Oan Trái - Chương 08

Tác giả: Ngọc Lưu Ly

Bàn tay nhẹ nhàng tách làn váy của cô lên, đầu cúi xuống thật sâu, lần dò tìm kiếm mật huyệt ở bên trong. Huyền Ngọc cả người run rẩy, đầu óc lúc này hóa thành một đoàn tương hồ, không suy nghĩ gì được nữa, hai tay bấu chặt lấy mặt bàn cắn răng kiềm nén tiếng nức nở.
Rốt cuộc chịu không nổi nữa, cô đùa quyển sách giáo khoa sang một bên hai tay giằng lấy đầu của Huyền Tú ra khỏi khoảng giữa hai chân mình, ùa chạy về phòng.
Huyền Tú ngẩng lên cười thõa mãn, còn Huyền Thiên gương mặt xám xịt lại. Cô bé con càng ngày càng không ngoan rồi, phải dạy dỗ lại.
Huyền Ngọc đóng chặt cửa phòng, sợ hãi, run rẩy, và bấn loạn.
Cô vừa hận, vừa oán tình cảnh này, đồng thời cũng oán giận luôn bản thân, sau lại để cảm xúc dâng tràn ồ ạt đến mức không thể khống chế được. Hạ thân đau nhức hư không trống rỗng.
Cô biết, cô không ngu ngơ đến mức không hiểu đây là cảm xúc gì, nhưng đây là sai trái. Hoàn toàn là sai trái, anh em không thể đến với nhau.
Dù họ không là anh em ruột, nhưng sống chung dưới mái nhà hơn bốn năm, với một kẻ khao khát tình thương như cô, luôn luôn mong mỏi có một mái ấm gia đình. Nhưng đây không phải là điều cô muốn, cô chỉ muốn có một cuộc sống thực bình thản có cha có mẹ, có anh trai thương yêu.
Dù Thất ca và Bát ca đối xử với cô tốt đến mức không gì có thể sánh bằng, nhưng cô không thể ngu ngơ mà làm những chuyện trái lương tâm mình như thế này.
Có lẽ cô phải đi.
Cô phải đi xa ngôi nhà tội lỗi này.
Nhưng cô đi đâu?
Tam ca! Đúng rồi, còn có tam ca, sao cô lại quên mất đi nhỉ?
Nghĩ thế, cô lấy chiếc di động mà bát ca vừa mới mua hôm qua, nhấn số gọi cho Tam ca, theo nguồn tin ít ỏi mà cô biết được. Dường như tam ca đã sang Anh quốc để điều hành một trong những chi nhánh của công ty bên đó.
Điện thoại đầu bên kia reo lên, tiếng của tam ca lên tiếng trả lời.
Huyền Ngọc nhỏ giọng khẩn cầu: “Tam ca, em có thể sang bên anh ở được không?”
Tam ca nhận ra tiếng của Huyền Ngọc ngay lập tức, vui vẻ hỏi: “Sao vậy? Anh nghe nói Thiên và Tú đang lo cho em mà, sao lại đòi sang đây? Giận dỗi gì à?”
Tam ca biết cô đang ở với Bát ca và Thất ca? Không phải nên giấu không để cho ai biết sao?
Đây là có chuyện gì?
Tạm thời, cô không thể nói cho Tam ca biết những chuyện đáng xấu hổ diễn ra gần đây. Chỉ đơn giản là nói muốn sang ở với anh, nhưng Tam ca xem cô như đứa trẻ con giận dỗi, khuyên cô vài câu sau đó cúp máy.
Cửa phòng bật mở, Huyền Ngọc hoảng hốt, ban nãy cô nhớ là cô đã đóng cửa rối mà ?
Giọng Huyền Thiên lạnh như băng giá mùa đông : « « Em gọi cho Tam ca ? Em không muốn ở với bọn anh sao ? »
Huyền Ngọc co rúm người lại, e sợ rụt cổ lại không dám ngẩng đầu lên, Huyền Tú nhẹ giọng : « « Thiên, đừng làm Ngọc nhi sợ. »
« Ngọc nhi, sao vậy, em buồn gì à, nói anh biết anh sẽ sửa đổi. » »
Bất chợt, Huyền Ngọc ngẩng đầu lên, em chỉ muốn biết tại sao chúng ta lại như thế này ? Chúng ta không phải là anh em sao ? » »
Huyền Thiên gầm lên, mất bình tĩnh : « «Không phải anh em, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu. Em là người mà anh và Tú yêu. »
Huyền Ngọc lắc đầu khổ sở : « Nhưng em không muốn. »
« Không phải do em quyết định. »
Nói xong Huyền Thiên đóng cửa phòng lại giận dữ bước ra ngoài. Anh bất lực, anh biết chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy đến, cô bé con sẽ không chấp nhận, nhưng tình yêu đến chính bản thân anh cũng không biết phải làm sao. Anh cố gắng đem mọi thứ tốt nhất đến với cô, để cô hiểu và chấp nhận hai người bọn họ……….
Anh là người luôn luôn gi được bình tĩnh trước sóng gió phong ba. Dù gặp đối thủ nặng kí như thế nào đối với anh mà nói chẳng là gì cả.
Nhưng đứng trước cô, trước một cô bé ngây thơ trong sáng, nhưng anh lại không biết thể hiện lòng mình như thế nào, anh yêu cô, tình yêu cuồng nhiệt gần như có thể đốt cháy cả anh lẫn cô trong đó. Nhưng khi mở miệng ra là gào thét.
Bởi vì anh sợ,sợ lời từ chối kia thốt ra từ đôi môi của cô. Sợ ánh nhìn của cô, sợ sự ghê tởm của cô trước tình yêu của hai anh em. Anh sợ và sợ, nên gần như không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Huyền Tú nhìn ông anh trai giận dữ bỏ đi, anh chỉ biết lắc đầu.
Đương nhiên, phản ứng của Huyền Ngọc anh không quá bất ngờ, cô bé chỉ là một cô bé còn rất nhỏ, thiếu thốn và khao khá tình thương.
Mọi chuyện không thể vội vàng, không nên ૮ưỡɳɠ éρ mà hái dưa chưa chín, như thế vừa không ngọt, vừa phí tâm.
Anh yêu cô, nhưng tình yêu của anh là bao dung và chở ché, còn tình yêu của Thiên là chiếm hữu và sợ hãi. Anh biết ông anh trai của mình đã yêu thảm cô bé này rồi, nên vẫn luôn lo sợ và mất bình tĩnh, anh chỉ có thể đứng ở giữa, để từ từ kéo Ngọc nhi bớt e ngại lo lắng mà tiến đến gần anh hơn.
Huyền Tú ở lại trong phòng, nhẹ vuốt tóc cô, thở dài: “Có lẽ bọn anh hơi quá đáng, nhưng đây là cách thể hiện tình yêu của bọn anh. Các anh yêu em. Anh và Thiên có thể mang tất cả mọi thứ trên thế giới này đến cho em, chỉ mong, em đừng rời xa bọn anh.”
Huyền Ngọc chỉ thẫn thờ, cô không thể chấp nhận được, cô chỉ đành xin lỗi các anh thôi.
Có lẽ cô cũng nên chuẩn bị cho một chuyến du hành xa, nhưng…… Cô sẽ về đâu????
Sáng sớm, vẫn như thường lệ Bát ca và Thất ca vẫn chuẩn bị mọi thứ cho nàng đến trường. Nhưng hôm nay không khí thật ảm đạm và trầm mặc, gương mặt của Thất ca lạnh lẽo như băng giá, có thể đông cứng người từ ngoài trăm mét, làm Huyền Ngọc co rúm người sợ hãi.
Dù Bát ca đã cố gắng pha trò cho không khí dịu bớt lại, nhưng Thất ca vẫn mím chặt môi không nói lời nào.
Huyền Ngọc thật sự sợ hãi, cô cũng không hiểu rõ lắm Thất ca đang giận gì.
Ừm, có lẽ nói là cô đang trốn tránh, nhưng cô thật sự không dám nghĩ đến những chuyện hoang đường xảy ra gần đây, hai anh cô tuy rằng rất yêu thương cô, chìu chuộng cô không sót bất cứ thứ gì
Mua sắm, trang sức, bất cứ những thứ gì cần thiết của một cô bé mười sáu tuổi.
Trong nhà, trong phòng, đầy ắp những thức ăn mà cô thích ăn.
Hàng tháng có nhà thiết kế đến thiết kế riêng cho cô ba mươi bộ trang phục, và tất cả những phụ kiện.
Mỗi ngày hai anh tận tình đưa rước……….
Thậm chí cả một khu vườn hoa hồng đủ màu sắc rực rỡ là Bát ca đã thuê nghệ nhân về chăm sóc chỉ để làm vui lòng cô.
Cô thở dài , ước gì, hai anh thực sự là anh trai ruột của cô, thì chắc có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc.
Xe dừng lại trước cổng trường, Bát ca nhấn nút cửa mở, anh chồm từ trước ra sau hôn nhẹ lên đôi môi cô như thường lệ, thật luyến tiếc mới buông rời ra. Thất ca vẫn mím chặt môi, im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì nhiệt tình như ngày thường.
Huyền Ngọc đưa mắt len lén nhìn anh, do dự không dám xuống xe.
Cô biết anh đang rất giận, có lẽ… Thôi, đành nhẫn một chút vậy, cô xoay người.nhắm mắt, hôn đại lên môi anh, “Tạm biệt.”
Thất ca thở hắt ra một hơi, đưa tay nắm lấy gáy cô không cho cô rút lui, hôn thật mạnh lên môi cô, môi lưỡi triền miên quấn quýt lấy môi cô, tận tình ʍúŧ như muốn hút hết mật ngọt tinh hoa trong miệng cô.
Mùi hương nam tính quẩn quanh, lửa nóng từ đôi môi và lưỡi anh truyền tới là Huyền Ngọc gần như thở không được.
Thật lâu, anh mới buông ra, tựa đầu váo trán cô thầm thì. “Huyền Ngọc, anh nên làm thế nào với em đây.”
Cô bối rối, dứt ra, mở cửa xe, chạy như bay ra khỏi xe. Mà không nhìn thấy hai đôi mắt nóng bỏng mang theo âu sầu buồn bã và bối rối ở phía sau cô.
Leo lên xe, để đi đến lớp học, Huyền Ngọc vẫn còn đang ngơ ngẩn. Cô cùng không biết nên làm như thế nào, rõ ràng quan hệ này thực không đúng, cô thực lòng muốn dứt ra, nhưng cô có đủ dũng khí hay không?
Khi tách ra, rồi cô sẽ đi đâu về đâu?
Mãi suy nghĩ mà không thấy cô bạn cùng lớp đang đứng kế bên nhìn cô cười, cô ấy bước đến vỗ vai cô: “Huyền Ngọc, làm gì mà thẩn thờ thế?”
Ngẩng đầu lên, thì ra đó là Tuyết Cần, cô con gái thứ hai của Tập đoàn Viễn thị. Cô bạn ngồi cùng bàn với cô, luôn thân thiết với cô từ hôm mới vào học đến nay.
Hai cô tuổi trẻ ngang nhau thực sự ăn ý, mỗi giờ nghĩ trưa, hai cô thường nắm tay nhau đi đến gốc cây sau khu vườn trường để tâm sự.
“Đang nghĩ về người yêu à?”
Huyền Ngọc đỏ mặt lắc đầu: “Không có, à hôm nay ai đưa cậu đến trường thế?”
Lần này đến lượt Tuyết Cần đỏ mặt: “Là anh trai tớ.”
Huyền Ngọc lơ đãng: “Cậu may mắn thật, có anh trai và ba ba yêu thương, chẳng bù với tớ.”
Tuyết Cần nhìn xa xăm: “Ba ba tớ cũng đâu có ở trong nước, chỉ có tớ và anh trai thôi.”
Nhìn thấy dấu hôn đỏ ửng trên cổ của Huyền Ngọc, Tuyết Cần cười trêu chọc: “Cậu có bạn trai rồi à?”
Huyền Ngọc ngơ ngác thẹn thùng: “Sao cậu lại hỏi thế?”
Tuyết Cần đưa tay chỉ chỉ vào dấu vết phạm tội rõ ràng trên cổ của cô, cô cuống quýt theo bản năng định lấy tay che lại. Nhưng Tuyết Cần cười cười: “Có gì đâu à ngại cậu cũng đã sắp mười bảy đó thôi. Nói thật đi , ai thế?”
Theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh, cô lắc đầu, cô cũng không muốn mình là tiêu điểm cho những cặp mắt xung quanh mình. Xua xua tay: “Không có gì, để nói sau.”
Giờ nghỉ trưa, đương nhiên là cô bé tò mò nghịch ngợm như Tuyết Cần đâu dễ gì bỏ qua cho vấn đề ban sáng.
Cô chặn Huyền Ngọc ngay cửa lớp, bất chấp ánh mắt tò mò của các bạn đồng học, một đường lôi Huyền Ngọc thẳng đến gốc cây mà hai cô bé thường ngồi, cất giọng truy vấn: “Sao, là ai nói mau? Là Huyền Thiên hay Huyền Tú. Hay cả hai?”
Lần này đến lượt Huyền Ngọc sửng sốt, Cô đỏ ửng cả mặt mày nhưng quan trọng hơn đó là tại sao Tuyết Cần lại có thể nghi ngờ chính xác như thế. Cô ngại ngùng hỏi: “Sao bạn biết?”
Tuyết Cần đáp trả lại với giọng thực sự bình thản: “ Đơn giản thôi, tớ thấy hai anh em họ bảo vệ cậu như hình với bóng, dính sát không rời, thêm nữa chuyện của Lâm gia cậu đừng nói với tớ là cậu không biết nhé.”
Huyền Ngọc sửng sốt sau đó là hoảng hốt, chuyện kinh thiên động địa của Lâm gia chẳng lẽ là do một tay của Thất ca và Bát ca làm hay sao?
Đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt sao họ lại có thể xuống tay tàn độc như thế. Như hiểu được sự thắc mắc của nàng, Tuyết Cần bình thản nói: “Chuyện thương trường mạnh được yếu thua, vả lại cậu là bảo bối của họ đương nhiên họ sẽ bảo vệ cho cậu rồi. Nếu là mình, anh mình cũng sẽ làm thế.”
Huyền Ngọc ủ rủ, “Cậu thì đương nhiên là thế, vì cậu là em gái ruột cơ mà.”
“Ai bảo cậu thế? Tớ chỉ là con nuôi của ba ba thôi.”
Huyền Ngọc trợn to mắt: “Vậy cậu đừng nói cậu và anh cậu….”
Tuyết Cần nhún nhún vai vẻ bất cần đời: “Thế giới thượng lưu hiện nay,có gì là không có thể xảy ra, vả lại tớ cũng đã quen nhiều người có hoàn cảnh như cậu rồi.”
Ra dáng vẻ để trấn an cô bạn nhút nhát của mình như thế, thực ra, nội tâm của Tuyết Cần cũng hiểu rõ đó chính là bản thân của mình đã phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể chấp nhận được chuyện như thế này. Và đau khổ đến biết bao nhiêu, nên cô chỉ có thể hy vọng lời nói của mình có thể an ủi chút ít gì đó cho cô bạn thân thiết nhất của mình.
Hoàn cảnh Huyền Ngọc cũng giống như cô vậy.
Huyền Ngọc mở to mắt như không thể tin nổi chuyện có thể xảy ra như thế này.
Hai cô gái trầm ngâm thật lâu, bất chợt có một giọng nam trầm ấm ở phía sau lưng cất tiếng: “Xin chào hai mỹ nhân, có thể cho anh xin hân hạnh làm quen không? “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc