Huyền Ngọc vừa bực mình vừa bối rối, tên điên này đã gây bao rắc rối cho cô còn chưa đủ sao, nay lại còn làm trò hề này trước bàn dân thiên hạ nữa. Thực sự là không biết nên làm như thế nào đây.
Tuyết Cần hừ nhẹ một tiếng, lôi tay của Huyền Ngọc đi.
Trịnh Gia Thành lớn tiếng nói: “Huyền Ngọc, anh yêu em, anh rất yêu em, anh nguyện dâng cả cuộc đời này, và tất cả những gì anh có đặt bên dưới chân em, chỉ cần em cho anh một cơ hôi.”
Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt đây. Thực sự là bực mình, Huyền Ngọc thu hết dũng khí quay lại nói: “Nhưng xin lỗi, tôi chẳng hề yêu anh.”
Nói xong quay người bước đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt oán giận khôn cùng và bao ánh mắt kính nể của bạn bè trong đó có cả Tuyết Cần.
Giống như giọt nước đã làm tràn ly, Huyền Ngọc đã quyết định rồi, cô phải ra đi, đi đến một vùng quê hẻo lánh bình yên nào đó, để sống một cuộc sống bình dị không tranh chấp. Tránh xa thật xa cái xã hội thượng lưu đầy rắc rối và mệt mỏi này.
Huyền Ngọc lấy tấm thẻ bạch kim bát ca đưa cho cô từ ngày đầu tiên cô đến nhà các anh, dù thực sự cô không hề cần xài những thứ này, nhưng anh vẫn kiên quyết đưa nó cho cô.
Anh muốn cô được thoải mái sung sướng hơn bất kì ai khác trên thế giới này, anh nói, cô cứ chi tiêu thoái mái đừng ngại ngần, nhưng cô đâu có gì để cần tiêu vì mọi thứ hầu như các anh đã mua đầy đủ sẵn hết.
Huyền Ngọc đến ngân hang tư nhân rút ra một ít tiền mặt, vì cô nghĩ nếu cầm tấm thẻ này đi, chắc chắn các anh sẽ tìm ra cô, nhưng biết đâu cũng có người không thèm đi tìm luôn thì sao?
Chua xót, cô cố nén nước mắt buồn tủi xuống, đã ba ngày rồi.Bọn họ không về nhà, cô cũng không thấy mặt của hai anh em song sinh, dường như đã quên lãng cô, hay đã ngán ngẩm món đồ chơi không ngoan ngoãn này rồi.
Ba ngày cô đơn vắng lặng trong ngôi nhà rộng thênh thang, lạnh lẽo. Làm cho cô có cảm giác sợ hãi, buồn tủi…… Có lẽ ra đi là biện pháp tốt nhất.
***************************
Ở một chỗ khác, tại tập đoàn Lôi Vũ.
Huyền Tú lật lật mấy tờ tạp chí nhàm chán trong tay, không hiểu sao, dạo này công việc luôn luôn có thể xử trí nhanh chóng như thế, nên thời gian rảnh rỗi đến phát nhàm.
Anh đưa mắt nhìn ông anh sinh đôi đang ngồi nhăn nhó trước máy tính đằng kia, thở dài: “Thiên, dạo này ăn thuốc súng sao mà hét ra lửa thế? Làm người trong công ty ai cũng kinh hoàng hoảng vía, định hù ૮ɦếƭ người à?”
Mấy hôm nay trong công ty nồng nặc mùi thuốc súng, nhân viên mỗi khi có việc cần lên gặp tổng tài thì len lén sợ như phải vào hang cọp vậy.
Vị Tổng tài trẻ mấy hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà trở nên cau có bực dọc, làm nhân viên ngồi đứng không yên.
Từ hôm cãi nhau với Ngọc nhi đến nay, hai anh em luôn đi về trái hẳn giờ giấc ngày thường, tuy anh biết Thất ca đang giận Ngọc nhi, anh cũng giận, giận vì sự nhút nhát, vô tâm của cô.
Những gì các anh làm từ trước đến nay cứ như muối bỏ biển trôi vào hư không, không hề đáp lại.
Nhưng nếu tránh né nhau như thế này cũng không phải là cách đâu, thở dài một lần nữa, anh ngẩng đầu lên, nhìn ông anh trai ra đời trước mình chỉ 2 giờ kia: “Thiên à, cái này là trừng phạt Ngọc nhi hay trừng phạt hai chúng ta vậy? Nói thực em cũng nhớ Ngọc Nhi đến chịu hết nổi rồi. Ba đêm nay em ngủ không được.”
Huyền Thiên vẫn cúi gằm mặt cau có, không nói gì. Nhưng trong lòng anh đang cồn cào.
Anh nhớ Huyền Ngọc, đừng nói đã ba đêm anh không ngủ, ngay cả ăn cũng không vô, anh nhớ cô bé đến mức muốn một đường bay về ngôi nhà kia. Ôm chặt cô vào lòng, hòa tan cô cùng với anh làm thành nhất thể, để cho cô mãi mãi chẳng xa rời anh.
Nhưng cái tự ái ૮ɦếƭ tiệt lại không muốn xuống nước nhỏ trước.
Vì cái gì? Vì cái gì cô lại hoàn toàn không giống như những người con gái khác, uyển chuyển hàm xúc biết nuông chìu anh dù chỉ 1 lần.
Huyền Tú thấy anh trai của mình không lên tiếng, nói tiếp “Thiên à, còn thiếu gì cách để phạt cô bé, sao lại dùng cách này hại người hại mình, bé con rất sợ cô đơn. Tối nay là sinh nhật cô bé, hay chúng ta quay về đi.”
Huyền Thiên sáng mắt lên,tảng đá nặng ngàn cân treo trước иgự¢ dần dần được thả lỏng. Tối nay, tối nay anh sẽ về, anh sẽ làm lành với cô bé của anh,anh sẽ dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất để dỗ dành cô đừng giận anh. Rồi anh sẽ ôm cô vào lòng để ngủ.
Từ lúc ôm thân thể mềm mại ngát hương đó đi vào giấc ngủ cho đến nay, mỗi khi không có cô, hầu như anh và Tú đều thức trắng không ngủ.
Mỗi đêm chỉ len lén đợi cho cô ngủ say sau đó hai anh em vào phòng nhìn ngắm dung nhan cho đỡ nhớ, nhưng không dám chạm vào vì sợ cô bất chợt sẽ thức giấc.
Cô ngủ không ngon giấc, anh biết, vì cô rất hay trở mình thỉnh thoảng nấc khẽ nho nhỏ như ấm ức trong giấc mơ. Làm anh cũng nao nao, không biết mình làm thế là đúng, hay sai.
Thế mới biết, cô đã đi sâu vào tâm trí của hai anh em họ như thế nào rồi.
Huyền Ngọc không dám lấy nhiều hành lí, chỉ mang theo chút ít, vật dụng toàn bộ sách vở cô đều để lại phòng, sau đó, giả vờ như đi dạo, mang theo túi xách nhỏ gọn ra đến đường lộ, vẫy một chiếc tắc xi đang đến gần, leo lên, cô nói địa chỉ ga xe lửa gần nhất đi đến Quảng Nam.
Cô nghĩ, chỉ có nơi hẻo lánh như thế, Bát ca và Thất ca sẽ không nghĩ đến. Sau đó, thuê một căn nhà nhỏ và đăng kí trường học.
Tiếp theo sẽ ra ngoài tìm kiếm một ít công viêc gì đó để làm thêm.
Thuận lợi ngồi trên xe lửa chạy đi, trong lòng trống rỗng và sợ hãi, cô sợ hãi cho tương lai, không biết rồi đây mình sẽ ra sao.
Nhưng sống cuộc sống đầy mệt mỏi áp lực như thế này quả thực cô chịu không nổi.
Hai hang cây bên vệ đường lướt qua vùn vụt, như trôi ngược trở lại về phía sau. Huyền Ngọc mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt lại.
Tiếng điện thoại trong túi xách reo vang lanh lảnh, làm Huyền Ngọc bất chợt rùng mình, cô đã quên bỏ di động lại nhà mất rồi.
Nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình, Huyền Ngọc khẽ rung mình lần nữa.Là Bát ca, Bát ca đang gọi cho cô.
Đã ba hôm nay, hai anh em họ không gọi, cũng không về nhà. Chỉ có một mình cô, ở trong căn nhà rộng lớn đơn độc đó.
Thiếm Trương nấu bếp mỗi khi làm xong công việc đều lặng lẽ về nhà.
Mỗi buổi sang đồng phục và cặp sách đều nằm ngay ngắn trên bàn học, chú tài xế với gương mặt phúc hậu thì lẳng lặng ở dưới sân chờ cô đi xuống. Sau đó đưa cô đến trường.
Ba ngày qua, ba ngày của tự do không bị gò bó, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Có lẽ đó là thói quen. Một thói quen thật đáng sợ!
Ngẩn người nhìn di động trong tay, cô chợt nhớ Tuyết Cần đã từng nói, chỉ cần sóng di động ở nơi nào liền có cách để tìm ra.
Hiện nay cô đã phạm vào cấm kị lớn nhất của hai anh, nếu hai anh bắt được cô, chắc chắn cô sẽ ૮ɦếƭ rất khó coi.
Không được, tuyệt đối không thể các anh bắt lại được. Cô rất sợ thất ca. Dù cô biết, anh ngoài cứng nhưng bên trong thì mềm nhũn, nhưng cô vẫn rất sợ, đây là tội lớn nhất. Hai người họ thường hay thủ thỉ bên tai cô mỗi tối.
Cô muốn bất cứ thứ gì cũng được, miễn không được, trốn đi, không được bỏ rơi bọn họ ở lại một mình.
Nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Huyền Ngọc nhìn điện thoại trong tay, không một chút do dự cô ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe lửa đang chạy với vận tốc cao, thoáng chốc mất hút.
Lúc này, ở nhà. Huyền Thiên đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, sắc mặt xanh mét.
Huyền Tú thì bất an liên tục nhấn gọi, một lát sau tín hiệu truyền đến là không liên lạc được.
Anh đưa mắt nghìn ông anh trai nóng tính của mình.
Buổi chiều hôm nay, vốn dĩ hai anh em muốn về nhà, mang Ngọc Nhi đi mua sắm và đã đặt tiệc ở một nhà hang lớn với đầy đủ các loại bánh ngọt mà Huyền Ngọc thích ăn.
Đến nhà, Huyền Thiên nôn nóng chạy vội lên lầu hai tìm Huyền Ngọc nhưng bên trong phòng trống rỗng.
Sách vở và quần áo còn khá đầy đủ, nhưng cái thẻ bạch kim mà anh đưa cho Ngọc nhi nằm trơ trọi trên bàn làm anh có linh cảm xấu. Mấy hôm nay chỉ đợi khi cô ngủ say, mới dám len lén vào phòng nhìn cô, anh thấy Huyền Tú nói đúng, không hiểu anh trừng phạt cô hay anh trừng phạt cả hai người bọn họ.
Mỗi tối, anh và Tú gần như thức trắng không thể ngủ được vì thiếu thân thể mềm mại ấm áp của cô.
Thế mà bây giờ……
Cô mất tích!
Chuyện này giống như một đòn giáng thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, anh gần như không thể thở nổi.
Hốt hoảng, tưởng tượng lo sợ đủ thứ mọi chuyện xảy ra.
Gần như lảo đảo, Huyền Tú thấy anh mặt mày xanh mét vội vã, chạy đến: “Thiên, xảy ra chuyện gì? Tiểu Ngọc nhi đâu?”
Huyền Thiên giọng nói hơi run rẩy, “Không biết, không thấy.”
Huyền Tú trầm ngâm chạy lên lầu hai, dạo một vòng, lướt sơ qua tình cảnh trong phòng, sau đó vội vàng chạy xuống triệu tập những người trong nhà, gồm thiếm Trương, tài xế và ba vệ sĩ.
Nhưng bọn họ chỉ nói thấy tiểu thư nói đi dạo một lát, không cho bọn họ theo.
Ba hôm nay, ba vệ sĩ canh Huyền Ngọc cũng hơi lơi lỏng vì đa phần Huyền Ngọc chỉ ở trên lầu không xuống nhà dưới.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thật đơn sơ, đi một vòng vườn hoa nói là đi dạo. Bọn họ cũng không đề phòng.
Len lén liếc mắt nhìn Thất thiếu gia, ba người thấy sắc mặt âm trầm của anh đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Huyền Thiên không nói gì, chỉ đang suy nghĩ đến điều xấu nhất
( Sorry, cho ta cười một chút, anh nì thật sự trí tưởng tượng quá cao siêu, lúc nào cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất, yêu quá hóa mù à. *Thiên* Trừng mắt* : Hừ…. *co giò chạy*)
Huyền Tú gọi một loạt cuộc điện thoại, sau đó nhìn Thiên nói: “Thiên à, em nghĩ Ngọc nhi bỏ trốn.”
Huyền Thiên sửng sốt, đáp án này là đáp án mà anh không bao giờ ngờ tới nhất.