Công chúa Thiên NhanLăng Nhược Tâm và Thanh Hạm liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự lo lắng trong mắt đối phương. Cởi đồ nghiệm thân, chuyện lớn rồi. Vấn đề là, nếu không nghiệm thân, thì căn bản không được vào Hoàng cung. Mã công công lại đang đứng cạnh nhìn, bây giờ thì nghiệm chắc chắn phải nghiệm, mà không muốn nghiệm cũng phải nghiệm.
Thanh Hạm đi vào gian phòng dành cho nam nhân, hai thái giám đang chờ sẵn ở đó, thấy nàng đi vào, liền nói: “Cởi sạch toàn bộ y phục ra!”
Thanh Hạm cắn chặt răng. Giọng nói chói tai kia khiến nàng chỉ hận không thể đánh hết bọn họ thành người câm. Nhưng đây là Hoàng cung, nàng không thể làm gì được. Bảo nàng đứng trước mặt nam nhân cởi sạch y phục, dù hai gã kia là thái giám, cũng khiến lòng nàng vô cùng hoảng hốt.
Ánh mắt Thanh Hạm khẽ đảo, chợt nhớ tới thứ kia, trên mặt lại hiện ra một nụ cười tươi. Nàng rút một chiếc lọ nhỏ ra, nói với thái giám: “Công công, đây là hương liệu đặc chế của nhà ta, các ngài thử ngửi xem, có phải rất dễ chịu không?”
Hai tay thái giám hơi ngạc nhiên, ghé lại gần một chút, ánh mắt lập tức hơi mơ màng. Nhìn bộ dạng của họ, ý cười trên mặt Thanh Hạm càng đậm thêm, nàng cố ý to giọng nói: “Các ngươi đều thấy rõ rồi nhé. Ta đã cởi hết y phục, trên người không có gì cả!” Giọng nói của nàng đủ to để khiến cho Mã công công đang chờ bên ngoài nghe được.
Hai tay thái giám đáp: “Đúng vậy, đã cởi rồi, không có gì cả.”
Thanh Hạm lại cười hì hì: “Vậy ta mặc đồ vào nhé!” Nói xong, nàng vận khí, nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang trong phòng, xoay người một cái, khoác y phục nữ tử vào.
Thì ra, lúc vừa bước vào, nàng đã để ý, phòng nghiệm thân của nam và nữ thực ra là cùng một chỗ, ở giữa có một bức tường ngăn cách, nhưng phía trên xà ngang thì vẫn hở một khoảng nhỏ. Chỉ cần nàng xuyên qua xà nhà là có thể đi sang gian nghiệm thân nữ.
Đứng trên xà ngang, nàng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đang đứng trước mặt hai cung nữ, xiêm y chưa cởi. Một cung nữ cười nói: “Lăng Đại tiểu thư, cô đang chờ chúng ta cởi giúp cô à?”
Cung nữ còn lại không nhịn được liền nói: “Đều là nữ tử cả, có gì mà phải ngượng. Mau cởi ra!”
Trong lòng Lăng Nhược Tâm đang tính toán đủ đường, nhưng cũng không tìm ra kế nào khả thi. Hắn không muốn cởi đồ những cũng không biết nên làm thế nào mới được. Nếu đánh xỉu hai người này, chỉ sợ phiền phức sẽ càng lớn hơn. Còn nếu hắn cởi hết, thì thân phận của hắn sẽ bị người ta vạch trần. Bỗng hắn nghe thấy Thanh Hạm nói chuyện với hai gã thái giám kia, trong lòng thầm kỳ quái, làm sao nàng thông qua kiểm nghiệm được? Nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của hai cung nữ kia, hắn đành phải làm ra vẻ cởi dải lụa trên người.
Nhìn thấy hắn khó xử, Thanh Hạm mỉm cười rồi thi triển khinh công nhảy xuống, không tạo ra một chút tiếng động nào. Nàng chạm đất ngay sau lưng hai cung nữ kia. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy rõ ràng, hắn hơi sửng sốt, không biết nàng muốn làm gì. Thanh Hạm ra hiệu với hắn đừng lên tiếng, rồi dụng thuật di hình đi tới trước mặt hai người kia, rút lọ thuốc ra đưa qua đưa lại mũi họ, ánh mắt hai cung nữ cũng trở nên mơ màng.
