Đường Thải Nhi phách lối đoạt phuĐường Thải Nhi liếc nhìn xiềng xích nặng trịch trên cổ tay và cổ chân, trong lòng đột nhiên cảm giác rất buồn cười, nàng cũng không phải là quái vật, chưa đến mức bị khóa như vậy nha.
“Vân nhi tỷ, tỷ có thể tìm chìa khóa được không?” Đường Thải Nhi vừa hỏi nhưng không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Quả nhiên, nhìn thấy Liễu Chiêu Vân vô lực lắc đầu.
Đường Thải Nhi đứng ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, “Không được không được, muội muốn ngăn cản bọn họ thành thân.”
Liễu Chiêu Vân mấp máy miệng, đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi đè thân thể đang nôn nóng của nàng xuống, “Thải nhi, vị Bạch công tử kia là phu quân của muội sao?”
Đường Thải Nhi nhíu mày cười một tiếng, “A, không sai, phu quân của muội, như thế nào? Đủ tuyệt sắc chứ ~~”
“Ừ, lần đầu tiên trong đời tỷ nhìn thấy nam tử tuyệt mỹ như vậy.” Liễu Chiêu Vân rất nghiêm túc tán thưởng.
“Vân nhi tỷ, trước không nên tán gẫu, cứu người quan trọng, muội cũng sẽ thuận tiện cứu tỷ.” Đường Thải Nhi giật giật thân thể, tay bị trói dùng sức sờ sờ trong иgự¢.
Liễu Chiêu Vân cười, “Thải nhi, hiện tại bộ dạng này của muội, làm sao có thể cứu người a. . . . . .”
“Có cách có cách rồi, ai nha, không được, sờ không tới, Vân nhi tỷ, giúp muội lấy cái túi trong иgự¢ ra.” Đường Thải Nhi nhảy dựng lên, hướng đến Liễu Chiêu Vân, ánh mắt chăm chú.
“A nha.” Liễu Chiêu Vân đưa tay lấy túi ra, “Đây là cái gì vậy?”
“Mở ra, lấy cây ngân châm nhỏ nhất.”
Liễu Chiêu Vân làm theo, lấy ngân châm ra, “Sau đó thì sao?”
Đường Thải Nhi, hít sâu một hơi, “Vân nhi tỷ đến sau lưng muội đi, theo xương cột sống của muội, đếm xuống, khớp xương thứ tư, đúng, tay hướng tây ba phân.”
“Nơi này?”
“Không sai, tốc độ phải nhanh, Vân nhi tỷ, đem ngân châm trong tay tỷ đâm xuống nơi đó.”
Liễu Chiêu Vân kinh hãi, “Không được không được, ngộ nhỡ tỷ thất thủ thì làm sao a? !”
“Ai nha, không có thời gian, tỷ cứ đâm đi, nhìn chỗ chính xác, đâm!”
Liễu Chiêu Vân do dự, nhìn thân ảnh Đường Thải Nhi đưa lưng về phía mình, trong mắt lóe lên thần thái khác thường. Cặp mắt nhíu lại, ngân châm cầm trong tay, trong nháy mắt nhanh chuẩn cắm vào huyệt đạo.
“Vân nhi tỷ, đừng do dự nữa, nếu không động thủ. . . . . . A!” Đường Thải Nhi vừa muốn khuyên nhủ, sau lưng chợt lạnh, trong nháy mắt huyết mạch cả người nổ tung.
Liễu Chiêu Vân buông tay ra, sợ hãi nhìn sự thay đổi của Đường Thải Nhi, “Chẳng lẽ là tỷ đâm lộn chỗ sao? Thải nhi, Thải nhi muội thế nào? !”
Đường Thải Nhi hô hấp dồn dập, sắc mặt càng ngày càng đỏ lên, giống như là một cổ lực đang muốn phá cơ thể thoát ra.
Liễu Chiêu Vân muốn tiến lên đỡ nàng, mới vừa đến gần đã bị một cổ nội lực đánh trúng, té lăn trên đất, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Đường Thải Nhi dùng lực ở hai cánh tay, xích sắt cứng cáp trong nháy mắt bị chấn thành phấn.
“Trời ạ. . . . . .”
Đường Thải Nhi thoát khỏi xích sắt, đưa tay nhổ ngâm châm sau lưng ra, huyết mạch sôi trào dần dần trở lại bình thường, nàng ngồi trên chiếu, vận công ổn định kinh mạch. Liễu Chiêu Vân từ trên mặt đất đứng dậy, đứng ở một bên không dám quấy rầy.
Ước chừng sau một nén nhang, sắc mặt của Đường Thải Nhi khôi phục như thường, nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên ௱ôЛƓ, hướng về phía Liễu Chiêu Vân giống như cười một tiếng, “Vân nhi tỷ, đi, náo loạn hôn đường thôi!”
“Muội đã khỏe chưa? !”
“Rồi, hôm nay muội sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này!” Đường Thải Nhi cười lớn, nắm tay Liễu Chiêu Vân chạy ra ngoài.
Trong tiền đường Khương Biệt trại, hồng mạn la trướng, khắp nơi đều là sắc đỏ, từng huynh đệ sơn tặc đều đang cầm vò rượu lớn xếp lại, Vương Vũ, Vương Mặc mặc quần áo mới, ngồi ở trên ghế trước tiền đường, tất cả đang tươi cười.
Lúc này, một lão bà bộ dạng hỉ nương đi vào, hắng giọng kêu, “Giờ lành đến!” Ngay sau đó tiếng chiêng trống, tiếng pháo đồng loạt vang lên, mỗi một tiểu tặc đều cười lớn, cả tiền đường tràn đầy hoan hỷ không khí rất náo nhiệt.
Dạ ngu ngốc và Tịch Thanh đều mặc cẩm bào màu đỏ, hai người cầm hai đầu trù hỉ, mà ở giữa Vương Cần đang ôm đóa trù hoa lớn, vừa đi vừa nhảy về phía trước.
Dạ ngu ngốc nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Đường Thải Nhi, lại nhìn Tịch Thanh ở bên, vẻ mặt không cam lòng và tức giận, có thể nói dử tợn đến cực điểm.
“Các ngươi đem Thải nhi mang đi đâu?” Dạ ngu ngốc mở miệng hỏi một tiểu nha hoàn bên cạnh.
“Thỉnh Bạch công tử bái đường.” Tiểu nha hoàn thúc giục.
Tịch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Thải nhi lúc này sợ đã bị bọn cẩu tặc này bắt giam lại.”
“Để Thải nhi ra ngoài!” Dạ ngu ngốc bĩu môi, hướng về phía Vương Vũ hô.
Vương Vũ mắt hổ trừng lớn, “Đồ khốn! Nhanh chóng bái đường cho ta!”
“Ta không muốn gả! Các ngươi khi dễ Thải nhi, là người xấu!” Dạ ngu ngốc một tay lấy hỉ trù trong tay ném trên mặt đất, “Ta muốn Thải nhi!”
“Người đâu, mời Bạch công tử quỳ xuống!” Hai con mắt nhỏ của Vương Mặc nhíu lại, trầm giọng ra lệnh với người bên cạnh.
Hai người vạm vỡ đi tới sau lưng Dạ ngu ngốc, chia ra hai bên, đạp bắp chân của hắn, “Quỳ!”
Tịch Thanh nóng nảy, “Không được chạm vào hắn!” Chưa nói xong đã xông lên, lấy tay đánh tới, thế nhưng cả tiền đường đều bao phủ mùi hoa Mạn La Tình, căn bản khiến cho hắn không có một tia khí lực, giấy tiếp theo liền vô lực quỳ trên mặt đất, thở hổn hển lo lắng nhìn Dạ ngu ngốc.
Vương Cần thấy mình hai tân lang đều bị khi dễ, vén hỉ khăn trên đỉnh đầu lên.
“**********, không được không được a, hỉ khăn không thể vén lên.” Hỉ nương đứng một bên vội vàng đi đến ngăn cản.
“Cha, đại bá, các người không được khi dễ tân lang của con!”
“Ừ, không có khi dễ a, mau, bái đường! Nhanh lên.” Vương Vũ cười ngây ngô, ngay sau đó cáu kỉnh phân phó hỉ nương.
Hỉ nương lần nữa hô to, “Nhất bái thiên địa! !”
“Không được lạy! ! Ai dám động đến phu quân của lão nương!” Đường Thải Nhi quát to một tiếng, chạy vào tiền đường, giây kế tiếp tất cả sơn tặc bên cạnh đều đứng dậy, chuẩn bị nghe lệnh tiến lên đem chém nát bấy.
“Thải nhi!” “Đường huynh!”
Dạ ngu ngốc và Tịch Thanh thấy nàng tới, cũng không khỏi phải thở phào nhẹ nhõm.
Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ, từ từ đứng dậy, mặt nở nụ cười như hồ ly, “Đường cô nương, trong phòng này tất cả đều là Mạn La Tình, ngươi dùng võ tất sẽ thương tổn thân thể mà bỏ mạng.”
Đường Thải Nhi cười ha ha một tiếng, thân hình chợt lóe chạy đến bên cạnh Tịch Thanh, tốc độ tay rất nhanh, làm cho người ta gần như không thể nhận ra cảm giác. Tịch Thanh chỉ cảm thấy một cổ mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, ngay sau đó thần thanh khí sảng.
“Ngươi cho ta ngửi cái gì?” Tịch Thanh thấp giọng nói.
“Giải dược.” Đường Thải Nhi hạ giọng trả lời ngắn gọn, sau đó đứng dậy, nhìn Vương Mặc cười nói: “Chút tài mọn này, cũng muốn nhốt ta sao? ! Ngươi có biết ta là ai không?”
Vương Mặc nhíu nhíu mày, “Ngươi thế nhưng lại chống được độc Mạn La Tình này, không thể nào, vì sao lại có người trong thời gian ngắn như vậy tìm ra giải dược!”
“Người thường không nói, đối với Đường Cảnh mà nói thì có thể.”
“Ngươi là Đường Cảnh?” Vương Mặc biến sắc, ngay sau đó cười càng thêm âm hiểm, “Độc y đại hiệp lại là nữ nhân, còn rơi xuống Khương Biệt trại của ta, Vương Mặc ta quyết không thả ngươi.”
“Đừng vọng ngôn nữa!”
Vương Vũ ở một bên nghe thấy nóng nảy, “Con mẹ nó? ! Người đâu, đem con đàn bà này bắt lại cho ta!”
“Dạ! !” Trong nháy mắt hơn mười đại hán đồng loạt vọt lên.
Đường Thải nhi nhếch miệng cười một tiếng, cũng không xuất thủ, chỉ thấy Tịch Thanh trong nháy mắt đứng lên, lấy tay thay dao, vài đường gọn gàng, đã đem bọn người quật ngã trên mặt đất, ՐêՈ Րỉ không dậy nổi.
“Ngươi!” Vương Mặc bị dọa đến vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Vương Cần đã khóc hu hu, ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Đường Thải Nhi đỡ Dạ ngu ngốc dậy, cho hắn ngửi giải dược, sau đó hai tay nhéo lên gương mặt của hắn, “Ta hiện tại trịnh trọng tuyên bố, ngươi là của ta, về sau không được chạy cùng người khác! Có nghe thấy không hả? !”
Dạ ngu ngốc vẻ mặt hạnh phúc như nàng dâu nhỏ, “Ừ ~ ta là của Thải nhi ~~”
Tịch Thanh ngắt mi tâm, “Đi ra ngoài mà tình chàng ý thi*p, nhìn thật là!”
“Con mẹ nó! Lão Tử Gi*t các ngươi!” Vương Vũ rút đại đao dắt một bên ra, hướng về phía Đường Thải Nhi chém tới.
Tịch Thanh ánh mắt lạnh lẽo, lắc mình đến trước Đường Thải Nhi và Dạ ngu ngốc, một tay túm hai người tránh qua, cùng lúc đó, một thanh trường kiếm bay nang qua người nhắm ngay Vương Vũ, trường kiếm vô tình, thế như chẻ tre, khi mọi người phục hồi tinh thần lại, Vương Vũ đã bị trường kiếm cố định ở trên tường.
Chỉ cảm thấy tiền đường náo nhiệt như vậy trong nháy mắt đã an tĩnh, tiếp theo tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên. Vương Mặc và Vương Cần càng thêm cả kinh hồn phi phách tán, sau đó hai người nhào tới trước người Vương Vũ, kêu gào thảm thiết.
“Chuyện gì xảy ra? !” Đường Thải Nhi ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Tịch Thanh, “Là ai?”
Tịch Thanh trận trọng nói: “Người đến là muốn Gi*t ngươi hoặc là Dạ nhi.”
Vẻ mặt của Dạ ngu ngốc như không có chuyện gì, nhìn thi thể Vương Vũ, “Hắn đã ૮ɦếƭ, ha ha.” Lời nói vô tình đến lúc này, dĩ nhiên uy vũ. . . . . .
“Mặc kệ mặc kệ, đi!” Đường Thải Nhi một tay lôi Dạ ngu ngốc một tay túm lấy Tịch Thanh, chạy ra khỏi tiền đường.
“Thải nhi!” Liễu Chiêu Vân ôm trường kiếm của Tịch Thanh chạy tới, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người loạn làm một đoàn.”
“Đầu đàn của bọn chúng đã ૮ɦếƭ, chúng ta đi nhanh thôi.” Đường Thải Nhi vội nói.
Tịch Thanh cầm lại trường kiếm của mình, “Đa tạ Liễu cô nương.”
Ba người theo Liễu Chiêu Vân dẫn đường chạy ra khỏi sơn trại, không quá mấy thước, đã nhìn thấy năm, sáu hắc y nhân đều thoáng hiện, hướng về phía mấy người cầm kiếm mà chống đỡ.
Chuyện bất ngờ, Đường Thải Nhi và Tịch Thanh nhìn nhau liếc mắt, đều là không biết lai lịch của đám người kia. Dạ ngu ngốc trừng lớn hai mắt, có chút khi*p đảm trốn sau lưng Đường Thải Nhi.
“Các ngươi là ai? !” Đường Thải Nhi quát một tiếng chói tai, rút đoản kiếm bên hông ra.
Đối phương vừa định tới mở miệng trình bày, một giây kế tiếp đã bị bột phấn màu tím bao phủ hai mắt.
“Một đám ngu ngốc!” Đường Thải Nhi cười to, ôm lấy Dạ ngu ngốc, vận khinh công nhảy lên bay đi, Tịch Thanh khoác Liễu Chiêu Vân ở bên hông bay đi.
Mấy người không dám có nửa khắc ngừng nghỉ, bay nhanh nửa canh giờ, rời ca Khương Biệt thôn hơn mười dặm mới thả chậm cước bộ.
Liễu Chiêu Vân nhìn phương hướng rời đi, tâm thần hoảng hốt, có chút không tin mình lại thoát được thật, ba năm, nàng cũng được tự do.
“Vân nhi tỷ, ha ha, Thải Nhi không có nuốt lời chứ? ~” đường Thải Nhi kiêu ngạo nói xong, vỗ vỗ vai của nàng, “Về sau tỷ sẽ không phải ở nơi ςướק bóc đó nữa.”
Tịch Thanh nhìn Đường Thải Nhi lại nhìn Dạ ngu ngốc, “Thải nhi, về mấy tên hắc y nhân vừa rồi. . . . . .”
“Là ai vậy? Cảm giác lai lịch không tầm thường a.” Liễu Chiêu Vân nhớ lại mấy người vừa rồi, “Vải may trên người bọn họ cũng không phải đồ chợ.”
“Liễu cô nương quan sát rất tỉ mỉ, không sai, mấy người kia nhất định là theo dấu chân của chúng ta tìm đến. Thải nhi, là ngươi đắc tội với người nào?”
“Đường Thải Nhi ta từ trước đến giờ. . . . . . Thích đắc tội với người. . . . . .” Đường Thải Nhi vừa muốn phản bác, đột nhiên ý thức được bản chất của mình, vì vậy ỉu xìu xuống.