~.~
Hương thảo dược ngan ngát nơi cánh mũi, Phong Tế có chút buồn bực ngắm nhìn người đã giúp đỡ mình, không chỉ thân hình nàng, mà còn cả gian phòng này. Bài trí vô cùng đơn giản, trừ bỏ một giường, một bàn, một ghế, trong phòng còn chứa đầy bình lớn bình nhỏ.
Đưa hắn ngồi xuống đầu giường, Vũ Mê Mê cười hiền lành: “Đệ yên tâm ở trong này dưỡng thương, sẽ không ai quấy rầy.”
Đích thực là không ai có thể đoán được hắn đang trú trong thanh lâu. Phong Tế nhịn không được cũng muốn cười.
“Thủ pháp của tỷ không giống với người thường.” Hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, cảm giác mơ hồ nàng có gì rất đặc biệt.
Vũ Mê Mê mỉm cười, xoa tóc hắn: “Có một số việc cho dù có hoài nghi cũng không cần nói ra, hiểu không?” Thật sự là một đứa nhỏ thông minh, khiến cho người yêu thích.
Phong Tế gật đầu, không khỏi nhớ tới thân phụ hình như cũng đã từng nói như vậy.
“Tiểu Mê, xuống lầu.” Ngoài phòng truyền đến thanh âm kiều mị của Tuyết Linh, thật khiến người hồn xiêu phách lạc.
Phong Tế nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét.
Vũ Mê Mê ý cười thâm sâu quan sát, hài tử này cùng Tuyết Linh rất giống oan gia.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, một lát sẽ có đồ ăn đưa đến.” Vỗ vỗ đầu của hắn, nàng xoay người bước khỏi phòng.
Nhìn theo dáng nàng rời đi, Phong Tế trong lòng bất giác nổi lên một trận ấm áp, một cảm giác hắn chưa từng cảm nhận trước đây. Mẫu thân vì sinh khó mà qua đời, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có phụ thân bầu bạn.
Ngoài cửa sổ trăng sáng soi tỏa, điểm đầy sao, khiến hắn nhớ tới lời hứa với phụ thân mười lăm trăng tròn cùng trở về nhà.....
Tinh thần vừa mới thả lỏng, cảm giác mỏi mệt liền ập đến, bất tri bất giác mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ say.
Lúc tỉnh dậy thì thấy Tiểu Mê vẻ mặt tươi cười đang bưng một bát cháo.
“Ăn một chút đi.” Vũ Mê Mê giúp hắn ngồi dậy, đem bát đặt vào trong tay hắn.
“Cám ơn.” Phong Tế thanh âm có chút khác thường, cúi đầu ăn cháo, không khỏi có chút động lòng.
“Chậm chậm dùng, tỷ còn có việc.” Sờ đầu hắn, Vũ Mê Mê biểu tình trìu mến nhìn hài tử trước mặt. Hắn mới mấy tuổi đầu, lại cố làm ra vẻ già dặn, đứa nhỏ này, cứ cố miễn cưỡng chính mình.
“Vâng.” Hắn không dám ngẩng đầu, sợ nàng nhìn thấy lệ trong mắt.
Cửa nhẹ nhàng mở cũng nhẹ nhàng đóng lại.
“Tiểu Mê là cô nương tốt, nhất định phải cứu cô ấy thoát khỏi chỗ này.” Phong Tế âm thầm phát hạ lời thề.
~.~
Oanh thanh yến ngữ, nhạc thanh khinh dương (Giọng oanh yến đong đưa cùng tiếng nhạc dịu êm).
Yêu Nguyệt Lâu theo lẽ thường đông chật người, có vưu vật Tuyết Linh này ở đây, không náo nhiệt mới là chuyện lạ.
Ngồi sau bức rèm che, bàn tay trắng nõn tùy tiện gảy thanh âm cũng có thể kiếm bạc đầy túi, đúng là hảo sự.
Nàng quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, còn có thể nghĩ đến đưa Linh Nhi làm hoa khôi vừa có thể kiếm tiền, lại thuận tiện trốn người quen. Vũ Mê Mê đứng sau lưng Tuyết Linh, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
“Gọi hoa khôi các ngươi ra đây. Bổn đại gia bỏ tiền, lại không nhìn thấy mặt người. Muốn bỡn cợt ta sao!” Tiếng gào to lẫn vào thanh âm náo nhiệt xung quanh.
Tú bà đon đả cười, “Đại gia chớ nóng, bạc của ngài chỉ đủ nghe tấu khúc thôi.” Không có tiền thì đừng đến kỷ viện, còn dám điểm danh hoa khôi, thật nực cười!
“Nghe khúc?”
Một trận leng keng vang lên, bàn chén cơ hồ bị xô đẩy, giống như có xung đột xảy ra.
Đến hoa lâu không có bạc lại gây chuyện, hành động đó cơ bản là quấy rối.
Tuyết Linh quay đầu nhìn về phía chủ nhân, hỏi nhỏ: “Chủ nhân, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Vũ Mê Mê mỉm cười, “Linh Nhi, trên đời có kẻ nào dám tùy ý khinh bạc đại mỹ nhân như muội chứ?” Nếu không, làm thế nào trước giờ mỹ nhân kế đều là kế hàng đầu trong tam thập lục kế?
Có, chủ nhân không phải luôn chọc ghẹo ta sao? Tuyết Linh trong lòng thầm phản bác, nhưng lại không dám nói ra, phải biết chủ nhân nhà nàng khi nổi giận thật sự rất đáng sợ.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng tai.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, minh bạch có chuyện xảy ra.....
Vũ Mê Mê xuyên qua bức màn nhìn thấy một nam tử toàn thân áo trắng, khí chất rất không bình thường, nàng ở xa như vậy còn có thể cảm thấy lãnh ý bức người từ thân hình hắn phát ra, huống hồ phía sau hắn còn có hai gã tùy tùng vận thanh sam võ công cao cường. Nam tử này xem ra lai lịch không nhỏ.
“Chủ nhân, không phải người trong cốc tìm đến đấy chứ?” Tuyết Linh bề ngoài lo lắng nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm. Nếu thật bị phát hiện, nàng sẽ không phải tiếp tục sống ở thanh lâu, cũng có thể thoát khỏi danh hoa khôi, hồi phục thân phận nữ nhi trong sạch.
Vũ Mê Mê liếc mắt nhìn nàng, thật là miệng quạ đen nói lời xúi quẩy. “Không phải.” Những người đó không thông minh đến vậy, nhưng mấy người này thật ra là ai? Tầm hoa vấn liễu hưởng ứng thi ca căn bản không có khả năng, nam nhân kia không khí trong phạm vi ba thước đều lạnh đến tàn nhẫn. Có nữ nhân nào muốn bị hắn đông lạnh chứ?
~.~
“Ta muốn gặp Tuyết Linh cô nương.” Thanh âm mười phần băng lãnh.
Tuyết Linh nắm tay chủ nhân. “Chủ nhân, người nhất định phải bảo vệ muội!” Chỉ nghe thanh âm còn cảm thấy lạnh ૮ɦếƭ khi*p, nhìn đến khuôn mặt nàng còn không đông ૮ɦếƭ mới lạ?!
Vũ Mê Mê nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra: “Không có gì đâu,” rồi tiếp tục chú ý động tĩnh bên ngoài.
“Đại gia, muốn gặp Tuyết Linh cô nương phải có một ngàn lượng bạc….” Tú bà e ngại mở lời.
Bạc rơi lẻng xẻng trên bàn, khiến người sáng mắt. Không cần nói cũng biết là hoàn toàn dư.
“Vậy không thành vấn đề. Ha ha.....” Tú bà giống như lão gà mái vồ vập cười.
“Không cần cười đến như vậy chứ, thật là đáng đánh!” Vũ Mê Mê lầm bầm trong miệng.
“Đúng thế.” Tuyết Linh phụ họa.
“Tuyết Linh cô nương, mau tiếp khách.” Tú bà kêu vợi vào bên trong rèm che.