Một năm trước, lúc Chu Ngộ Thần rời đi, Chúc Vãn còn cho rằng mình sẽ không còn cách nào gặp được anh nữa. Kết quả vào trường THPT, thiếu niên mà mình tâm tâm niệm niệm suốt một năm lại ngồi ngay bên cạnh mình. Khi cô vừa xuất hiện, thời thời khắc khắc anh đều muốn che chở cho cô. Chúc Vãn cũng không nói cho Chu Ngộ Thần biết là mình thích anh, nên anh cũng không biết. Từ trước đến nay, cô cũng không dám tiếp xúc nhiều với con trai nên đời này, người con trai mà cô thân quen nhất chính là anh. Cho dù khi đó anh vẫn còn là một người hay cáu giận, Chúc Vãn đã bắt đầu trộm thích anh.
Sợ anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà thích anh. Giờ đây, cô không sợ anh nhưng vẫn không thể thích anh một lần nữa.
Từng giọt nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống, Chúc Vãn gục xuống bàn khóc một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Chúc Vãn ngồi dậy duỗi tay lau lau nước mắt, mở cửa sổ để từng cơn gió lạnh thổi vào. Cô gái nhỏ nheo đôi mắt ướt đẫm, mà điện thoại ở trên bàn vẫn kêu không ngừng.
Chúc Vãn cố gắng mở to mắt, bàn tay nhỏ mò mẫm một hồi lâu mới cầm được chiếc điện thoại màu trắng do ông ngoại mưa, bèn nhắn tin cho Chu Ngộ Thần - người đang gọi điện thoại không ngừng.
“Tôi ở chỗ này, tín hiệu không tốt.”
Chúc Vãn cũng biết là không thể lừa được Chu Ngộ Thần nhưng giờ phút này, một chút biện pháp cô cũng không có, dù nước mắt vẫn rơi, cô cũng không ngăn cản được, nếu giờ nghe điện thoại chắc chắn anh sẽ nghe thấy. Đầu cô cũng loạn, không muốn nói chuyện những vấn đề này với anh nên chỉ có thể dùng cách vụng về này mà khuyên anh không gọi điện nữa.
Quả nhiên Chu Ngộ Thần không tin.
“Lúc nãy còn tốt, sao giờ lại không tốt?”
Lúc sau là cả một quá trình.
“Có phải ông bà ngoại cậu lên đây không? Cậu ngại cái gì chứ? Chúc Vãn?”
Đương nhiên Chu Ngộ Thần không biết Thẩm Vi vừa tẩy não cô gái nhỏ của anh nên chỉ nghĩ rằng da mặt cô gái mỏng, sợ việc gọi điện thoại cho con trai bị người nhà phát hiện, rất xấu hổ.
“Ông ngoại biết thì sao, cùng lắm thì cho ông đánh tôi một trận, ông đây vẫn chịu được.”
Khi gửi tin nhắn đi, khóe miệng Chu Ngộ Thần vẫn cười, anh vẫn hồn nhiên không biết cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia vì anh mà khóc đến tê tâm phế liệt.
Thấy Chúc Vãn không trả lời tin nhắn, anh cũng không trêu chọc nữa.
“Ngủ ngon nhé Tiểu Đồng Trác.”
Ngủ ngon nhé, bé cưng của anh.
( thât ra là bảo bối đó nhưng mà tui thấy từ bé cưng nghe soft xĩu luôn nhỉ, nghĩa cũng tương đương, thể hiện sự cưng chiều nữa của anh Chu nữa, nếu các bạn không thích hoặc không quen thì cmt, tui đổi lại thành bảo bối nhaa)
Chúc Vãn ôm điện thoại, cuộn người lại dựa vào ghế, dường như chỉ có làm như vậy, cô mới có cảm giác an toàn.
Nội dung ở trong tin nhắn đó như những cuộc trò chuyện thường ngày anh nói với cô, Chúc Vãn đọc từng câu từng chữ, đọc xong cũng không nhịn được mà đọc lại nhiều lần. Những dòng chữ ấy như những lời anh nói bê tai cô, cố ý đùa cợt cô, gọi cô là Tiểu Đồng Trác.
Chu Ngộ Thần chúc cô ngủ ngon, cô không trả lời, cũng không dám trả lời, vì cô sợ rằng khi trở về lỡ nói ra lý do tại sao cô khóc.
Thật ra vào giờ phút này, dù anh nói gì đi chăng nữa thì cô vẫn muốn khóc, chỉ cần người nói là anh thôi.
Cả một đêm nay, Chúc Vãn vẫn chưa chợp mắt. Cô gái nhỏ cầm điện thoại, viết lại từng câu từng chữ ngay ngắn mà Chu Ngộ Thần nhắn vào trong quyển nhật kí, sau đó ở phía dưới cô viết câu trả lời anh.
Chúc Vãn lau khô nước mắt nhưng ở hốc mắt vẫn hồng hồng, cô viết không ngừng, lúc sau lại tóm gọn những sự việc nhỏ nhất để viết, bao gồm cả đêm nay.
Cô không thể thích anh lần nữa, đêm nay viết xong, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể mở lòng ra được.
Chúc Vãn không có cha mẹ, từ nhỏ đã nhát gan, sợ ông bà ngoại lo lắng, cái gì cũng do hai người họ dạy. Nhưng cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, trong lòng muốn phát tiết tình cảm nên viết hết những lời muốn nói ra, tựa như giống đêm nay.
Những điều Chúc Vãn muốn thổ lộ đều bỏ vào trong sổ nhật kí, bầu trời bên ngoài vốn tối đen, ánh sáng của trăng dần dần lộ ra. Chúc Vãn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cổ hơi đau, mắt cũng hơi rát. Vốn dĩ cô khóc cả đêm nên không còn nước mắt nữa, việc mắt sưng là điều không thể tránh khỏi. Chúc Vãn xoa xoa mắt, lúc ngước mắt thì trùng hợp nhìn thấy chuông gió treo ngoài khung cửa sổ.
Làn gió lạnh thổi khiến chuông gió kêu lên, cô nhìn đến mức xuất thần, cô đã từng mất rất nhiều công sức để làm ra, lúc đó cô lam hai cái, một cái treo trước cửa sổ phòng mình, cái còn lại thì…. Trước mấy hôm Chu Ngộ Thần phải đi, cô đã đưa cho anh, nhưng khác nhau ở chỗ, cái của anh có một chốt mở nho nhỏ, bên trong là tờ giấy cô để vào.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Chúc Vãn ném 乃út với quyển sổ nhật ký xuống, đi đến trước bàn nhẹ nhàng gỡ chuông gió xuống. Chúc Vãn đứng dậy đi ra cửa, còn quên mặc cả áo khoác, cứ như vậy mà đi một mình đến cửa.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, ông bà ngoại còn chưa rời giường. Chúc Vãn nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, trong nhà vẫn còn một mảnh yên tĩnh, không ai biết cả. Chúc Vãn theo trí nhớ mà đi đến con đường nhỏ quen thuộc kia, cô đi luôn đến cái ao nhỏ.
Trong ấn tượng thì cô đã đi qua cái ao nhỏ này vô số lần rồi, nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là một lần, Chu Ngộ Thần trộm xe của bác trưởng thôn rồi đèo cô. Lúc đó là trước mấy hôm anh phải đi, lần đó cô cũng đưa chuông gió luôn.
Hai người ngồi đối diện nhau ở hồ nước, lúc đó Chu Ngộ Thần vẫn còn luyến tiếc Chúc Vãn, nói cô gái nhỏ vô tâm nên cô đành mềm mại dùng chuông gió dỗ anh.
Nhưng giờ phút này, chỉ còn một người thôi, không ai trêu cô nữa, trong lòng lại càng khó chịu. Chúc Vãn ngơ ngác ngồi xuống hòn đá bên cạnh, cũng không có ai lấy mũ ra cho cô ngồi lên nữa.
Chúc Vãn hơi ủy khuất, có lẽ bây giờ là lúc cô thấy cô can đảm nhất vì ngay cả đứng một mình giữa trời tối, cô còn không nói chứ đừng nói là trốn chạy ra đây. Gió lạnh thổi qua, cô co mình lại, bình tĩnh nhớ lại những lời mà Thẩm Vi nói.
Cô không muốn tin Thẩm Vi nhưng cô ta lại nói rất chân thật, khiến cô không thể thuyết phục mình được.
Chúc Vãn không sợ Chu Ngộ Thần không thích cô, mà cô sợ rằng mình thích Chu Ngộ Thần lại làm phá hư mối quan hệ tương lai của anh và cô gái khác. Mười mấy năm được giáo dục không cho phép cô làm như vậy.
Mấy người lớn trong thôn đều nói, mẹ Chúc Vãn không thích nhà nghèo, ỷ lại vào việc mình xinh đẹp nên bỏ chồng bỏ con, đi theo người đàn ông đã có vợ, phá hư gia đình người khác. Mà bà cũng không có kết cục tốt, nói như nào đi nữa thì cũng là người xấu, dù cho Chúc Vãn không cho phép Thẩm Vi nói mẹ mình như vậy nhưng từ nhỏ đến lớn, Chúc Vãn đã nghe vô số lần rồi.
Cô không muốn làm người xấu, cũng không dám đi hỏi Chu Ngộ Thần.
Cô sợ anh sẽ tỏ ra cà lơ phất phơ trực tiếp nói rằng:
“Nghĩ cái gì thế, ngốc quá, tôi đang trêu đùa cậu thôi, cậu nghĩ là thật à? Bạn gái cái gì chứ, tôi đã bao giờ nói muốn cậu làm bạn gái chưa?”
Anh không có, đương nhiên là không có.
Đầu óc Chúc Vãn lung tung rối loạn, cô gái nhỏ đã ngồi đây hai đến ba tiếng đồng hồ rồi, đến khi mặt trời lên đỉnh hoàn toàn, chốc chốc lại có người trong thôn đi ra, lúc này cô mới phát hiện ra chân mình đau.
Lúc đứng dậy, hai chân cô gái nhỏ rất đau, suýt chút nữa đã không đứng dậy được rồi. Cô lại nhớ đến việc bà ngoại hay có thói quen dậy sớm làm bữa sáng, nếu không thấy mình đâu chắc chắn sẽ sốt ruột, lay ông ngoại dậy đi tìm.
Trên đường đi, Chúc Vãn gặp không ít người dân. Bọn họ đều sôi nổi vui vẻ gọi cô, nghe nói cháu gái của ông ngoại Chúc có thành tích rất tốt ở trường học thành phố H nên khen. Chúc Vãn theo bản năng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không vui sướng.
Đến khi bước vào cửa cũng không gọi bà ngoại ơi nhưng Chúc Vãn thấy bà ngoại đi từ trong bếp ra, ngón tay chỉ lên lầu, kinh ngạc nhưng cũng không hỏi cô đi ra ngoài làm gì.
“Vãn Vãn ở bên ngoài à? Bà không biết, tưởng cháu ở trên lầu nên để cho Hoài Hoài đi lên tìm cháu.”
Hoài Hoài trong miệng bà ngoại chính là Thẩm Hoài. Chúc Vãn nhăn mày lại, Thẩm Vi đi rồi Thẩm Hoài lại đến. Tâm tình cô gái nhỏ đang rất xấu, Thẩm Hoài lại luôn đối phó với Chu Ngộ Thần. Chúc Vãn không muốn gặp cậu ta nhưng người cũng đã tới rồi, chỉ có thể căng da đầu đi lên.
Cửa phòng ngủ mở rộng, cô không nhớ rằng mình đã khóa phòng chưa nhưng Thẩm Hoài đi vào được.
Vừa vào cửa đã thấy thiếu niên đứng trước bàn học, quay lưng về phía cửa phòng, thân hình vẫn gầy như cũ, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy nhau, khớp xương hiện rõ, có thể nhìn ra được cậu ta dùng bao nhiều sức.
“Thẩm Hoài…?”. Thiếu niên chậm rãi quay người, Chúc Vãn vừa vào cửa đã theo thói quen đóng cửa lại.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”
Trong giọng nói của Chúc Vãn mang theo chút lễ phép cùng xa cách, cô với Thẩm Hoài, thậm chí là với Thẩm Vi cũng không phải là thân lắm, với lại tính tình của hai người kín như hũ nút. Dù cho từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nhưng ở trường, thời gian nói chuyện còn chỉ rất ngắn.
Thẩm Hoài nghe thấy, Chúc Vãn theo bản năng đóng cửa, chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng cậu ta vẫn để vào trong mắt.
Lúc quay người trên tay cậu ta còn cầm cái gì đó nhưng bị cả người che mắt, Chúc Vãn không nhìn rõ lắm.
“Cậu đi đâu thế?”
“....” Chúc Vãn theo bản năng nhíu nhíu mày, cô rất xa lạ với Thẩm Hoài, với cả cậu ta không thích Chu Ngộ Thần nên cô cũng không muốn nói nhiều.
“Đi ra ngoài một chút.”
“Sớm như vậy à?”
“Ừ…” Cô gái nhỏ vẫn nhìn cậu ta. Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên, chưa đặt câu hỏi xong đã bị cô đánh gãu rồi. Tay Chúc Vãn nắm chặt lấy quần áo, cô chưa bao giờ đánh gãy lời người khác nói chuyện nên không quen lắm, nhưng không thể không làm như vậy.
“Cậu có chuyện gì không?”
Thẩm Hoài vẫn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ ấy, hai người không ai lên tiếng, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lúc lâu sau, cuối cùng thiếu niên cũng mở miệng nhưng trong lời nói không hề có ý thương lượng hay từ chối.
“Sau khi kết thúc kì nghỉ thì trường học tham gia đại hội thể thao, tôi hy vọng cậu tham gia với tôi.”
“Tôi vận động không tốt, không muốn tham gia.” Chúc Vãn theo bản năng cự quyệt nhưng còn chưa nói xong, Thẩm Hoài đã nói tiếp.
“Hơn 2000 người chạy, mọi người đều đến huấn luyện, có bạn bè, tôi muốn tham gia nhưng chỉ quen biết mỗi cậu thôi.”
“Tìm Thẩm Vi đi.”
“Cậu ấy không đồng ý, tôi cũng không muốn.”
“...”
2000 người chạy vượt chướng ngại vật, mà truyền thống của trường là tham gia đại hội thể thao. Một lớp sẽ có một đội, hai nam hai nữ, trừ lúc chạy phải vượt chướng ngại vật thì nam nữ phải tay trong tay chạy đến điểm cuối thì mới tính thành tích.
Các bạn học ở trường đều xem hạng mục này là các cặp yêu đương âи áι với nhau. Chúc Vãn từng nghe Thời Lạc nói vậy nên cự quyệt, cô không thích bị người khác vây xem, chứ nói gì đến việc chạy với Thẩm Hoài.
Nhưng hình như đối phương đã đoán ra được cô không đồng ý nên cũng không thương lượng nữa mà cậu ta chậm rãi rút ra một đồ vật, là quyển notebook mà Chúc Vãn quen thuộc nhất, nói kĩ hơn, là quyển nhật kí của cô.
Trong lòng Chúc Vãn hoảng sợ, cô gái nhỏ sốt ruột ςướק lại đồ trong tay Thẩm Hoài nhưng con trai thì vẫn là con trai, dù có gầy yếu nhưng không cho Chúc Vãn lấy lại thì Chúc Vãn cũng không ςướק được.
“Cậu muốn làm gì?”
“Tham gia đại hội thể thao với tôi, xong thì trả cậu, Vãn Vãn.”
Đây là lần đầu tiên cậu ta kêu tên Chúc Vãn, nghe rất thân mật nhưng Chúc Vãn lại thấy ghê.
“Chắc chắn ông bà ngoại không muốn biết chuyện này đâu, là cháu gái của bọn họ đến thành phố H học rồi yêu sớm với người khác….”