Thanh Sơn nói: “Theo Minh Viễn, thì ngày ấy khi hắn đang ở trong tiệm lo chuyện buôn bán, tiểu thư vui đùa cùng phu nhân ở hậu viện, bỗng hắn nghe thấy có tiếng chửi mắng ồn ào, nhưng lúc đó trong tiệm rất bận rộn, hắn liền phái một tiểu nhị chạy xuống xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Một lát sau, tiểu nhị vội vàng chạy tới nói không thấy tiểu thư và phu nhân đâu nữa.”
Thanh Hạm gầm lên: “Tên khốn nào to gan như thế? Dám đến tận cửa bắt người!!!” Nàng nhìn Thanh Sơn nói: “Chẳng lẽ không có ai nhìn thấy là do kẻ nào gây ra sao?” Nàng thực sự rất tức giận, tuy nàng vẫn đoán đây là do Tô Dịch Hàn gây ra, nhưng nàng biết, với võ công tầm thường của Tô Dịch Hàn, thì hắn không thể có bản lĩnh một mình bắt Tô Tích Hàn và Vô Ưu ra khỏi Vô Hối sơn trang.
Thanh Sơn đáp: “Khi xảy ra chuyện đó, Kim Tú Tú có mặt ở hiện trường, theo bà ta kể lại, thì là do người của Tô Dịch Hàn làm. Bà ta nói, lúc đó đột nhiên có hơn mười tên bịt mặt xông tới, Minh Viễn lại quá bận rộn ở trong tiệm. Mấy tên hắc y nhân đó trèo tường vào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, dường như phu nhân nhận ra ai đó, nên còn cãi vã ầm ĩ với người nọ một trận. Phu nhân cố hết sức bảo vệ tiểu thư, nên cũng bị bắt đi luôn. Mời trang chủ xem qua, đây là thư mà hắn phái người đưa tới sau đó.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, rồi giật lá thư qua, mở ra đọc, bên trên viết: “Khinh người quá đáng, ắt sẽ tự hại chính mình! Muốn cứu con gái, hãy đóng cửa sơn trang.”
Vừa nhìn thấy mấy câu kia, Thanh Hạm càng thêm giận dữ, đùa cái cứt chó gì thế!!! Khinh người quá đáng à? Ai mới là kẻ khinh người quá đáng! Nàng vò nát lá thư, ném mạnh xuống đất.
Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ nhíu mày, xoay người nhặt lá thư lên, mở ra xem, rồi khẽ cười nói: “Tên Tô Dịch Hàn này, đúng là không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua. Lúc trước muốn nuốt gọn Huyến Thải sơn trang, giờ lại muốn cả Vô Hối sơn trang. Có điều, lúc trước hắn không hề chiếm được chút lợi nào từ Huyến Thải sơn trang, giờ lại còn dùng là loại thủ đoạn bẩn thỉu này. Xem ra, năm đó ta cư xử với hắn quá tốt, không Gi*t hắn là lỗi của ta!” Hắn và Tô Dịch Hàn đã thư từ giao dịch nhiều, nên hắn chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra chữ viết của hắn ta.
Hắn đang cười, nhưng mắt lạnh như băng, đôi mắt vốn như nước hồ thu giờ như phủ đầy băng tuyết.
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn nói: “Giờ có nói gì cũng vô cùng, nên nghĩ cách tìm Vô Ưu thì hơn! Chẳng lẽ thực sự phải làm theo ý Tô Dịch Hàn sao?” Dù thế nào, cuối cùng nàng cũng có thể xác định được Vô Ưu bị Tô Dịch Hàn bắt đi, biết Vô Ưu không bị nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng khẽ thở phào một hơi, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng.
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh nói: “Tô Dịch Hàn là kẻ không quá to gan, lần này lại dám chó cùng rứt giậu như vậy, thì có thể là do nàng đã ép hắn đến đường cùng, hoặc là có người khác đã bày kế cho hắn.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Hình như ta cũng đâu có ép hắn đến đường cùng, chỉ cắt đứt hết các mối làm ăn của hắn thôi. Nhưng hiện giờ những thứ đó đâu quan trọng, quan trọng là... Rốt cuộc hắn muốn thế nào mới có thể thả Vô Ưu?!”
Thanh Sơn nói: “Ta đã cho các huynh đệ trong môn đi điều tra tin tức của tiểu thư. Lá thư này do một tên hành khất đưa tới, lúc đó, ta liền phái người theo dõi tên hành khất kia, lại phát hiện kẻ cho tiền gã để gã đưa thư tới đây cũng không phải người của hắn ta. Ta đã lục soát khắp từng ngõ ngách nhỏ của thành Hạ Lương, nhưng vẫn không thấy tung tích của tiểu thư và phu nhân.”
Thanh Hạm đập bàn quát: “Chẳng lẽ hắn có thể tan biến được hay sao?”
Nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của Thanh Hạm, Thanh Sơn cũng dè dặt nói: “Thật ra, cũng không phải hắn tan biến. Hôm qua ta có nhận được tin báo, nói là có người từng nhìn thấy hắn ta trong ngôi miếu đổ nát ở phía Nam thành.”
Nhìn bộ dạng đó của Thanh Sơn, Lăng Nhược Tâm cũng thấy buồn cười, xem ra, tính tình của Thanh Hạm mấy năm gần đây xấu hơn trước rất nhiều, nên ngay cả một người có kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú như Thanh Sơn cũng phải sợ nàng. Có điều, hiện giờ trong lòng hắn cũng đang vô cùng lo lắng, nên thực sự không cười nổi.
Lăng Nhược Tâm hỏi: “Ngôi miếu đổ nát ở phía Nam thành à? Ngươi đã phái người vào đó truy tìm tung tích của hắn chưa?”
Thanh Sơn đáp: “Hôm qua, sau khi nhận được tin, ta đã tự mình đến đó, nhưng sau khi đuổi tới nơi, thì không thấy bóng dáng hắn đâu.”
Đúng lúc này, một gã tôi tớ vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Trang chủ, tổng quản, lại có người đưa tin đến. Ta vừa nhận được thư liền lập tức đưa tới đây, cũng đã sai tiểu Lục tử theo dõi gã truyền tin rồi.”
Trong lòng Lăng Nhược Tâm không khỏi xúc động, Thanh Hạm đúng là có bản lĩnh, ngay cả người gác cổng hay sai vặt cũng được huấn luyện nhạy bén như thế.
Thanh Hạm đón lá thư từ tay gã tôi tớ, mở ra đọc, bên trên viết: “Trong vòng ba ngày, nếu không đóng cửa Vô Hối sơn trang, thì chờ nhặt xác Vô Ưu!” Vừa nhìn thấy lá thư này, Thanh Hạm vô cùng giận dữ, đây rõ ràng là muốn uy Hi*p nàng!!!
Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm cũng không chờ nàng vò nát lá thư, liền giật ngay lại đọc. Sau khi xem xong, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Giỏi lắm, ta thật sự muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì!”
Thanh Hạm giận dữ nói: “Tô Dịch Hàn, ngươi ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến cho hắn ૮ɦếƭ cũng không yên!!!” Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Có điều, bây giờ Vô Ưu đang ở trong tay hắn, không cẩn thận ném chuột lại vỡ bình. Hơn nữa, hắn trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, nếu liều mạng với hắn, chỉ e Vô Ưu sẽ gặp nguy hiểm.”
Lăng Nhược Tâm trầm tư một lát rồi nói: “Cho nên, hiện giờ, việc cấp bách nhất chúng ta cần làm đó là tìm ra nơi ẩn nấp của hắn. Hơn nữa, dù Tô Dịch Hàn có thông minh, thì hắn vẫn là khách tha hương ở đây. Ta không tin với bản lĩnh của Vô Hối sơn trang mà không tìm được ra chỗ ẩn nấp của hắn. Đã bao nhiêu lâu như vậy rồi, mà vẫn không có tin tức gì của hắn, chứng tỏ hoặc là trong nội bộ có cao thủ mật báo cho hắn, hoặc là lần này tới đây, hắn có dẫn theo đồng bọn cực kỳ lợi hại hỗ trợ cho hắn.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm, rồi nói với Thanh Sơn: “Ngoài việc phái người đi tiếp ứng với tiểu Lục tử, huynh chọn thêm ra một vài người nhạy bén, chú ý theo dõi tình hình ra vào trong trang, nếu có bất cứ điểm gì khác thường, lập tức báo lại với ta.”
Thanh Sơn đáp: “Được!” rồi đưa những người có liên quan đi sắp xếp công việc.
Sau khi Thanh Sơn rời đi, Thanh Hạm thở dài, tự rót một tách trà uống. Đã nhiều ngày đêm nàng đi không ngừng nghỉ, ngay cả thời gian uống nước cũng không có nhiều. Tuy vừa rồi nàng đã phân phó việc trong trang, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Trong lòng nàng rất sốt ruột, may mà có Lăng Nhược Tâm ở đây, nên nàng cũng yên tâm hơn một chút. Uống xong tách trà, nàng lại không nhịn được, khẽ thở thật dài, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Lăng Nhược Tâm nhẹ ôm nàng vào lòng nói: “Nếu tất cả đều thuận lợi, thì hẳn là ngày mai sẽ có tin tức thôi. Mấy ngày nay, nàng thường kể với ta, Vô Ưu vô cùng thông minh, lại có Tô Tích Hàn ở bên cạnh, con bé chắc chắn sẽ có thể gặp dữ hóa lành mà.”
Hốc mắt Thanh Hạm hơi ướt, mắt cũng đỏ ửng lên, dựa vào lòng Lăng Nhược Tâm nói: “Ta chỉ nghĩ là, mấy năm gần đây ta rất có lỗi với Vô Ưu. Từ sau khi sinh con bé ra, trong lòng ta luôn nhớ thương chàng, nên không chăm sóc cho con bé cẩn thận. Bây giờ con bé mất tích, ta mới cảm thấy kinh hãi, mới giật mình nhận ra, ta đã thiếu con bé quá nhiều.”
Lăng Nhược Tâm khẽ vuốt tóc nàng nói: “Nàng đừng nghĩ quá nhiều, so với nàng, thì ta càng là một người cha vô trách nhiệm hơn. Cho đến tận hôm trước, khi nàng nói với ta, ta mới biết có sự tồn tại của con bé, chứ nói gì đến chuyện yêu thương con bé. Thanh Hạm, nàng đừng dằn vặt nữa, chờ đến khi tìm được Vô Ưu về, chúng ta sẽ làm thật tốt trách nhiệm của người cha, người mẹ.”
Dù an ủi Thanh Hạm như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng rất buồn bã. Là một người cha, hắn thật sự quá vô trách nhiệm. Hắn cũng thầm thề, sau khi tìm được Vô Ưu, hắn nhất định sẽ yêu thương con bé thật nhiều. Mấy ngày đi đường, hắn cũng tâm sự rất nhiều với Thanh Hạm. Tuy mấy năm nay, hắn thường xuyên phải chịu đựng sự đau đớn vì thân thể ốm yếu, nhưng hắn cũng luôn nghĩ đến Thanh Hạm, chỉ là, hắn không phải chịu nhiều vất vả như nàng.
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng ôm nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót. Một mình nàng phải bươn chải nơi đất khách quê người, nuôi Vô Ưu lớn lên, mỗi khi nghe thấy chút tin tức gì về hắn, lại vội vàng chạy đi tìm hiểu xem thế nào, nhiều lần còn suýt mất mạng. So với nàng, có lẽ hắn thực sự là một kẻ bạc tình, tuy hắn cũng đi tìm hiểu tin tức của Thanh Hạm, lại biết nàng nhất định sẽ bình yên vô sự, nên hắn tập trung phần lớn tâm lực vào việc đối phó với Tần Phong Ảnh và Tần Phong Dương.
Đến lúc này, Lăng Nhược Tâm mới nhận ra, thứ mà thù hận tạo ra, chỉ khiến lòng người thêm hận thù, đau khổ, chứ không hề mang lại hạnh phúc, cũng không mang lại sự ấm áp. Được ôm lấy người mình yêu thật sung sướng hơn nhiều so với cảm giác báo được thù.
Thanh Hạm khẽ gật đầu, bây giờ, nàng chỉ cảm thấy mọi hận thù đều xa vời, chỉ có một nhà ba người được đoàn tụ với nhau mới là hạnh phúc lớn nhất trong đời.
Khoảng một canh giờ sau, Thanh Sơn vội vàng quay về nói với Thanh Hạm: “Trang chủ, tìm được tung tích của Tô Dịch Hàn rồi!”
Thanh Hạm đứng vụt dậy, đi tới trước mặt Thanh Sơn nói: “Hắn ở đâu? Chúng ta mau đi tìm hắn!” Dứt lời, nàng kéo Thanh Sơn đi ra cửa. Nghe Thanh Sơn nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng mừng rỡ, vội vàng chạy theo.
Thanh Sơn vừa đi vừa nói: “May mà tiểu Lục tử thông minh, nhanh chân bám theo gã, tìm được người truyền tin thực sự, lại bám theo kẻ đó ra tới một nhà nông dân ở ngoại ô. Tiểu Lục tử nhận ra người kia chính là người mà ngày ấy được trang chủ đưa cho một ngàn lượng bạc.”
Thanh Hạm hỏi: “Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào Vô Hối sơn trang, làm sao tiểu Lục tử có thể nhớ rõ được người đó?”
Thanh Sơn đáp: “Ta cũng đã hỏi tiểu Lục tử câu này. Hắn nói, trang chủ rất ít khi ở trong trang, mà người trang chủ tự mình tiếp lại càng ít. Hơn nữa, ngày ấy, sau khi Tô Dịch Hàn lấy được bạc từ chỗ trang chủ xong, vì lòng tham của hắn ta không được thỏa mãn, nên hắn còn mắng tiểu Lục tử, vì thế, tiểu Lục tử nhớ hắn ta rất kỹ.”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Nếu đã vậy, chúng ta mau xuất phát thôi. Ta không tin Tô Dịch Hàn có thể mọc cánh mà bay mất được!” Chỉ cần tìm được tung tích của hắn, nàng chắc chắn sẽ có biện pháp bắt hắn lại, để xem hắn còn dám phát ngôn bừa bãi nữa hay không!
Khi ba người đến cửa căn nhà ở ngoại ô kia, chỉ nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, không có động tĩnh gì.
Thanh Hạm thầm thấy kỳ quái, hỏi: “Ngươi xác định là nơi này chứ?” Căn nhà này hoàn toàn giống nhà nông dân bình thường, không có chút khác biệt nào, hơn nữa, cũng quá yên ắng, yên ắng đến mức khiến người ta cảm thấy khó có thể tin được. Nếu Tô Dịch Hàn thực sự giấu Vô Ưu và Tô Tích Hàn ở đây, thì thế này có phải là quá yên ắng rồi không?
Tiểu Lục tử vẫn chờ bên cạnh, nghe Thanh Hạm hỏi vậy vội đáp: “Đúng là ta đã nhìn thấy người kia đi vào căn nhà này mà. Sau đó, ta liền phát tin báo cho tổng quản ngay. Suốt khoảng thời gian đó, ta không rời khỏi chỗ này một tấc nào, nhưng cũng không thấy ai ra vào.”
Thanh Hạm khẽ gật đầu, nhấc chân định đá cửa, Lăng Nhược Tâm liền giữ nàng lại, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận có mai phục.” Sau đó lại to giọng nói: “Tô Dịch Hàn, ta biết ngươi ở bên trong. Chuyện người lớn, đừng liên lụy trẻ con vào. Ngươi trả Vô Ưu cho chúng ta, ân oán trước đây, hôm nay chúng ta tính hết!”
Bên trong không có chút tiếng động nào, hắn nói tiếp: “Ta biết ngươi vẫn luôn ham muốn tài sản của Vô Hối sơn trang, nếu hôm nay ngươi thả Vô Ưu ra, thì chúng ta cũng không cần mấy thứ tiền tài ngoài thân này nữa.” Hắn vừa nói, vừa ra hiệu cho Thanh Sơn dẫn người vây quanh nhà.
Trong nhà vẫn không có động tĩnh gì khiến hắn nghi ngờ. Thanh Hạm đứng bên cạnh càng nóng ruột, nhìn thấy mọi người đã vây quanh căn nhà, nàng không nhịn được nữa, liền đạp một cước đá văng cánh cửa ra. Thanh Sơn nhìn thấy hành động của nàng, cũng ra hiệu cho tôi tớ đạp cửa vào.
Cửa vừa mở, Thanh Hạm liền vọt thẳng vào trong, tìm khắp căn phòng cũng không thấy bóng dáng người nào. Căn nhà đó rất nhỏ, chỉ có một gian nhà chính và một gian phòng ngủ. Đám người Thanh Sơn đã mở hết cửa ra, chỉ liếc mắt qua là có thể quan sát hết toàn bộ căn nhà. Trong phòng bày biện cũng rất đơn giản, trên bàn có một bát cơm, hai đĩa thức ăn vẫn còn hơi ấm.
Thanh Hạm nhíu mày, nhìn thấy trong phòng có một địa động (hầm ngầm), nàng đang nghi hoặc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, dường như có người cưỡi ngựa rời đi.
Thì ra dân trong thành Hạ Lương có một thói quen, vào mùa đông, khi thời tiết rét buốt, họ thường đào một hầm ngầm để cất khoai tây, khoai lang, cải trắng và các đồ thực phẩm khác. Để tiện lấy đồ, hầm ngầm thường dẫn thẳng vào trong nhà, cũng lại muốn tiện cho việc cất đồ ăn, thì đầu kia của hầm ngầm sẽ dẫn ra hậu viện. Khi Thanh Sơn dẫn người chặn cửa, đã quên mất chuyện này, khiến kẻ kia có cơ hội trốn thoát.
Lăng Nhược Tâm là người phản ứng nhanh nhất, hắn vội thi triển khinh công phóng ra ngoài phòng, khi Thanh Hạm phục hồi tinh thần cũng vội vàng chạy theo, chỉ nhìn thấy một người cưỡi chính con ngựa mà bọn họ cưỡi tới, chạy xa hơn mười trượng. Nhìn bóng dáng kia, rõ ràng là Tô Dịch Hàn.
Bọn họ cưỡi ba con ngựa tới đây, sau khi Tô Dịch Hàn trộm mất một con cưỡi đi, còn tháo cương hai con ngựa còn lại, dùng đao đâm vào ௱ôЛƓ chúng, khiến chúng kinh hãi chạy mất.
Thanh Hạm giận dữ, thi triển khinh công bám theo hắn. Có điều, khi nàng chạy ra khỏi phòng thì con ngựa kia cũng đã chạy xa. Dù khinh công của nàng có cái thế đến đâu, cũng không thể nào so được với ngựa tốt. Ban đầu tốc độ còn ngang nhau, nhưng suốt thời gian vừa rồi nàng lo lắng, đi đường xa, nên thể lực cũng không chống đỡ được lâu, vừa nhìn thấy sắp đuổi kịp, nàng lại bị hụt chân, khoảng cách càng lúc càng thêm xa. Thanh Hạm vô cùng tức giận nhưng cũng không biết làm sao, chân nàng đạp phải một cành cây gãy trên mặt đất liền ngã nhào xuống.
Lăng Nhược Tâm cũng đuổi theo, đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Thanh Hạm, nàng đừng lo, lần này hắn chạy trốn một mình, dù nàng có đuổi theo hắn được thì cũng vô dụng. Chi bằng nàng nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
Giọng Thanh Hạm hơi nghẹn lại, nói: “Khó khăn lắm mới có được chút manh mối, giờ lại để hắn chạy trốn mất, còn chưa nhìn thấy Vô Ưu đâu, không biết con bé thế nào rồi? Liệu có bị bọn họ ức Hi*p không?”
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng ôm nàng nói: “Thời gian vừa rồi nàng cũng mệt mỏi quá rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã. Chuyện tìm Vô Ưu cứ giao cho ta đi. Ta bảo đảm sẽ trả lại cho nàng một Vô Ưu khỏe mạnh hoạt bát.” Khi nói những lời này, nắm tay hắn không khỏi siết chặt lại, Tô Dịch Hàn thật đáng ૮ɦếƭ, đến nước này còn để hắn chạy thoát được.
Thanh Hạm lắc đầu nói: “Một ngày còn chưa tìm thấy Vô Ưu, thì lòng ta còn chưa yên ổn được. Lòng đã không yên thì sao có thể nghỉ ngơi?” Lúc nào Vô Ưu cũng có thể gặp nguy hiểm, lòng nàng như bị hàng trăm móng vuốt cào xé, làm sao có thể bình tĩnh nổi. Tuy nàng biết Lăng Nhược Tâm phân tích rất có lý, biết Tô Dịch Hàn sẽ không làm Vô Ưu bị thương, nhưng nàng cũng không thể nào yên lòng được.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà nàng gầy đi trông thấy, lại thêm vừa rồi bị ngã sấp xuống khiến tóc cũng xõa tung ra, nhìn vô cùng tiều tụy, nhếch nhác, khiến Lăng Nhược Tâm rất đau lòng. Tay hắn khẽ vòng ra sau đầu nàng, nhẹ nhàng ấn xuống huyệt ngủ của nàng. Nếu nàng không nghỉ ngơi, thì dù thân thể bằng sắt cũng không thể chống đỡ được.
Lăng Nhược Tâm bế nàng lên, theo Thanh Sơn về Vô Hối sơn trang, trong lòng hắn vẫn đang băn khoăn, cảm thấy có chuyện rất kỳ quái. Về lý mà nói, nếu Tô Dịch Hàn đã bắt được Vô Ưu, thì hoàn toàn có thể phái người tới tận cửa, bình tĩnh thương lượng điều kiện. Nhưng vì sao hắn lại hết lần này tới lần khác cho người gửi thư tới đây, lại chỉ nói muốn đóng cửa Vô Hối sơn trang, chứ cũng không nói làm thế nào mới chịu thả Vô Ưu. Hơn nữa, dù Thanh Hạm thật sự đóng cửa Vô Hối sơn trang, thì đối với hắn mà nói, hắn cũng không có được chút lợi lộc nào.
Lăng Nhược Tâm đã từng giao thủ nhiều lần với Tô Dịch Hàn, cũng rất hiểu tính cách của hắn ta, biết hắn ta là một thương nhân chỉ chú trọng lợi lộc, cũng là một kẻ tiểu nhân, đối với chuyện chỉ tổn hại đến sơn trang chứ không mang lại lợi lộc gì như thế, hắn ta chắc chắn sẽ không làm. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến hắn làm những hành động không hợp với tính cách như vậy chứ?
Lăng Nhược Tâm ngồi dưới đèn, có vô vàn băn khoăn mà không thể lý giải được. Nghĩ kỹ lại cũng chỉ có hai khả năng, một là căn bản không phải hắn bắt Vô Ưu đi, nhưng sau đó chợt nghe thấy chuyện Vô Ưu bị bắt cóc, nên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm cho Vô Hối sơn trang phải đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh nữa, như vậy, hắn cũng chỉ trả được mối hận của mình thôi, chứ không chiếm được lợi gì. Nhưng người gác cổng lại nói, ngày ấy có người nhìn thấy người bắt Vô Ưu đi chính là Tô Dịch Hàn, cho nên khả năng này là không thể.
Còn một khả năng khác, đó là mặc dù hắn tính toán ra vụ bắt cóc Vô Ưu, nhưng thực sự đứng đằng sau lại là một cao nhân khác, mà hắn, chẳng qua chỉ là kẻ đi thực hiện mà thôi. Lăng Nhược Tâm cũng đã hỏi qua Thanh Sơn, mấy năm gần đây Thanh Hạm lo việc buôn bán, tuy đắc tội không ít người, nhưng thực sự cũng không có thâm thù đại hận gì với ai. Về lý mà nói, nếu không cs thâm thù đại hận, hẳn sẽ không thể tính đến việc bắt cọc Vô Ưu. Hơn nữa, Tô Dịch Hàn mới đến nước Long Miên khoảng một tháng, cũng không thể quen biết được kẻ thù của Thanh Hạm ở đây.
Sau khi Lăng Nhược Tâm phân tích xong, trong lòng đột nhiên như lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, sao hắn lại quên mất chuyện lần trước Thanh Hạm nói cơ chứ. Tô Dịch Hàn có thể có được Cửu chuyển lưu quang trục, rồi đi tới Vô Hối sơn trang, đó là do mưu kế của người nào đó, như vậy, chuyện lần này, chỉ e cũng do người kia bày mưu tính kế mà thôi.
Vừa nhận ra điểm này, Lăng Nhược Tâm cũng không khó để lý giải vì sao Tô Dịch Hàn không dùng Vô Ưu để trao đổi lấy tiền tài hay các phương pháp nhuộm màu quý hiếm nữa. Hắn cũng hiểu ngay vì sao ngày ấy Tô Dịch Hàn có thể bắt Tô Tích Hàn và Vô Ưu đi ngay trước mắt mọi người. Chỉ với sức của mình hắn, nhất định sẽ không làm được. Nghĩ thế này, những chuyện xảy ra đều có thể có cách giải thích hợp lý.
Hôm nay họ chỉ nhìn thấy Tô Dịch Hàn, mà không thấy Vô Ưu và Tô Tích Hàn, những điều này đã chứng tỏ Vô Ưu thực sự không ở trong tay Tô Dịch Hàn. Nếu hắn không tính sai, thì e rằng Vô Ưu đã không còn ở trong thành Hạ Lương nữa rồi.
Nắm đấm của Lăng Nhược Tâm lại siết chặt hơn, hắn đi vào đại sảnh, sai người đi gọi Thanh Sơn tới rồi nói: “Ngươi lập tức phái người đi thăm dò bốn cửa thành, xem có bao nhiêu chiếc xe ngựa ra khỏi thành.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Sơn cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: “Môn chủ, đi điều tra ở cửa thành thì có tác dụng gì?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Ta đang nghi ngờ Vô Ưu đã bị người ta đưa ra khỏi thành. Ngươi mau cho người đi thăm dò, nhìn xem có bao nhiêu chiếc xe đi về hướng nước Phượng Dẫn. Ngay khi phát hiện ra xe ngựa đi về hướng Phượng Dẫn, thì tìm cách ngăn chiếc xe đó lại, nhìn xem trên xe có thể có manh mối gì không. Nếu phát hiện có bất cứ điều gì khác thường, lập tức phái người báo cho ta biết.”
Thanh Sơn khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Sơn báo lại: “Chạng vạng hôm qua có tổng cộng một trăm năm mươi chiếc xe ngựa ra khỏi thành, chỉ có ba mươi cái đi về hướng Phượng Dẫn. Người của chúng ta cũng đã thăm dò qua, không thấy tin tức của tiểu thư và phu nhân.”
Lăng Nhược Tâm cau mày nói: “Chẳng lẽ không phát hiện ra có chiếc xe ngựa nào khác thường sao?”
Thanh Sơn nghĩ một chút rồi nói: “Trừ có một chiếc xe ngựa có một bà già câm và một đứa bé câm ra, thì những cái khác đều không có gì đặc biệt. Ban đầu ta cũng nghi ngờ bà già câm và đứa bé câm kia là tiểu thư và phu nhân bị người ta dịch dung, ta còn tìm cơ hội dùng nước thử mặt bọn họ, nhưng không phát hiện có gì khác thường.”
Lăng Nhược Tâm càng nghe càng thấy kỳ quái, bà già câm và đứa bé câm à? Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, gõ đầu Thanh Sơn nói: “Thanh Sơn ngu ngốc. Thuật dịch dung trên giang hồ được phân ra hai loại, một loại chỉ dùng dược để dịch dung, cũng là loại mà ngươi rất am hiểu. Còn laoij khác chỉ dùng da người để dịch dung, nếu dùng loại dịch dung này, thì dù dính nước cũng không thể nhận ra được. Ngươi đúng là thông minh bị thông minh hại!”
Thanh Sơn nghe xong, liền vỗ vỗ đầu, tự đánh mình một bạt tai nói: “Ta thật quá hồ đồ! Chỉ nghĩ đến phương pháp dịch dung của ta, mà quên mất cách kia. Ta sẽ lập tức đuổi theo ngay!” Dứt lời, hắn vội chạy ra ngoài, cưỡi ngựa tốt đuổi theo hướng dẫn về nước Phượng Dẫn.
Con người luôn như thế, đối với những việc càng quen thuộc với mình thì càng sơ ý, mà một khi đã sơ ý thì liền dễ phạm sai lầm. Nếu lúc kiểm tra, Thanh Sơn kỹ càng hơn một chút, thì đã có thể đưa được Vô Ưu về rồi. Có điều, sự tình đã xảy ra, có trách mắng cũng vô dụng, vẫn nhanh nghĩ cách sửa chữa sai lầm thì hơn.
Tuy Thanh Hạm bị Lăng Nhược Tâm điểm huyệt ngủ, cưỡng chế nàng nghỉ ngơi một đêm, nhưng nàng ngủ cũng không yên. Nàng luôn nằm mơ, nhìn thấy Vô Ưu bị Tô Dịch Hàn ném vào thâm cốc, nàng cũng nhảy xuống theo, lại phát hiện ra cốc đó rất sâu, không thể nào nhìn thấy đáy. Nàng nhìn thấy Vô Ưu ở ngay trước mặt, nhưng không làm cách nào chạm được vào con bé.
Khó khăn lắm tay nàng mới túm được cái gì đó, liền mở choàng mắt ra, không thấy Vô Ưu đâu, cũng không thấy thâm cốc đâu, trong mắt nàng chỉ có hai mắt đầy vẻ lo lắng của Lăng Nhược Tâm.
Nàng biết mình nằm mơ, liền kéo tay Lăng Nhược Tâm nói: “Ta mơ thấy Vô Ưu...”
Lăng Nhược Tâm ngắt lời nàng nói: “Ta biết, Thanh Sơn đã phát hiện tung tích Vô Ưu rồi...”
Hắn lấy tay lau giúp nàng lớp mồ hôi trên trán. Nàng ngồi bật dậy nói: “Nếu đã phát hiện tung tích của Vô Ưu, vậy ta phải mau đuổi theo!!!” Dứt lời, nàng vùng ra muốn rời khỏi giường.
Lăng Nhược Tâm vòng tay ôm nàng lại nói: “Thanh Hạm, không cần vội vàng thế. Thanh Sơn đã phái người đuổi theo rồi. Bọn họ không thoát được. Nàng ăn chút gì đi đã, ăn xong chúng ta sẽ phi ngựa đuổi theo.”
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn nói: “Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn việc đi tìm Vô Ưu hết. Nếu chàng muốn ăn uống này nọ, thì chàng cứ từ từ mà ăn. Ta mang theo lương khô, vừa đi vừa ăn.”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm không biết phải làm sao, nói: “Vô Ưu rất quan trọng, nhưng trong lòng ta, nàng cũng quan trọng không kém! Thanh Hạm, nàng đã ba ngày không ăn uống gì, nàng như thế làm sao có thể đi tìm Vô Ưu? Chỉ sợ còn chưa tìm được Vô Ưu, nàng đã kiệt sức mà gục xuống rồi. Hơn nữa, cho dù tìm được Vô Ưu, nếu con bé nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chỉ sợ con bé sẽ rất đau lòng vì nàng.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm bỗng ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn thấy trong mắt hắn đầy tình cảm, tràn ngập yêu thương. Lòng nàng không khỏi xót xa, cuối cùng đành khẽ gật đầu, sau khi mặc xiêm y, liền đi theo Lăng Nhược Tâm ăn chút gì đó rồi vội vàng khởi hành.
Dọc đường đi, hai người bám theo dấu vết Thanh Sơn lưu lại, dấu vết đều hướng thẳng về phía nước Phượng Dẫn. Trên đường đi, Lăng Nhược Tâm mới nói suy đoán của mình cho Thanh Hạm nghe. Sau khi nghe hắn nói, Thanh Hạm hít sâu một hơi hỏi: “Ý chàng là, do Tần Phong Dương bày mưu kế, nên Tô Dịch Hàn mới bắt Vô Ưu đi? Giờ nhìn phương hướng này, thật sự cũng dẫn về nước Phượng Dẫn. Nhưng Tần Phong Dương bắt Vô Ưu đi để làm gì?”
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Cụ thể suy nghĩ của hắn thế nào, thì ta cũng không hiểu hết được, có lẽ, hắn cũng chỉ muốn gặp nàng một lần chăng!”
Nhớ tới tình hình của hắn ở hành cung núi Bất Chu, lại nhớ những điều hắn nói với Dương Tiến, Thanh Hạm hơi trầm ngâm một chút, rồi nói: “Nếu hắn thực sự muốn gặp ta, có thể để Đại sư huynh nói cho ta biết, đâu cần phải mất nhiều công sức thế này chứ?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “E là hắn vẫn chưa biết là nàng đã biết quan hệ của hắn và Tống Vấn Chi, nên không muốn khiến cho nàng nghi ngờ vô căn cứ nhiều hơn thôi. Hoặc là hắn nghe thấy chuyện nàng đã có Vô Ưu, nên muốn gặp Vô Ưu chưa biết chừng.”
Thanh Hạm nhướng mày, hừ giọng nói: “Ta cảm thấy sự tình chỉ e không đơn giản như vậy. Mấy năm gần đây, Đại sư huynh cũng thay đổi rất nhiều. Lần trước huynh ấy phát hiện ra Thanh Sơn ở xưởng binh khí Tiềm Dương, đương nhiên cũng đã có thể đoán được ta chính là chủ nhân thực sự của chỗ đó. Ta thật sự hơi lo rằng sư huynh sẽ vì một lý do nào đó mà nói chuyện này cho Tần Phong Dương. Nếu hắn ta biết việc này, ta chỉ lo hắn ta sẽ dùng Vô Ưu để uy Hi*p ta.” Năm đó, Tần Phong Dương biết chuyện nàng mang thai. Liệu có phải khi hắn sai Tô Dịch Hàn đến tìm nàng, cũng đã sắp đặt mưu kế để Tô Dịch Hàn lừa nàng đến núi Bất Chu rồi bắt Vô Ưu đi không?
Lăng Nhược Tâm nói: “Ta cảm thấy khả năng này không lớn. Dù Tống Vấn Chi có thay đổi thế nào, thì trong lòng hắn, nàng mãi mãi là tiểu sư muội của hắn. Còn trong lòng Tần Phong Dương vẫn nhớ mãi nàng không quên, dù biết xưởng binh khí Tiềm Dương là của nàng, biết nàng cung cấp binh khí cho Tần Phong Ảnh, thì với tính cách của hắn, cũng sẽ không dùng Vô Ưu để uy Hi*p nàng. Lần trước nhìn thấy hắn, hắn đã bệnh rất nặng rồi, thấy dùng Cửu chuyển lưu quang trục cũng không thể dẫn nàng tới được, nên hắn mới bắt Vô Ưu đi. Hắn biết, với trí thông minh của nàng, nàng nhất định sẽ đoán được là hắn bắt Vô Ưu, rồi chạy tới gặp hắn.”
Thanh Hạm hít sâu một hơi nói: “Ta vốn đã không còn oán hận gì với hắn. Nhưng hắn làm thế này lại khiến ta vô cùng phản cảm. Gặp mặt như vậy, thì thà không gặp còn hơn!” Gặp lại không bằng hoài niệm, chi bằng cứ mang theo một chút oán hận, hoặc một chút thương hại còn hơn.
Lăng Nhược Tâm chuyển mắt nhìn về phương xa, khàn giọng nói: “Có lẽ, đối với nam nhân mà nói, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất! Tương tư mấy năm qua, vẫn không chân thật bằng gặp nhau một lần.” Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Thanh Hạm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thanh Hạm biết trong mắt hắn giấu suy nghĩ riếng, bọn họ cũng từng cách xa, cũng từng hiểu được mùi vị của tương tư là thế nào. Nàng khẽ thở dài, đột nhiên phát hiện ra, nàng thật may mắn. Người nàng yêu, cũng yêu thương nàng. Nàng không biết mùi vị của tình yêu đơn phương, nhưng cũng hiểu nỗi khổ của yêu đơn phương. Đôi khi nàng thực sự không hiểu, vì sao nàng đã cự tuyệt rõ ràng như vậy, mà bọn họ vẫn không thể buông xuống? Hơn nữa, nàng đã sinh Vô Ưu cho Lăng Nhược Tâm, bọn họ còn gì đáng để dây dưa nữa?
Thanh Hạm khẽ cắn môi, oán hận nói: “Ta không cần biết Tần Phong Dương tính toán gì. Là nhớ mãi ta không thể quên cũng được, hay có động cơ nào khác cũng thế. Nếu hắn dám làm tổn hại đến một sợi lông tơ của Vô Ưu, ta nhất định sẽ thiêu hủy hoàng cung của hắn!”
Khóe miệng Lăng Nhược Tâm hơi cong lên, Thanh Hạm thế này mới đúng là Thanh Hạm. Tuy hắn biết trong lòng Thanh Hạm từ trước tới giờ vẫn không hề có Tần Phong Dương, nhưng hắn lại vẫn hơi ghen tị. Lúc này nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng hắn vui vẻ vô cùng. Thiêu hủy hoàng cung của Tần Phong Dương à? Ý kiến này nghe không tệ lắm!!!