Lăng Nhược Tâm nhìn thấy vậy, khoé miệng cũng nở nụ cười, bắt chước Thanh Hạm: “Hai vị tỷ tỷ kiểm tra cẩn thận nhé. Ta không muốn để người khác nghĩ ta có tâm tư bất chính đâu!”
Thanh Hạm cười với hắn, nhảy lại lên xà ngang, quay về nơi nghiệm thân nam, hai gã thái giám vẫn ngơ ngác đứng đó. Trong lòng nàng có vài phần đắc ý, nghênh ngang đi ra ngoài. Một lát sau, Lăng Nhược Tâm cũng đi từ phòng nghiệm thân nữ ra.
Lăng Nhược Tâm bước tới nói với Mã công công: “Đã kiểm tra xong rồi, công công yên tâm!”
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới nói: “Mã công công, ngài ở đây à, Trương tổng quản tìm ngài lâu rồi!”
Mã công công hơi áy náy nói với Lăng Nhược Tâm: “Lăng Đại tiểu thư, ngại quá, ta còn có một số việc cần giải quyết, ta đi trước đây…”
Lăng Nhược Tâm hiểu ý nói: “Nếu Mã công công bận thì cứ đi lo việc đi, dù sao chúng ta cũng kiểm tra xong rồi, ta đã đến cung nương nương mấy lần, không phiền ngài nữa, tự chúng ta có thể đi được!”
Nghe vậy, Mã công công hơi cúi người rồi đi theo tiểu thái giám kia.
Mã công công vừa đi khuất, Lăng Nhược Tâm liền hỏi Thanh Hạm: “Sao nàng có thứ đó?” Nếu hắn nhớ không lầm, thì trước kia hắn chưa từng thấy nàng có mấy thứ này.
Thanh Hạm cười nói: “Lần trước khi chúng ta đi hái Thiên Tâm lan, trên đường quay về Huyến Thải sơn trang bị tấn công. Đại sư huynh thấy những người đó đều là sát thủ, huynh ấy lo ta sẽ lại gặp nguy hiểm, liền điều phối lọ mê hồn dược này cho ta, nói là nếu lại gặp nguy thì nó sẽ giúp ta thoát thân. Sau lần đó, ta thường mang theo thứ này. Lần này tới hoàng cung, chắc sẽ có chút nguy hiểm, nên ta cũng mang theo phòng khi gặp sát thủ. Ai ngờ chưa gặp sát thủ đã phải dùng trong tình huống này.
Lăng Nhược Tâm cười nhạt nói: “Xem ra, vẫn là Đại sư huynh nàng có tài nhìn xa trông rộng, cho nàng bảo bối này. Hôm nay nếu không có nó, thì e là chúng ta chạy trời không khỏi nắng.” Tống Vấn Chi kia, chẳng những y thuật cao siêu, mà cũng rất giỏi điều phối mê hồn dược. Sau này gặp lại hắn, phải để ý nhiều hơn một chút.
Trong mắt Thanh Hạm lại tràn ngập sự nhớ nhung, nàng chậm rãi nói: “Nhưng mà từ sau ngày chúng ta thành thân, không biết sư huynh đi đâu. Huynh ấy đã từng nói sẽ bảo vệ ta, nhưng suốt cả chặng đường dài cũng không thấy bóng huynh ấy đâu. Chàng nói xem, liệu có phải khi huynh ấy uống rượu với Tô Dịch Hàn đã xảy ra chuyện gì không?” Dù nàng không có tình cảm nam nữ với Tống Vấn Chi, nhưng lại có tình cảm huynh muội sâu đậm. Không có tin tức của hắn suốt một thời gian dài, nàng làm sao có thể không lo cho hắn?!
Tuy trong lòng Lăng Nhược Tâm không vui, nhưng vẫn an ủi: “Võ công của đại sư huynh nàng tốt như vậy, chắc sẽ không sao đâu. Hắn chưa đuổi theo tới đây, có lẽ có chuyện khác cần xử lý. Nàng đừng quá lo lắng. Ta hứa với nàng, chờ chuyện bên Hoàng cung này giải quyết xong, ta sẽ đưa nàng đi tìm Đại sư huynh của nàng.” Nếu tìm được Tống Vấn Chi, liệu hắn có nên nói cho Tống Vấn Chi biết thân phận nam nhi của hắn, để Tống Vấn Chi dứt hẳn tình ý với Thanh Hạm không nhỉ!!!
Thanh Hạm suy nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, liền lập tức gật đầu, đi theo Lăng Nhược Tâm vào sâu trong Hoàng cung.
Ở đây, nhìn đâu đâu cũng có thể thấy được đại điện uy nghiêm, vừa trang trọng, vừa cao quý. Trong ngự hoa viên hoa nở bốn mùa, vừa kiều diễm vừa tươi đẹp.
Thanh Hạm mở to mắt, hết nhìn Đông lại sang nhìn Tây. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy nhiều loài hoa đẹp như vậy. Có điều, những đoá hoa này tuy đẹp nhưng lại thiếu chút sinh khí. Nàng bỗng nhớ tới những bông hoa dại bốn mùa nở rộ ở Thương Tố môn. Tuy không kiều diễm như ở đây, nhưng lại nở khắp núi đồi, đầy sinh khí, thấp thoáng còn có khe suối nhỏ chạy xuyên qua đám hoa, vừa thanh thoát, vừa tự nhiên.
Thanh Hạm hơi nhớ cuộc sống ở Thương Tố môn. Đó là những tháng ngày vô cùng vui vẻ, vô tư. Sau khi trải qua sóng gió trong cuộc sống, nàng lại hơi khát vọng sự bình yên, thanh thản ở Thương Tố môn. Con người có lẽ đều như thế, lúc có được thì không cảm thấy gì, nhưng đến khi mất đi mới biết quý trọng. Nàng bây giờ cũng không tính là mất đi, nếu rảnh rỗi, nàng vẫn có thể quay về Thương Tố môn mà.
Bên ngoài cung Phượng Nghi, cung nữ kia nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đến, liền mỉm cười đi vào thống báo, một lát sau đã nghe thấy giọng nói vang lên: “Tuyên Lăng Đại tiểu thư!”
Lăng Nhược Tâm cúi người tạ ơn cung nữ kia rồi đi vào trong. Thanh Hạm cũng muốn vào theo, thì cung nữ kia ngăn nàng lại nói: “Nương nương có lệnh, chỉ gặp Lăng Đại tiểu thư, xin công tử chịu khó chờ bên ngoài.”
Thanh Hạm nhíu mày nói: “Ta là vị hôn phu của Lăng Đại tiểu thư, chẳng lẽ cũng không vào được?”
Cung nữ kia nghe vậy, hơi nhíu mày, hình như nàng ta hơi giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm Thanh Hạm còn có ý khinh thường như muốn nói: ngươi mà cũng đòi xứng đôi với Lăng Đại tiểu thư à? Ngay sau đó, nàng ta liền cười nói: “Nương nương đã phân phó, chỉ gặp Lăng Đại tiểu thư, không cần biết ngươi là vị hôn phu hay là đệ đệ của Lăng Đại tiểu thư cũng đều không được vào.”
Vị hôn phu hay đệ đệ? Có nhầm không, sao lại có kiểu nói thế này nữa? Thanh Hạm nghe cũng thấy bực bội, nhưng cung nữ kia không thèm để ý tới nàng, quay đầu vui vẻ nói với Lăng Nhược Tâm: “Chúc mừng Lăng Đại tiểu thư, nhanh như vậy đã tìm được lang quân như ý.”
Thấy Thanh Hạm bị cung nữ kia chế nhạo, trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng không vui, có điều, hắn biết trong cung không thể quá lỗ mãng, đành thân mật kéo tay Thanh Hạm nói: “Tướng công, chàng đi dạo ngự hoa viên chờ ta nhé. Ta vào một chút sẽ ra ngay.”
Một câu tướng công kia của Lăng Nhược Tâm cũng khiến Thanh Hạm run cả người, nhưng vẫn cố nói: “Nương tử, không sao, nàng và nương nương cứ từ từ tâm sự, không cần để ý đến ta. Ta sẽ ở ngoài chờ nàng.” Ý nàng chỉ muốn nói Lăng Nhược Tâm không cần lo cho nàng, nàng sẽ không đi lung tung. Nhưng khi chính miệng nàng nói ra câu nương tử kia, thì bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng quái dị.
Ý cười trên mặt Lăng Nhược Tâm càng đậm hơn, trong mắt hắn cũng tràn ngập niềm vui: “Đây là lần đầu tướng công tiến cung. Hoàng cung rất khác với Huyến Thải sơn trang, chàng đừng đi lung tung.”
Tuy Thanh Hạm cảm thấy không tự nhiên, nhưng mặt vẫn rất tình cảm, gật đầu đồng ý. Lăng Nhược Tâm cứ đi được ba bước lại quay đầu cười với nàng cho đến tận khi bước qua cửa cung Phượng Nghi.
Cung nữ kia vốn còn đang nghĩ Lăng Nhược Tâm cao ngạo như vậy, ngay cả Hoàng thượng hay Tam hoàng tử mà ‘nàng ta’ còn không để mắt tới, thì sao có thể để ý đến Thanh Hạm. Nhưng nhìn bộ dạng ngọt ngào của hai người lúc này, trong lòng nàng ta cũng tin hơn vài phần, nhưng lại hơi ghen tị.
Thanh Hạm nhìn theo Lăng Nhược Tâm đến khi hắn đi khuất vào cung Phượng Nghi, nàng bỗng cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cung Phượng Nghi thuộc hậu cung, tuy nàng là nữ nhưng hiện giờ đang giả trai, nên cũng không dám đi lung tung, liền quay lại theo đường cũ, đi vào ngự hoa viên.
Ngự hoa viên rất rộng lớn, Thanh Hạm đi thẳng theo đường mòn, không bao xa lại không nhịn được, quay đầu nhìn thì thấy có một bóng người mặc áo vàng ở rất xa, xung quanh có rất nhiều thị vệ, thái giám cũng đang đi về phía cung Phượng Nghi.
Nàng biết, trong hoàng cung, chỉ có Hoàng đế mới được mặc đồ màu vàng, nên cũng thầm buồn cười, Lăng Nhược Tâm chỉ vừa bước chân trước qua cửa cung Phượng Nghi, thì Hoàng đế đã theo sát sau lưng rồi, tin tức nhanh nhạy thật. Người ta nói, hồng nhan hoạ thuỷ, xem ra, Hoàng đế vẫn chưa dứt tình ý với Lăng Nhược Tâm. Nàng thầm đổ mồ hôi thay Lăng Nhược Tâm. Mấy năm nay, không biết hắn làm thế nào mà chu toàn được hết mọi việc. Nàng không hề nghi ngờ bản lĩnh của hắn, nhưng bây giờ thì nàng cũng không biết hắn có thể tìm hiểu được manh mối gì trong vụ của Thái tử hay không. Có lẽ, với hắn mà nói, thì Hoàng thượng và Hoàng hậu ở cùng một chỗ sẽ giúp hắn dễ thám thính thật hư hơn chăng!
Thanh Hạm hơi thở dài. Hiện giờ nàng đứng ngoài này, có lo cũng chẳng làm được gì. Nên ngoan ngoãn chờ hắn có khi đã là giúp hắn nhiều lắm rồi! Thanh Hạm đi dọc theo con đường nhỏ về thẳng ngự hoa viên, nàng cũng không có tâm trạng thưởng thức những đoá hoa xinh đẹp trước mặt, lại bất ngờ phát hiện một hồ nước xanh trong veo. Trời hôm nay cực kỳ nóng, nàng hớt một vốc nước lên rửa mặt, thấy xung quanh vắng lặng, nàng liền cởi giày ngồi thả chân xuống nước.
Nước hơi ấm áp, lại lành lạnh, thấm vào da vô cùng khoan khoái, cảm giác phiền muộn khi bước vào hoàng cung cũng bớt đi nhiều. May mà nàng vẫn nhớ rõ đang là hoàng cung, nếu không, với tính cách của nàng, chỉ sợ sẽ cởi y phục nhảy xuống tắm một cái.
Nàng vừa nghịch nước, vừa khẽ ngân nga, bỗng một tiếng động lớn phá vỡ sự không gian yên tĩnh. Nàng nhìn theo hướng tiếng động, đã thấy một cô nương đang trèo lên cây ở phía xa, mấy cung nữ vây quanh gốc cây, dường như muốn thuyết phục nàng ta xuống, nhưng cô nương kia không để ý tới cung nữ, một mình leo tiếp lên trên, càng trèo càng cao.
Nhìn bộ dạng vụng về leo cây kia của nàng ta, trong lòng Thanh Hạm đầy vẻ khinh thường. Từ lúc năm tuổi nàng đã có thể leo cao hơn cô nương kia, tư thế cũng đẹp hơn nhiều. Nếu là lúc trước, nàng chắc chắn sẽ đi tới chỉ điểm một chút, nhưng nhớ ra mục đích hôm nay đến Hoàng cung, cũng biết trong cung vô cùng nguy hiểm, không biết cô nương kia là ai, thì không nên trêu chọc vào là hơn.
Nàng lập tức quay đầu đi, không nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô nương kia nữa. Có điều, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tiếng cung nữ cầu xin thỉnh thoảng lại lọt vào tai nàng, ánh mắt của nàng cũng thường vô tình liếc về bên đó.
Nhưng Thanh Hạm không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền toát mồ hôi lạnh thay cô nương kia. Cô nương đó chẳng những càng leo càng cao, lại hướng về phía nhánh cây nhỏ yếu. Với kinh nghiệm thường xuyên trèo cây của Thanh Hạm, thì không khó nhìn ra, nhành cây kia không thể chịu được trọng lượng của nàng ta, nhất là nàng ta rõ ràng không hề có võ công.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, nàng nghe thấy nàng ta hét chói tai. Thanh Hạm thậm chí còn nghe thấy cả tiếng “rắc rắc” của nhánh cây gẫy. Nàng vốn không muốn để ý đến, nhưng đó thực sự không phải tác phong của nàng, đành phải chấp nhận đứng lên, chẳng kịp đi giày, vội tung người bay đi như tên rời cung, đón lấy cô nương kia từ trên không.
Không ngờ, trọng lượng của cô nương kia nặng hơn nàng nghĩ một chút, để cố giữ thăng bằng, nàng đành phải ôm nàng ta xoay tròn một vòng trên không, rồi mới vững vàng chạm chân xuống đất.
Cô nương kia chính là công chúa nhỏ tuổi nhất của Hoàng cung, công chúa Thiên Nhan, cũng là vị công chúa nhỏ hôm đó đã đánh mất bộ y phục rực rỡ, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Vì nàng ta nhỏ tuổi nhất, miệng lại vô cùng ngọt ngào, dung mạo đáng yêu, nên Hoàng thượng cực kỳ sủng ái.
Hôm nay, công chúa Thiên Nhan ở hoàng cung cực kỳ nhàm chán, nàng muốn đi bắn cung nhưng không có ai đi cùng nàng. Nàng muốn cưỡi ngựa, nhưng vì chuyện thích khách trong buổi đi săn lần trước, chúng thị vệ sợ nàng gặp nguy hiểm, nên từ chối bằng mọi cách. Trong lòng nàng phiền muộn đến cùng cực, liền chạy một mình đến hoa viên chơi. Các cung nữ lo lắng nên đều đi theo bên cạnh bảo vệ nàng. Muốn làm gì cũng không được làm, buồn phiền, giờ muốn ở một mình cũng bị cung nữ đi theo, làm nàng vô cùng bực tức, liền chạy sâu vào trong hoa viên, muốn đánh lạc hướng, bỏ rơi đám cung nữ này. Có điều, làm thế nào cũng trốn không thoát đám cung nữ, cơn tức trong lòng nàng càng dâng lên.
Vì thế, công chúa Thiên Nhan nhìn thấy cây đại thụ bên cạnh, liền trèo lên, thấy các cung nữ không dám kéo nàng, chỉ dám gọi mời nàng xuống, nàng lại càng đắc ý, cung nữ càng kêu, nàng càng trèo cao hơn. Nhưng nàng là công chúa được cưng chiều từ bé, cho đến bây giờ cũng không biết đến nguy hiểm, càng không biết nhánh cây nào có thể chịu được trọng lượng của nàng. Nàng trèo một lúc cũng thấy mệt, nhìn nhánh cây nhỏ nhắn xinh xinh bên cạnh, nàng muốn ngồi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ nhánh cây lại gẫy.
Tiếng rắc rắc của nhành cây khiến hồn vía của vị công chúa được nuông chiều từ bé này bay lên chín tầng mây, nàng luống cuống, người lao xuống đất. Nàng đã trèo rất cao, lần này nếu bị ngã, không mất mạng thì cái ௱ôЛƓ nhỏ cũng nở hoa mất. Lúc này nàng mới thấy hối hận, nhưng đã quá muộn…
Ngay khi Thiên Nhan nghĩ mình sẽ ngã cực kỳ thê thảm, thì chẳng những ௱ôЛƓ không bị ngã bẹp, mà còn rơi vào một vòng tay ấm áp, một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi. Nàng mở to hai mắt mới thấy một thiếu niên phấn điêu ngọc mài đã đón được mình. Thiếu niên kia hơi cười, một đôi mắt đen to cực kỳ linh động, cái mũi xinh xắn, cánh môi phớt hồng. Tóc tuy được buộc lên cao, nhưng lúc nàng rơi xuống đất, những sợi tóc đen mượt mà xẹt qua mặt nàng, làm động lòng nàng.
Trong mắt Thiên Nhan, giờ phút này Thanh Hạm giống như tiên giáng trần, bộ dạng tuấn tú của ‘hắn’ hơn hết thảy các nam tử tuấn tú nhất trên đời. Nếu nói là, ban đầu nàng vì sợ hãi nên tim đập nhanh hẳn lên, thì lúc nhìn thấy Thanh Hạm, không hiểu sao nàng lại thấy yên lòng hẳn, cảm giác vững vàng đó khiến nàng thấy an toàn vô cùng, đến khi dựa vào иgự¢ Thanh Hạm, nàng chợt hoảng hốt. Đó là tiếng tim đập khi nữ tử nhìn thấy nam tử mà mình ái mộ! Tiếng đập vừa cuồng nhiệt, vừa kích động. Cũng ngay tại thời khắc đó, Thiên Nhan quyết định, Thanh Hạm sẽ là phò mã của nàng!
Nếu Thanh Hạm biết hành động này của nàng sẽ dẫn đến phiền phức lớn như thế, chỉ e là nàng sẽ tình nguyện để Thiên Nhan ngã ૮ɦếƭ cũng tuyệt đối không thèm cứu nàng ta. Có điều, con người đâu biết tiên tri, làm sao có thể dự đoán được suy nghĩ của người khác.
Khi Thanh Hạm vừa ôm Thiên Nhan chạm đất, đám cung nữ liền xông tới nói: “Công chúa, người không sao chứ?!”
Thanh Hạm vừa nghe cung nữ gọi nữ tử mình vừa cứu là công chúa, liền biết ngay là có lẽ nàng lại gặp phiền toái rồi, nàng vội buông Thiên Nhan ra nói: “Tại hạ không biết là công chúa, vừa rồi đã mạo phạm nhiều, xin thứ lỗi.” Nàng không biết nhiều quy củ trong cung, nên càng không biết thấy công chúa thì phải hành lễ.
Một cung nữ bên cạnh quát: “Làm càn, thấy công chúa còn không hành lễ!”
Thanh Hạm nhíu mày, đang muốn thi lễ, thì Thiên Nhan lại cười nói: “Người không biết không có tội, hơn nữa, vừa rồi ta còn phải cảm ơn công tử đã cứu mạng, sao lại nói thứ tội hay gì chứ?” Bình thường nàng ta vốn rất ngang ngược, lúc này lại vô cùng dịu ngoan trước mặt Thanh Hạm, giọng điệu được nuông chiều cũng giấu đi hết, chỉ thấy vẻ thanh nhã, lễ phép mà thôi.
Thanh Hạm khẽ cười, Thiên Nhan lại nói tiếp: “Ta là công chúa Thiên Nhan, vị công tử này trông rất lạ, trước kia ta chưa từng gặp, không biết phải xưng hô thế nào?”
