Nương tử thích tác quái - Chương 9

Tác giả: Cừu Mộng

Ngẩng đầu nhìn cây cối um tùm che khuất hơn nửa khoảng sân, Tuyết Linh không khỏi sợ hãi rùng mình, lại quay đầu nhìn sang người đang thản nhiên nằm dài tận hưởng không khí mát lành ở hành lang. “Chủ nhân không cảm thấy nơi này rất lạnh sao?” Cho dù là thời tiết ngày hè nóng bức, nàng vẫn như cũ luôn mặc trên người trang phục mùa thu.
Vũ Mê Mê lười biếng mở một bên mắt, thoải mái đáp lời, “Nắng hè chói chang, đây mới chính là thiên đường trong nhân gian a!” Với bản tính sợ nóng, được ở một địa phương tuyệt vời như thế này, nàng trong mơ cũng cười thành tiếng.
Tuyết Linh lại lần nữa nhìn phía cây cối xung quanh, bộ dạng lo lắng ra mặt. “Nhưng nếu như có người đến nơi này tập kích, chúng ta căn bản là khó lòng phòng bị.” Một khi nảy sinh vấn đề có liên quan đến sự sống còn, Tuyết Linh đơn thuần chất phác tự nhiên sẽ trở nên vô cùng minh mẫn.
Vũ Mê Mê vẻ mặt không cho là đúng chậm rãi nói: “Sớm đã nói với muội, địa phương càng nguy hiểm thì càng an toàn, bởi vì sẽ không ai nghĩ đến còn có người dám ở một nơi như thế này, cho nên an toàn của chúng ta càng được đảm bảo. Hơn nữa, cây cối rậm rạp xung quanh cũng có tác dụng che giấu rất tốt, người ngoài sẽ không dễ dàng phát hiện ra sân viện này.” Cho nên, các nàng cùng Phong Tế có thể yên tâm thoải mái trú trong đây.
Tuyết Linh cẩn thận ngẫm lại, không thể tìm ra lời phản bác. Chủ nhân không hổ là chủ nhân, lúc nào cũng rất thông minh, mặc dù có khi cũng khó tránh khỏi việc thị phi, nhưng tốt xấu gì trong nhiều năm ở chung, cũng không cần lo lắng chủ nhân đem cái mạng nhỏ của nàng giao cho người ta.
~.~
“Mê tỷ tỷ.” Thanh âm vừa cất lên, cuối hành lang đã thấy dáng người, thoạt nhìn thần sắc sáng sủa, rất có khí chất của thiếu gia Đệ Nhất trang.
Vũ Mê Mê mỉm cười, “Bài tập đã làm xong chưa?” Nói đến hai chữ bài tập này, nàng cực kỳ muốn thay hài tử Phong Tế đứng lên đòi lại công bằng. Tên Phong Tiêu Tiêu kia cũng thật máu lạnh, đứa nhỏ mới chín tuổi đầu, không những bắt học văn cùng tập võ, còn phải theo học kinh doanh, đã thế còn yêu cầu tất cả đều phải làu làu tinh thông...... Đúng là ép người quá đáng mà! Nhớ lại ngày xưa nàng cả ngày vô câu vô thúc (3), khoái hoạt tiêu dao, khiến lão sư phụ một ngày mọc thêm ba trăm sợi tóc bạc.
Phong Tế đi đến bên cạnh nàng, nhìn thấy trên bàn đặt đầy hoa quả tươi, cùng ấm trà thơm thượng hạng. Mê tỷ tỷ là đúng là kiểu người biết hưởng thụ, lúc nào trên người cũng tỏa ra dạng khí chất đặc biệt mạnh mẽ, khoái lạc vô ưu.
“Phong lão đại đâu?” Vũ Mê Mê hướng về phía sau liếc mắt một cái, không thấy bóng dáng khối băng di động kia, đột nhiên có chút buồn bực.
Phong Tế tràn đầy ý cười trong mắt. “Cha còn có việc phải giải quyết.”
Nàng đứng dậy khỏi ghế, lười nhác duỗi chân duỗi tay, đột nhiên phi thân lên chiếc đu bắc ngang hai cây cổ thụ, nhàn nhã đung đưa theo nhịp gió. “Phong tiểu đệ, nhìn đệ cực nhọc như vậy, Mê tỷ tỷ cho đệ một chủ ý được không?”
“Vâng ạ!” Phong Tế vui vẻ gật đầu, chủ ý của Mê tỷ tỷ nhất định là tốt nhất.
“Để cha đệ sinh thêm vài đứa em nữa cùng đệ chia sẻ không phải là được rồi sao?” Vũ Mê Mê bất ngờ nêu lên đề nghị.
Tuyết Linh nhãn tình sáng lên, vỗ tay hô to: “Đúng là chủ ý hay.”
Nhưng là Phong Tế lại trưng ra bộ mặt nhăn như mướp đắng: “Mê tỷ tỷ, mẫu thân sau khi sinh ra đệ đã qua đời.”
“Vậy để cho Phong trang chủ lại cưới vợ là được.” Nàng thản nhiên nói.
“Cha sẽ không lấy vợ.” Hắn lắc đầu, rất nhiều bà mối cũng từng đăng môn (đến cửa) cầu hôn, nhưng là không hiểu sao toàn bộ đều khước từ.
“Đệ không ngoan sao?” Vũ Mê Mê hồ nghi nhìn Phong Tế dáng vẻ vô tội, đàn ông lấy vợ không được thông thường là do con của vợ trước làm khó dễ.
“Không phải.” Hắn cũng rất muốn có huynh đệ tỷ muội cùng nhau chia sẻ tâm tình, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Vũ Mê Mê nhảy xuống bàn đu, ngồi xổm trước mặt hắn, ôn nhu cười. “Phong tiểu đệ, chúng ta làm cái giao kèo đi, nếu cha đệ lấy được nương tử, đệ đi theo tỷ nhé?” Ha ha, nghĩ ra được biện pháp một mũi tên trúng hai đích, nàng quả thật rất thông minh.
Trên góc khuất hành lang có thân ảnh lặng yên đứng nhìn người trước mặt ngon ngọt cười gian lừa gạt trẻ thơ chưa hiểu chuyện.
“Khó lắm, Mê tỷ tỷ.” Phong Tế cũng không lạc quan như vậy.
Vũ Mê Mê vỗ иgự¢ cười lớn: “Yên tâm, nam nhân trên đời có mấy ai qua nổi ải mỹ nhân. Linh Nhi nhà tỷ dung nhan tuyệt sắc, nam nhân nào nhìn thấy mà không chảy nước miếng nha?”
Tuyết Linh nghe thấy vậy liền giãy nãy, “Chủ nhân, muội không muốn!” Chủ nhân muốn đông lạnh nàng sao, chỉ nhìn đến cái mặt của Phong Tiêu Tiêu nàng đã sợ muốn ૮ɦếƭ. Đem nàng gả cho hắn, chi bằng trực tiếp Gi*t nàng còn hơn.
Phong Tế vẻ mặt chán ghét, “Đệ cũng không muốn.” Tuyết Linh mặc dù cũng có lúc đáng yêu, nhưng mà làm kế mẫu của hắn, vẫn là không đủ tư cách.
“Muội nghĩ rằng ta có thể để cho đóa hoa lài cắm trên bãi phân trâu ư?” Giọng điệu của Vũ Mê Mê mau chóng thay đổi, “Linh Nhi khả ái, ta còn muốn giữ lại bên người.” Nha đầu đáng yêu cũng không dễ tìm đâu.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tuyết Linh gật đầu như giã tỏi, trưng ra vẻ mặt kích động như muốn nói ‘sinh ra ta là cha mẹ, nhưng người hiểu ta lại là chủ nhân’.
Lúc này, người nào đó sắc mặt đã muốn xanh mét.
“Đệ trước tiên trả lời có đáp ứng hay không!” Vũ Mê Mê cười gian trá.
Phong Tế còn nhỏ bản tính ngây thơ, do dự một lát vẫn là gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, cứ tin ở tỷ.” Nàng tự đắc vỗ vai hắn, “Đệ Nhất trang sẽ rất nhanh xuất hiện một vị tân phu nhân, nhớ kỹ đến lúc đó đệ phải đi theo tỷ.” Thành công! Thành công! Ha ha, nàng cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại quay trở về.
Tuyết Linh nhỏ giọng thì thầm, “Chủ nhân cười thật gian trá!”
Phong Tế vẫn là vẻ mặt lo lắng, “Mê tỷ tỷ, cha đệ rất khó thuyết phục.” Mê tỷ tỷ nhất định đã nghĩ quá đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng của cha hoàn toàn có thể dọa ૮ɦếƭ người, xem biểu hiện của Tuyết Linh thì biết.
Vũ Mê Mê cười to ba tiếng, đắc ý nói: “Nam nhân mà, khó tránh khỏi thất tình lục dục, hoàn hảo mình có thể lợi dụng điểm này.” Sống tại thanh lâu đã lâu, hiểu biết về nam nữ nàng nắm không được bảy cũng được ba phần.
“Cô muốn lợi dụng ra sao?” Thanh âm băng lãnh, không nghe ra một chút tia ấm truyền đến.
“Phong trang chủ --” Nàng xấu hổ gãi đầu, ánh mắt di đảo khắp hướng. Không phải chứ? Linh Nhi nhanh như vậy đã biến mất? Còn có Phong tiểu đệ, bốn chữ ‘cảm ân tất báo’ (chịu ơn phải báo) không biết viết thế nào à? Nàng vì hạnh phúc của hắn mà phấn đấu, hắn cư nhiên chỉ lo trốn chạy riêng mình. Rất tốt rất tốt, chỉ còn nàng cùng đương sự đối mặt, có cảm giác muốn hít thở không thông.
“Tại hạ chờ câu trả lời của cô nương.” Thanh âm lạnh lùng tiếp tục truyền vào tai, cùng bùa đòi mạng khủng bố giống nhau không sai khác.
Nàng chậm rãi lui về phía sau, ý đồ biến mất không tăm tích, nhưng Phong Tiêu Tiêu lại từng bước tiến sát. Kế hoạch chạy trốn chưa thành đã tuyên bố thất bại.
Nàng cúi đầu, quyết định thẳng thắn. “Nếu như tôi nói, tôi nói là nếu như --” Nàng chột dạ tăng thêm ngữ khí.
Hắn nhướng mày không nói, chờ nàng tiếp tục.
“Cho ngài uống xuân dược, cho ngài tùy ý điên đảo phượng loan, sau đó đem người ấy cưới vào cửa......” Lời đang nói bị cắt đứt trong ánh nhìn âm lãnh của Phong Tiêu Tiêu. Nàng đã biết là không thể nói, quả nhiên là loại tình huống này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc