm mới rút ra, cô tức giận trừng mắt: “Nếu anh còn như thế, mai em sẽ không đến trường.”
Huyền Thiên vui vẻ gật đầu: “Được, ở nhà tự học, anh và Tú sẽ dạy cho em.”
Huyền Ngọc ngắc ngứ không cách nào nói nổi nữa. Mắt cô chợt lóe lên , cô chồm người tới trước, ôm lấy khuôn mặt Huyền Tú hôn thật mê say, mà thực ra cô chỉ áp môi lên thôi, phần còn lại do đã bị đại ca khơi mào. Huyền Tú đã tham lam quấn lấy môi cô, hai người biểu diễn nụ hôn kích tình trước mặt, làm Huyền Thiên đen sạm mặt.
Hổn hển dứt ra khỏi đôi môi anh, Huyền Ngọc thầm nghĩ: “trời ạ, chọc tức kiểu này, người bị ăn sạch có lẽ là mình.”
Nhưng nhìn thấy gương mặt u ám của Huyền Thiên cô cũng đã thỏa mãn phần nào.
Vội vã mở cửa xe, chạy xuống.
Bên trong xe, Huyền Tú cười cười vẻ mặt nhăn nhó của ông anh: “Ghen à?”
Huyền Thiên trừng mắt, anh thực sự muốn đá bay người anh em sinh đôi của mình ra khỏi xe, ai bảo tên này hiền chứ, anh mới là tên khó đối phó nhất đây.
Bước vào bên trong trường học chào đón cô là Tuyết Cần, gương mặt cô bé tinh quái hỏi: “Sao hôm qua lại nghỉ học, có chuyện gì à.”
Huyền Ngọc u ám lắc đầu, cô không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, thực sự nếu có điều ước cô chỉ muốn ước quên đi tất cả để tránh khỏi hiện thực tàn khốc này, nhưng đáng tiếc cô không làm được.
Tuyết Cần thấy Huyền Ngọc không vui nên cũng không dám hỏi nữa, cô cũng biết cô bạn của cô rất khó xử. Chỉ riêng chuyện của cô đã thấy rắc rối, huống chi Huyền Ngọc lại…
Haiii! Thôi, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.
Mấy hôm nay tên Trịnh Gia Thành đã không còn ra mặt truy đuổi ào ạt nữa, mà đứng lặng lẽ ở một nơi xa đưa ánh mắt kì lạ nhìn cô chằm chằm.
Cô thoáng có chút bất an, nhưng cô nghĩ nếu trong giới thương gia, ai ai cũng biết đến chuyện của Lâm gia, nên có lẽ cô sẽ được an toàn, tên kia sẽ không dám làm gì cô.
Đáng tiếc cô đã lầm.
Tối, trong bữa ăn, cô nhìn Huyền Tú rụt rè hỏi: “Bát ca, mai Tuyết Cần rủ em đi shopping, anh có thể cho em đi không?”
Bát ca gật đầu hào phóng: “Được, em cứ đi.”
Huyền Ngọc nhỏ giọng: “ý em là, anh có thể bảo vệ sĩ đừng đi theo em có được hay không?”
Thực sự cô không thể làm quen được với cái cảnh đi đến đâu cũng có ba bốn vệ sĩ đi theo hộ vệ kè kè sát cánh như hình với bóng như thế.
Huyền Tú định lên tiếng thì Huyền Thiên đã cắt ngang: “không được.”
Huyền Ngọc tức giận ngẩng cao đầu: “Tại sao lại không được? Em không phải tội phạm để các anh theo dõi chặt chẽ mãi như thế, với tài lực của các anh cho dù có cánh em cũng chưa chắc bay được.”
Huyền Ngọc tức giận, trước kia cô thật sự rất sợ Thất ca, nhưng từ khi anh đã làm chuyện quá phận kia với cô, dường như lá gan cô cũng lớn hơn một chút.
Mà Huyền Thiên dạo gần đây cũng trở nên mềm dịu hẳn, không tùy tiện nổi nóng như trước kia.
Đó là những chuyện không liên quan đến sự an toàn của Huyền Ngọc, chứ còn chuyện này…. Anh nói như chém đinh chặt sắt:
“Không được là không được, quá nguy hiểm.”
“Sao lại nguy hiểm, em không phạm tội, cũng không Gi*t người, ai có thể gây nguy hiểm cho em?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc