"Này! Làm gì đấy? Buông ra"
Tiếng xô xát, cãi cọ, tiếng cợt nhả cùng tiếng gắt gỏng khó chịu bị át đi bởi tiếng nhạc xập xình nơi hộp đêm.
Ở cái chốn тгụʏ ʟạᴄ này thì một vụ xô xát, một cuộc trêu ong ghẹo bướm của những thanh niên chẳng được chú ý đến mấy. Không ai muốn chuốc phiền phức, cũng không ai muốn là vật thế thân.
Trầm Giai Lạc một thân váy bó sát, tay gác lên quầy bar, tay kia cầm ly r. ượu. Chất cồn đỏ sóng sánh khúc xạ cùng chút ánh sáng mờ ảo của hộp đêm làm tôn lên làn da trắng nõn nơi cổ tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó giận dữ vì những vị khách không mời.
Trầm Giai Lạc là một luật sư, năm nay đã chạm mốc 25, là một đại mỹ nữ vừa từ Mỹ trở về Trung Quốc theo lời mời của Phong thị tập đoàn. Cô là một luật sư có tài, có tiếng ở Mỹ, tốt nghiệp một trường đại học danh giá, trẻ tuổi lại xinh đẹp, trở thành đóa hoa rực rỡ hút hồn cánh đàn ông phương Tây. Lần này về lại quê hương, mục đích để làm việc, mục đích thứ hai là cậu em trai \\- Trầm Quân đang làm trưởng phòng tại Phong thị và người chị em thân thiết \\- Liễu Tuệ Thanh. Hôm nay vốn định hẹn Liễu Tuệ Thanh làm tiệc đón gió tẩy trần nhưng đáng tiếc người chị em thân thiết lại không thể đến thành ra một thân Giai Lạc phải uống rượu một mình. Mà dáng vẻ xinh đẹp, vóc dáng lại khá tốt thành ra trở thành sự chú ý của đám lang sói ở đây.
"Cô em! Theo bọn anh có trò vui hơn"
"Bỏ bà ra! Mệt thật, đi uống tí rư. ợu cũng bị làm phiền"
"Ngoan ngoãn đi theo hay phải đợi bọn này mạnh tay?"
Trầm Giai Lạc khẽ nhướng mày, tay cầm ly rư. ợu lắc lắc kiểu tán dương, môi nở một nụ cười yêu nghiệt.
"Muốn chơi chứ gì? Hôm nay bà đây cho các người chơi"
Nói rồi cô đem ly rư. ợu hắt thẳng vào tên đang đứng gần nhất. Một thân rư. ợu dội thẳng khiến quần áo hắn nhất thời ướt sũng. Trầm Giai Lạc nhân chân phóng xuống từ ghế cao, bỏ chạy thục mạng.
"Con khốn! Mày đứng lại đó"
Một đám thanh niên hung dữ đuổi theo. Đằng trước, Giai Lạc vừa chạy vừa giơ ngón giữa khiêu khích. Đang bị truy đuổi, cô không may va phải một Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, đinh ninh chắc rằng mình sẽ bị ngã ra sau theo phản xạ, hôn đất mẹ thân yêu và bị bọn khốn kia bắt được. Giai Lạc thầm nguyền rủa ông trời. Nhưng ngay lúc chắc mẩm mình sẽ bị ngã một cú đẹp mặt thì một cánh tay tráng kiện khẽ đỡ phía sau lưng cô, ôm gọn cả thân người cô vào lòng.
Giai Lạc một lần nữa dán mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc ấy, khuôn mặt nhỏ biến hóa không kịp tiết tấu tình hình. Bên tai vang lên tiếng tim đập trầm ổn. Ngước lên, đập vào mắt là xương quai hàm góc cạnh cương nghị, sóng mũi cao thẳng, bạc môi mỏng cùng đôi mắt đen sâu thâm thúy của một người đàn ông.
"Yêu nghiệt" Giai Lạc thầm nghĩ. Não chợt nảy ra ý định nương nhờ sức mạnh nam nhân này chống lại đám người kia.
Lướt mắt nhanh, cô thấy xung quanh người này có vài thân vệ sĩ mặc vest đen đi nghiêm chỉnh hai bên. Chính người này cũng đang mặc bộ vest đen âm lãnh, tạo cảm giác xa cách, không ăn nhập gì mấy so với chốn тгụʏ ʟạᴄ, xô bồ này được.
