Nương tử thích tác quái - Chương 10

Tác giả: Cừu Mộng

Nhìn hắn trong mắt ngưng tụ mưa gió, Vũ Mê Mê vội la lên: “Đương nhiên, tôi cũng nghĩ đến chuyện để ngài chiêu thân, đó là sự thật.” Nàng nhấc tay chỉ thẳng trời thề thốt tỏ vẻ chân thành.
“Chiêu thân?” Phong Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn nàng. Cô gái này lại muốn bày trò gì đây?
Nàng lập tức gật đầu. “Chính là cho vời bà mối tới, sau đó......”
“Ta không muốn dọa người.” Thanh âm càng thêm băng lãnh, biểu tình cũng tăng phần âm u.
Không biết có phải ảo giác hay không, Vũ Mê Mê cảm thấy hắn như ma đầy tâm sự. Dùng sức đá đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, một khối băng đông lạnh ngàn năm như hắn làm sao lại có tâm sự cơ chứ? Cho dù có, chỉ sợ cũng không đến lượt người ngoài như nàng nhìn thấu.
“Thê tử của ta chính là nhờ mai mối lấy vào cửa, nhưng lại sợ chồng mình đến ૮ɦếƭ khi*p.” Ánh mắt hắn u ám, tựa như vực sâu không đáy, không cẩn thận sẽ bị hút vào không thể tiến ra.
Vũ Mê Mê không biết nên nói gì, nhất thời trầm mặc.
Phong Tiêu Tiêu bật cười chua xót, “Trừ bỏ đêm tân hôn, ta cũng chưa từng gặp mặt nàng.” Không biết vì sao lại muốn đem bí mật giấu kín trong lòng nói cho nàng nghe, giống như từ hẻm nhỏ bước ra đường lớn, tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái không còn vướng bận gì.
Vũ Mê Mê không khỏi âm thầm than khổ, biết được bí mật của người khác, điều này đại biểu cho việc phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ với những điều đã nghe, đây là lão sư phụ đã giảng qua. Ôi, vừa rồi nàng đáng lẽ phải ngăn cản hắn...... Thật là phiền não mà! Hí mắt lén nhìn người phía trước tựa hồ đang đắm chìm trong khoảng hồi ức của chính mình không thể tự kiềm chế, nàng lặng lẽ bước theo sau, quyết định tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Cô không có gì muốn nói sao?” Đôi con ngươi của Phong Tiêu Tiêu đột nhiên trong trẻo lạ thường, giống như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Nàng gãi gãi đầu, cười gượng mấy tiếng. “Ta cái gì cũng chưa từng nghe qua, hồi nãy có chút thất thần.” Nói không nghe chính là không nghe nha.
“Ta sẽ nói lại lần nữa.” Hắn thản nhiên lên tiếng, đột nhiên cảm thấy hứng thú muốn trêu chọc nàng.
Vũ Mê Mê lập tức há hốc mồm, nàng...... không có nhìn lầm, không có nghe sai đi?! Biểu tình này, giọng điệu này đích thực là do trang chủ Đệ Nhất trang Phong Tiêu Tiêu luôn đem đến cho người ta cảm giác rét lạnh nói ra?
“Tìm một nữ nhân không sợ ta đi!” Hắn thâm ý liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng lưu lại một câu, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
Hắn, hắn không ra tay với nàng?! Nàng đứng như trời trồng cả nửa ngày trời mới tiêu thụ nổi hành động của hắn.
Đúng là chuyện lạ! Nhưng mà quên đi, đối với tác phong hành sự của người này, nàng cho đến bây giờ cũng không thể lý giải.
~.~
Cuối cùng cũng có một ngày trời mát mẻ, Vũ Mê Mê cuối cùng cũng từ Thính Đào Uyển bước ra ngoài. Đã hơn nửa tháng nay nàng giam mình bên trong trang viện, đột nhiên hiện tại nhìn thấy thân ảnh nàng khiến cho không ít người cảm thấy kinh ngạc, cứ cho rằng vị nữ khách quý này đợi hết hè sang thu mới chịu dời bước khỏi đó.....
Cơn mưa vừa dứt, những ngày oi bức khó chịu cũng qua đi, trang viên trải qua trận mưa tẩy rửa càng thêm phần tươi mát.
Những bông hòe trắng lả tả rụng như mưa. Ống tay áo rộng thùng thình bay lên trong gió. Tiếng cười giòn tan phát ra từ bóng hình xinh đẹp đang đứng dưới tàng cây.
“Chủ nhân, đã được chưa?” Thấp thoáng trên tầng lá một gương mặt thiên kiều bá mị.
Vũ Mê Mê một thân bạch y giản dị, ngước mặt nhìn ngắm hoa hòe đang nở rộ, sau đó đưa mắt nhìn sang thị nữ đang cẩn thận bám víu cành cây, quyết định hào phóng tặng cho nàng một con ngựa (ý nói là tha bổng, chừa cho người một đường lui). “Được rồi.”
“A, chủ nhân, bây giờ muội làm thế nào để xuống......” Tuyết Linh sắc mặt tái nhợt nhìn dưới mặt đất, chủ nhân căn bản là cố ý chỉnh nàng, biết rõ nàng sợ độ cao còn đem nàng quẳng lên cây làm trò tiêu khiển.
“Ta không phải lên tiếp muội là được sao?” Vũ Mê Mê nhịn không được ném cho nàng ánh mắt xem thường, lập tức tung người về phía trước.
Y phục tung bay, tư thế tuyệt đẹp, giống như hồ điệp đang chao nghiêng cánh lượn trong không trung.
Phong Tiêu Tiêu kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua bộ thân pháp khinh công như thế này, bất giác hai đầu lông mày nhíu lại, thám tử của Đệ Nhất trang đến nay vẫn như cũ không thể tra ra xuất xứ của Vũ Mê Mê, bí ẩn như chính con người nàng.
Lấy chân đạp đất, Tuyết Linh cảm kích nhìn Vũ Mê Mê. “Đa tạ, chủ nhân.” Tuy rằng không biết chủ nhân vì sao muốn trừng phạt nàng, nhưng nhất định là nàng lại gây ra việc gì đó khiến cho chủ nhân không vừa lòng.
Vũ Mê Mê chỉnh lại trang phục, quay đầu nhìn về phía sau. Dưới ánh dương quang, bên cạnh cổ thụ, Phong Tiêu Tiêu trong trang phục trắng tinh đứng thẳng người đón gió, càng tôn thêm vẻ tuấn tú uy nghiêm, mà sắc mặt lại vẫn giá rét như thời tiết lập đông có thể dọa ૮ɦếƭ người.
“Phong trang chủ.” Nàng chủ động mỉm cười chào hỏi, không nhìn đến gương mặt lạnh lẽo như khối hàn băng ngàn năm không tan chảy kia.
Tuyết Linh cúi đầu ra vẻ nhặt hoa, ૮ɦếƭ cũng không ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt một cái.
Phong Tiêu Tiêu chậm rãi đến gần, khí tức tỏa ra đặc biệt âm lãnh. “Cô muốn đưa Tế Nhi rời khỏi?”
“Đúng vậy.” Vũ Mê Mê nhẹ nhàng trả lời.
“Cô không biết có người muốn lấy mạng nó sao?” Không khí ấm áp chung quanh đã hạ đến mức thấp nhất.
Chán nản nhìn người đối diện, nàng không chút để ý hỏi lại: “Người Đệ Nhất trang chỉ dùng để ăn cơm thôi ư?”
“Cô đang tính?” Một lời thẳng đến trọng tâm.
“Dẫn xà xuất động.” Đáp án rõ ràng minh bạch.
“Lý do?” Phong Tiêu Tiêu nhíu mày hỏi.
“Đệ Nhất trang tuy tốt, nhưng nói cho cùng không phải là nơi chúng tôi có thể ở lâu. Sự việc càng sớm ngày chấm dứt, tôi cùng Linh Nhi cũng sớm có thể lên đường.” Cứ trì hoãn thế này không phải cách, hành tung của các nàng không chóng thì chày cũng bị bại lộ. Sớm biết thì đã không quản, nhưng Phong Tế là vì sao cố tình cứ phơi bày ra bộ dáng đáng thương? Nàng trong lòng nhịn không được thầm oán mấy tiếng.
Phong Tiêu Tiêu nhất thời trầm mặc, không thể phủ nhận khi nghe tin nàng phải đi, trong lòng lại hiện lên một chút cảm xúc phức tạp không nắm bắt được, tâm tình cũng trở nên rối loạn.
“Cô chưa làm gì cả.” Khẩu khí của hắn bao hàm một chút ý tứ khiển trách.
Vũ Mê Mê đưa tay bắt lấy vài cánh hoa đang rơi xuống, hương thơm thấm nhuần cánh mũi. “Những ngày gần đây, tôi liên tiếp phá hư kế hoạch hạ độc của đám người kia. Nếu không cho bọn họ một cơ hội, muốn bắt người, chỉ sợ là không dễ dàng gì.” Hương thơm này quả thật không sai, chẳng lẽ là do khí hậu ở Đệ Nhất trang đặc biệt tốt?
“Chủ nhân chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.” Tuyết Linh nhịn không được thay chủ nhân nhà mình biện bạch, chủ nhân của nàng nhiều năm làm chuyện xấu như vậy, vẫn có thể đứng đây hoàn hảo không tổn hại gì chính là bằng chứng tốt nhất.
Vũ Mê Mê ngậm hoa trong miệng, nhai nhai, bờ miệng thơm hương, ngay cả hơi thở cũng nồng mùi hương. “Trang chủ, nếu như lệnh lang tính mạng đảm bảo an toàn, có thể để tôi đưa cậu bé rời đi không?” Nàng nhắc lại câu nói.
“Có thể cho ta biết nguyên nhân không?” Phong Tiêu Tiêu vô cùng muốn biết nữ nhân này rốt cuộc có chủ ý gì, nếu hắn không đoán sai, Tế Nhi tựa hồ có thể giải quyết phiền toái trước mắt của nàng.
Nàng nhe răng cười, thấp giọng thỏ thẻ: “Bí mật không thể nói.”
Tuyết Linh hoảng sợ, chủ nhân tội gì cứ trêu chọc chủ nhân của Đệ Nhất trang, thật sự là mượn gan trời à?
Phong Tiêu Tiêu nhíu mày, nàng hoàn toàn không sợ hắn, thậm chí còn luôn tìm cơ hội thử thách độ nhẫn nại của hắn...... Loại cảm giác này tuy không thoải mái, nhưng cũng không phải là chán ghét -- đây chính là điều kỳ quái nhất.
“Cô cho rằng trang chủ tương lai của Đệ Nhất trang sẽ đi theo cô sao?” Là hắn đem vấn đề trở về.
Vũ Mê Mê bĩu môi, “Chỉ cần ngài bằng lòng, có gì là không thể.”
“Ta chỉ có đứa con này.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Chỉ cần lại cưới vợ sinh con, ngài sẽ không chỉ có một đứa duy nhất.” Nàng cũng nhắc hắn điều cơ bản giản đơn.
“Cô tìm được người không sợ ta rồi ư?” Phong Tiêu Tiêu khoan khoái nhìn nàng đờ người cứng họng, mọi chuyện cũng không phải chỉ nằm gọn trong tay nàng.
Vũ Mê Mê rất nhanh phục hồi tinh thần, mở miệng: “Là ta thay ngài tìm?”
“Chỉ cần cô tìm được.” Mặt không biến sắc trả lời, cảm giác không thích nàng hớn hở muốn mau chóng tìm thê tử cho hắn như vậy, đây là từ sâu trong nội tâm của hắn phản ứng.
Nàng nhìn hắn, ngữ khí có chút oán giận, “Trang chủ, gương mặt của ngài rất đơn điệu à, hại ta nghĩ đến chỉ muốn trêu ghẹo.” Trừ bỏ một mảnh lạnh như băng, thực sự là các biểu tình khác không nhìn thấy.
Phong Tiêu Tiêu mặt càng thêm lạnh, rất rõ ràng nàng đang bỡn cợt hắn.
------------------------------
1. Sâu gạo: tên tiếng Anh là superworm, hình dạng trắng trắng, nhỏ nhỏ, nằm trong một bọc tơ cũng trắng, thường thấy mỗi khi vo gạo. Xem hình.
2. Quạt hương bồ: quạt làm từ cây hương bồ. Xem hình.
3. Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc