Oan Trái - Chương 11

Tác giả: Ngọc Lưu Ly

Trốn? Cô chạy trốn?
Anh không bao giờ nghĩ đến bởi vì trong mắt anh Ngọc nhi là một cô bé nhút nhát rụt rè, mà ngoài một bí mật anh và Huyền Tú đang cố che giấu ra, cô đâu còn một người thân nào.
Vậy cô sẽ đi đâu? Cô sẽ sống ra sao?
Trái tim của anh gần như nổ tung khi nghe tin này, anh chụp điện thoại, gọi hết những quản lí thuộc ngành đường sắt, đường thủy và đường hàng không. Phong tỏa hết các tin tức các chuyến bay gần nhất.
Bất cứ người nào có tên và dung mạo gần giống Ngọc nhi điều giữ lại toàn bộ.
Sau đó anh gọi đến tất cả các hảng taxi chạy trong ngay hôm nay. Điều tra xem cô lên chuyến xe đi về đâu.
Chỉ trong vòng mười lăm phút, hình ảnh của Ngọc nhi gần như đã được truyền đi khắp thành phố Đài Loan với sự truy tìm mạnh mẽ, gần như xáo tung toàn bộ thành phố Đài Loan.
Huyền Thiên làm một cuộc dò tìm song điện thoại đời mới nhất của cô.
Tín hiệu yếu ớt phát ra từ một con đường vắng, theo điều tra thì đó gần tuyến đường sắt đi thành phố Quảng Nam.
Và các nhân viên của anh cho anh biết đã tìm được chiếc xe chở Huyền Ngọc đến nhà ga.
Huyền Thiên và Huyền Tú lập tức xuất phát.
Huyền Ngọc vừa xuống sân ga, đang ngơ ngác vì quá đông người, đang định đón taxi tìm một nhà trọ để ngủ lại sau đó tìm một trường học để tiếp tục việc học.
Nhưng bất chợt cánh tay của cô bị người nào đó cứng rắn lôi lại, cô hốt hoảng xoay người lại.
Đó là một gương mặt xa lạ, rắn rỏi trong sắc phục của cảnh sát.
“Tiểu thư gọi là Mai Huyền Ngọc?” (Thất ca đã đổi tên của cô)
Cô ngơ ngác gật gật đầu. Người cảnh viên giơ thẻ bài chứng minh thân phận lên nói: “Tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh gần như đã lật tung toàn bộ đất nước này lên để tìm cô. Mời cô theo chúng tôi về để gặp Hắc Huyền tiên sinh.”
Huyền Ngọc bàng hoàng, chạy trốn chưa được một ngày đã bị bắt lại rồi sao? Cô vùng vẫy, có ૮ɦếƭ cũng không theo hét to:
“Tôi không phạm tội, các anh có quyền gì bắt tối.”
Người cảnh viên nghiêm giọng nói: “Mai tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh hiện tại là người giám hộ của cô, cô là trẻ vị thành niên phải chịu sự quản lí của người giám hộ. Mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
Giám hộ? Cô cảm thấy buồn cười, giám hộ gì đây? Họ rốt cuộc muốn đeo đẳng lấy cô đến bao giờ, tại sao không thả cho cô một con đường để đi vậy? Tại sao?
Huyền Ngọc thực sự muốn hét to lên cho thỏa cơn uất ức, nhưng nàng không thể, không thể.
Lúc Huyền Thiên và Huyền Tú đến thì Huyền Ngọc đang ngồi co ro trong một góc khuất phòng, đôi mắt to tròn ngấn nước đầy vẻ sợ hãi.
Gương mặt của Huyền Thiên sạm đen lại, Huyền Tú thì lắc đầu, lần này Ngọc nhi thực sự thảm rồi. Cô đã chọc cho đại mãnh sư nổi giận.
Trên xe, cả ba không ai nói với ai lời nói, không khí quỷ dị đến mức làm cho Huyền Ngọc cơ hồ không thể thở nổi, cô đưa mắt len lén nhìn Thất ca.
Lúc này gương mặt nhìn nghiêng của anh như được đúc ra từ một khối băng lạnh lẽo. Hơi thở lạnh lùng của anh như muốn đông cứng cô.
Cô ngọ nguậy bất an, cứ nhúc nhích không yên trên ghế ngồi. Huyền Tú nhìn qua kính chiếu hậu đã thấy tất cả, anh nhẹ lắc đầu âm thầm thở dài một hơi.
Lần này Tiểu Ngọc nhi thảm thật sự. Đã lâu lắm anh chưa thấy người anh em sinh đôi của mình giận như thế này. Chưa bao giờ có chuyện gì mà Huyền Thiên làm không được, và cũng chưa bao giờ làm cho Huyền Thiên mất bình tĩnh.
Nhưng mọi chuyện khi liên quan đến Ngọc nhi, là Huyền Thiên hầu như không thể sử dụng đầu óc được.
Đến nhà, đèn đuốc sang choang, Huyền Thiên không nói một câu gì lôi thẳng Huyền Ngọc lên trên phòng.
Anh тһô Ьạᴏ đóng cửa lại, nhìn chằm chăm vào Huyền Ngọc gằn giọng: “Nói, tại sao trốn?”
Huyền Ngọc cúi đầu im thin thít, không một chút nào có ý dám kháng cự.
Cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Có lẽ cô nên biết cô mãi mãi chỉ là một đứa bé trước hai ông anh này. Cô hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của họ, nhưng không lẽ cứ cam chịu nhận mệnh như thế? Làm một món đồ chơi để hai anh em xoay vần sao?
Thấy cô im lặng không đáp, lửa giận của Huyền Thiên càng bốc cao hơn. Anh đi từng bước đến gần, giọng nói lạnh lẽo như sứ giả đến từ địa ngục tu la.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Anh yêu em, anh có thể mang tất cả những gì trên thế giới này đến cho em. Nhưng anh tuyệt đối không để em rời xa anh. Nhất là phản bội anh.”
Huyền Ngọc lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa nhìn người nào đó đang dần dần bứơc đến như thợ săn đang bức con mồi dần dần vào chổ ૮ɦếƭ.
Cô run rẩy: “Thất ca, tại sao lại như thế này, chúng ta là…”
“Câm miệng, chúng ta không có huyết thống, chỉ là hai người xa lạ, từ lúc mới gặp em anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó em còn nhỏ nên không biết, bây giờ? Em thực sự không biết hay giả vờ không biết.”
“Nhưng em không thể chấp nhận được.”
“Im ngay, đây là số mệnh của em, đây là lỗi của em, em đã làm các anh động lòng. Thứ gì anh muốn không ai có thể đoạt khỏi từ bàn tay của anh.”
“Đừng mà Thất ca, đừng để em hận anh.”
“Hận?”
Huyền Thiên ngửa mặt cười dài, “Em muốn hận thì cứ hận đi, anh nhất định không để em chạy thoát đâu.”
Vừa nói Huyền Thiên vừa thoát quần áo trên người mình xuống. Dần dần, một thân thể nam nhân cường tráng xuất hiện lồ lộ trước mắt của cô.
Gương mặt tuấn mỹ vô trù đẹp như thiên sứ, nhưng giờ đây như phủ một làn sương mỏng. Âm trầm doạ người, thân thể màu đồng rắn chắc cường tráng với những đường nét cân đối, làm cho người ta nhìn vào muốn chảy nước dãi. Nam tính phân thân căng cứng hùng dũng, Huyền Ngọc vừa sợ vừa ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
“Không….Em không muốn. Thất ca”
“Suốt đời này, em đừng mong trốn tránh khỏi anh, cho dù em có đi đến tận chân trời gốc bể, anh vẫn sẽ tìm em.”
Hắn dấn tới, тһô Ьạᴏ xé mở quần áo trên người nàng ra, nàng vùng vẫy kịch liệt nhưng làm sao có thể đối chọi lại với sức mạnh của con dã thú đang khao khát con mồi.
Anh nói: “Anh và Tú định đợi đến năm em mười tám tuổi mới chính thức, nhưng đây là lỗi do em, em phải chịu trừng phạt.”
Vừa nói, anh vừa lột sạch tất cả trên người nàng, hai tay nàng không yên phận vùng vẫy, anh lấy chiếc cà vạt trói tay nàng lại. Sau đó trầm trồ thưởng thức,
“Anh sẽ cho em một đêm đầu tiên khó quên nhất.”
Cô nức nở: “Không cần, Thất ca, đừng mà.”
Nhưng mặc cho cô vùng vẫy bàn tay tà ác theo những đường lối quen thuộc bắt đầu lướt từ trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nước mắt của cô, lau khô những giọt lệ, sau đó lướt dài xuống xương quai xanh hình con bướm. lặng lẽ trượt dài xuống bầu иgự¢ căng mơn mởn chưa phát dục hoàn thiện của cô.
Đưa tay nhẹ miết đỉnh non mềm trêu đùa đến khi nó se cứng lại dưới lòng bàn tay của anh.
