Đang trong phòng tự học cùng Bát ca, chợt nghe tiếng loa nội bộ vang lên: Mọi người tập trung ở phòng Lão Thái gia, lão thái gia đột nhiên ngất xỉu. Khi Hắc Huyền Ngọc cùng Huyền Tú chạy đến thì Lão Thái gia đã được đưa vào bệnh viện. Mọi người đang xôn xao, bác sĩ bảo tình trạng của Lão Thái gia rất nguy hiểm, không biết có vượt qua nổi không
Hắc Huyền Ngọc sững sờ, đã đến lúc rồi sao? Lão Thái gia nếu còn sống đương nhiên dù người có ghét bỏ nàng như thế nào người cũng sẽ cho nàng ở trong nhà, nhưng nếu người mất đi, ca ca lên nắm quyền, như vậy nàng sẽ làm sao đây?
Huyền Tú đứng ở một bên ôm lấy vai của nàng: “Huyền Ngọc, em đừng lo lắng. Mọi chuyện còn có anh và Thất ca.”
Ba ngày sau, Lão Thái gia đã qua đời, trước lúc lâm chung, Lão Thái gia cho gọi Lão Đại mới từ Na uy gấp gáp trở về, một lát sau cho gọi hai anh em sinh đôi cùng vào.
Tam ca ôm lấy bờ vai của nàng: “Ngọc nhi, em về phòng nghỉ trước đi, ở đây chỉ thêm thương tâm.”
Nàng gật đầu lẳng lặng lui về phòng. Tam ca đi lẳng lặng ở một bên, đột ngột lên tiếng: “Nếu gia gia qua đời, nhà này sẽ do Đại ca làm chủ, mọi chuyện sẽ do anh ấy quyết định, nhưng dù sao chúng ta chỉ là một phần rất nhỏ bé trong ngôi nhà này, có muốn sao cũng không được.”
Nàng gật đầu lặng lẽ.
Khuya, truyền đến một tin, Lão thái gia đã qua đời. Quyền thừa kế được giao lại cho đại ca làm chủ, các anh em khác đều phải phụ thuộc và nghe theo lệnh của đại ca. Hắc Huyền Ngọc lập tức cuốn gói ra khỏi nhà, chuyện xấu của nàng đã không còn giấu được nữa nàng không phải thuộc gia tộc Hắc Huyền, nên không được hưởng bất cứ lợi ích nào từ dòng họ, bất cứ ai có liên can với nàng, đều sẽ bị nghiêm trị.
Huyền Ngọc khóc nấc lên, dù đã đoán trước, nhưng sự việc dù sao cũng quá đột ngột làm nàng không tự chủ nổi, năm nay nàng mới mười bảy tuổi, nàng sẽ đi về đâu. Bất chợt, có một vòng tay ôm choàng lấy người nàng. Nhẹ vuốt ve, nàng gục đầu lên vai người đó khóc nức nở, nàng thầm nghĩ là bát ca, khóc một lúc lâu, ngửi lại mùi hương trên áo, mùi sóng biển và mặt trời. Thất ca! Thất ca đang an ủi nàng, nàng ngạc nhiên mở choàng mắt, trong kí ức của nàng, Thất ca là người cứng rắn, lạnh lẽo, hay trừng phạt nàng mỗi khi nàng làm sai, chỉ có Bát ca mới dịu dàng với nàng.
Thất ca nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói có chút cứng ngắc: “Đừng khóc, không cho phép khóc.”
Bát ca, đứng ở cửa phòng, nhẹ tằng hắng một tiếng : “Thiên, tính sao đây?’’
Thất ca hừ nhẹ: “Em nói đi!”
Huyền Ngọc ngơ ngác, tính gì? Như hiểu thắc mắc của nàng, Huyền Tú bước lại gần nói: “Anh và Thất ca đã tính xong, em chuyển đến nhà của bọn anh đi, vẫn đi học bình thường, nhưng phải do anh và Thiên đưa đón.”
Huyền Ngọc lắc đầu, “Không được, Đại ca đã nói qua, nếu ai chứa chấp em sẽ bị phạt.”
Huyền Tú mỉm cười, 乃úng nhẹ vào mũi nàng: “Cô bé ngốc, thế mới bảo chỉ có anh và Thiên được đưa đón em,em không nói, Thiên và anh không nói, ai sẽ biết.”
Nhưng Huyền Ngọc vẫn băn khoăn. “Rủi như….”
Huyền Thiên cắt ngang, “Không cho phép từ chối.” Huyền Ngọc run sợ, co rút vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú trừng mắt nhìn ông anh của mình: “Ai, anh lại dọa Tiểu Ngọc nhi nữa rồi!”
Nhưng Huyền Ngọc vẫn lo sợ, sợ ở chung nhà với hai người anh trai này, thời gian gần đây cô ngủ chung với hai anh, luôn nằm thấy những giấc mộng kì quái. Bất chợt, cô nhớ đến chuyện mới gặp hai anh em cách đây một tháng vào buổi cơm tối.
