Thấy tình hình này, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, hỏi: “Tần Phong Dương tới đây cầu phúc, thế nào cũng phải mang thị vệ theo, sao ở đây lại yên lặng như vậy?”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Chỉ sợ là chúng ta đã tới chậm. Bình thường ở chùa Chiêu Dương không phải rất nhiều hương khói, nhưng ít ra cũng không thiếu tín đồ đến dâng hương. Hơn nữa, trong chùa cũng có khá nhiều sư sãi, hôm nay lại không thấy một bóng người.”
Thanh Hạm chớp mắt hỏi: “Ý chàng là… Tần Phong Dương đã bị Tần Phong Ảnh chế ngự sao?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Chỉ e là mọi chuyện đã thành như vậy rồi!”
Mặt Thanh Hạm khẽ biến sắc nói: “Nếu Tần Phong Ảnh đã chế ngự được Tần Phong Dương, như vậy hẳn là hắn đã gặp nguy hiểm. Nguy rồi, nếu Tần Phong Dương gặp nguy hiểm, chỉ sợ Đại sư huynh cũng sẽ không yên ổn!”
Lăng Nhược Tâm khẽ nhíu mày nói: “Nếu Tần Phong Dương đã bị bắt, ta nghĩ Đại sư huynh nàng có thể sẽ an toàn.”
Thanh Hạm hỏi: “Vì sao?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Vì người Tần Phong Ảnh thực sự oán hận là Tần Phong Dương. Nếu Tần Phong Dương đã rơi vào tay hắn, hắn nhất định sẽ tận sức làm nhục hắn ta, nhất thời cũng sẽ không có tâm trạng nào mà đối phó với đại sư huynh nàng.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm khẽ thở phào một hơi, rút một cây pháo hoa trong иgự¢ áo ra, châm lên rồi phóng lên không trung.
Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nàng muốn để Thanh Sơn tìm Đại sư huynh giúp nàng sao?”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Chuyện quốc gia đại sự tuy rất quan trọng, tính mạng của dân chúng cũng cực kỳ quan trọng, nhưng sự an nguy của đại sư huynh còn quan trọng hơn. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn Đại sư huynh gặp nguy hiểm mà không quan tâm được. Hơn nữa, lúc này thị vệ trong cung đã bị điều động đi hết, chuyện quốc gia đều có bọn họ lo liệu, ta phải lo cho người thân của mình trước.”
Lăng Nhược Tâm mỉm cười, trong mắt đầy vẻ thấu hiểu, nói với thị vệ ở sau lưng: “Các ngươi bao vây chùa Chiêu Dương, lục soát cẩn thận, không được bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào!”
Đám thị vệ cùng hô lên: “Vâng!” rồi giống như gió lốc càn quét vào từng ngóc ngách của chùa Chiêu Dương.
Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm cũng đi vào đại điện chùa Chiêu Dương. Bên trong đại điện, hương khói lượn lờ, hiển nhiên là người chỉ vừa rời đi, khắp chùa Chiêu Dương không hề có dấu vết xô xát.
Thanh Hạm khẽ nhíu mày, nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Liệu Niệm Du có lừa chúng ta không? Chỉ e là Tần Phong Dương căn bản chưa từng tới đây.”
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi đáp: “Điều này thì có lẽ nàng hiểu lầm Niệm Du rồi. Nếu nàng ta muốn lừa chúng ta, cũng sẽ không giao lệnh bài kia cho chúng ta. Hơn nữa, ánh mắt của con người ta, không thể lừa được ai.”
Thanh Hạm hít một hơi, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên cạnh lư hương đặt giữa đại điện, nhìn thấy trên tấm bồ đoàn trải trên đất có không ít tàn hương, khiến nàng tò mò hỏi: “Nơi này nhìn có vẻ sạch sẽ, sao lại có tàn hương ở đây nhỉ?” (bồ đoàn: tấm tròn tròn hay đan bằng cói để trong chùa để sư sãi tụng kinh thì quỳ trên đó.)
Lăng Nhược Tâm cầm một tấm bồ đoàn lên, vỗ nhẹ vài cái, đám tro bụi liền rơi xuống đất. Hắn nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng cầm tấm bồ đoàn thứ hai lên. Nhìn hành động của hắn hơi kỳ cục, Thanh Hạm biết có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó, cũng với tay cầm tấm bồ đoàn cuối cùng lên, có điều, tấm bồ đoàn đó lại như mọc rễ, bám xuống đất, không thể lay động được…
Hai người liếc nhìn nhau, cùng cảm thấy tấm bồ đoàn đó thật kỳ quái.
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng xoay thử tấm bồ đoàn kia, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn. Bức tượng lớn giữa đại điện bỗng chuyển động. Một lát sau, bức tượng dừng lại, trên mặt đất hiện ra một địa đạo tối thui, không biết dẫn đi đâu.
Nhìn thấy hành động của hắn, trong lòng Thanh Hạm không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn đi trước nàng là vì muốn giúp nàng ngăn chặn hết tất cả mọi nguy hiểm.
Hai người nắm tay nhau cùng đi xuống địa đạo. Lăng Nhược Tâm rút đồ đánh lửa trong người ra, đi khoảng mười bước thì có một cánh cửa đá ngăn bước chân của họ. Lăng Nhược Tâm xem xét cẩn thận cánh cửa đá kia, thấy bên cạnh có một chậu hoa, xung quanh chậu hoa đầy bụi bặm, nhưng trên chậu hoa thì lại sạch sẽ bóng bẩy.
Lăng Nhược Tâm dùng tay nhẹ nhàng di chuyển chậu hoa kia, nhưng không chuyển được, hắn lại khẽ xoay nhẹ. Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa đá liền dời khỏi vị trí, trước mắt hai người sáng bừng lên.
Lăng Nhược Tâm đi trước Thanh Hạm, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất đầy thị vệ và hòa thượng bất tỉnh nhân sự. Vừa nhìn thấy tình hình này, cả hai đều kinh hãi. Lăng Nhược Tâm vội bước qua, đỡ một hòa thượng nằm trên đất dậy, thăm dò hơi thở, nhưng không còn chút sinh khí nào. Hắn nhíu chặt mày, Tần Phong Ảnh này thật quá độc ác, ngay cả hòa thượng mà cũng không chịu buông tha! Cơ thể những người này vẫn còn mềm, rõ ràng là vừa ૮ɦếƭ chưa bao lâu.
Nhìn sắc mặt Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm cũng đoán ra kết quả thế nào, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Bọn họ đều ૮ɦếƭ rồi sao?” Lăng Nhược Tâm lại đỡ một thị vệ dậy, bắt mạch xong, lại lặng lẽ gật đầu.
Thanh Hạm giận dữ nói: “Tần Phong Ảnh thật ghê tởm!” Bảo sao lúc họ vào không thấy một ai, thì ra đều đã bị Tần Phong Ảnh hại ૮ɦếƭ, thi thể đều giấu trong này. Có thể hại ૮ɦếƭ tất cả mọi người thế này, e rằng hắn ta đã dùng độc. Nhưng mà, những thi thể này lại không có chút dấu hiệu gì của việc trúng độc, không biết rốt cuộc Tần Phong Ảnh đã dùng thủ đoạn gì.
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Những người này đều ૮ɦếƭ ở đây. Chúng ta tìm kỹ thử xem, xem có Tần Phong Dương hoặc ai còn sống không?”
Thanh Hạm khẽ gật đầu, rồi xem xét xung quanh. Sau khi lật thi thể kiểm tra một vòng cũng không thấy Tần Phong Dương hay một ai còn sống. Nàng càng xem, cơn tức càng lớn, liền giận dữ nói: “Thủ đoạn của hắn thật quá độc ác, không giữ lại mạng sống của bất cứ ai…”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Nếu hắn mà biết nhân từ hay nương tay, thì hắn đã không phải là Tần Phong Ảnh.”
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ vang lên, khiến họ mừng rỡ, vội vàng đi tới nơi phát ra âm thanh kia. Âm thanh đó vọng từ sau bức tường lại,Thanh Hạm chợt nhớ tới ngày ấy đám thị vệ của Tần Phong Ảnh thả nông dân trong kho ra, lại nhìn thấy bên cạnh có một khuyên sắt tròn nho nhỏ, liền không nghĩ ngợi nhiều, vươn tay kéo mạnh khuyên sắt đó xuống, trên tường bỗng xuất hiện một cánh cửa.
Thanh Hạm đi vào trước, thấy một người đang dựa vào tường, vạt áo dính đầy máu. Nhìn thấy cửa mở, người đó ngước mắt nhìn Thanh Hạm, khóe miệng khẽ nhếch lên khẽ cười nói: “Ta biết hai người nhất định sẽ tới đây mà!”
Vừa nhìn thấy người kia, Thanh Hạm vô cùng đau lòng, vội bước tới, kéo tay hắn nói: “Đại sư huynh, huynh sao rồi? Huynh không sao chứ?”
Tống Vấn Chi khẽ cười nói: “Ta không sao, chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi.”
Tuy Lăng Nhược Tâm vẫn có chút định kiến với Tống Vấn Chi, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, trong lòng hắn chỉ cảm thấy không nỡ.
Nhìn toàn thân hắn ta đầy máu, Thanh Hạm càng đau lòng hơn, nàng bật khóc nói: “Đại sư huynh, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Dứt lời, nàng liền đưa tay định dìu hắn dậy.
Tống Vấn Chi lắc đầu nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể đi được. Nếu Tần Phong Ảnh quay lại không thấy ta, chỉ e hắn sẽ càng làm những chuyện đáng sợ hơn.”
Thanh Hạm giận dữ nói: “Nếu hắn dám quay lại, ta nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hắn.”
Tống Vấn Chi thở dài nói: “Có rất nhiều chuyện không phải cứ Gi*t hắn là có thể giải quyết được. Hắn đã bố trí một vài chỗ đặt thuốc nổ quanh thành Phượng Tiềm, vốn muốn nổ ૮ɦếƭ ta cùng với đám thuốc nổ đó. Vừa lúc hắn lừa được Tần Phong Dương đến đây, nên hiện giờ hắn đưa Tần Phong Dương quay lại hoàng cung để bức hắn ta thoái vị, tạm giam ta trong này.”
Thanh Hạm hỏi: “Vì sao không thể Gi*t hắn?”
Tống Vấn Chi trầm giọng nói: “Hắn đã sắp xếp thuốc nổ sẵn sàng trong thành, phái người trông coi cẩn thận. Nếu hắn gặp nguy hiểm, ảnh vệ của hắn sẽ thông báo cho những người kia châm thuốc nổ. Đến lúc đó, chỉ e sẽ làm liên lụy tới rất nhiều dân chúng.”
Thanh Hạm vội kêu lên: “Chẳng lẽ chúng ta đành phải mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm sao? Không có cách nào khác sao?”
Tống Vấn Chi khẽ cười: “Không phải là không có cách, chỉ là hiện giờ thời gian quá gấp gáp, chỉ với khả năng của hai người thì sợ rằng sẽ khó giải quyết được mọi chuyện. Nếu có thể điều động được thị vệ trong cung, thì may ra còn có khả năng.”
Thanh Hạm vui vẻ nói: “Chúng ta vừa từ trong cung ra đây, hiện giờ bên người chúng ta có một nghìn thị vệ. Đại sư huynh, phải làm thế nào? Huynh nói đi!” Tống Vấn Chi có thể nói vậy, chắc hẳn đã có cách giải quyết.
Tống Vấn Chi vui vẻ nói: “Nếu đã vậy, thì hai người không cần phải quan tâm đến ta nữa. Bây giờ ta sẽ nói cho hai người biết những nơi bố trí thuốc nổ, hai người mau phái người tới hủy chúng đi.”
Thanh Hạm trừng mắt nói: “Đại sư huynh nói mê nói sảng cái gì thế? Việc đưa huynh đi với việc hủy thuốc nổ có gì liên quan tới nhau đâu? Hơn nữa, cho dù có ảnh hưởng đến nhau, thì ta cũng không thể nào để mặc huynh ở đây được!”
Tống Vấn Chi thở dài nói: “Ta đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn từ lâu, tính ra, bây giờ ta cũng không còn là Đại sư huynh của muội nữa rồi. Hơn nữa, mấy năm nay ta vẫn không chăm sóc được cho muội, thậm chí còn làm những chuyện có lỗi với muội, chẳng lẽ muội không hận ta sao?”
Thanh Hạm nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn trừng mắt mắng Tống Vấn Chi: “Huynh là đại sư huynh của ta, vĩnh viễn là Đại sư huynh của ta, những chuyện cũ đừng nhắc đến nữa. Hơn nữa, tuy sư phụ trục xuất huynh khỏi sư môn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho huynh. Chờ vết thương của huynh lành, ta sẽ đưa huynh về Thương Tố môn, cầu xin cho huynh, ta cũng không tin cái người bảo thủ kia sẽ không đồng ý!”
Tống Vấn Chi không nhịn được, khẽ cười nói: “Sư phụ vĩnh viễn đều đáng để chúng ta tôn kính, muội gọi ông như vậy thật vô lễ quá!”
Thanh Hạm đang định phản bác, chợt nghe thấy một giọng nói già nua vang lên bên tai: “Chỉ có Vấn Chi là biết tôn sư trọng đạo. Thanh Hạm, con lại dám nói bậy sau lưng vi sư à?”
Vừa nghe giọng nói kia, Thanh Hạm hơi ngẩn người, thở dài nói: “Xem ra, thật sự không thể nói xấu sau lưng người khác. Con vừa nói có một câu là người bảo thủ thôi mà đã bị người nghe thấy rồi!” Người vừa đến, đúng là Huyền Cơ Tử.
Huyền Cơ Tử đã có ơn cứu tính mạng của Lăng Nhược Tâm, vừa nhìn thấy ông, Lăng Nhược Tâm vội cúi người hành lễ.
Còn Tống Vấn Chi, vừa nhìn thấy Huyền Cơ Tử, đã không nhịn được, nước mắt trào lên ngập hốc mắt, cũng bất chấp mình đang bị thương nặng, định đứng lên hành lễ, lại bị Huyền Cơ Tử ngăn lại, trầm giọng nói: “Hai đồ nhi các con, tính tình sao mà khác nhau thế. Nếu Thanh Hạm có một nửa phần hiếu học, kiên định như Vấn Chi, thì đã chẳng dính phải tai họa nào. Mà nếu như Vấn Chi có được một nửa phần lanh lợi thông minh của Thanh Hạm, thì cũng sẽ không bị lún sâu vào vũng bùn này không thoát ra được.”
Tống Vấn Chi nói: “Ngày đó, khi đồ nhi xuống núi, nếu như có thể hiểu thấu ẩn ý trong lời nói của sư phụ, thì cũng sẽ không gây ra hậu quả tai hại như ngày hôm nay. Mỗi một chuyện, con đều cảm thấy nhân định thắng thiên (con người có thể chiến thắng mệnh trời), mệnh của con là do con quyết định, không phải do người khác. Nhưng mà, bao nhiêu ngày nay, mỗi ngày con đều đối mặt với bóng tối u ám, đều bị nỗi đau đớn giày vò. Cuối cùng, con cũng đã nghĩ thông suốt, cái gọi là cơ duyên chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước. Sự cố chấp ngày ấy, cuối cùng chỉ đổi lấy cái giá quá đau thương mà thôI!”
Huyền Cơ Tử khẽ cười nói: “Con có thể suy nghĩ kỹ càng chuyện này là tốt rồi!” Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có điều, hôm nay con đã suy nghĩ cẩn thận cũng không phải là quá muộn, tất cả còn có thể xoay chuyển được.”
Thanh Hạm đứng bên cạnh nghe hai người nói vậy, nàng lại chẳng hiểu ra sao. Tống Vấn Chi nói ngày ấy xuống núi, chẳng lẽ là lần xuất sơn đầu tiên của nàng và Tống Vấn Chi? Nếu vậy, thì huynh ấy nói đến cơ duyên là cái gì? Trước khi huynh ấy xuống núi, Huyền Cơ Tử đã nói gì với huynh ấy? Sao nàng không biết gì cả?
Nếu không phải là lần đó, thì lại là lần nào? Lần cuối cùng Tống Vấn Chi xuống núi, là vì tức giận mà đi, nàng từng nghe nói, lúc đó Huyền Cơ Tử vô cùng giận dữ với Tống Vấn Chi. Dưới tình cảnh đó, thì làm sao có thể nói đến cơ duyên này nọ được nữa?
Thanh Hạm đi đến bên cạnh Huyền Cơ Tử, tò mò hỏi: “Sư phụ, người và Đại sư huynh nói gì vậy?”
Huyền Cơ Tử khẽ phe phẩy phất trần, không để ý tới nàng, nói: “Hồng trần vạn trượng tại quân tâm, điểm điểm thanh huy vi quân lý (*). Nếu có duyên, thì tự nhiên sẽ có được, nếu đã vô duyên, đừng nên cưỡng cầu! Vấn Chi, con đã hiểu hết chưa?” Dáng vẻ của ông lúc này, nhìn rất có dáng của một vị tiên nhân.
Thật sự thì Thanh Hạm vẫn không hiểu hết được ý tứ của Huyền Cơ Tử, nhưng lại bị dáng vẻ siêu phàm thoát tục của ông làm cho giật mình. Tuy trước mặt nàng, Huyền Cơ Tử thường xuyên ra vẻ tự cao tự đại của sư phụ, nhưng xưa nay nàng căn bản không coi ông là sư phụ, còn thường ở bên ông gây rối, khiến ông dở khóc dở cười, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng đã làm như muốn tránh còn không kịp. Nàng thực sự không ngờ ông còn có dáng vẻ này, thật khiến cho nàng giật mình.
Tống Vấn Chi nói: “Đệ tử đã hiểu hết rồi, chỉ muốn khẩn cầu sư phụ có thể cho con quay về sư môn!”
Huyền Cơ Tử chậm rãi nói: “Ngày đó, ta chỉ đuổi con ra khỏi sư môn, không hề nói con không còn là đệ tử của ta nữa. Nhưng chính bản thân con, từ đó tới giờ đều không hiểu thấu được ý đồ của ta khi đuổi con xuống núi.”
Tống Vấn Chi ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, cố gắng quỳ xuống, dập đầu ba cái với Huyền Cơ Tử nói: “Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư phụ đã thành toàn!”
Lần này, Huyền Cơ Tử không ngăn hắn quỳ lạy, chỉ hỏi lại: “Con thật sự đã hiểu hết rồi chứ?”
Tống Vấn Chi nói: “Đệ tử cảm tạ ơn sư phụ dạy bảo, con đã hiểu rồi!”
Huyền Cơ Tử khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, con hãy theo ta quay về Thương Tố môn đi!”
Thanh Hạm vội kêu lên: “Đại sư huynh, huynh hiểu gì thế? Sao ta không hiểu gì cả?”
Tống Vấn Chi nhìn Thanh Hạm, khẽ cười nói: “Tiểu sư muội, chuyện này muội cũng không cần phải hiểu làm gì. Đại sư huynh chúc muội và Lăng đại công tử hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”
Nhìn bộ dạng của Tống Vấn Chi, Thanh Hạm hơi ngẩn người. Tuy bây giờ hắn đang bị trọng thương, nhưng ánh mắt lại có cảm giác siêu phàm thoát tục như Huyền Cơ Tử vậy. Trong con ngươi vốn ngập tràn nỗi oán hận bỗng trở nên thanh thản, trong sáng, toàn thân như vừa được lột xác vậy.
Nhìn Thanh Hạm sững người, Lăng Nhược Tâm liền mỉm cười nói với Tống Vấn Chi: “Nhược Tâm xin chúc mừng đại sư huynh!” Trước kia, hắn luôn gọi thẳng tên Tống Vấn Chi, đến giờ mới gọi Tống Vấn Chi là đại sư huynh theo Thanh Hạm.
Thanh Hạm khẽ nhíu mày, lại chúc mừng, sao nàng không thấy có chuyện gì đáng để chúc mừng chứ? Nghe cách xưng hô của Lăng Nhược Tâm, nàng cũng ngơ ngác, thái độ của hắn đối với Tống Vấn Chi có cần phải biến đổi lớn như vậy không?
Tống Vấn Chi cũng mỉm cười, không đáp, chỉ rút một tờ giấy từ иgự¢ áo ra, đưa cho Lăng Nhược Tâm nói: “Lăng đại công tử, trên tờ giấy này có viết rõ những nơi Tần Phong Ảnh đã sắp xếp thuốc nổ. Hai người mau nhanh chóng đi xử lý đi. Ta phải quay về Thương Tố môn theo sư phụ.”
Lăng Nhược Tâm đón lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn rồi nói: “Chuyện này Nhược Tâm sẽ xử lý. Chúc Đại sư huynh thượng lộ bình an.”
Tống Vấn Chi khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai Lăng Nhược Tâm nói: “Chăm sóc Thanh Hạm thật tốt. Bình thường nàng tỏ ra thông minh vậy thôi, thực ra thì nàng rất ngốc nghếch!”
Lăng Nhược Tâm cũng cười nói: “Việc này ta đã biết từ lâu, dù sao cũng đa tạ Đại sư huynh!”
Nghe ba vị đại nam nhân này đứng nói chuyện, Thanh Hạm chẳng hiểu gì, vừa nhìn thấy Huyền Cơ Tử và Tống Vấn Chi muốn rời đi, nàng lại cuống cuồng, vội kéo tay áo Huyền Cơ Tử nói: “Sư phụ, mọi người đang nói gì vậy? Sao con không hiểu gì hết?”
Huyền Cơ Tử cười nói: “Không phải bình thường con luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh hay sao? Sao lần này lại nghe không hiểu?”
Thanh Hạm phẩy phẩy tay: “Sư phụ, người nói rõ ràng đi! Đừng hẹp hòi thế chứ!” Nếu không tìm hiểu được rõ mọi chuyện, thì nàng ngủ cũng không thấy ngon mất!
Huyền Cơ Tử khẽ cười nói: “Nếu con thật sự muốn biết, thì sau này thường xuyên quay về Thương Tố môn thăm sư phụ là được. Nếu sư phụ ta tâm trạng tốt, sẽ nói hết cho con nghe.”
Thanh Hạm còn đang sửng sốt, Huyền Cơ Tử đã nói tiếp: “Giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm. Đừng quên các con còn chuyện lớn cần làm. Thanh Hạm, còn nhớ những lời vi sư đã nói với con khi con quay về Thương Tố môn lần trước không?”
Thanh Hạm chợt nhớ ra chuyện thuốc nổ còn chưa giải quyết xong, không khỏi kinh hãi. Lúc này nàng mới nhận ra, bây giờ thực sự không phải lúc để hỏi chuyện này. Đương nhiên là nàng cũng nhớ rõ những lời Huyền Cơ Tử đã dạy nàng, liền gật đầu.
Huyền Cơ Tử chậm rãi nói: “Con nhớ rõ là tốt rồi. Chuyện hôm nay, phải suy nghĩ cho kỹ càng.”
Thanh Hạm khẽ cắn môi nói: “Thật ra, con đã sớm suy nghĩ kỹ càng rồi!”
Lần này, lại đến lượt Lăng Nhược Tâm nghe mà không hiểu gì cả. Trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò, Thanh Hạm suy nghĩ kỹ càng chuyện gì? Hắn lại chợt nhớ tới chuyện vừa rồi của Tống Vấn Chi, nếu chuyện mà Thanh Hạm cần suy nghĩ kỹ càng cũng giống với chuyện của Tống Vấn Chi, thì sẽ thành chuyện lớn rồi. Hắn hơi lo lắng, vội kéo tay Thanh Hạm, sợ Huyền Cơ Tử cũng đưa nàng đi mất.
Nhìn hành động của Lăng Nhược Tâm, Huyền Cơ Tử hiểu ngay ý hắn, ông không khỏi buồn cười, nhưng lại nghĩ, bây giờ cũng không phải lúc nói đùa, liền chậm rãi nói: “Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, thì không thể tốt hơn được nữa.” Dứt lời, ông liền rút một bình sứ nhỏ trong иgự¢ áo ra, đưa cho Thanh Hạm nói: “Nếu con đã suy nghĩ cẩn thận, vậy thì sau khi chuyện này chấm dứt, con hãy giao chiếc bình sứ này cho người mà con đã suy nghĩ cẩn thận đi!”
Thanh Hạm đưa tay ra nhận, hỏi: “Sư phụ, trong này là cái gì vậy?”
Huyền Cơ Tử bật cười nói: “Đến lúc đó con sẽ biết!” Trong lòng ông lại thầm mắng, cô nhóc ngốc này, đúng là văn dốt võ nát mà!!!
Nói dứt lời, Huyền Cơ Tử liền đỡ Tống Vấn Chi dậy, đưa ra khỏi địa đạo.
Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nhìn theo bóng Huyền Cơ Tử và Tống Vấn Chi. Nàng chậm rãi nói: “Sao đột nhiên ta lại cảm thấy Đại sư huynh ta giống như tu đạo thành tiên vậy nhỉ.” Nhìn theo bóng hai người, nàng bỗng cảm thấy hơi buồn phiền. Tuy Tống Vấn Chi đang bị trọng thương, nhưng nhìn bóng hắn lại có cảm giác siêu phàm thoát tục.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đại sư huynh nàng thực sự đã tu đạo thành tiên rồi. Lần này huynh ấy theo sư phụ nàng quay về Thương Tố môn, có lẽ sư phụ nàng sẽ truyền chức chưởng môn cho huynh ấy.”
Đột nhiên Thanh Hạm lại nhớ ra chuyện gì đó, kinh hãi nói: “Tuy Thương Tố môn không cấm đoán chuyện nam cưới nữ gả, nhưng nếu là chưởng môn sẽ không được lấy vợ. Nếu sư phụ truyền chức chưởng môn cho đại sư huynh, thì sau này sư huynh sẽ không lấy vợ được! Không được, ta phải ngăn bọn họ lại!”
Lăng Nhược Tâm giữ chặt nàng lại nói: “Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra, Đại sư huynh của nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, cam tâm tình nguyện quay về Thương Tố môn cùng sư phụ nàng à? Nàng vốn không thể ngăn cản họ được!”
Thanh Hạm vội kêu lên: “Nhưng nếu đại sư huynh không được cưới vợ, thì Tích Hàn phải làm thế nào bây giờ?”
Vừa nghe thấy tên Tô Tích Hàn, Lăng Nhược Tâm đã thấy tức giận. Nếu không phải do nàng ta, thì hắn cũng đã không khổ sở trước mặt Vô Ưu, liền buồn bực nói: “Ta nghĩ sư phụ nàng có lẽ đã sớm tính ra được Đại sư huynh nàng không có duyên phận với Tô Tích Hàn, nếu không, ngày đó ông cũng không viện cớ để đuổi đại sư huynh nàng đi. Hơn nữa, nếu đại sư huynh nàng đồng ý cưới Tô Tích Hàn, thì cũng đâu cần chờ tới hiện tại. Việc trước mắt bây giờ là chúng ta nên suy nghĩ cách xử lý chuyện thuốc nổ thì hơn.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cũng thấy có lý, liền thở dài nói: “Trên thế gian này, chuyện khó ૮ưỡɳɠ éρ nhất có lẽ chính là duyên phận. Nếu có duyên, dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ gặp lại, nếu vô duyên, dù nằm cùng giường cũng khó đồng tâm.”
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng cầm tay nàng nói: “Nàng hiểu được những đạo lý này là tốt rồi.”
Tuy Thanh Hạm vẫn không biết ngày đó Huyền Cơ Tử đã nói gì với Tống Vấn Chi, nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu câu ‘nghĩ thông suốt’ của Tống Vấn Chi là nói chuyện gì. Nàng nghiêng đầu nhìn Lăng Nhược Tâm, lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, liền khẽ mỉm cười với hắn. Trong mắt Lăng Nhược Tâm, đây là nụ cười đẹp nhất của nàng kể từ ngày hai người quen nhau đến giờ, khiến cho tim hắn bỗng đập thình thịch lên từng nhịp mạnh mẽ.
Chờ đến khi bọn họ quay về hoàng cung, thì khắp nơi đã lên đèn. Trong tay bọn họ đang cầm lệnh bài trong cung, có thể công khai ra vào. Có điều, cả hai người đều ngại quy củ trong cung phiền phức, đi bộ lại quá chậm, liền thi triển khinh công bay qua từng nóc nhà trong hoàng cung.
Trong cung bây giờ vô cùng hỗn loạn, thi thể thị vệ rải rác khắp nơi. Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nhìn quanh một vòng, xem ra Tần Phong Ảnh đã chủ tâm muốn Gi*t người. Không biết Tần Phong Dương bây giờ thế nào, liệu có chịu khuất phục Tần Phong Ảnh hay không.
Thanh Hạm lại nghĩ, nếu Tần Phong Dương đã khuất phục Tần Phong Ảnh, thì đám thị vệ này cũng sẽ không ૮ɦếƭ, mà người ૮ɦếƭ chính là hắn mới phải. Với tình cách của Tần Phong Ảnh, một khi lên được ngôi vị hoàng đế, hắn ta ắt sẽ không thể để cho Tần Phong Dương tồn tại trên đời.
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vội vàng lao tới tẩm cung Tần Phong Dương, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, xung quanh bốn phía đều có vệ sĩ mặc áo giáp đứng gác…