*Nữ chính xuất hiện và màn tự vả cực mạnh ????
“Sao bọn họ đều lên bàn đầu ngồi thế?”
“Chu Ngộ Thần ngồi đó, chả lẽ lại không đi cùng. Ai dà, bọn họ chính là một đám dính lấy nhau như vậy đấy.”
Vừa mới đổi vị trí, các nữ sinh hoàn toàn quên trước đó cùng nhau bàn tán các nam thần Idol, lực chú ý đều tập trung lên nhóm người kia. Đầu ghé đầusát vào nhau mà nhỏ giọng thì thầm bàn tán, ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía bàn một bên cửa sổ mà nhìn say đắm. Đôi khi Tiếu Hoắc quay ra, mặt đối mặt bất ngờ nhìn chính diện với nữ sinh ấy khoảng mấy giây, nhóm nữ sinh đó lập tức thẹn thùng mà cúi đầu, không dám ngó lên nhìn nữa.
“Ai, cậu thẹn thùng cái gì chứ. Nhìn bên đó chằm chằm như vậy, không lẽ cậu thích ai trong số đó chứ?”. Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cười xấu xa nhìn chằm chằm bạn học ngồi cạnh, cười hì hì chọc chọc cánh tay hỏi đùa.
Bạn học đó ngay lập tức bị nói lên suy nghĩ, càng xấu hổ hơn, kích động mà lấy tay che miệng nữ sinh kia, sợ nói thêm bị mọi người nghe thấy.
Thật vất vả mới thoát khỏi bàn tay đang che miệng mình, nữ sinh buộc đuôi ngựa lập tức chỉnh lại mái tóc rối, tức giận thở mạnh mà nói: “Thích người khác thì được, nhưng với Chu Ngộ Thần thì nên dẹp đi.”
“Vì cái gì..?”
Vốn dĩ đang ngồi yên lặng, Thẩm Vi đột nhiên mở miệng hỏi. Vừa dứt lời, mấy nữ sinh khác đều quay đầu nhìn cô nàng, bất thình lình lại làm điểm gây chú ý, Thẩm Vi có chút không thích ứng được, rụt rụt bả vai, không dám hỏi tiếp.
Bạn học nữ ngồi đằng trước thấy vậy, cười khẽ vài tiếng, cố gắng đè thấp giọng nói: “Cậu vừa tới nên không biết, đây là lão đại của Niên Đoạn. Đừng nhìn tính tình anh ta có vẻ dễ dãi hào phóng, nhất là khi thấy khuôn mặt anh ta đẹp như vậy, anh ta đến, mấy tên lưu manh cũng phải gọi một tiếng Thần ca, như vậy chả lẽ không dọa người sao?”
Thẩm Vi nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Chu Ngộ Thần.
Thật ra là cô ta có biết đến Chu Ngộ Thần, là năm ngoái gặp, nhưng học nhiều ngày như vậy mà anh vẫn không nhận ra cô ta.
“Thật là hâm mộ đó nha, tớ cũng muốn làm bạn cùng bàn với họ”. Vừa nãy mới phủ nhận việc mình yêu thầm với nữ sinh cột tóc đuôi ngựa kia, lúc này đây lại chống tay bên hai má xúc động nói, vẻ mặt tiếc nuối mà nhìn chỗ ngồi của Thời Lạc.
“Vừa rồi còn che miệng tớ không cho phép nói cậu thích bọn họ. Hiện tại vẻ mặt bây giờ của cậu khác gì thừa nhận đâu. Sao, hâm mộ à?” Nhưng mà hiện tại người ngồi bên cạnh Chu Ngộ Thần không có ai, hay cậu thử đi xem.” Cột tóc đuôi ngựa không sợ loạn thêm mà nói như vậy, khuyến khích bạn học ngồi sau đấu tranh anh dũng giành chỗ ngồi, nhưng trong lòng lại không nghĩ sao mình không đi thử xem sao.
Nghe vậy, bạn học nữ đó lập tức xua xua tay, bộ dáng thấu hiểu: “Đừng đừng đừng, tớ còn muốn an ổn vượt qua ba năm ở cao trung, rồi tốt nghiệp thôi.”
“Nhưng mà Chu Ngộ Thần thật sự rất đẹp trai đó nha, mặc áo đồng phục mà cũng có riêng một khí chất như vậy. Nhìn cổ áo anh ấy mở rộng đi, thật sự rất muốn vươn tay kéo lên, không cho phép nữ sinh khác ngắm nhìn!!”
“Chắc là cậu không thấy bộ dáng của anh ta khi tức giận với Đại Địa Lôi rồi. Thật sự là nếu được hắn che chở, rất hạnh phúc đó!”
Bên ngoài cửa, đã có một bạn học bê chồng sách đến phòng học. Một lát sau, bên cạnh bục giảng đã chất đống sách.
Học kì mới chính thức bắt đầu, chủ nhiệm lớp cũng rất bận, giờ phút này cũng không rảnh quan tâm đến trật tự lớp, vừa vội vàng phân phó vài bạn học đi phát sách giáo khoa, rồi lại cầm danh sách vào văn phòng.
Thầy cô không ở trong phòng, các bạn học đương nhiên không giả bộ ngoan ngoãn nữa, phát sách cũng không thành thật. Vài bạn lấy đi dây cột, từng loại một từng loại một mà ném nhau.
Các bạn học bèn phải nói chuyện với nhau để cố tình đè ép âm vang của sách giáo khoa trên bàn.
“Bộp!”. Âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng có vài người lại không chú ý đến ở đây có cái gì đó không đúng.
Chu Ngộ Thần dựa vào tường, nhìn trên bàn sách giáo khoa loạn thành một đống. Không có cảm xúc bèn nhặt từng quyển từng quyển, xếp chỉnh tề.
Chỉ là sách vở không ngừng hướng tới bàn thứ nhất mà rơi, trúng vào mu bàn tay Chu Ngộ Thần. Anh hơi hơi nhíu mày, nhưng không nói gì mà tiếp tục sửa sang lại.
Cuối cùng là túi đựng trong suốt bao nilon đựng sách bài tập, so với sách giáo khoa thì nặng hơn. Gần như phát đầy đủ xong, có đám nam sinh không chú ý, thuận tay mà ném trên bàn, âm thanh vang lên rất lớn. Lúc này thì lão đại của Niên Đoạn cũng có động tĩnh, xung quanh lập tức im ắng trở lại, lặng lẽ ngó nhìn Chu Ngộ Thần.
Sắc mặt của Chu Ngộ Thần lúc này rõ ràng không tốt, sâu bên trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ chữ “không vui”, khuôn mặt vẫn lặng im nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam sinh vừa ném sách.
Mấy người này vừa mới đổi chỗ ngồi nên không chú ý đến Chu Ngộ Thần. Giờ phút này bị lão đại nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi sợ hãi mà lui lại mấy bước, lại cúi đầu xuống nhìn sách giáo khoa được xếp trên mặt bàn ngay ngắn, thấy được lúc trước mình ném làm sách có chút nếp gấp, trong lòng khổ não không biết phải làm sao.
Chu Ngộ Thần quét mắt nhìn bọn họ rồi lúc sau nhìn đến chỗ nếp gấp, duỗi ngón tay cái đè một chút, không dùng lực.
Mấy nam sinh kia đẩy tới đẩy lui cho nhau, cuối cùng một tên xui xẻo lại phải đứng ra nói, lắp bắp mở miệng: “Thần, Thần ca, ừm cái kia, hay chốc nữa đem sách giáo khoa của anh đổi lại đi…”. Giọng nam sinh ấy cực nhỏ, cũng biết tính tình Thần ca không tốt, một chút dũng khí ngẩng đầu để xem sắc mặt Chu Ngộ Thần cũng không có, nói xong thì ủ rũ, mặc cho xử lý.
Tất cả mọi người đều đang chờ Chu Ngộ Thần tức giận, ngay cả Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoắc cũng không dám chen lời vào.
Nhưng ai ngờ giây tiếp theo, Chu Ngộ Thần lấy sách giáo khoa, xếp lại chỉnh tề, dùng tay vuốt lại những nếp gấp hằn lên.
Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Chu Ngộ Thần, nhưng cũng có người nhỏ giọng khinh thường: “Hóa ra là cố biểu hiện tốt cho chủ nhiệm xem, chắc là tranh chức ủy ban. Con mẹ nó, thái độ này thật đoan chính!”
Lời nói ra chưa đến vài câu, tiếng nói cũng nhỏ, nhưng vài người nghe được cũng hoảng sợ, nhưng cũng sôi nổi gật đầu. Liếc mắt thấy Chu Ngộ Thần ngồi xuống quay lưng với họ, bèn yên lặng lên bục giảng lấy sách giáo khoa phát tiếp.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, vài người lấy giấy ra để trò chuyện với bạn học. Cũng có người chậm chạp lấy sách ra xếp gọn gàng. Trong khoảng đó một chút tiếng vang cũng không dám phát ra, im ắng toàn tập.
Chu Ngộ Thần nhìn thời gian trên di động, tùy ý lăn ra bàn mà ngủ.
Thấy hắn không có động tĩnh gì, Tiếu Hoắc cùng với Phạm Vũ Triết lại bắt đầu ríu rít bàn với nhau nên làm gì sau khi tan học. Còn Thời Lạc cầm di động nhắn tin, âm thanh cũng không nhỏ.
Trong ban lúc này bắt đầu nói chuyện, một lúc sau lại trở lại trạng thái sôi nổi.
“Đệch, Chu Ngộ Thần đẹp trai quá!”
“Tao đã sớm khó chịu với mấy người kia. Lúc đầu sơ trung học cùng lớp, đứng trên cái chức ủy ban liền phô diễn tính tình. Hiện tại bây giờ phân ban, ủy ban cũng chưa tuyển người mà đôi mắt đã để trên đỉnh dầu, có gì mà đặc biệt hơn người.”
“Lão đại Niên Đoạn đó nha, tao cá chắc chắn về sau bọn họ không dám láo xược như vậy nữa.”
“Đệch, thật có cảm giác được lão đại che chở…”
“Nên tỉnh lại đi….”
Mấy nữ sinh kia khe khẽ thảo luận, nghe thấy bên kia nói vậy liền thẹn thùng. Để tài đang nói dở dang cũng không biết chấm dứt từ khi nào.
***
Bây giờ Chúc Vãn mới đến trường, sân thể dục lúc này đã không còn học sinh, phần lớn ở trong phòng học phân phát sách vở.
Tối hôm qua cô ngồi xe lửa đến đây, tiếng xe lửa vang lên ầm ĩ. Buổi sáng tới trường còn chưa kịp ăn bữa sáng, giờ phút này đầu cô đau như muốn hôn mê, bụng cũng rỗng tuếch.
Không có người chỉ đường, đứng ngẩn ngơ một mình ở sân trường khá lâu, cuối cùng thì cô cũng tìm được khu dạy học kiến trúc. Mà Chúc Vãn lại không biết đi thang máy, liền đi bộ từng lầu một, cũng may là lớp cô học không qua cao. Chúc Vãn đi không ít đường vòng mới đến được lớp học.
Chúc Vãn thay quần áo trước ở nhà khi đến đây, bời vì ngày thường ở nhà cô phải đi làm việc, phần lớn là mặc quần áo rộng thùng thình, tuy giản dị nhưng khá sạch sẽ. Vì thời tiết lúc này hơi nóng nên Chúc Vãn kéo ống quần lên mấy phần, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh xinh xắn.
Từ nhỏ điều kiện sinh hoạt đã không tốt, mà cô ăn cũng không nhiều nên thiếu dinh dưỡng, cho nên thân hình cô so với bạn cùng tuổi thì nhỏ nhắn hơn. Mà lúc này cô mặc một bộ quần áo khá rộng, trên lưng có một chiếc cặp be bé, dáng người càng thêm nhỏ xinh.
Đứng ở cửa một hồi lâu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cặp xách, Chúc Vãn ló đầu vào xem lớp học. Bên trong thật ồn ào, nhốn nháo, mà Chúc Vãn lại không quen biết ai, không dám tiến lên, chỉ sợ sệt mà gọi một bạn học vừa vặn đi qua, lễ phép hỏi: “Bạn học, xin hỏi nơi này là ban mười bốn sao?”
Cô nói không lớn, giọng nói mềm mại thật dễ nghe, mà Chúc Vãn khá thấp, cái đầu nho nhỏ lấp ló, thật sự là cho người ta một cảm giác yếu đuối mong manh cần được vỗ về chở che.
“Cậu cũng học ở ban mười bốn?”. Bị kéo lại hỏi, bạn học đó bèn đứng đánh giá tiểu cô nương trước mặt, thấy Chúc Vãn ngoan ngoãn gật đầu, không nhịn được cười bèn gọi bạn thân: “Mau ra xem học sinh tiểu học ở ban chúng ta.”
Vừa dứt lời, đã lập tức khiến nhiều bạn học chú ý tới, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều chạy ra cửa, mấy nữ sinh bị chen liền oán giận mà mở miệng: “Chen cái gì mà chen, chả lẽ chưa gặp qua người sống bao giờ à?”
“Sao chúng ta lại có bạn học mới, chả lẽ khóa học mười ngày trước cô ấy không học?”
“Nghe nói có một nữ sinh không học, chắc là cô ấy rồi.”
“Trường chúng ta còn mời học sinh à, đây là trường cao trung tốt nhất trong thành phố, học phí còn rất cao, chiếm tiện nghi không nhỏ đó nha!”
“Ai biết được, hiệu trưởng chúng ta là người có tiền, chắc là thích làm từ thiện.”
Các bạn học thảo luận nửa ngày trời, còn có người chạy đến trước mặt Chúc Vãn đánh giá, đột nhiên lại mở miệng cười to, chỉ vào ống quần của cô gái nhỏ: “Đệch, cái gì đây, chả lẽ người sống ở quê đang lưu hành cách ăn mặc này à? Kéo ống quần làm gì, xuống đất cấy mạ à?”
“Cậu thì biết cái gì”. Một nữ sinh khác cũng che miệng cười trộm, vỗ vỗ vai cô gái bé nhỏ du thủ du thực nói: “Cái này gọi là phong cách làm ruộng, không biết thời thượng bây giờ đừng nói lung tung.”
(du thủ du thực: việc ăn ở luôn trong tình trạng không cố định một nơi, nay đi chỗ này, mai đi chỗ khác.)
Lời vừa dứt, đám bạn học vây quanh liền cười to.
Chúc Vãn cúi đầu nhìn ống quần, không hiểu có cái gì mà không đúng, chỉ là các bạn học đang cười, cô cũng có chút xấu hổ. Cô gái nhỏ giờ phút này mím môi, không nói gì.
Có vài người rảnh rang, vừa có trò vui thì nhất định không chịu bỏ qua, một người trong đó còn chỉ vào Chúc Vãn lúc này hai má đã phiếm hồng, giọng điệu giễu cợt: “Cô gái nhỏ, trên mặt bây giờ cậu rất hồng đó nha, chả lẽ là cao nguyên hồng à? Là nơi cấy mạ à?”
Rất nhiều người vừa nhịn được cười, lúc này lại một trận cười vang.
Chúc Vãn duỗi tay sờ lên khuôn mặt mình, bởi vì vừa mới leo cầu thang nên khuôn mặt phiếm hồng, trong lòng xấu hổ không biết nên làm gì. Bèn quyết định không quan tâm những người này, ánh mặt tìm trong đám người, Vi Vi cũng học ở ban mười bốn, lại đến sớm hơn cô nên lúc này chắc có thể thấy cô ấy.
Thời Lạc vừa ở bên ngoài ban công nghe điện thoại, lúc Chúc Vãn vừa vào lớp đã chú ý tới, cô gái nhỏ này thật đáng yêu muốn ૮ɦếƭ! Nghĩ xong liền lập tức cúp điện thoại, chạy nhanh vào lớp định bụng làm quen cô gái ấy.
Vừa vào lớp đã thấy Chúc Vãn ở trong ban bị một đám người đứng ở cửa. Trong lòng liền lập tức không vui, từ phía sau mà nắm lấy tay Chúc Vãn rồi xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, đôi mắt cười đến cong cong: “Bạn học nhỏ, cậu thật đáng yêu đó nha! Mềm mềm mại mại, giống như cây nấm nhỏ vậy. Tớ cũng muốn cắt tóc thành như vậy, nhưng tiếc là trời sinh tóc xoăn tự nhiên nên không làm được.”
Thời Lạc thân thiết nói vài câu, lại không nhịn được mà sờ sờ đầu Chúc Vãn thêm lần nữa: “Mềm quá!”
So với vừa vào lớp đã bị vài người bỡn cợt, giờ phút này nghe được Thời Lạc khích lệ thật lòng, khóe miệng cô cong cong cười thân thiện với bạn học mới, trong lòng cảm thấy may mắn rằng hóa ra không phải ai cũng không thích mình.
Đang muốn đi vào bên trong, Chúc Vãn nghiêng nghiêng đầu, thấy được Thẩm Vi. Nhìn thấy người quen, trong mắt lập tức tràn đầy vui sướng, cô bèn mở miệng kêu “Vi Vi”. Nhưng sau đó liền thấy Vi Vi vội vã né tránh, không thèm nhìn cô mà như đang trốn.
Rõ ràng là vì vừa thấy đám người vây quanh Chúc Vãn cười nhạo, Thẩm Vi cũng không muốn đi cùng chơi thân rồi bị cười nhạo theo.
Chúc Vãn cảm thấy khó hiểu vì Vi Vi né tránh, Thẩm Vi có chút cuống lên. Đẩy bàn xa một chút nhưng không ngờ lại đúng tới bàn đầu tiên. Hai cái bàn va chạm vào nhau, phát ra tiếng thật lớn.
Tất cả mọi người đều hít một hơi, người đang ngủ trên bàn đó chính là lão đại Niên Đoạn đó nha!!!
Chu Ngộ Thần vốn dĩ đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng động bèn không kiên nhẫn. Trong lòng một bụng tức giận, ngồi dậy trực tiếp đá vào ghế ngồi bên cạnh, nhìn rất hung dữ đáng sợ.
“Con mẹ nó ồn ào cái gì?!”
Chúc Vãn chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, không biết nên làm gì.
Đối mặt với nam sinh đó trong nháy mắt, hai người đều sửng sốt. Chúc Vãn vừa khẩn trương liền lập tức thả lỏng, một chút sợ hãi cũng không còn.
Một giây trước ai đó vừa nổi trận lôi đình liền lập tức đứng dậy, khom lưng dựng lại chiếc ghế mình vừa đá. Xoay người xuống rút mấy tờ giấy trên bàn Thời Lạc lau qua một lần nữa. Thấy có vẻ sạch sẽ rồi liền ngẩng đầu nhìn Chúc Vãn, đứng dậy đi đến trước mặt cô gái nhỏ. Chu Ngộ Thần duỗi tay lấy cặp xách của cô, ước lượng một chút rồi cẩn thận để vào ngăn bàn. Môi mỏng hé mở, một chút tức giận cũng không có, chỉ còn lại giọng điệu ôn nhu đến mức tất cả mọi người hoài nghi là mình nghe lầm: “Em ngồi ở đây.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Chu Ngộ Thần, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, được.”
Ơ, đây không phải cô thôn nữ mới lên à???
Trong nháy mắt đã đem lão đại của Niên Đoạn hạ hỏa lại còn biến thành ôn nhu là như thế nào??