Nương tử thích tác quái - Chương 18

Tác giả: Cừu Mộng

“Toàn bộ?” Hắn hứng thú nhướng mày.
Vũ Mê Mê phất tay, hờ hững nói: “Mấy thứ này tôi có rất nhiều.” Người không có võ công tự nhiên sẽ có cách khác bảo hộ chính mình, huống chi nàng lại không giống như Linh Nhi ngốc nghếch.
Nàng ở gần trong gang tấc, hương thơm chỉ có trên thân thể thiếu nữ thoang thoảng trong mũi, thật nhẹ nhàng, dịu mát.
Tuyết Linh đứng một bên lẩm bẩm. “Chủ nhân gần đây thật hào phóng.” Nhưng là tựa hồ cũng chỉ giới hạn cho phụ tử Phong gia, đối với những người khác vẫn cứ như vậy bủn xỉn.
“Vẫn còn muốn kiểm kê à?” Hắn hỏi.
Nàng cười tít mắt. “Không kiểm, không kiểm, tôi đã buồn ngủ, đương nhiên sẽ không kiểm nữa.” Nếu có thể đưa Phong Tế cùng trở về, cho dù bọn người kia chưa tìm được ý trung nhân, nàng vẫn có thể kê cao gối không lo.
“Ngủ không được liền lôi bạc ra đếm?” Mục quang hắn tràn đầy hứng thú, “Đúng là đặc biệt.”
Vũ Mê Mê vuốt vuốt tóc, không lên tiếng. Bạc khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng mà gần đây hắn cũng tạo cho nàng một cảm giác an toàn sâu sắc. Nàng biết mình đại khái là đã đem lòng thích hắn. Phát hiện này cũng không có gì, chỉ có điều nàng ghét, cực kỳ ghét việc hắn nói vì chịu trách nhiệm với nàng nên mới lấy nàng.
“Không cần ngài quản.” Hung hăng trừng mắt.
“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.
“Tôi có thể ở trên xe ngủ.” Nàng khó chịu mở miệng.
“Chúng ta cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu gạt phăng lời nàng.
Vũ Mê Mê hai tay chống hông, trợn tròn mắt. “Phong Tiêu Tiêu, ngài muốn gây sự phải không?”
“Chẳng lẽ cô không muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho sư huynh của mình?” Hắn chau mày khó hiểu.
“Đó là chuyện của tôi, không cần ngài quan tâm.” Nàng đúng là không muốn đi nhanh, ai biết trước mặt là long đàm hay hổ huyệt?
“Thật máu lạnh như vậy?” Hắn hoài nghi đảo mắt nhìn nàng.
Vũ Mê Mê mím chặt môi, không nói.
Tuyết Linh nhanh nhảu giải thích. “Chủ nhân là sợ có bẫy.”
“Bẫy?” Hắn lại càng không hiểu.
“Là thế này, chủ nhân cùng các vị thiếu gia từ nhỏ đến lớn căn bản chính là không ngừng hãm hại lẫn nhau. Ai biết được đây có phải là một cái bẫy hay không.” Giọng Tuyết Linh vang lên đều đều.
Phong Tiêu Tiêu không khỏi nhíu chặt đôi mi, nàng rốt cuộc là đã sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào?
Vũ Mê Mê lặng lẽ giơ lên khóe miệng. Hắn đang lo lắng sao? Sư huynh muội bọn họ đúng là từ nhỏ thường xuyên hãm hại lẫn nhau. Đó là vì sư phụ bọn họ thật quá xấu xa, mọi người không thể không học cách tự bảo vệ mình.
Lúc này, từ phía cửa truyền đến tiếng đập mạnh không ngừng, giống như sợ người bên trong không nghe thấy.
“Mê tỷ tỷ, mở cửa.” Là giọng của Phong Tế.
Vũ Mê Mê nhìn ra ngoài, lại liếc mắt về Phong Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu ngắm hoa cỏ. Dưới trăng ngắm hoa, cảm giác thật diệu kỳ.
Tuyết Linh ngó nghiêng trái phải, quyết định bảo trì trầm mặc.
Phong Tiêu Tiêu nhướng mày. Nàng như vậy là có ý gì?
“Mê tỷ tỷ, mở cửa, Mê tỷ tỷ......” Người ngoài cửa giọng nói tỏ rõ lo lắng.
“Tế Nhi.” Thanh âm trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, truyền ra bên ngoài. “Có chuyện gì?”
“Cha!” Hoảng hốt kêu to.
“Chuyện gì?” Hắn kiên nhẫn lặp lại.
“Con, con......” Phong Tế do dự, rất không nguyện ý nói ra.
Vũ Mê Mê âm thầm thở dài, Phong Tiêu Tiêu không biết nói lời ôn nhu sao? Vẻ mặt thì lạnh như băng, lại kèm theo giọng nói khiến người run lẩy bẩy, nàng mà là Phong Tế nhất định cũng sẽ chần chừ không dám lên tiếng.
“Phong tiểu đệ, có việc gì à?”
Nghe thấy thanh âm trong trẻo của Vũ Mê Mê, Phong Tế bất giác cảm thấy yên tâm.
“Mê tỷ tỷ, đệ vào được không?”
“Linh Nhi, mở cửa.” Cha ở bên trong, con lại đứng ngoài, thật không có đạo lý, huống hồ hắn không giống như nhi tử thập phần thân thiết dễ thương.
“Mê tỷ tỷ.” Phong Tế chạy ào vào lòng Vũ Mê Mê, đương sự không hề phòng bị thiếu chút nữa là ngã đập đầu xuống đất.
Phong Tiêu Tiêu không nói lời nào, dang tay thảy nhi tử sang một bên, sắc mặt cực kỳ đáng sợ. “Mặc quần áo vào.”
Vũ Mê Mê ương bướng đáp: “Vì sao tôi phải nghe ngài?”
“Cô như vậy còn có tôn nghiêm của trưởng bối sao? Căn bản chính là áo rách quần manh.”
Nàng cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng cong cong cười nói. “Vậy xin hỏi Phong đại trang chủ, hồi nãy sao lại không nhắc nhở ta?” Rõ ràng là cố ý ăn đậu hũ của nàng, còn ra vẻ tử tế không thừa nhận.
Trong mắt Phong Tiêu Tiêu ánh lên tia hổ thẹn, cũng may biểu tình lạnh như băng khiến cho người ta không thể dọ thám biến hóa trên gương mặt hắn.
“Chủ nhân, mặc vào đi.” Tuyết Linh lại đưa đến một chiếc áo ngoài. Chủ nhân cho dù ăn mặc mát mẻ cũng chưa tới nổi quần rách áo manh, mà huống chi hắn vừa rồi cũng không nói gì, như thế nào Phong thiếu gia vừa tới, sắc mặt hắn liền biến đổi? Thật là không thể hiểu nổi.
Vũ Mê Mê đắc ý đi đến bên cạnh, đột nhiên hạ giọng nói nhỏ với hắn: “Đang ghen à?” Trên môi không ngừng nở nụ cười bỡn cợt.
Mặt của Phong Tiêu Tiêu đỏ bừng lên. Nàng không cần nói rõ ra như vậy chứ?
Phong Tế nhìn trái nhìn phải, thông minh không nói một câu, giữa phụ thân và Mê tỷ tỷ tựa hồ có cái gì đó khang khác.
Trong khi Tuyết Linh vẫn cứ đứng đực mặt ra.
--------------------
* Lăng Ba tiên tử: nữ thần sông Lạc. Nguồn gốc từ “Lăng Ba” xuất phát từ một câu thơ trong bài “Lạc thần phú” của Tào Thực. “Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần” 凌波微步,羅襪生塵 (Lăng ba bước nhẹ, áo lụa phất bụi). 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc