Nương tử thích tác quái - Chương 27

Tác giả: Cừu Mộng

“Muội ấy chỉ đang ngủ thôi.” Hắn cố ý hạ thấp ngữ điệu, không đành lòng phá tan mộng đẹp của Vũ Mê Mê. Nhìn miệng nàng hé mở nụ cười, giống như đang mơ thấy chuyện gì tốt đẹp lắm.
Tuyết Linh không ngừng nói thầm trong bụng, chủ nhân trước kia không có khả năng dễ dàng thi*p ngủ như vậy, chủ nhân vốn là một người cực kỳ thiếu vắng cảm giác an toàn, hơn nữa lại đi bái cốc chủ của bọn họ là sư phụ, cảm giác an toàn càng lúc càng xuống thấp. Mà gần đây chủ nhân dường như rất tin tưởng Phong Tiêu Tiêu, ở bên cạnh hắn cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ..... Tâm tư xoay chuyển nhiều vòng, nàng cuối cùng cũng bừng tỉnh nghĩ thông, hóa ra là thế.
“Tế Nhi đâu?”
Tuyết Linh chỉ ra phía sân. “Cùng Long thiếu gia ra ngoài.” Thật là làm cho người ta lo lắng, người như Long Tòng Vân nhất định sẽ dạy hư tiểu hài tử.
“Vậy sao?” Hắn bất giác nhíu chặt lông mày. Nói thật ra, hắn thật sự không hi vọng con mình cùng Long Tòng Vân ở cùng một chỗ.
“Chăm sóc tốt cho nàng.” Nhẹ nhàng đặt Vũ Mê Mê nằm xuống giường, hắn nhỏ giọng dặn dò.
“Dạ.”
Phong Tiêu Tiêu rất nhanh rời đi, hắn phải đi tìm con.
~.~
Bên dưới gốc cây cổ thụ trăm năm, Vũ Mê Mê ngồi xếp bằng trên bàn đá đọc sách. Nàng khoác lên người trang phục trắng như tuyết, dải lưng trắng xám thắt ngang eo, giắt trên đó chiếc túi gấm tựa hồ không lúc nào rời khỏi thân, tóc xõa dài như thác nước đang gào reo đằng sau, vài lọn tóc buông lơi rơi xuống иgự¢, càng tăng thêm vài phần quyến rũ đa tình.
Cổ thụ, bàn đá, thiếu nữ áo trắng, hài hòa với nhau khiến người ta không dám đường đột xông vào.
Thanh âm gió vờn qua khẽ lá, thanh âm lật giấy, thật thư thả bình yên.
Hắn tiến tới không một chút tiếng động, nhưng nàng vẫn cảm giác được, không phải võ công nàng đột nhiên trở nên lợi hại, chẳng qua chỉ là một loại cảm ứng của tâm linh.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn tươi cười. Hắn đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Đang xem gì vậy?” Hắn hỏi bâng quơ.
“Sách thuốc.” Nàng vẫn cắm cúi xem sách, trả lời.
“Nước tới chân mới nhảy à?” Hắn bông đùa.
Vũ Mê Mê lườm hắn một cái. “Nếu tmuội quả thật đợi nước tới chân mới nhảy chữa bệnh cho người ta, các vị thần y khác không phải nên ôm mặt xấu hổ đi đào hố nhảy xuống ư?” Tòa băng sơn mở miệng trêu ghẹo người cảm giác cũng không tốt lắm.
“Nói cũng phải.” Phong Tiêu Tiêu khẽ nhếch môi.
Tiếng bước chân dồn dập tiến đến, là hai thị nữ thân cận bên cạnh Phương Tiểu Kiều. Xiêm y trên người các nàng có màu đỏ tươi, thắt lưng màu nhạt cùng đồ trang sức màu đồng, chiếc túi gấm mùi đen giắt ở một bên người.
Hồng cùng trắng tương phản rõ rǴ, phá hủy đi khung cảnh yên tĩnh ban đầu của nơi đây.
“Giáo chủ có lời mời Vũ cô nương.”
“Ta đang đọc sách.” Nàng từ tốn mở miệng, tiện thể giơ lên quyển sách đang cầm trên tay.
“Giáo chủ nói có việc gấp, xin mời Vũ cô nương.”
Nghĩ ngợi một lúc, nàng gật đầu bảo: “Vậy được rồi.” Nhẹ nhàng nhảy xuống bàn đá. Trong lòng nàng hiểu rõ, Phương Tiểu Kiều tìm mình chỉ là vì bệnh tình của Lý Bộ Thanh, trừ việc đó ra còn có việc gì gấp hơn nữa? Nhưng mà, trước khi tìm ra cách chữa bệnh cứu người, nàng thật sự không muốn đối mặt với vẻ u buồn tuyệt vọng của Phương Tiểu Kiều cùng vị sư huynh bất tỉnh đang say giấc kia.
Phong Tiêu Tiêu im lặng, bước đằng sau nàng.
Đến trước cửa, thị nữ đồng loạt dừng lại. Vũ Mê Mê mỉm cười, nhấc chân bước vào trong.
Phương Tiểu Kiều ngồi ở một bên giường nhìn ngắm người yêu. Vũ Mê Mê lơ đễnh liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bắc cạnh cửa sổ.
Không khí trong phòng rất bức bối, nặng nề, biểu tình trên mặt của Phương Tiểu Kiều cũng rất nghiêm túc.
Ngồi bên cửa sổ, Vũ Mê Mê nhàn nhã thưởng thức trà ngon, bộ dáng nhàn nhã tự đắc, tựa hồ khung cảnh xung quanh không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Lặng lẽ nắm tay thật chặt, Phương Tiểu Kiều lưu luyến nhìn Lý Bộ Thanh đang nằm trên giường. Nàng thật sự rất muốn cùng chàng sống đến răng long đầu bạc, nhưng nàng không thể nào ích kỷ như vậy, chàng vốn là một người sinh khí dồi dào, tuyệt đối không thể cứ nằm trầm lặng trên giường như thế.
“Nếu ta giải đi tình cổ, ngươi có cách giúp chàng trị thương không?” Nhỏ nhẹ thốt lời, giọng nói tràn ngập khát vọng và chờ mong.
Vũ Mê Mê giống như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi uống trà, thậm chí còn tỏ ra đang say mê thưởng thức.
“Ta biết ngươi nghe thấy.” Phương Tiểu Kiều bắn ra phi châm, xẹt qua người Vũ Mê Mê hạ xuống bàn.
“Ngươi biết là ta sẽ không đồng ý cho ngươi làm như vậy.” Nàng cuối cùng cũng không thể không mở miệng. Nàng tuyệt đối không hi vọng cây phi châm tiếp theo sẽ cắm thẳng trên người của chính mình, vậy sẽ rất đau.
“Nhưng đây là hi vọng duy nhất.”
“Hi vọng không phải chỉ có một, hơn nữa nếu ta thật sự để ngươi làm như vậy, kết cục của ta chắc chắn sẽ rất thảm.” Vũ Mê Mê lắc lư chén trà trên tay, từ tốn nói. “Ngươi biết không? Lý sư huynh tuy rằng bản tính rất tốt, nhưng là một khi huynh ấy đã quyết định chuyện gì, người bên ngoài bất luận làm cách nào cũng không thay đổi được. Huynh ấy đã đem lòng thích ngươi, nhưng ngươi lại dùng tính mạng mình để bảo tồn mạng sống của huynh ấy, như vậy khi huynh ấy tỉnh lại, chuyện thứ nhất chỉ sợ là nhanh chóng Gi*t ૮ɦếƭ ta, sau đó lại cùng người chui xuống mồ. Ngươi nói, chuyện không có lợi như vậy, ta có thể làm sao?”
Phương Tiểu Kiều suy sụp ngã xuống bên giường. Nếu như cái ૮ɦếƭ của nàng chỉ để đổi lấy Lý Bộ Thanh cùng xuống suối vàng, như vậy hi sinh của nàng còn có ý nghĩa gì cơ chứ!
“Cho nên, chúng ta cứ từ từ nghĩ biện pháp đi.” Buông chén trà, Vũ Mê Mê đứng dậy di chuyển đến bên giường đỡ lấy Phương Tiểu Kiều. “Người sớm muộn gì cũng có cách thôi, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”
“Còn sống là còn hy vọng?” Phương Tiểu Kiều thì thào lặp lại những lời này.
“Đúng vậy, muốn cứu huynh ấy, ngươi trước hết phải bảo toàn tính mạng của mình, nếu không, ta sẽ không cứu.”
Ngơ ngác nhìn nàng bước khỏi phòng, Phương Tiểu Kiều từ từ quay đầu nhìn Lý Bộ Thanh. “Chàng nói đúng, nàng ấy không phải thật ự ích kỷ, đó chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang của nàng ấy.” Một Vũ Mê Mê bất cần đời, một Vũ Mê Mê keo kiệt ích kỷ, thật ra lại là một vị cô nương đáng yêu, tinh tế và hiểu ý người.
“Phương Tiểu Kiều.” Thanh âm vọng ở bên tai, nàng quay đầu thì nhìn thấy Vũ Mê Mê ló đầu qua cửa sổ.
“Chuyện gì?”
“Có thể tiết lộ một ít phương pháp nuôi dưỡng tình cổ không? Thuận tiện cho hai nàng rắn nhỏ của ta chơi đùa.” Biểu tình trên mặt Vũ Mê Mê giờ phút này tràn ngập nịnh nọt, vì để đạt mục đích, có lúc da mặt của nàng sẽ dày đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không được.” Nàng thẳng thừng cự tuyệt.
“Keo kiệt.” Vũ Mê Mê bất mãn lầu bầu.
“Ngươi muốn làm gì?” Tâm niệm vừa chuyển, Phương Tiểu Kiều dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Mê Mê, khẩu khí trở nên mềm mỏng hơn hẳn.
Vũ Mê Mê tựa vào cạnh cửa sổ, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dè dặt mở miệng nói: “Nếu, ta chỉ nói là nếu như, nếu ta ra tay hạ cổ sư huynh, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ.” Phương Tiểu Kiều bác bỏ không chút lưu tình.
“Ta không có. Ta đã hỏi Phong Tiêu Tiêu, hắn là dùng Băng phách hàn phong chưởng đả thương sư huynh. Chưởng phong âm hàn, mà tình cổ tính dương, một âm một dương gặp nhau như thế, theo lý hẳn là có thể dung hợp, thậm chí có thể giải tình cổ trong người sư huynh, nhưng sư huynh bỗng dưng lại nằm một chỗ như vậy.” Nàng đoán sư huynh lúc ấy cũng ôm ấp hi vọng này, nhưng mà người tính không qua trời tính, rốt cuộc lại hại bản thân trở nên tàn phế.
Trên mặt Phương Tiểu Kiều huyết sắc nhanh chóng mất đi, sự thật đúng là như thế! Nàng vẫn không rõ hắn vì sao cứ muốn quyết đấu với Phong Tiêu Tiêu, bây giờ quả thật đã hiểu rõ -- hắn muốn giải cổ.
“Chàng biết y thuật?” Phương Tiểu Kiều hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vũ Mê Mê gật đầu, “Đương nhiên, đồng môn sư huynh muội chỉ có ta và Lý sư huynh học y.” Vậy có tính là bán đứng đồng môn không?
“Ta cho ngươi tình cổ.” Phương Tiểu Kiều khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, nếu hắn đã không muốn ở lại bên cạnh nàng, nàng còn giữ lại cái xác không hồn này để làm gì? Có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể trông vào khí số của hắn.
“Cám ơn.” Vũ Mê Mê cười rạng rỡ, giơ tay ra.
Phương Tiểu Kiều lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vũ Mê Mê, đồng thời giải thích phương thức hạ cổ, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng. Lúc này, lòng nàng chỉ có cảm giác đau đớn, không muốn nhìn thấy Lý Bộ Thanh nữa. Nước mắt của nàng cũng không thể để cho người ngoài nhìn thấy, vì một nam nhân như vậy thật không đáng. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc