Nhiều nữ sinh bắt đầu mặt trận thống nhất với nhau, tay trong tay rủ đi WC bồi dưỡng tình cảm.
Chủ nhiệm lớp sau khi phân phó hoạt động buổi chiều xong thì để các bạn học xem sách giáo khoa. Thời Lạc gần như nằm bò ra bàn, rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, phía đuôi tóc dài nhuộm màu rong biển hất ra đằng sau đầu, mắt nhìn chằm chằm Chúc Vãn đang nghiêm túc viết chữ.
Nhìn một hồi lâu, Chúc Vãn vẫn không dừng tay. Thấy thế, cô nàng tò mò, vươn tay nắm nắm tóc tiểu nha đầu Chúc Vãn, uể oải hỏi: "Vãn Vãn, cậu viết gì mà nghiêm túc thế?”. Bị gọi tên, Chúc Vãn quay xuống, trên tay vẫn nắm chặt bút:
"Hả, tớ đang viết tên trên sách."
"Viết tên?"
"Ừ, sao vậy?"
Thời Lạc bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không có gì:
"Lần nào phát sách giáo khoa tớ cũng không viết tên, cũng không có sao đâu."
Chỉ là trên sách, tên của cô nàng không thấy đâu, nhưng cái tên Đường Kỳ Thâm lại hiện lên một đống. Nghĩ đến Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc có chút thất thần. Nhưng một giây sau liền hồi phục lại tinh thần, nắm chặt tay áo Chúc Vãn cầu xin: "Vãn Vãn, đi WC cùng tớ đi mà."
"Được nha."
Chúc Vãn sảng khoái đáp ứng, buông bút xuống, sách vẫn để trên bàn, tay bị Thời Lạc nắm kéo đi. Hai cô gái dính sát vào nhau, thân mật đến mức quên mất đây là ngày đầu tiên họ mới gặp nhau.
***
Ánh mắt Chu Ngộ Thần vẫn dõi theo Chúc Vãn đến khi cô rời đi, lại quay xuống thấy được vẻ mặt hóng chuyện cười cợt xấu xa của Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc. Vẻ sủng nịnh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung hăng thường ngày: "Nhìn mẹ mày,"
"Đệch, Thần ca lật mặt thật nhanh."
"Còn nói chúng ta nhìn. Nhưng thật ra ánh mắt anh mới không rời được. Ôi mẹ ơi, đáng sợ thật đấy đó nha!"
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc thay phiên nhau nói. Từ nhỏ đã nghịch ngợm lăn lộn cùng nhau nên ba người vô cùng quen thuộc tính cách mỗi người. Đừng nhìn bộ dáng hung hăng, đáng sợ của Chu Ngộ Thần lúc này. Chắc chắn bây giờ trong lòng anh đang nhộn nhạo không ngừng rồi.
"Thần ca, tiểu nha đầu này là người sáng nay anh kêu là vợ à?"
"Chẳng lẽ không phải?". Chu Ngộ Thần lại nghĩ đến Chúc Vãn, sắc mặt nhu hòa hơn rất nhiều.
Hai chân thon dài ngồi vắt chéo, duỗi tay lấy cuốn sách giáo khoa mà cô gái nhỏ vừa viết tên. Tỉ mỉ nhìn kĩ, khóe miệng không kìm được mà cười nhẹ.
Nhìn bộ dáng lạ lùng của Chu Ngộ Thần, Phạm Vũ Triết vẫn là người phản ứng nhanh, bèn giật mình không thôi, xoay người đối mắt với Tiếu Hoặc, trăm miệng một lời nói cất ra tiếng:
"Đệch!"
"Đệch!"
Hai người họ trăm lần cũng không nghĩ ra, Chu Ngộ Thần lại để ý đến cây nấm nhỏ đến như vậy. Đối diện liếc nhìn, trong lòng hiểu ý nhau, Phạm Vũ Triết xê dịch vị trí, đứng dậy ghé vào bàn phía trước nhìn Chu Ngộ Thần, cợt nhả cười đùa: "Thần ca, anh đã sớm quen cây nấm nhỏ này à?"
"Ừm." Chu Ngộ Thần lấy cái bút trên bàn, cũng không biết Chúc Vãn vẽ gì ở vở, mờ miệng trả lời tùy ý.
"Mới quen?"
"A". Chu Ngộ Thần cười khẽ một tiếng, cầm sách giáo khoa lên ngắm lại kiệt tác mình vừa vẽ. Khóe miệng nhếch lên cười một cách xấu xa, đắc ý nói: "Đâu chỉ mới quen, ông đây với cô ấy còn ngủ cùng nhau gần hai tháng đấy."
"Đệch??!"
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc còn chưa kịp tiêu hoá hết đống thông tin lớn này. Không kịp mở miệng thì Chúc Vãn và Thời Lạc đã đi vệ sinh trở về.
Cô gái nhỏ vừa vào cửa đã nghe Chu Ngộ Thần nói hươu nói vượn, lại thấy được Thời Lạc nghe xong ba phần khiếp sợ bảy phần bội phục nhìn cô, bèn mở miệng sốt ruột nói: “Chu Ngộ Thần!”
Vốn chẳng sợ cô gái nhỏ, nhưng khi nghe cô cất tiếng gọi cả họ tên mình ra thì tâm liền nhộn nhạo.
Chúc Vãn tức giận ngồi xuống, một chút uy hiếp đều không có. Nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy lại cuốn sách giáo khoa trong tay ai kia, che khuôn mặt nhỏ nóng bỏng vì xấu hổ.
Chu Ngộ Thần thấy thế thì cố gắng nghẹn cười, quay đầu trừng mắt nhìn hai tên đầu sỏ lúc này đang vui sướng nhìn người gặp họa.
Có Chúc Vãn ở đây, gan Phạm Vũ Triết to hơn, duỗi tay chọc chọc sau lưng Chúc Vãn, thấy cô gái nhỏ chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, giọng nói mềm mại cất lên: “Làm sao vậy?”
“Thần ca nói, cậu với anh ấy rất quen thuộc à?”
Chúc Vãn vừa bình tĩnh trở lại, nghe câu hỏi này thì trong lòng có chút tức giận. Lại nghĩ đến câu Chu Ngộ Thần vừa nói, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cô gái nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh, phủi sạch quan hệ: “Không hẳn là rất quen thuộc đâu.”
Phạm Vũ Triết: “Đệch? Ha ha ha ha ha!”
Tiếu Hoặc: “Đệch? Ha ha ha ha ha!”
Chu Ngộ Thần: “......”
Phạm Vũ Triết cười đến đau bụng, không buông tha mà trêu đùa: “Thần ca? Quen biết? Vợ? Không phải rất quen thuộc sao ha ha ha!”
Chu Ngộ Thần không nhịn được nữa, tức muốn hộc máu, giơ chân ra đá vào cẳng chân của tên nhiều chuyện đang nói: “Cút đi!”
Phạm Vũ Triết đau đến nhe răng trợn mắt, Tiếu Hoặc núp ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp nạn. Đã nói ngay từ đầu rồi, rời xa Thần ca mới là đau khổ. Trời sập xuống còn có Phạm cẩu đỡ cho!!!
Chúc Vãn không nói lại được mấy người này, yên lặng xoay người ra chỗ khác, mở sách giáo khoa ra xem, trong lòng tính toán mấy nội dung trong sách sẽ giúp cô quên mấy chuyện lung tung lộn xộn này. Nhưng vừa giở sách vở ra, mấy cái tên nghệch ngoạc đập vào mắt.
“Chu Ngộ Thần.....” Chúc Vãn bất đắc dĩ mà liếc tên vô lại ngồi cạnh, bàn tay nhỏ dùng chút lực giơ ra huých vào đùi.
“A, có làm gì cậu đâu mà!”. Ai kia làm bộ đau đớn, không ngờ giây tiếp theo Chu Ngộ Thần đã nắm trọn lấy bàn tay nhỏ xinh của cô gái, khiến Chúc Vãn không thoát được.
“.....” Chúc Vãn không có biện pháp chống trả, dành phải để anh nắm lấy tay. Ánh mắt liếc sách giáo khoa trên bàn, trừng mắt hỏi: “Sao cậu có thể viết loạn lên sách của tôi?”
“Có viết loạn đâu, để tôi nhìn xem nào!”. Chu Ngộ Thần không biết xấu hổ, dùng một tay khác lật sách giáo khoa, trên đó có mấy chữ viết thật to: Chúc Vãn thích Chu Ngộ Thần. Hai chữ Chúc Vãn viết thật tinh tế, rõ ràng là do cô gái nhỏ viết trước. Nhưng dòng chữ phía sau là do anh viết lấn khi cô đi WC.
“Không viết loạn thật mà, đây không phải sự thật à.” Vẻ mặt anh vô tội hỏi lại, đúng là diễn như thật, người không biết có lẽ còn cho rằng anh là người bị oan uổng.
“Bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”
“Ồ!”. Chu Ngộ Thần âm cuối kéo thật dài, trên mặt toàn là ý cười, kiêu ngạo nói: “Có phải cậu vừa thừa nhận đúng không, cậu chỉ sợ người khác thấy thôi à?”
Nghe anh nói như thế, cô gái nhỏ trừng mắt nhìn thêm cái nữa rồi cho tay vào cặp xách tìm kiếm.
Tìm một hồi lâu, cô gái nhỏ lấy ra một tập giấy dán, cẩn thận mà dán lên sách giáo khoa, định bụng che đi hàng chữ mà ai kia viết.
Thấy cô mân mê nửa ngày, Chu Ngộ Thần tò mò mà liếc nhìn, nhịn không được mà tay chống lên bàn, cười ngứa đòn:
“Dán giấy à?”
“Cậu.”
“......”
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, bên cạnh là thiếu niên đang vui vẻ, Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc không muốn xem hai người rải cơm chó, ăn ý mà quay ra chỗ khác không thèm xem.
Vốn đang bàn xem chốc lát ăn gì, Tiếu Hoặc lôi di động ra khoe ảnh bạn gái cho Phạm Vũ Triết xem. Trên màn hình là ảnh chụp của một nữ sinh đang vươn đầu lưỡi ra liếm bánh, vẻ mặt đắc ý: “Ai dà, ban năm biết không?”
“Tiếu Thuần á?”. Phạm Vũ Triết liếc qua di động nhìn một hồi, thuận miệng đáp:
“Tên giống nhau đấy, hóa ra gu mày là thanh thuần như thế này à? Xem ảnh đúng thật là...”
“Nhưng không sao.”
Tiếu Hoặc bắt đầu nhớ lại lúc hai người ở bên nhau, kể: “Lúc đấy tao gặp cô ấy khi đi ra lớp học bổ túc, tao mới là nói hay làm bạn gái tao đi. Rồi khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên, ấp úng không nói gì. Tao liền nói nếu em không nói gì thì là đồng ý.”
“Ôi thế mà được á?”. Phạm Vũ Triết bĩu môi, không thể không bội phục tên Tiếu Hoặc này đúng là cao thủ tình trường, chính hắn còn chưa theo đuổi được cô gái nào cơ.
“Mày mà đổi bạn gái lần nữa thì tao sẽ khinh bỉ mày, bạn gái thứ hai đã thay như thay áo rồi.”
“Sao có thể chứ, ông đây lớn lên tuấn tú, sao cô gái nào dám đá tao.”
“Tâm hồn mày không đẹp, còn không bằng một nửa của Thần ca kia kìa!”.
Phạm Vũ Triết liếc Tiếu Hoặc khinh bỉ nói. “Nếu Thần ca chịu ra tay, mày đã là gì.”
“Này, chắc gì đã được. Thần ca tuy đẹp trai nhưng tính tình như thế, ai dám tới gần chứ, chỉ có tao mới là được nhất!”
Tiếu Hoặc dõng dạc tuyên bố nhưng cũng có chút đạo lý.
Chỉ là tình huống có chút bất đồng, Phạm Vũ Triết chỉ chỉ vào tiểu nha đầu ngồi trên. Tiếu Hoặc nhìn thoáng qua mới nhớ tới; “À, quên mất cây nấm nhỏ này.”
Phạm Vũ Triết lại liếc ảnh chụp, không có hứng thú mà trả lại điện thoại, bĩu môi không chút để ý nói: “Hóa ra mày thích bộ dáng này, còn có em gái nhỏ nóng bỏng Hoắc Chi đấy, sao không thử?”
“Cái gì cơ, Hoắc Chi á? Đó chính là họa thủy đấy, mỗi ngày đều gây chuyện phiền chết đi được. Còn Tiếu Thuần lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm phiền tao.”
Phạm Vũ Triết cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, gật gật đầu mở game ra chơi: “Thật là.”
Cả người dựa vào tường tập trung tinh thần chơi game, đang chơi đến đoạn gay cấn thì liên tiếp thông báp nhắc nhở hiện ra.
Phạm Vũ Triết phiền không chịu được, bèn treo máy để click mở ra xem. Nhíu nhíu mày mà gọi Tiếu Hoặc.
“A Hoặc, ở ban năm nghe anh em nói mày chọc phải vị họa thủy kia.”
“Liên quan gì đến tao?”. Tiếu Hoắc không hiểu.
“Mày không biết à, bạn gái mới của mày ở cùng ban với họa thủy, lại khoe khoang cùng mày nói chuyện yêu đương. Họa thủy bị chọc tức, hai người liền to chuyện.”
“Vãi!!!”. Tiếu Hoặc mắng một câu, thấy Phạm Vũ Triết giương mắt nhìn hắn.
“Ngoan một chút cũng không được, con mẹ nó thật phiền.”
“Mày không đi xem à?”
“Xem cái mẹ gì, tao lười quản, thích to chuyện thì to chuyện.”
Phạm Vũ Triết thấy hắn như thế cũng lười nhúng tay vào. Vừa định tiếp tục chơi game thì người anh em kia lại nhắn tới, vấn đề này so với lúc trước còn lớn hơn:
“Ai, đừng ngủ mà, họa thủy kia đi tìm bạn trai chức cao tới, biết bạn trai cô ấy là ai không?”. Phạm Vũ Triết đưa cho Tiếu Hoắc xem.
“Cao hay không ông đây không quan tâm, ở tam trung có nhiều anh em, làm gì có ai nhận chức cao.”
“.....”
Phạm Vũ Triết khinh bỉ nhìn hắn một cái.
“Con mẹ nó chắc mày là đàn em tốt ấy, ông đây là ủy viên học tập ưu tú.”
Hắn vừa dứt lời, Tiếu Hoặc ngồi bên cạnh cũng không mở miệng. Học bá Hứa Dạng hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đọc sách, đây mới là chân thực ủy viên chăm chỉ học tập này!
“Trước kia không nghe nói, nhưng chắc mày có biết, tên là Cố Triều.”
Cuối cùng Tiếu Hoặc cũng chịu ngẩng đầu, híp mắt nhìn Phạm Vũ Triết: “Mày nói ai cơ?”
Phạm Vũ Triết không trả lời, biết tên kia nghe rõ, quả nhiên giây tiếp theo Tiếu Hoặc liền không ngồi được nữa.
“Mẹ nó, chả lẽ chưa biết tam trung là địa bàn của ai à, đi một chuyến xem sao.” Vẻ mặt Tiếu Hoặc khó chịu, đứng dậy nhanh chóng đi ra phía cửa ban.
Phạm Vũ Triết thấy tình huống không đúng, lập tức vỗ vỗ ghế Chúc Vãn, mà cô gái nhỏ lúc này đang lăn lộn với ai đó ngồi cạnh.
Sắc mặt Chu Ngộ Thần lập tức khó coi, trên mặt viết rõ “Đừng làm phiền ông đây đang lấy lòng cô gái nhỏ”.
Phạm Vũ Triết bèn nói Cố Triều tới, rồi lại chỉ chỉ Tiếu Hoặc đang chạy ra ngoài cửa, quay lại nhìn Chu Ngộ Thần, thấy khuôn mặt anh đen lại. Rõ ràng là không giống với sắc mặt lúc nãy, bây giờ cả người anh đều tức giận.
Anh gật gật đầu ý bảo Phạm Vũ Triết đuổi theo, rồi mình trực tiếp đứng dậy, ý định đi ra ngoài.
Vừa mới nghe Phạm Vũ Triết nói một hồi, Chúc Vãn cũng hiểu được một ít. Giờ phút này trong lòng cô gái nhỏ rất khẩn trương, thấy Chu Ngộ Thần lạnh mặt đứng lên, sợ tới mức nắm chặt lấy một góc áo của anh.
Thiếu niên quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Chúc Vãn, cô gái nhỏ cau mày lo lắng nhìn hắn, góc áo bị cô lôi kéo, lực cũng không hề nhẹ.
“Chu Ngộ Thần, cậu đừng đánh nhau....” Giọng điệu cô gái nhỏ có vài phần cầu xin, giọng nói mềm mại, mang theo một chút run rẩy.
Bộ dáng này của cô so với năm trước ngăn anh đánh nhau cũng không khác mấy, trong đầu Chúc Vãn từng đợt rối tinh rối mù.
Biết cô gái nhỏ của anh lo lắng, anh lại quay về, đối mặt với cô, nghiêm túc nói một chút, cho Chúc Vãn cảm giác an toàn:
“Cậu yên tâm, không đánh nhau đâu, chỉ cần không có việc liên quan đến cậu, tôi sẽ không động thủ.”
Nói xong liền ấn bả vai cô gái nhỏ để cô ngồi xuống, giọng nói mang ý xin lỗi rõ ràng:
“Chỉ là giữa trưa không đưa cậu về nhà được, cậu chú ý an toàn nhé.”
Cuối cùng lại quay trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, Chu Ngộ Thần cười nhẹ vài tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Chúc Vãn:
“Không đánh nhau thật mà, tôi chỉ đi ra ngoài nói chuyện với bọn họ một chút đạo lý, ông đây là người yêu giáo dục đó nha!”
Chỉ cần Thần ca ở đây, tam trung liền tràn ngập tình yêu.