Anh thở dài, cúi đầu xuống từ từ nhấm nháp, thưởng thức, gặm cắn nhè nhẹ, Huyền Ngọc vùng vẫy, làn sóng nóng ấm quen thuốc lại len lỏi khắp toàn thân của cô.
Cô bất lực nức nở, nghe anh thầm thì: ‘Em cũng muốn anh, em xem, nóng và ẩm ướt thể này,…”
Huyền Ngọc nhắm chặt mắt thét to: “Đừng nói nữa… Tại sao, tại sao lại là em?”
“Nếu em có oán, em hãy óan ông trời tại sao để cho anh gặp em, để cho anh yêu thương em không thể nào quên được. Có trời biết, Huyền Ngọc à, anh đã muốn quên em như thế nào.”
Vừa nói, đôi môi nóng ấm của anh, vừa lướt dần xuống cái bụng trắng nõn nà bằng phẳng không tỳ vết của cô, lần lần lướt xuống sâu hơn.
Huyền Ngọc nức nở khóc nỉ non van xin, dần dần chuyển thành tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng.
Anh đưa lưỡi lướt nhẹ vào nụ hoa nữ tính ẩn mật của cô, nhẹ tách bụi hoa rậm rạp ra tìm nơi riêng tư ẩn giấu bên trong. Anh tham lam đưa lưỡi lướt sâu vào tấn công vừa mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát lại mềm mại.
Thân thể của cô, dưới sự dạy dỗ gần hai tháng nay của hai anh em trở nên mẫn cảm một cách kì lạ, thân thể ma ma ngứa ngáy, hạ thân nóng ẩm ướt đẩm mật dịch dưới ngón tay trêu đùa điêu luyện của anh, cơ thể của cô như không còn chịu sự điều khiển của mình.
Cô oằn người, ưỡn cong người lên ՐêՈ Րỉ dồn dập.
Tiếng nức nở chuyển thành tiếng mị hoặc yêu kiều thở dốc.
Thấy người trong lòng mềm nhu thuận theo sự dẫn dắt của mình, anh lặng lẽ đưa tay tháo sợi dây trói cổ tay cô nới đầu giường xuống. Anh không muốn như thế này, nhưng đây là cô ép anh. Là cô đã làm anh nổi giận cô phải trả giá.
Lưỡi anh tiến vào sâu hơn, ngón tay nhè nhẹ khẽ xoa nắn tiểu hoa hạch nhỏ bé đỏ ửng của cô. Huyền Ngọc rung động, run rẩy cả người.
Anh biết, anh đã tìm được nơi trọng yếu. Không buông tha, anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ, Huyền Ngọc nức nở, đôi tay đã được tự do của cô, lúc này đây không còn sức lực để đẩy anh ra, mà bíu chặt lấy ra giường cong người, như muốn anh tiến vào sâu hơn.
Anh cười tà ác. Tiểu Ngọc nhi của anh thật mẫn cảm. Bảo bối của anh. Anh biết sau đêm nay tất cả mọi chuyện sẽ khác, nhưng anh chấp nhận.
Anh chấp nhận cô sẽ oán hận anh, cô sẽ căm thù anh.
Đôi tay anh ôm lấy cái ௱ôЛƓ trắng như tuyết của cô, nhìn vào khuôn mặt đang mê man động tình của cô.
Toàn thân cô đỏ ửng dưới thân của anh, tư thế thật tu nhân, mị hoặc kinh người, hai chân dang rộng. Đôi mắt khép hờ, đôi môi mọng đỏ ửng mấp máy.
Anh động thân mạnh một cái, xỏ xuyên vào trong cơ thể nữ tính của cô. Huyền Ngọc thét lớn một tiếng, nước mắt tuôn như mưa, cảm giác sung sướng từ ban đầu đến giờ mất sạch, cảm giác như bị chẻ đôi người ra.
“Đau, đau quá.”
Huyền Thiên nhỏ giọng thì thầm: “Ráng chịu một chút, Tiểu Ngọc nhi ngoan của anh.
Nhưng cô không an phận, vùng vẫy vặn vẹo muốn thoát khỏi vật cứng nóng đang tàn phá đau đơn trong cơ thể của cô.
Huyền Thiên cực lực nhẫn nhịn, mồ hôi tuôn từ thái dương của anh, chảy nhỏ giọt xuống bầu иgự¢ sữa trắng mịn màng của cô, thành những giọt sương long lanh hòa hợp với lớp mồ hôi mịn màng non tơ, làm thân thê Huyền Ngọc như đính những hạt kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, thêm đặc biệt rực rỡ mê người.
Cô càng vặn vẹo, đóa hoa nữ tính của cô càng ʍúŧ chặt lấy nam căn của anh, tạo nên cảm giác sướng khoái không gì tả nổi. Anh gầm nhẹ: “Ngọc nhi, nằm yên.”
Anh vốn dĩ định nằm yên đợi cho cô thích ứng với anh trong cơ thể của cô. Nhưng hành động của cô làm anh không thể kiềm chế nổi.
Anh thả lỏng mình trong cơn Dụς ∀ọηg đang điên cuồng tuôn trào đến, anh cuồng dã luật động nhấp nhô. Nhấn mạnh, tận tình ra sức rong ruổi bên trong cô. Hưởng thụ tư vị tuyệt vời ấm áp của cô mang đến cho anh.
Sung sướng gần như vỡ tung khi anh chạy nước rút.
Huyền Ngọc sau cơn đau đớn, cũng cảm nhận được hạ thân nóng bỏng tê dại. mỗi nhịp nhấn sâu của anh, làm cô tê tái như đang dâng lên tận trên thiên đường. Càng lúc cảm xúc sướng khoái tràn đến càng nhiều. Huyền Ngọc chịu không nổi ՐêՈ Րỉ: “Thiên, ngừng…. Ngừng đi.. Em chịu không nổi.”
Huyền Thiên hổn hển:
“Chịu được, em chịu được mà…”
Nhưng Huyền Ngọc không nghe anh nói nữa, cảm giác sướng khoái ập đến giống như bài sơn đảo hải, làm cô không chịu đựng nổi, thân thể non nớt ưỡn cong lên co giật vài cái rồi choáng váng hôn mê.
Huyền Thiên cười khẽ, tiếp tục nhịp điệu của mình, đến khi cơn sóng kia cũng cuốn lấy anh, anh co giật run rẩy, tận tình phóng thích hết mầm móng nóng ấm của anh vào sâu trong cơ thể của cô. Mới thỏa mãn gục trên người của cô.
Anh lẩm bẩm: “Em là của anh, suốt đời này đừng mong thoát khỏi anh.”
Lúc này, ở bên ngoài, Huyền Tú nghe rõ mồn một những thanh âm từ bên trong phòng qua cánh cửa khép hờ kia. Tiếng nức nở chuyển thành ՐêՈ Րỉ. Tiếng thở dồn dập của nam nhân, cả những tiếng động ái muội do âm thanh hoan ái vang ra.
Hạ thân của anh cứng ngắc, đôi tay nắm chặt lại, anh xoay người nhìn ra ngoài bầu trời đêm xa xa. Thống khổ, anh thật ước, ước gì người bên trong phòng đó là anh, nhưng anh biết anh không làm được. Bởi vì anh là Huyền Tú chứ không phải Huyền Thiên. Với anh, anh muốn mọi chuyện đều là tự nguyện, anh không muốn ૮ưỡɳɠ éρ, anh yêu Huyền Ngọc, anh muốn mang bất cứ những thứ tốt nhất đến cho cô. Cảm xúc, niềm vui và ngay cả những cảm giác sướng khoái kia.
Anh không muốn bắt buộc, anh biết sau đêm nay Huyền Ngọc sẽ hận anh và Huyền Thiên, anh biết cá tính cô. Nhìn cô như yếu đuối, mềm mại vô hại, nhưng cá tính bướng bỉnh kinh người ẩn giấu bên trong.
Có đôi khi anh cũng muốn xông vào, tách anh của anh ra, ôm lấy cô, bảo vệ cô.
Nhưng anh không thể,chuyện này trước sau gì rồi cũng đến hãy để hai người bọn họ giải quyết với nhau, anh lặng lẽ đứng ở một bên để thu dọn tàn cục.
Hít sâu một hơi tự trấn tỉnh mình, nhưng không hiểu sao anh không thể dời bước nổi. Từ bên trong phòng, âm thanh hoan ái vẫn truyền ra, nỉ non, mị hoặc. Mãi đến khi gần sáng mới chấm dứt.
Và Huyền Tú vẫn đứng đó, vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn những ánh sao xa xăm đang thắp sáng trên bầu trời đêm, nhưng lúc này ,những ánh sao ấy đang dần dần mờ nhạt, nhường bước cho ánh sang ban mai từ phía đông đang nhô dần lên khỏi chân trời. Anh lẩm bẩm: “Một ngày mới lại bắt đầu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc