Cô rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cho cô một lý do, cô sẽ không chút do dự đồng ý anh.
"Bởi vì anh sợ em bị người khác ςướק đi." Anh kéo tay cô xuống, thừa nhận mình căn bản không thể tưởng tượng được hình ảnh cô và con trưởng nhà họ Hạng xem mắt; nếu lúc đó anh ở đó, nhất định sẽ xông lên phía trước đánh tên kia nhừ tử. "Trước kia không muốn kết hôn không có nghĩa là anh không quan tâm em, anh yêu em."
À, trên đời không còn lý do nào có thể làm người ta động lòng hơn thế, hai mắt cô đầy lệ, cắn môi dưới không để cho mình vì cảm động mà rơi lệ.
"Em không tin tưởng anh?" Thấy cô không trả lời, lòng anh luống cuống, hốt hoảng nhìn chằm chằm vào cô. "Nếu như em không tin anh, anh có thể mổ tim ra . . . . . ."
"Đừng nói, em tin anh là được mà." Lần nữa đưa tay che miệng anh, cô vui mừng mà khóc.
"Có thật không?" Anh không dám buông lỏng, xác nhận lần nữa.
"Thật." Cô gật đầu, u sầu trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất.
"Vậy em …… đồng ý lấy anh không?" Trời ạ! Tim anh sắp nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi!
"Em đồng ý." Cô không chút nghĩ ngợi đồng ý.
"Yeah!" Anh hoan hô, không yên lòng dặn dò một câu nữa: "Không thể đổi ý đó!"
Thật ૮ɦếƭ người, cho tới bây giờ anh mới thấy rõ mình có bao nhiêu cảm giác không an toàn.
"Ừ, không đổi ý."
Cô cười gật đầu một cái, hạnh phúc tràn ngập trên mặt.
"Ngoài ra, anh còn nợ em một lời xin lỗi, hi vọng em có thể tha thứ cho anh."
Anh thả lỏng lông mày, câu chuyện bỗng chốc chuyển đề tài, không đầu không đuôi nói xin lỗi. "Xin lỗi em."
"Tại sao nói xin lỗi?" Vẻ mặt cô vô cùng khó hiểu.
"Vì anh bận làm việc, hoàn toàn không để ý đến chuyện của em."
Anh nhìn cô, trong đôi mắt đầy vẻ áy náy, hứa hẹn ."Về sau mặc kệ anh bận rộn thế nào, chỉ cần em muốn anh giúp em hoặc ở bên em, hô to một tiếng, anh lập tức sẽ xuất hiện trước mặt em, thay em giải quyết tất cả mọi chuyện."
"Ừ."
Có cam đoan của anh, cô vui vẻ cười rộ lên. "Vậy em chờ biểu hiện của anh!"
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Đầu tiên là anh cầu hôn, bây giờ còn bởi vì lúc trước bề bộn công việc mà nói xin lỗi, khiến cô hoàn toàn cảm nhận được sự quan tâm anh dành cho mình, những buồn bực không vui thời gian trước cũng đều tan thành mây khói.
"Không thành vấn đề."
Xác định xong chuyện đại sự đời người, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan, nhưng anh còn có một chuyện phải làm. "Như vậy bây giờ có thể phiền em giúp anh gọi điện thoại cho Hâm hoặc Phong, gọi bọn họ một người tới cũng được."
"Làm gì?"
"Anh, muốn, xuất, viện. . . . . ."
Thuận lợi mở đống băng vải hơn 180 cm trên người ra, Cao Mỹ Hà hoàn toàn không thể hiểu vết thương trên người Nhi*p Quân như thế nào thần kỳ hư không biến mất, giống như chưa bao giờ từng bị thương vậy.
Anh cùng Mỹ Hà theo y tá làm thủ tục xuất viện, sau đó căm giận trừng mắt nhìn hai người phía trước …
Bị gọi đến khẩn cấp mà trên mặt Nghiêm Hâm và Mục Phong không có chút hối hận, hùng hồn nhìn Nhi*p Quân đứng bên cạnh đang sửa sang lại quần áo.
"Các anh ai có thể nói cho em biết, là ai bày ra những chuyện ngu xuẩn liên tiếp này?" Anh cài khuy tay áo, động tác bình thường lưu loát giống như chưa từng xảy ra tai nạn xe cộ trước đó vậy.
"Làm ơn, vì chút việc nhỏ này mà sáng sớm lại đánh thức anh sao? Hại anh không thể thức dậy cùng bà xã." Mục Phong ngáp, không hề áy náy.
". . . . . . Phong, em càng ngày càng buồn nôn đó."
Nghiêm Hâm mặt không chịu nổi, nhắm mắt lại.
"Làm trò, em cũng không tin anh với bà xã anh không như vậy!" Mục Phong khinh miệt liếc anh.
"Đủ rồi, gọi các anh tới đây không phải phải nghe hai người gây gổ đâu."
Nhi*p Quân giận tái mặt, đôi mắt nhìn qua nhìn lại hai anh em xuất sắc trước mặt. "Hâm, hay là Phong? Hay là cả hai đều có phần?"
Nghiêm Hâm cùng Mục Phong đồng thời nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
"૮ɦếƭ tiệt! Em nên sớm biết mới phải!"
Nhi*p Quân khẽ nguyền rủa, đột nhiên nhớ tới cái gì bỗng nhiên dừng lại, run lẩy bẩy cài tay áo, tầm mắt nhìn chằm chằm hai người. "Đừng nói với em, bà ngoại và Mỹ Hà cũng có phần."
"Thế giới không có gian ác như em nghĩ đâu, em trai."
Mục Phong thương hại vỗ vỗ vai anh, không giấu giếm, nói hết toàn bộ: "Trên thực tế là Hâm và bà ngoại cùng bày kế sách, anh thì sao, là không cẩn thận trên đường bắt gặp nên không thể không tham dự, về phần tiểu bảo bối của em, từ đầu tới đuôi nó đều không biết chuyện gì."
Khi anh lấy điện thoại gọi cho Nhi*p Quân, bà ngoại dẫn theo Cao Mỹ Hà gặp con trai nhà họ Hạng thì vẫn còn ở bên ngoài, mãi cho đến khi chờ trước phòng phòng cứu cấp ở bệnh viện, trong thời gian chờ đợi làm người ta phát điên kia, Hâm mới lén nói cả kế hoạch cho anh biết, làm anh chia sẻ khoái cảm “chơi” anh em nhà mình.
Dù sao thì anh cũng là đồng phạm, không phải chủ mưu!
"È hèm, vậy các anh cảm thấy làm như vậy sẽ có lợi gì?"
Nhi*p Quân chau mày, nếu như ánh mắt có thể Gi*t người, giờ phút này Nghiêm Hâm và Mục Phong sợ rằng đã sớm bị ánh mắt anh róc xương lóc thịt, thương tích đầy mình rồi.
"Không có lợi, chỉ có thể sinh ra hai kết quả." Nghiêm Hâm đưa ra hai đầu ngón tay, nhàn nhã suy diễn.
"Hai kết quả nào?"
Nhi*p Quân nheo mắt lại, thiếu chút nữa xông lên trước bẻ gãy hai ngón tay của Nghiêm Hâm.
"Thật ra thì bất kể xảy ra kết quả nào, anh và bà nội đều vui vẻ đón nhận."
Nghiêm Hâm nhếch miệng, chậm rãi nói ra hiệu ứng của kế sách này. "Một là để cho em cảm được sợ hãi có thể mất đi Mỹ Hà, tiếp theo bức em nhận ra trái tim mình, có lẽ em sẽ cho Mỹ Hà một danh phận cũng không chừng."
"Thứ hai, nếu như em vẫn khăng khăng một mực kiên trì không cưới, vậy bà nội sẽ kiên nhẫn giới thiệu đối tượng cho Mỹ Hà, cho đến khi nó có được hạnh phúc mới thôi."
Nhi*p Quân và Mỹ Hà mến nhau bao lâu, bọn họ cũng biết Mỹ Hà bấy lâu, khi cô không hề có lòng riêng mà đối xử tốt, quan tâm bà nội, nói chuyện trời đất với bà, trêu chọc cho bà vui vẻ, từng thành viên nhà họ Nghiêm đều không khỏi tự chủ nhận định cô là người trong nhà, tự nhiên mong đợi cô có thể có được hạnh phúc.
Dĩ nhiên, có thể phá vỡ khúc mắc trong lòng Nhi*p Quân để bọn họ ở bên nhau là lý tưởng nhất, nhưng nếu kế hoạch thất bại, bọn họ nói gì đều muốn vì Mỹ Hà tìm một người đàn ông tốt có thể phó thác cả đời, như vậy mới không phụ những gì Mỹ Hà đã làm vì Trịnh Tố Linh.
Nhi*p Quân hít sâu, không thể không bội phục hai lão hồ ly này —— không, một con già, một con nhỏ, hai con đều xảo trá như nhau.
"Thế nào? Sự lựa chọn của em là gì?" Mục Phong cảm thấy hứng thú hỏi.
"Không có lựa chọn nào khác rồi sao?"
Nhi*p Quân trầm mặt, nghiêm túc biện luận với Nghiêm Hâm."Anh sao có thể chắc chắn sẽ không có khả năng thứ ba, thậm chí thứ tư?"
"Bởi vì cá tính của em bọn anh rất rõ ràng, biết chắc chỉ có hai kết quả."
Hôm nay nếu đổi thành một người đàn ông khác không quen biết, Nghiêm Hâm tuyệt đối không dám khẳng định như vậy, nhưng nhân vật chính là Nhi*p Quân, anh có mười phần nắm chắc.
"Anh chắc chắn?" Mặt Nhi*p Quân méo mó.
"Chẳng những chắn chắn, hơn nữa còn cực kỳ khẳng định."
Nghiêm Hâm đút hai tay vào túi quần, trên mặt cười như đứa bé bướng bỉnh. "Hai chọn một, em chọn cái nào?"
"Được rồi!"
Anh giả bộ bất đắc dĩ thở dài, sau đó khóe miệng nở nụ cười thật to, kích động tiến lên ôm anh em trong nhà. "Như các anh mong muốn, Mỹ Hà đồng ý lấy em! Yes Yes Yes!"
Anh vui vẻ nói 3 lần “yes”, Nghiêm Hâm và Mục Phong sững sờ nhìn nhau, giờ phút này suy nghĩ trong đầu họ là …
Phần 2
Cái tên kiên trì chủ nghĩa không cưới lại muốn kết hôn, hơn nữa còn vui vẻ như thế? Cũng coi là tin lạ trên đời rồi.
Nhận được tin chiến thắng từ bệnh viện do cháu đích tôn Nghiêm Hâm gọi tới, Trịnh Tố Linh mặt không đổi sắc cúp máy, khóe miệng chậm rãi cười.
Cũng may, cũng may đứa nhỏ Quân Nhi này không để bà thất vọng, càng không có phụ tấm lòng Mỹ Hà, đúng là vẫn Mỹ Hà là tốt nhất, lại giải quyết xong một tâm nguyện của bà rồi.
Lần này bày trò cháu mình, vận dụng tất cả quan hệ, thông đồng với bệnh viện, còn tìm tới mấy diễn viên tạm thời làm bác sĩ y tá, mặc dù như vậy hình như có chút quá đáng, nhưng vì kéo dài hương khói, bà không tiếc đánh cuộc tôn nghiêm của mình, chơi một lần với ba đứa cháu trai.
May mắn ông trời ưu ái, mỗi đứa cháu đều như bà tính, tìm được cô gái mình yêu, tạo nên gia đình hạnh phúc viên mãn, bà cũng vì vậy bảo vệ được tôn nghiêm người đứng đầu Nghiêm thị.
Bước chân không còn nhẹ nhàng khi còn trẻ, bà không giấu được nụ cười bên môi, chậm rãi đi về phía sân sau đại trạch.
Đã lâu rồi không đến từ đường không tâm sự với bạn già, bà phải nói tin vui này với bạn già mới được ……
Mấy năm sau.
"Ông xã, em cần hai cái diều thủ công, lập tức, lập tức."
Một ngày trước khi kỳ nghỉ đông của bọn nhỏ sắp kết thúc, ánh nắng giữa trưa chiếu vào bàn, bài tập nghỉ đông vẫn chưa xong, nữ chủ nhân hiểu rõ mình không hề khéo tay, hướng về phía phòng ngủ lớn giọng gọi.
Sau khi giọng nói phát ra không tới ba mươi giây, trong phòng ngủ truyền đến tiếng đồ đạc va chạm lách ca lách cách, sau đó một nam chủ nhân bộ mặt buồn ngủ lảo đảo xuất hiện trước cửa phòng ngủ, mệt mỏi lấy tay chống khung cửa.
"Bà xã, tối hôm qua anh đọc công văn cả đêm không ngủ, diều thủ công không thể tối nay hoặc ngày khác làm sao?" Nam chủ nhân trả lời giọng cầu khẩn.
"Nhưng đó là bài tập nghỉ đông của Dương Dương và Tình Tình, ngày mai khai giảng sẽ phải nộp, bây giờ không làm sẽ không kịp nộp đâu!"
Nữ chủ nhân vô tội nháy mắt mấy cái, giẫm chân làm nũng.
"Thiệt là, bài tập của mình thì tự làm, Dương Dương đâu rồi?" Nam chủ nhân vừa nghe xong đã phát cáu, hỏi ngược lại bà xã hành tung của con trai.
"Bà nội dẫn đi nướng thịt rồi, nói ngày nghỉ đông cuối phải đi chơi cho đã."
Bà nội cũng không nói đi chơi đến mấy giờ, nói không chừng con trai về thì trời đã tối rồi. "Hơn nữa trừ Dương Dương phải nộp diều, Tình Tình cũng phải nộp một con." Nữ chủ nhân đem con gái lôi xuống nước.
"Tình Tình cũng có?"
Nam chủ nhân vừa nghe đến tên con gái thì mềm lòng, cam chịu số phận đi về phía bà xã, cầm lên tài liệu trang trí trên bàn, tốc độ vô cùng chậm rãi bắt đầu làm diều, mở miệng như ông già nhắc đi nhắc lại . "Sao lại bảo con gái làm thủ công khó như vậy chứ? Chẳng hiểu trường học này ra sao cả!"
"Ông xã, anh thiên vị nha!"
Nữ chủ nhân liếc xéo người đàn ông, mặc dù hành động anh nhắc đi nhắc lại giống như ông già, nhưng bề ngoài vẫn tuấn tú như năm đó, còn có phần trưởng thành theo thời gian, thêm sức hấp dẫn của người đàn ông thành đạt. "Con trai con gái không phải là đều là con sao, nào có chuyện con trai có thể làm, con gái không thể làm chứ?"
Trong quan niệm của cô, nam nữ ngang hàng như nhau, không có phân biệt giới tính, nhưng rất dễ nhận thấy ông xã cô hoàn toàn không tán thành giọng điệu này.
"Ai bảo con gái lớn lên giống em, anh chính là không nỡ mà ~~" Người đàn ông thở dài, anh đời này nhất định thần phục dưới váy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ này rồi . . . . . .
"Mặc kệ, tóm lại anh cũng phải làm phần của Dương Dương cho xong đó!"
Nữ chủ nhân cắn xuống môi, hung dữ nói.
"Không nha! Con trai thì phải huấn luyện mới có thể thành người có năng lực, chờ Dương Dương về thì để con tự làm, anh làm xong của Tình Tình thì đi nghỉ có được không?"
Người đàn ông bày ra bộ mặt đau khổ, bắt đầu cò kè mặc cả với bà xã.
"Không được, anh không thể thiên vị như vậy."
"Nhưng bà xã à, ông xã anh thật sự rất mệt."
"Anh mệt em có thể giúp anh xoa Ϧóþ mà, bài tập của bọn nhỏ thì rất quan trọng đó!" Cô dịu dàng nói.
"Thương lượng đi, anh làm của Tình Tình trước được không? Tối nay anh muốn ở cùng em, sau đó lại làm chung với Dương Dương. . . . . ."
"Anh Nhi*p, năm đó là ai lời lẽ hùng hồn, nói nếu như em cần giúp hoặc muốn có người ở bên, chỉ cần hô to một tiếng, mặc kệ người nọ bận rộn thế nào cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt em, thay em giải quyết tất cả mọi chuyện hay?"
". . . . . . Bà xã, trí nhớ của em vẫn tốt như trước kia nha." Anh chồng cứng họng, nhất thời có cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
Lời nói có thể rất vẹn toàn, rất đẹp, nhưng làm lại không dễ dàng như vậy.
"Dĩ nhiên!" Nữ chủ nhân tự hào khẽ cười.
Anh chồng nhìn cô vợ đã sinh hai đứa nhỏ vẫn duyên dáng, xinh đẹp như trước, thậm chí còn tỏa ra khí chất quyến rũ, cảm thấy rất khoái chí.
"Bà xã."
"Hả?"
"Lại thương lượng được không?"
"Không được, dù sao anh cũng phải làm hai cái!"
"Không phải, anh sẽ làm xong hai cái , nhưng mà. . . . . . ngoài xoa Ϧóþ có thể thêm giờ phúc lợi không?"
"Cái gì phúc lợi chứ?"
Nữ chủ nhân má đào ửng hồng, thẹn thùng trợn mắt nhìn ông xã.
"Tắm uyên ương?"
Sau khi có con, ông xã liền thành “hàng thừa”, bọn họ đã rất lâu rồi chưa “âи áι”, cảm giác có chút ai oán!
"Ưmh. . . . . . Anh làm diều xong trước đi rồi nói." Nữ chủ nhân không có đồng ý cũng không từ chối, xoay người đi về phòng ngủ.
Nam chủ nhân khóe miệng khẽ run, hốc mắt như có như không ẩm ướt, có cảm giác uất ức khi mình bị xem nhẹ.
"Ông xã, em bắt đầu mở nước nóng đó ~~"
Một lúc sau, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra tiếng nói như trẻ con mềm mại đáng yêu của nữ chủ nhân, cặp mắt nam chủ nhân lập tức như hai cây nến sáng rực, lúc đầu không cam tâm tình nguyện làm diều, giờ phút này đang lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng hoàn thành. . . . . .
Lúc tuổi còn trẻ còn ôm chặt suy nghĩ ‘chỉ cần mình thích, không gì là không thể’, chẳng qua là đến khi tình cảm và trách nhiệm hai bên tích lũy không chỉ như đơn giản như khi ở chung thì người ta mới nhìn xa ra, thận trọng suy tính bước tiếp theo.
Vận mệnh nằm trong tay mình, bất kỳ một quyết định nhỏ nhặt nào cũng đủ để thay đổi cuộc sống sau này.
Khi gặp phải thử thách trong tình yêu thì đừng quên mở rộng tầm mắt, suy tư trách nhiệm và nghĩa vụ, chỉ cần hai bên có được nhận thức chung, ở chung thì có làm sao đâu?
Ok!
Hi vọng mọi người trong thiên hạ đều gặp được người có tình, hạnh phúc viên mãn, vui vẻ tràn đầy!
~~~ HẾT ~~~