Sáng sớm hôm sau, thức dậy Huyền Ngọc đã thấy hai ông anh trai đã y phục chỉnh tề, Huyền Thiên thì đang ngồi xem lại mấy phần văn kiện, còn Huyền Tú thì vùi đầu vào bên trên máy vi tính, cả hai như đang rất bận rộn , hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nàng. Nàng lặng lẽ ngồi dậy, bước nhẹ nhàng đến phòng tắm, tắm rửa
Đến khi xong,bước ra, hai người vẫn chưa thay đổi tư thế. Huyền Ngọc lặng lẽ ngồi chờ ở bên giường, khoảng mười lăm phút sau. Huyền Tú mới ngẩng mặt lên, nhẹ giọng, “Thức rồi à? Đêm qua ngủ có ngon không?”
Nàng nhớ chợt tới tình cảnh đêm qua không khỏi đỏ mặt, “Dạ, chỗ lạ quá, lại chật, hay đêm nay anh cho em ngủ ghế nhé?” Thất ca trừng mắt, hừ lạnh: “Không cho phép.”
Bát ca nhẹ nhàng trách, “Thiên, làm Ngọc nhi sợ rồi.”
Hắn bước đến nhẹ vuốt lên mái tóc của nàng , “Ngọc nhi ngoan, chỉ vài hôm, sau khi đến đảo Hawaii, anh sẽ thuê cho em một phòng riêng nhé, đừng làm Thất ca giận.”
Huyền Ngọc cúi đầu, trời ạ, chịu đựng tư thế ngủ của hai ông anh này, ba ngày chắc nàng sống không nổi quá.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, nàng làm sao dám lên tiếng, chợt nghe Thất ca lên tiếng, “Thay đồ, đi dạo thôi.”
Bát ca cũng đồng tình. “Ừm, hiếm khi tụi anh được rảnh rỗi thế này, anh sẽ dẫn em đi tham quan khu du lịch Disneyland ở HongKong và Công viên nước Hải Dương.”
Huyền Ngọc sáng mắt, đây là hai khu du lịch nổi tiếng nàng chỉ nghe nói, dù nàng sống ở HongKong trong suốt tuổi ấu thơ, nhưng do nhà túng thiếu, mẹ hay bệnh, nên nàng chỉ mơ ước chứ chưa được đi bao giờ. Đến khi, mẹ đã không còn có thể chống cự nổi nữa, mẹ mới mang nàng đến nhờ cậy gia gia, cuộc sống bốn năm này tuy không lo ăn lo mặc nhưng quy cũ, và quy cũ làm nàng hầu như không thể nào thở nổi.
Huyền Thiên cắt ngang dòng suy tư của nàng,bằng một tiếng lạnh nhạt “Đi!”
Khu Du lịch Disneyland HongKong.
Trang trí rực rỡ đầy màu sắc, có những hình nộm của Mickey, nàng tiên cá, bạch Tuyết dọc theo các con đường, hôm nay là ngày cuối tuần, nên các cô cậu bé đến đây đông nườm nượp. Bát ca,lôi kéo tay nàng đi tìm các trò chơi cảm giác mạnh,tham quan các gian hang đồ chơi, cùng chụp ảnh với những nhân vật hoạt hình nổi tiếng. Thất ca chỉ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn hai người vui vẻ cười đùa mà hoàn toàn không hề tham gia vào, nhưng trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt kia, đã trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, ánh mắt anh tràn đầy sủng nịch yêu thương, nhưng khi ánh mắt của Huyền Ngọc vô tình lướt qua anh, anh bối rối cụp mắt xuống nên ko ai phát hiện nhu tình ẩn bên trong đó.
Chơi mệt, cả ba đi tìm một nhà hàng lớn bên trong đó, ăn uống thỏa thích,bát ca thì luôn gallant, lịch sự, còn thất ca thì lạnh băng không nói một lời. Bất tri bất giác, Huyền Ngọc càng lúc càng nhích lại gần Bát ca hơn.
Chiều tối, hai chân mệt rã rời lên đến trên giường ngã phịch xuống. Lúc này Huyền Ngọc chỉ muốn đánh một giấc thật no say, chợt nghe thất ca hừ lanh: “Con gái mà bẩn như thế để ngủ à?” Thực ra thì, trong lòng lại âm thầm nói khác a….. Không tắm rủi cảm lạnh thì sao?
Huyền Ngọc mơ màng lắc đầu, “Em không tắm, em mệt quá, Thất ca tắm trước đi, tắm xong gọi em.”
Nói xong nàng nhắm hai mắt lại, không hề mở lên nữa nên hoàn toàn ko thấy trong đôi mắt của anh tràn đầy tình cảm ôn nhu, sủng nịch yêu thương, cô cũng không hay những lời mình nói với Thất ca đã hơn một phần nũng nịu, không còn sợ hãi như buổi ban đầu, có lẽ tận đâu đó trong tận đáy tâm hồn cô cảm nhận được,Thất ca, không hoàn toàn lạnh băng hung dữ như vẻ bề ngoài.
Huyền Tú từ phòng tắm bước ra, thấy Huyền Ngọc ngủ say sưa, không khỏi lắc đầu: “Thiên, để bé(*) ngủ như thế sao? Chơi suốt một ngày mình đầy mồ hôi và bẩn, không tắm sẽ bị bệnh.
(nguyên văn Oa nhi)
Huyền Thiên đưa 1 ngón trỏ lên môi suỵt khẽ, đứng lặng im yêu thương nhìn nàng ngủ say sưa, sau đó, nhẹ nhàng, động tác mềm mại như nâng niu vật gì trân quý nhất, cởi từng lớp y phục trên người ra. Thân thể bất chợt lạnh băng, Huyền Ngọc theo bản năng hơi co người lại, Huyền Tú cũng nhẹ nhàng giúp, thoát xong quần áo, Huyền Thiên ôm lấy Huyền Ngọc đi về hướng phòng tắm, bên trong Huyền Tú đã pha sẵn nước ấm, nhẹ nhàng gột rửa thân thể bụi bặm của nàng, sau đó nhẹ nhàng bế ra, mặc vào bộ đồ ngủ rộng thênh thang, nhưng bên trong đương nhiên hoàn toàn không mặc nội y.
Sau đó, cả ba ôm nhau chìm vào trong mộng đẹp.
Ngày hôm sau, vẫn như ngày hôm trước, nhưng lần này Thất ca và bát ca đã dẫn nàng đi xa hơn, đi thăm những ngọn núi, những danh lam, nhất là đến ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng là Hoàng Đại tiên để cầu nguyện. Đứng tần ngần trước cảnh huyền bí của vùng núi, cảnh trang nghiêm của ngôi chùa, mà Huyền Ngọc bần thần.Nàng nghe nói, ngôi chùa này rất linh thiêng cầu gì được nấy, nhưng ba ba và mẹ đã ૮ɦếƭ đi, liệu nàng cầu sống lại có được hay không? Ngôi nhà kia, sau khi gia gia ૮ɦếƭ, liệu nàng có thể mơ ước được một căn nhà đùm bọc nàng và để nàng đi học đến ra trường hay không? Nàng không biết, nàng không tin vào thần thánh, nếu có thánh thần thì có lẽ những đứa trẻ bơ vơ mồ côi như nàng có lẽ không lâm vào cảnh này.
Bát ca đứng một bên nhìn vẻ mặt đau xót bần thần của nàng mà ôm lấy vai nàng. “Huyền Ngọc muốn ước gì, nói đi, nếu được anh và Thất ca sẽ giúp em.”
Nàng lắc đầu đôi mắt xa xăm, tương lai là một thứ vật chất xa xỉ mà nàng không mong mỏi gì có thể với tới. Chỉ mong gia gia được sống bình an, để nàng đủ lớn và có thể tự lập cho bản thân mình. Nhưng đó chỉ là mơ ước, không biết có thể thực hiện được hay không?
Huyền Thiên đứng ở một bên không nói gì. Lặng lẽ ngắm nhìn nàng, nhưng trong lòng anh đã âm thầm có quyết định, bằng bất cứ giá nào, anh nhất định sẽ bảo vệ Ngọc Nhi, sẽ đảm bảo cuộc sống từ nay về sau của nàng,sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ không có bất kì ai có thể áp bức nàng, dù anh có thể đối chọi với tất cả mọi người trên thế giới. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi gặp nàng, anh đã âm thầm thề với lòng mình như thế
Ngày hôm sau vẫn như thế, vẫn đi dạo hết mấy khu du lịch khu thương mại mua sắm lớn nhất ở HongKong, các ca ca của nàng, ngoại trừ tư thế ngủ kì quái ra, còn lại đều rất tuyệt không thể chê được. Mua cho nàng, những thứ nàng thích ăn, dẫn nàng tham quan cùng nàng chơi trò chơi. Có thể nói những ngày ở Hong Kong này là những ngày vui nhất trong cuộc đời mười sáu năm của nàng từ trước đến nay.
Tối, đêm nay là đêm cuối cùng nàng ờ HongKong, sáng mai nàng sẽ ngồi máy bay đến thẳng đảo Hawaii, Huyền Ngọc háo hức, đến gần như không ngủ được. Huyền Tú chỉ nhìn nàng mỉm cười còn Huyền Thiên thì trợn mắt: “Đi ngủ mau.”
Huyền Ngọc bất mãn bĩu bĩu môi, cũng ngoan ngoãn leo lên giường nằm ngủ. Thật sự thì mấy đêm nay nàng do mệt mỏi quá, nên cũng không hay biết thực sự tư thế ngủ của các ông anh có thay đổi hay không, vì vừa đặt lưng xuống giường là nàng đã ngủ say như ૮ɦếƭ. Đương nhiên đêm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe thấy nhịp hô hấp đều đặn của nàng, Huyền Tú biết nàng đã ngủ mới đưa mắt nhìn Huyền Thiên: “Thiên, bé con càng ngày càng không sợ anh rồi.”
Huyền Thiên hừ lạnh: “Chắc phải dạy dỗ lại quá.”
Huyền Tú nheo mắt: “Nỡ sao?”
Huyền Thiên nhìn chăm chú vào màn hình không lên tiếng, mấy đêm nay ngoài đêm đầu tiên được gần gũi bảo bối, thời gian còn lại hai anh em họ đều thức trắng canh giữ thị trường chứng khoán phố Wall.
Hai anh em năm nay tuy mới mười tám tuổi, nhưng trên giới kinh doanh nổi tiếng là sát thủ trong giới chứng khoán. Hai anh em, người thủ trong, người đối ngoại, kết hợp thiên y vô phùng, ăn ý đến không còn khe hở. Khi họ quyết tâm đầu tư vào lĩnh vực nào thì xem như đã nắm chắc trong tay phần thắng.
Huyền Thiên mệt mỏi nói: “Chỉ đêm nay nữa thôi, mai sẽ đưa bảo bối đi du lịch một tuần, sau đó về tiếp tục chiến đấu.”
Huyền Tú cười mỉa, “Làm quần quật thế, chán thật cũng may chúng ta còn có bảo bối để yêu thương.”
“Ừm, ráng đi, chỉ vài năm thôi, lo xong chuyện này mình và bảo bối sẽ không còn lo lắng nữa.”
Vừa nói, đôi mắt anh đầy vẻ thương yêu nhìn về nơi chiếc giường to ở đầu phòng, nơi đó có thân ảnh mà đã bốn năm nay anh ngày mong đên nhớ, nhưng anh không có cách nào tiếp cận, hay nói đúng hơn là không dám tiếp cận bởi vì, anh sợ. Anh sợ với cá tính nam nhân huyết khí phương cương, không thể kiềm lòng nổi sẽ làm ra những chuyện dọa tiểu bảo bối của anh sợ. Anh sợ với bộ mặt lạnh như băng của mình sẽ dọa cô bé chạy mất mà không dám quay đầu lại. Nên anh phải nhờ Huyền Tú làm cầu nối giữa hai người. Không ngờ, đúng là anh em song sinh, Huyền Tú vừa gặp mặt Ngọc nhi cũng đã giống như anh, yêu thương cô bé vô hạn.
Nghĩ lại cũng thật sự buồn cười, nét lạnh lẽo bề ngoài của anh, hấp dẫn biết bao nhiêu cô gái như thiêu thân lao vào anh, nhưng anh lại không rung động một mảy mai, thế nhưng đứng trước cô bé con này anh lại không tự chủ được, lúc nào ‘tiểu đệ đệ" của anh như gặp được chủ nhân, cứ ¢ươиg ¢ứиg, làm anh bối rối, nên giọng nói cũng càng lúc càng trở nên sắc lạnh.
Nhìn thấy bé con của mình sợ hãi nép sát vào lòng đứa em song sinh. Một cổ dấm chua bốc lên từ иgự¢, anh không muốn ghen với đứa em trai của mình, nhưng….
Nghĩ đến thế,anh không kiềm lòng nổi, mỹ thực trước mắt mà cứ phải làm hòa thượng có lẽ có một ngày anh sẽ điên mất. Nhưng trận đấu lần này, anh không thể buông tay vì đã vào giai đoạn sinh tử.
Huyền Tú gọi giật anh lại,”Thiên, tỉnh hồn, vào cuộc rồi.”
Hai anh em nhìn chăm chú lên màn hình bắt đầu di chuyển con chuột trong tay.
Rạng sang 5 giờ, Huyền Thiên và Huyền Tú mệt mỏi mới buông laptop ra, Huyền Tú ngã vật trên ghế sô pha, thức trắng mấy đêm, ban ngày còn phải bồi bé con đi chơi, người bằng sắt thì cũng đã đến giới hạn, anh nằm ngủ. Huyền Thiên nhìn Huyền Tú khẽ lắc đầu, anh biết em trai mình đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay, cũng may mọi chuyện đã kết thúc và đã thành công. Nhờ bước nhấn này mà về sau nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không còn lo nữa.
Mấy hôm nay không chạm vào tiểu bảo bối, thực lòng anh anh nhớ cô ૮ɦếƭ đi được, dù ở trước mắt nhưng không thể chạm tay.
Thở dài một hơi Huyền Thiên bước đến gần giường định ôm tiểu bảo bối mà ngủ, bất chợt tiếng chuông điện thoại reo vang.
Vội vã bắt lấy, anh không muốn Huyền Ngọc thức giấc, dù anh biết cô ngủ rất say, say đến nổi bất cứ ai muốn đến gần cô làm gì cô cũng điều không hay biết, nhưng anh không thể để chuyện cô thức giấc nửa đêm dù có bất cứ chuyện gì.
Điện thoại từ nhà ở Đài Loan gọi đến, Huyền Thiên vừa nghe máy vừa bước nhanh ra khỏi phòng.
Sau đó, anh vội vã trở vào thì đã thấy Huyền Tú ngồi dậy, giọng đầy tỉnh táo hỏi: “Có chuyện gì vậy Thiên?”
“Anh phải trở về Đài Loan gấp, gia gia đột ngột trở bệnh đã đưa vào bệnh viện.”
“Đánh thức Ngọc nhi rồi cùng nhau trở về.”
Huyền Thiên cương quyết: “Không được, để bé con ngủ, sang mai ta sẽ lệnh cho phi cơ đậu sẵn ở sân bay chở em và bé con về.”
Tú trầm giọng: “Thiên, không về cùng nhau, sẽ có dị nghị đó.”
Huyền Thiên lạnh giọng: “mọi chuyện anh sẽ giải quyết, em ở lại không được quấy rầy bảo bối, để cô ấy ngủ đến khi thức rồi cùng nhau về.”
Huyền Tú biết ý anh trai đã quyết không ai có thể thay đổi, nên cũng im lặng, dù sao về trễ hơn vài giờ chắc cũng không có vấn đề gì.
Sáng sớm, mờ mịt mở đôi mắt nhập nhèm thức dậy, theo thói quen cô nhìn về hướng ghế sô pha, đã thấy bát ca ngồi ở đó, cười cười nhìn cô nói: “Thức rồi, thay đồ chuẩn bị theo anh về Đài Loan.”
“Đài Loan? Không phải hôm nay muốn đi Hawaii sao? Thất ca đâu?”
Cô đưa mắt nhìn về phòng tắm, nhưng không thấy ai, Bát ca khẽ cười: “Gia gia trở bệnh, Thất ca về trước rồi, em và anh nên nhanh ra sân bay.”
“Gia gia?!”
Trên mặt nàng hiện lên lo lắng.
“Gia gia không phải thực khỏe mạnh sao? Tại sao lại ngã bệnh chứ?”
“Cụ thể anh cũng không rõ ràng, chỉ có sau khi trở về mới biết được .”
“Vâng.”
***
Vội vã thay quần áo liền cùng bát ca đáp phi cơ bay trở về Đài Loan.
Vừa xuống phi cơ,cả hai đã vội vã chạy về hướng bệnh viện.
Bệnh viện VIP trong phòng đầy người.
Tất cả đều là những người thân thích khác trong gia tộc Hắc Huyền thu được tin tức vội vã trở về.
Bác sĩ nói lão thái gia là ung thư thời kì cuối, không phát hiện sớm nên hiện tại có lẽ không còn kịp rồi.
Chỉ còn sống được mấy tháng .
Hắc Huyền Ngọc nghe xong, lập tức khóc đỏ hốc mắt.
Tuy rằng gia gia ngày thường cùng nàng không thân, nhưng như thế nào cũng là thân nhân a.
Thần sắc những người thuộc họ Hắc Huyền có những biểu hiện khác nhau, đau lòng có, thương xót có, cũng có vui sướng khi người gặp họa, cùng nhả ra khí .
Lão thái gia đều nhìn thấy ở trong mắt, cảm thán nói:“Sống đến từng tuổi này bấy nhiêu cũngđủ rồi, cũng đã đến lúc đi gặp bạn già nơi cửu tuyền rồi.”
Sau lại ông gọi một vài ngừơi đi vào nói chuyện hồi lâu.
Lão đại là người cuối cùng trở về vì hắn bay đi Nam Phi một tháng .
Vừa về đến, liền vào phòng bệnh cùng lão thái gia ,hai người nói chuyện với nhau thật lâu.
Sau đó hai huynh đệ Hắc Huyền Thiên Hắc Huyền Tú cũng được gọi vào vào.
Hắc Huyền Ngọc không bị kêu đi vào, nàng thấy trong lòng khổ sở, cảm giác đau xót khi không được coi trọng