Một căn nhà cổ xưa với đầy đủ nét kiến trúc kiểu cổ nguy nga tráng lệ, căn nhà thật sự vô cùng rộng lớn, kiến trúc cổ xưa, nhìn từ bên ngoài thì như thế, nhưng bước vào bên trong, cách bày trí cực kì hiện đại tối tân. Một cô gái từ bên ngoài đi vào, vội vã bước trở về phòng, thầm nghĩ, sắp đến giờ cơm trưa nên nhanh chóng tắm rửa trước. Lão thái gia là người mắc bệnh cuồng sạch ,người từ bên ngoài trở về đừng mong đến gần ông dù chỉ một bước. Tắm rửa xong, vừa đang định ngồi vào bàn tự học, thì trong loa nội bộ đã vang lên giọng nói: “Mời mọi người đến phòng ăn dùng cơm.” Căn nhà này rất rộng, từ phòng của nàng đi đến phòng ăn mất gần mười phút đồng hồ. Huyền Ngọc đang đi, bất chợt phía trước xuất hiện một bóng người. Là tam ca, Hắc Huyền Nhân. Nàng mừng rỡ chạy vội đến nũng nịu: “Tam ca.” Đang định nói thêm, thì thấy bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người, nàng e dè nhìn, lo sợ núp sau lưng Tam ca, đó là một thiếu niên tuấn mỹ, gương mặt ôn hòa, trong đôi mắt đen trong suốt kia lúc nào cũng như mang ý cười, hắn cao khoảng 1m 7, nhưng bị thân thể cao to 1m8 của Tam ca gần như che khuất. Nàng nhìn hắn trong lòng hơi e sợ, biết hắn chính là anh họ của mình, nhưng vẫn ngại không dám bước tới tiếp xúc.
“Ngọc nhi, gần đây muội học như thế nào?” Tam ca quan tâm hỏi
Nàng khẽ cắn răng, nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, khẽ gật nhẹ đầu: “Bát ca.”
Bát ca nhìn nàng cười nhẹ, nàng nũng nịu quay sang Tam ca: “Bài tập nhiều quá, lại rất khó, Tam ca có rảnh đến dạy Ngọc nhi đi.”
Tam ca nghe xong, mày rậm nhíu lại, có chút khó xử nói:“Gần đây công ty bề bộn nhiều việc…… Đại ca chuẩn bị tiếp nhận quyền lực của gia gia, anh không rảnh……”
Nàng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, con ngươi đen ảm đạm xuống.
Bát ca Hắc Huyền Tú đột nhiên nói:“Vậy để cho em tới dạy Ngọc nhi nhé.”
“Ôi chao?! Không, không cần……”
Sau khi nghe xong câu nói,nàng là người đầu tiên phản ứng,ngẩng đầu kích động cự tuyệt, như thế nào có thể phiền toái Bát ca chứ.
“A. Ý kiến hay đó! Ngọc nhi, em hãy để cho bát ca dạy em đi. Hắn cũng là một học sinh giỏi đấy.”
“Nhưng là……”
Nàng muốn cự tuyệt, đáng tiếc nói không nên lời.
Bát ca Hắc Huyền Tú nhẹ nhàng liếc nàng một cái, hỏi:“Nếu sơ trung mà em cũng chưa thuận lợi tốt nghiệp, gia gia sẽ mắng chửi người đó.”
“Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa dùng xong cơm chiều, em sẽ đến dạy Ngọc nhi học.”
Nàng đành miễn cưỡng gật đâu. Lủi thủi đến phòng ăn với tâm trạng ngổn ngang, ngồi vào ghế, đến khi ngẩng lên thì bên cạnh đã ngồi vào một thiếu niên, hàn khí từ người này toát ra lạnh như băng, đôi môi mím chặt trên gương mặt tuấn mỹ vô trù kia làm cho người ta kinh diễm không thôi. Nàng luống cuống, nhận ra mình đã ngồi sai chỗ ,đây là Thất ca, anh em sinh đôi với Bát ca, vội vã định đứng dậy, nhưng Thất ca nắm lấy tay nàng ấn ngồi xuống ghế, lòng bàn tay ấm áp. “Mọi người đã ổn định, đứng dậy làm gì?” Huyền Ngọc ấp úng: “Nhưng, đây là chỗ của Bát ca?’’ Huyền Tú từ phía sau thêm vào : “không sao, em ngồi đó đi, anh ngồi cạnh bên đây là được.” Mọi người đều trừng mắt nhìn nàng làm nàng không dám hó hé, lẳng lặng ăn cơm.
Đây là Thất ca, năm nay mới tròn mười tám tuổi, cá tính kiêu ngạo lạnh như băng, nhưng là một nhân tài xuất chúng, cùng với bát ca và đại ca, là ba người mà Lão Thái gia yêu thương nhất.
Đột ngột, lão thái gia lên tiếng: “Nhà trường báo về kết quả chỉ đạt loại khá, thế là sao?”
Không đầu không đuôi, nhưng ai cũng biết là nói Huyền Ngọc vì trong nhà này toàn là nhân tài xuất chúng, học từ loại giỏi trở lên. Huyền Ngọc lẳng lặng cúi đầu không dám nói gì. Bất chợt nghe giọng nói lạnh như băng vang lên. “Gia gia yên tâm, con và Tú sẽ giúp Thập Tam muội học.”
“Sao?”
“Hắc Huyền gia chúng ta toàn nhân tài, không thể để cho chuyện học của Thập Tam muội làm ảnh hưởng được, gia gia yên tâm, chúng con sẽ bảo vệ danh dự cho gia gia.”
“Hừm, chỉ tiểu tử nhà ngươi biết nói ngọt thôi.”
Huyền Ngọc ngơ ngác, sao Thất ca lại lên tiếng hộ nàng? Thất ca thuộc dạng người ít nói nhất trong nhà, ngoài Bát ca ra anh ấy không hề nói chuyện với ai.
Bữa ăn tối lẳng lặng trôi qua.Ăn tối xong Huyền Ngọc lẳng lặng về phòng. Huyền Tú đi theo ở phía sau, chưa bước ra khỏi cửa phòng, nghe lão thái gia gọi. “Thiên, Tú lát nữa đến phòng ông nhé.”
Huyền Tú lơ đãng gật đầu. Nghe giọng nói ỏng ẹo của Lục tỷ vang lên từ phía sau. “Tú, không được thì đừng có cố gắng quá, óc bình dân thì chỉ chứa được bấy nhiêu, có cố cũng chẳng được đâu.”
Tính tình của Huyền Tú rất tốt, không thèm so đo, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười:“Đa tạ Lục tỷ quan tâm, trên đời này không có đệ tử ngu dốt.”
Đương nhiên hắn rất có tự tin với Huyền Ngọc.
***
Hành lang cổ kính với ánh đèn sáng rực rõ, những ngọn đèn cảm ứng theo những bước chân của họ mà bầt sáng cả một vùng.
Huyền Ngọc trầm mặc cúi đầu, bên người là Bát ca bước đi không vội không chậm.
Không biết nên mở miệng như thế nào để đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, cho nên bước chân có vẻ có chút dồn dập.
“Tiểu Ngọc nhi, đi nhanh như vậy để làm chi? Vừa dùng cơm chiều, cũng nên tản bộ một chút.”
Hắn rất nhanh chóng kéo nàngn vào lòng .
Bị hắn kéo vào lòng như thế, nàng ngượng ngùng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn.
“Thực xin lỗi……”
Nàng nhìn hắn giải thích.
Hắn tươi cười mang theo vài phần trêu ghẹo,“Em nha, ngay cả huynh đệ nhà mình cũng sợ, về sau làm sao ra xã hội?”
Nàng trầm mặc.
Tuy rằng chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nàng đã hiểu rất rõ chuyện của mình.
Nhưng vô lực thay đổi, nàng cũng sợ hãi thay đổi.
“Chuyện về sau…… Về sau nói sau……”
Nàng ngượng ngùng phản bác .
Tương lai là cái xa xôi khoảng cách.
Bất chợt, vẫn thấy mình đang ở trong lòng Bát ca, nàng vội vã tránh ra, làm Bát ca cười khẽ.
Vô Tận Kiếm Trang
Vừa bước vào phòng, Hắc Huyền Tú đưa mắt nhìn xung quanh, lắc đầu:
“Tiếu Ngọc nhi, phòng của em thực loạn.”
Hắn kết luận.
Thật e lệ, ngượng ngùng, làm nàng ở trên giường ngồi đứng không yên, xèo xèo ngô ngô thu thập áo lót nhét dưới gối, tìm lấy cớ:“Vừa tắm xong…… Vẫn chưa kịp thu dọn……”
Trên thực tế là vì nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ca ca bước vào.
“Được rồi, anh không cười em đâu . Đến đây đi, chỗ nào không hiểu, anh sẽ bắt đầu dạy em.”
“Nga……”
Hắn đi về hướng bàn học ngồi xuống, mở bài tập của nàng ra.
Nàng e lệ bước lại gần, đầu cứ cúi gằm, làm lộ ra cái cổ trắng noãn nà, khuôn mặt hồng nhuận, Huyền Tú thấy thế bật cười đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, bắt đầu dạy học. Theo bản năng, Huyền Ngọc né tránh sự thân thiện này, bất chợt đối diện người trước mặt, nàng phát hiện, hắn rất xinh đẹp, mũi cao thẳng, vầng trán thông minh, đôi mắt phượng hẹp dài đầy tà mị, ấm áp. Khác hẳn với Thất ca,vẫn cùng một gương mặt nhưng Thất ca lạnh lung làm cho ai cũng không dám đến gần.
Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Huyền Tú nghiêng người qua hỏi” Sao thế?”
Le lưỡi liếm đôi môi đỏ hồng, nàng lắc đầu, cười : “Không có gì.”
Thấy vẻ mặt nàng buồn rầu ,“Là không hài lòng diện mạo của ca ca sao?”
“Không.”
Bị hỏi thế, nàng nhất thời cứng ngắc ngượng ngũng, gục đầu xuống.
Hắn híp mắt lại, khi nàng cúi đầu sẽ lộ ra cái gáy trắng nõn làm người ta muốn cắn kia.
Bộ dạng của nàng chỉ có thể nói thanh tú, cá tính bình thường, đầu óc cũng không thông minh cho lắm.
Gia gia không có việc gì sẽ muốn mắng vài câu.
Sau đó chính là nha đầu kia thích cúi đầu, vừa cúi đầu liền lộ ra cổ của nàng.
Nàng làn da rất tốt , trắng mịn non mềm , làm cho cổ kia đẹp có vẻ phá lệ.
Đó cũng là nguyên nhân mà hắn chú ý đến nàng đi.
“Nói cho bát ca, em không hiểu chỗ nào.”
Hắn cũng không hỏi tiếp, quay lại quyển sách giáo khoa.
Nàng thở hắt ra, thu tâm, nhanh chóng đem lực chú ý đặt ở bài học.
“Nơi này……”
Nàng chỉ vào một cái công thức trên sách giáo khoa .
***
Chỉ mãi một hồi lâu, hắn mới phát hiện, nàng thực sự học cũng rất khá, chỉ là không ai kèm cặp thêm, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng giống sờ con chó nhỏ,“Không có việc gì, may mắn bát ca của em cái gì đều không có, chỉ có thời gian là nhiều nhất.”
Ngụ ý, là có thời gian để dạy nàng.
Nàng nghe xong, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
“Ca ca…… Cám ơn……”
Không nghĩ tới bát ca lại tốt như vậy, sớm biết như thế trước kia nên thân cận
Từ hôm đó, bát ca mỗi ngày đều đến dạy nàng làm bài tập, tự nhiên cũng liền thân cận .
Cách ngày thi vào trường cao đẳng rất gần , nàng mỗi ngày dều phải ở trường học đến tối, mệt phờ người.
Thời gian ngủ cũng ít, bên dưới đôi mắt là hai quầng đen .
Hắc Huyền Tú thấy thế rất đau lòng .
“Tiếu Ngọc nhi, nếu em cứ tiếp tục như thế này, là không thể thuận lợi để vượt qua ……”
Học mà không có bài bản, cứ cắm đầu học như điên như thế này, thì cũng không thể tốt hơn, chỉ tổn hại cho sức khỏe mà thôi.
Hắc Huyền Ngọc vừa nghe, hốc mắt đỏ ửng.
“Vậy làm sao bây giờ?!”
Ngay cả học bổ túc cũng vô dụng sao?
“Chỉ có một biện pháp.”
Hắc Huyền Tú ra vẻ cười thần bí.
“Biện pháp gì?”
Nàng ngoan ngoãn lắng nghe.
“Em ngoan ngoãn nghe anh dạy, bỏ hết cách học trước kia, thả lỏng tâm tư, Bát ca sẽ dạy em.”
Đây là cách học gì thế?
Nhưng tuyệt đối dùng được!
***
Sau đó Hắc Huyền Tú nhẹ nhéo mũi của nàng, sau đó bắt đầu dạy, vừa dạy vừa đùa giỡn làm tâm tư nàng cũng thả lỏng không ít.
Rạng sáng mười hai giờ, Hắc Huyền Ngọc mệt mỏi ghé vào trên bàn học ngủ ngon lành.
Đặt ở dưới thân nàng là một đống bài thi bị bắt hứng lấy nước miếng nàng chảy ra.
Từ trong phòng tắm vừa tắm rửa xong, người thiếu niên bước ra, nhìn thấy đó là bộ dáng nàng, anh lắc đầu than nhẹ, thân dưới chỉ vây quanh một cái khăn tắm, khiến thân thể tinh tráng khôi ngô hiển hiện ra thật sự đầy đủ.Da thịt sạch sẽ, mịn màng.
Nam tính tỉ lệ hoàn mỹ làm người ta hâm mộ.
Nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, cúi người nhìn xuống gương mặt cô gái, dưới ánh sáng ngọn đèn bàn, gương mặt nàng hồng hào, đỏ ửng.
Tầm mắt khẽ dời, xem đến nước miếng từ miệng nàng bất giác chảy ra.
Vươn một ngón chạm vào,anh đưa đến trước mắt quan sát nửa ngày, phóng tới bên môi, vươn đầu lưỡi nhất liếm, hương vị thật không sai.
Hắn vừa lòng khóe môi nhếch lên, đem nàng từ trên ghế ôm đến trên giường.
Tắt đèn, làm cho toàn bộ gian phòng trở nên mờ ảo.
Dù sao cũng là phòng ở kiểu cũ, tính ẩn mật an toàn không thế nào cao.
Cho nên phải cẩn thận một chút.
Đem cô gái phóng tới trên giường sau, hắn đem thân mình đè ép đi lên.
Trần trụi nửa người trên, cùng xiêm y nàng đơn bạc gắt gao dán sát vào nhau.
Hắn có thể cảm nhận được thân mình non nớt vừa mới phát dục của cô gái, mùi thơm của cơ thể thản nhiên, cực mê người.
Bàn tay xinh đẹp dời về phía cái cổ duyên dáng của cô gái ,từ từ đi xuống, liến từ chiếc áo ngủ rộng tham tiến vào bên trong, nhẹ xoa lấy đầu ภђũ ђ๏ค vẫn chưa phát dục đầy đủ,
Bất quá, hắn cảm thấy này tư thế không quá thoải mái, cho nên đưa tay rút đi ra.
Chuyển sang tấn công từ eo nhỏ của nàng dần lên. Một giọng nói bất chợt vang lên
:“Thế nào?”
Hắn khẻ cười, nói:“Còn không được, quá non , cắn không được đâu.”
Hắn nghe xong, khẽ nhíu mày:“Là quá nhỏ sao?”
“Vâng.”
Huynh đệ hai người không sợ nói bị nghe lén , dù sao bọn họ nói chuyện với nhau cũng chỉ có đối phương mới có thể nghe hiểu được.
“Vậy sau này nên hảo chiếu cố , nếu là qua thời gian hoàng kim, như vậy càng khó cắn ……”
“Được rồi, chờ thi vào trường cao đẳng chấm dứt về sau đi.”
“Còn bây giờ?”
“Anh mơ ước cũng lâu rồi, đến đây đi.”
Người thanh niên kia dưới ánh sang mờ ảo hòa với ngọn đèn ngủ chiếu lên gương mặt lạnh như băng, hai tay cũng tham lam tấn công phần eo nhỏ của nàng.
Vòng eo nhỏ nhắn không mấy lượng thịt ,xúc cảm là mềm như bông.
Hắn sờ vào bên trong áo ngủ của nàng, theo bằng phẳng bụng hướng lên trên sờ soạng.
Rất nhanh hiện lên bộ иgự¢ nho nhỏ mềm mại.
Nàng không có mặc Bra, chỉ mặc ái áo lót nho nhỏ.
Lớp áo lót mềm mại ,xuyên thấu qua một tầng vải dệt hắn có thể sờ được bộ иgự¢ của nàng.
Quá nhỏ , ve vuốt thực tại không xúc cảm.
Hắn hơi hơi nhíu mi, sờ lân xuống thấp hơn.
Một đám lông tơ vừa mới nhú làm hắn mê say, vén váy, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên lớp long tơ mềm mại đó, lưỡi nhẹ lướt qua, tấn công xuống bên dưới. Trong cơn mơ, Huyền Ngọc ưỡn cao người, như mê như say, khẽ rên nhẹ một tiếng, làm hắn mỉm cười khẽ, đưa lưỡi xuống sâu hơn.
Người thiếu niên bên trên cũng không chịu kém, đang đưa lưỡi vuốt ve đầย שú non mịn kia, khẽ ʍúŧ nhẹ, Huyền Ngọc co người giật giật, nấc lên một tiếng.
Hai anh em sinh đôi đưa mắt nhìn nhau
Đứng dậy, chộp tới chăn đắp cho nàng.
Hắn bắt đầu đổi quần áo chính mình.
Ở trong phòng hắc ám, ai cũng nhìn không thấy bên dưới lớp khăn hắn cũng không có mặc gì, nam căn lúc này đã động tình thẳng đứng.
Thay đổi quần áo xong, bước ra ngoài, ngoài cửa có nam nhân có cùng gương mặt với hắn đang đứng đó.
Phòng trong, cô gái còn đang ngủ cực mê say, lại không biết chính mình sớm bị hai sắc lang đói theo dõi……
Khi Huyền Tú bước vào phòng thì đã thấy Huyền Ngọc đang vò đầu bứt tai, anh ngạc nhiên đi đến gần hỏi:
-Sao thế? Ai chọc em không vui à?
Huyền Ngọc khổ sở nói : « «Quản gia vừa mới đến nói kì thi lần này nếu em không trên bảy mươi điểm thì đừng có về nhà, anh biết đó, với sức học của em, cao lắm là khoảng sáu mươi điểm đã là hết giới hạn rồi… »
Hắc Huyền Tú khẽ cười : « Nếu muốn điểm cao cũng không phải không có cách. »
Huyền Ngọc nghi ngờ : « Cách ? Nhưng cách nào ? Em đâu phải thiên tài chỉ trong một tuần là có thể bay ra được trí thông minh tăng vọt ? »
Huyền Tú vuốt vuốt tóc của nàng : « Nhưng nếu em biết đề thi trước chẳng lẽ không được điểm cao hay sao ?’’
« Anh biết trước đề thi sao ? »
Huyền Ngọc đùa, Huyền Tú cười bí ẩn, không đáp.
Cách thi vào trường cao đẳng còn có hai ngày, Huyền Tú mang đến cho nàng mấy phân bài thi, kêu nàng làm trên mặt đề thi đó.
Nàng làm, hắn canh giữ ở bên cạnh , thẳng đến khi nàng làm xong.
Vừa chỉ, vừa sửa, cuối cùng lắc đầu thở dài.
Nàng sai thật nhiều, với tình hình này năm mươi điểm cũng có thể gọi là tạm được.
Hắn lại rút ra đề dự bị, bắt tay vào dạy nàng đề đó nên làm như thế nào.
Cứ thế, cứ thế, sai rồi lại sửa. Mãi đến khi nàng làm khoảng gần đúng hết mới thôi.
Trong sự nghi hoặc của nàng cuối cùng nàng đã làm xong đề thi này một cách xuất sắc.
“Nếu như vậy em vẫn không thi được trên bảy mươi điểm thì….. Ai……”
Vấn đề này đã muốn không chỉ là không thiên phú rồi.
Đối mặt bát ca chế nhạo, Huyền Ngọc khó chịu lè lưỡi.
Đôi mắt thâm sâu của người thiếu niên bất chợt u ám thêm vài phần, nhìn ngơ ngẩn, tiếp theo giơ lên một chút cười, vươn hai đầu ngón tay nắm đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Đã không xinh còn làm cho xấu thêm.”
“A, anh thật xấu xa!”
Nàng tức giận chụp tay hắn, thế nhưng nhéo miệng của nàng.
Hắn thấy thế, cười ha ha đứng lên.
Nàng bị trêu ghẹo vừa thẹn vừa giận, vươn tay nhỏ bé đánh vào иgự¢ của hắn.
***
Kì thi tiến đến rất nhanh.
Sáng hôm đó, Huyền Tú tự lái xe đến đón Huyền Ngọc đi học.
Trước khi rời khỏi gặp gỡ lão thái gia, lạnh lùng hừ một câu:“Thi tốt, nhưng đừng để ta mất mặt !”
Biến thành Huyền Ngọc không yên bất an.
Dọc theo đường đi Huyền Tú ôn nhu trấn an mới đưa khẩn trương của nàng cấp hoãn xuống dưới.
Đến cửa trường học, sau khi xuống xe, trước khi nàng loay hoay chuẩn bị mở cửa xuống xe, hắn cúi người hôn phơt nhẹ lên má nàng.
Sau đó trong lúc nàng vẫn đang giật mình nói:“Đây là nụ hôn chúc thắng lợi. Sau khi thi xong anh sẽ đến đón em.”
Sau giật mình là cười yếu ớt, nàng gật đầu thật mạnh, nói:“Em sẽ thành công !”
Khi bài thi phát xuống, Hắc Huyền Ngọc chỉ còn thiếu chút nữa là thét chói tai.
Đề thi này, cùng ca ca đưa cho nàng, giống nhau như đúc!
Ách……
Thì ra bát ca cũng không có lừa nàng, thật đúng là trộm bài thi đi ra……
***
Có mười phần chuẩn bị, đương nhiên cuộc thi là có nắm chắc .
Ngày đầu tiên sau khi cuộc thi kết thúc, là Hắc Huyền Thiên tới đón nàng.
Khuôn mặt nhỏ vốn nên cao hứng , liền cứng ngắc tiêu thất như vậy.
Rõ ràng chính là cùng khuôn mặt, cũng không đồng tính tình, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra đến.
Hai huynh đệ này từ nhỏ đến lớn sẽ không chơi đùa trò chơi‘Sai sai ta là ai’.
Nàng khi*p đảm đứng trước cửa xe, do dự không biết có nên đi vào hay không.
Huyền Thiên ra lệnh một tiếng:“Lên xe.”
Liền làm cho nàng ngoan ngoãn leo lên .
“Thất ca.”
Ngồi trên xe cạnh ghế tài xế, nàng nho nhỏ gọi.
“Ừm.” Hắn trả lời, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, phá lệ chuyên tâm lái xe.
Thấy như vậy, nàng cũng không dám mở miệng nói thêm gì nữa, dọc theo đường đi trầm mặc .
Nửa đường, hắn đánh vỡ trầm mặc, thuận miệng hỏi vài câu:“Cuộc thi có nắm chắc không?”
“Vâng. Bát ca đều đã dạy .”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau lại là bình thường yên lặng.
Nàng tầm mắt chỉ có thể nhìn phía ngoài cửa sổ, nghi hoặc tại sao bát ca lại không có tới.
Đến một nhà hàng lớn, hắn đem xe đậu vào ở chỗ.
Nàng nghi hoặc đi theo xuống xe, hắn nói:“Đi ăn cơm.”
“Không trở về nhà sao?”
“”Không.”
Nàng nhìn chung quanh mới phát hiện đây là một nhà ăn Nhật Bản, một tiếp tân chạy đến tiếp đón, dẫn hai người bọn họ đi đến một gian phòng, cửa mở ra, Huyền Tú đã ngồi chờ sẵn ở bên trong.
Huyền Tú nhìn thấy nàng, lập tức tiếp đón nàng lại cùng ngồi.
Thấy Huyền Tú, Ngọc nhi cười híp mắt hoàn toàn không để ý đến người thanh niên bên cạnh có gương mặt y hệt đang tức giận nhíu mày.
Huyền Tú vươn tay nắm tay Ngọc nhi đến chỗ ngồi ở bên cạnh hắn, cũng một bên giải thích :“Hôm nay vừa lúc thất ca của em cũng rảnh rỗi, cho nên chúng ta liền đi ra cùng nhau ăn buổi cơm chiều. Em có thích ăn món Nhật Bản không?”
Nàng vừa ngồi xuống, Huyền Thiên cũng ngồi ở đối diện nàng.
“Còn có thể ăn.”
Ngọc nhi nói mơ hồ.
Làm cho Huyền Tú nhướng mày:“Vậy chờ sau khi cuộc thi kết thúc, anh và thất ca sẽ chở em đi ăn món em thích nha.”
“Vâng.”
Hai người lập tức trò chuyện, cũng không để ý Huyền Thiên đang ngồi lặng lẽ ở một bên.
Ngọc nhi là thiên tính cho phép, muốn nàng cùng thất ca quen thuộc còn phải nhiều thời gian.
Huyền Thiên cũng không hé răng. Người tiếp tân lúc này đã lục tục mang thức ăn đến bày ở trên bàn.
Huyền Tú gắp cho nàng một miếng cá sống chấm mù tạt.
Kết quả cay đến mức nàng cứ mãi le lưỡi.
“Cay quá……”
Nàng lạt cay đến nước mắt đều chảy ra , Huyền Tú vội vã rót nước trà đưa nàng.
Bên cạnh đôi mắt sâu thăm thẳm của Huyền Thiên cứ nhìn mãi cái lưỡi hồng hồng cứ ló ra vào như con rắn nhỏ.
“Thật đáng thương, vậy nếm thử cái khác đi.”
Hắn cười xòa, lại gắp thêm thức ăn khác cho nàng.
Ăn đến một nửa, điện thoại của Huyền Thiên vang lên .
Sau hàn huyên vài câu liền bỏ nàng cùng bát ca đi ra ngoài .
Sau khi Huyền Thiên đi rồi, Ngọc nhi mới chính thức thả lòng.
Huyền Tú thấy thế, lắc đầu nói:“Em nha, tính tình này, có lẽ ca ca phải nên mang em ra ngoài thường xuyên mới được.”
Nàng nhăn mặt nhăn mũi, cười đến chẳng hề để ý lập tức gắp thêm thức ăn.
Bữa tối sau khi kết thúc, Huyền Tú móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa xe, sau khi nàng ngồi vào thì anh nói muốn mang nàng đến một địa phương thật vui.
“Về nhà trễ gia gia sẽ không mắng sao?”
Nàng có điểm lo lắng hỏi.
“Trước khi rời nhà anh có xin phép gia gia rồi .”
“Vâng.”
Hắn mang nàng đi chợ đêm, mua rất nhiều đồ ăn vặt , sau đó đi dạo chợ rất lâu mới trở về.
Ngồi ở trên xe về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì quá hưng phấn mà đỏ ửng.
“Bát ca, các anh thật giỏi nha, sớm liền tốt nghiệp , không cần tiếp tục đến trường.”
Hôm nay cùng khác biệt chính là lớn như thế.
Huyền Thiên và Huyền Tú vào một tháng trước đã đến nước Mỹ nhận bằng tốt nghiệp đại học.
Mới mười chín tuổi mà thôi, làm cho Lão thái gia vui vẻ cười híp cả mắt.
“Đúng vây, đâu ai ngốc như em chứ.”
Nói đến điểm ấy , Huyền Tú có chút đắc ý đắc ý.
Anh cùng với Huyền Thiên trên danh nghĩa là học đại học , chỉ cần giao ra thành tích là có thể tốt nghiệp.
Cho nên người mặc dù ở trong nước, vẫn có thể lĩnh bằng tốt nghiệp.
“A, anh lại giễu cợt người ta ……”
Về nhà đã sắp chín giờ .
Lão thái gia đã sớm đi ngủ.
Hắc Huyền Tú đưa nàng đến cửa phòng.
“Tiểu Ngọc nhi, ngày mai nhớ thi cho tốt nha, chờ sau khi em thi xong tốt nghiệp, ca ca sẽ tặng em một món quà.”
“Được.”
Nàng lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận , ai ngờ món quà kia cho là dâng lên chính nàng……
Trung khảo rốt cục chấm dứt, Hắc Huyền Ngọc cũng thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Đôi mắt của Lão thái gia cứ nhìn chằm chằm, nói chờ phiếu điểm của nàng xuống.
Bắt đầu nghỉ hè, Hắc Huyền Tú cả ngày mang nàng đi dạo khắp mọi nơi, trong chốc lát lên núi trong chốc lát xuống biển, ngoạn bất nhạc hồ.
Rốt cục cũng đã đến lúc nhận phiếu điểm kia, tâm tình là khẩn trương .
Nàng đã đạt được tám mươi điểm trên tất cả các môn, hơn nữa so với lão thái gia mong muốn còn rất cao, làm cho ông thực vừa lòng gật đầu.
Mà người tự hào nhất đương nhiên là hai người bọn họ rồi, Huyền Tú và Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, âm thầm cười giấu một bí mật .
Bất quá so với bất an kia, chỉ cần thuận lợi thông qua là được rồi.
Sau đó nghênh đón nghỉ hè.
Hắc Huyền Tú nói muốn dẫn nàng ra nước ngòai đi du lịch, địa điểm là Hawai.
Vừa vặn thất ca cũng phải đi Hawai, nơi đó có một dự án đầu tư chờ hắn.
Vì thế quyết định cùng nhau đồng hành.
Trên phi cơ ngày đó, hai anh em song sinh mỗi người ở một bên, Hắc Huyền Ngọc bị giáp ở bên trong.
Nàng nhìn trái nhìn phải.
Tay phải là thất ca Hắc Huyền Thiên, gương mặt lạnh như băng giống như là hàn băng vạn năm không tan chảy nổi, luôn dọa người từ ngoài ngàn dặm
Tay trái là bát ca Hắc Huyền Tú, mặt mang ôn nhu tươi cười sắc mặt như ngọn gió xuân ấm áp.
Nếu là ai cũng đương nhiên sẽ lựa chọn hướng bát ca để dựa vào rồi, nhát gan sợ phiền phức nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng, nên bọn họ khi đến HongKong đã phải chuyển máy bay
Hắc Huyền Tú nói vừa đúng lúc muốn đến Hongkong du ngoạn vài ngày đi.
Hắc Huyền Thiên nghe xong, đưa cho hắn một ánh mắt.
Hắn cười khẽ nhún vai.
Hắc Huyền Ngọc nghĩ chỉ cần có thể xuất ngoại để vui chơi là được, mặc kệ là đi nơi nào.
Toàn bộ hành trình không dị nghị.
***
Khi xuống phi cơ bọn họ chọn một khách sạn lớn nhất ở. Huyền Ngọc xuýt xoa.
“Bát ca, thật là xinh đẹp……”
Đi đến trên phòng, làm cho cô bé nhút nhát Hắc Huyền Ngọc cũng không khỏi nhảy dựng lên trước sự xinh đẹp của nó. Dù gia tộc Hắc Huyền rất giàu có nhưng từ nhỏ nàng sống với mẹ trong cảnh túng thiếu, về đến nhà Hắc Huyền được bốn năm, cũng chỉ chui rút trong phòng không dám đi đâu, nên đương nhiên đây là lần đầu tiên cô mới nhìn thấy cảnh tượng biển xanh nước biếc đẹp như thế này.
Hắn thấy nàng vui vẻ, mặt tự nhiên cũng là mang tươi cười.
Xoa tóc nàng nói:“Thích là tốt rồi.”
Sau đó Hắc Huyền Thiên bởi vì công việc không theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, Hắc Huyền Tú mang theo nàng đi .
Đến buổi tối ba người cùng nhau xuống đại sảnh lớn để dùng cơm.
Nếm qua cơm chiều, đến giờ đi ngủ, lúc này Hắc Huyền Ngọc mới phát hiện, hai vị ca ca cũng không có ý định muốn đứng dậy.
Vì thế, mặc dù có điểm ngượng ngùng, vẫn là mở miệng:“Bát ca, các anh không quay về ngủ sao?”
Lên tiếng trắng ra.
“A, xem đó, anh đã quên nói cho em hay, bởi vì là mùa thịnh vượng cho nên khách sạn đầy ngập khách , hôm nay ba người chúng ta xài chung một gian phòng đâu.”
“Ách……”