Đám người kia đuổi đến nơi, chỉ thấy một khí thế bức người dần xâm chiếm. Cô gái khi nãy còn hung hăng hắt thẳng ly rư. ợu vào tên cầm đầu giờ lại e thẹn trong vòng tay của một người đàn ông âm lãnh, bức người. Xung quanh là hai hàng vệ sĩ nghiêm chỉnh.
"Anh yêu! Bọn chúng bắt nạt em. Anh xem xử lý thế nào a\\~"
Giai Lạc khẽ chu môi, dựa sát vào người đàn ông bên cạnh. Mặc kệ, hắn đẹp trai thì chiếm tiện nghi tí chả sao. Ngón tay khẽ víu vào một góc áo vest của người này, giọng nói ôn nhu mang chút nũng nịu.
"Em muốn thế nào? Hửm"
Người đàn ông cất lời, giọng nói trầm thấp, uy nghiêm nhưng lại êm ái, du dương đánh thẳng vào trái tim người khác. Hắn cất giọng đầy yêu chiều, hướng mắt xuống thân ảnh trong vòng tay mình, mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang sững sờ nhìn mình.
"Người ta là tùy anh xử lý nha"
Giai Lạc cúi đầu tránh đi ánh mắt yêu nghiệt từ nam nhân kia. Hắn quả không phải là con người, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, giọng nói lại quyến rũ đến ch. ết người như thế, giờ đây lại hùa cùng trò chơi rắc rối của Giai Lạc mà cất giọng ôn nhu như nước làm trái tim Giai Lạc bất giác đập loạn lên.
"Là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi mà!"
"Vị đại gia đây xin bỏ qua! Chúng tôi đã bị tiểu thư đây hắt rư. ợu rồi, thật xin lỗi vì lỡ trêu phải vị tiểu thư đây. Thật thất lễ quá"
Đám người kia cười xòa. Mẹ kiếp! Bọn này không phải chán sống mà muốn gây chuyện. Đây phải là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó, nhìn giàn vệ sĩ bên cạnh đã nói lên được hai từ "Chớ ᴆụng" rồi. Thôi đành bỏ qua cho con nhóc khốn kiếp kia vậy.
Đợi đám người kia bỏ đi, Trầm Giai Lạc vội giằng ra khỏi cánh tay rắn chắc của nam nhân đó. Mùi hương nam tính còn vây xung quanh, hơi thở trầm ổn còn vương trên tóc, trái tim cô vẫn vô thức đập loạn.
"Xin lỗi vì làm phiền. Cũng cảm ơn anh vì đã cứu mạng"
Nói rồi lại chạy tốc biến ra khỏi quán bar như một làn khói.
"Phong tổng! Có cần đuổi theo không ạ?"
"Không cần"
Bạc môi mỏng khẽ nhếch lên, mắt nhìn theo hướng cô gái vừa trốn khỏi mình lúc nãy. Cánh tay vẫn còn chút hơi ấm, chút cảm giác mềm mại cùng mùi hương nhàn nhạt êm dịu vây quanh. Hắn khẽ thở hắt ra, quay đầu nói với đám vệ sĩ.
"Chúng ta về thôi"
Nói rồi một thân tây trang tráng kiện bước ra khỏi hộp đêm, bỏ lại tiếng nhạc xập xình. Trong đầu lại mẩy may nghĩ về cô nhóc lớn mạng dựa sức mình làm càn lúc đấy. Hắn lắc đầu, mắt vẫn tràn ý cười. Phong Dực ơi Phong Dực, mày bị làm sao rồi? Nữ nhân xung quanh mày không thiếu, tại sao lại suy nghĩ về một con nhóc trên trời rơi xuống? Tại sao lại dung túng người ta như vậy?
Hắn khẽ hắng giọng, trở về vẻ âm lãnh, xa cách ban đầu. Hắn là Phong Dực, chủ tịch Phong thị tập đoàn, là một trong những tập đoàn đi đầu trong thương giới. Nổi tiếng lạnh lùng, xa cách, nữ nhân xung quanh nhiều vô kể, thủ đoạn thương trường lại vô cùng tàn nhẫn.
"A Trình! Tôi cần thông tin của cô gái ban nãy"