Thanh Hạm khẽ mỉm cười nói: “Ta tên là Đoàn Thanh Hạm, là người của Huyến Thải sơn trang. Lần này ta theo giúp nương tử nhà ta vào cung cống nạp Lưu Quang Dật Thải.” Nàng phát hiện ra sau lần đầu tiên nàng nói ra hai chữ nương tử, thì bây giờ nhắc đến hai chữ đó trước mặt người khác dễ dàng hơn nhiều. Lăng Nhược Tâm mà nghe thấy, chắc hẳn sẽ rất đắc ý.
Thiên Nhan vừa nghe thấy ‘hắn’ đã thành thân, không khỏi có chút không vui, nhớ mấy ngày trước mẫu hậu có nói Huyến Thải sơn trang sẽ tới dâng Lưu Quang Dật Thải, nàng biết Thanh Hạm nói thật. Có điều, nàng đã từng gặp Lăng Nhược Tâm kia, mỹ mạo và thần thái đó, thật sự khiến nàng bị thuyết phục. Nếu Thanh Hạm cưới nữ tử khác, thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy không cam lòng, có điều, một nữ tử đẹp như thế, thì có lẽ ai thấy cũng đều phải ái mộ.
Thiên Nhan hơi rầu rĩ nói: “Vậy sao ngươi lại chạy đến đây?”
Thanh Hạm nói: “Hoàng hậu chỉ gặp nương tử nhà ta, cho nên ta đành phải đi dạo xung quanh, không ngờ lại trùng hợp gặp được công chúa.” Dứt lời, nàng khẽ mỉm cười.
Thiên Nhan nghe ‘hắn’ nói vậy, trong lòng cũng vui vẻ hẳn. Đúng, nếu đã có thể gặp nhau, chứng tỏ bọn họ có duyên. Nếu có duyên, thì làm sao có thể để ‘hắn’ rời đi được, dù thế nào cũng phải tìm cách giữ ‘hắn’ lại, Thiên Nhan đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể giữ Thanh Hạm ở lại, thì nghe một giọng nam truyền đến: “Thanh Hạm, sao ngươi lại ở đây?”
Thanh Hạm quay đầu, thấy Tần Phong Dương đang đi đến. Hắn mặc một chiếc áo bào gấm màu đen, tóc dùng kim hoàn buộc cao lên, khuôn mặt góc cạnh thêm chút khí chất vương giả, trong lòng nàng thầm than thở. Trước kia, dù biết thân phận hắn, nhưng vì ở ngoài cung, nên nàng còn có thể giả vờ hồ đồ, lười không muốn khách khí với hắn, nhưng giờ đang ở trong hoàng cung, bên cạnh lại có nhiều người nhìn như vậy, nếu không hành lễ, chỉ sợ sẽ mất mạng.
Thanh Hạm thầm hít sâu một hơi, nghiêm trang hành lễ nói: “Tham kiến Tam hoàng tử!” Đây xem như là lần hành lễ chính thức đầu tiên giữa hai người. Có điều, lúc Thanh Hạm thi lễ mới phát hiện một vấn đề rất lớn, vừa rồi nàng vội cứu Thiên Nhan, còn chưa kịp đi giày. Để chân đất mà hành lễ, dáng vẻ này thật sự vô cùng quái dị.
Thấy sắc mặt ‘hắn’ khác lạ, Tần Phong Dương cúi đầu, thấy ngay một đôi chân ngọc trắng như tuyết đứng trên cỏ. Đôi bàn chân đó trắng đến mức gần như trong suốt, vô cùng thanh tú. Nhìn thế nào cũng không giống chân của nam tử, hắn không khỏi rung động, cũng kèm theo một chút hoài nghi.
Tần Phong Dương nghe thấy giọng nói xa cách, phân chia rõ ranh giới, thân phận của ‘hắn’, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Hắn biết Thanh Hạm lâu như vậy, nhưng mỗi lần gặp ‘hắn ta’, trong lòng hắn lại có sự rung động khó hiểu. Có điều, cứ mỗi lần, chỉ cần vừa nhìn thấy ‘hắn ta’, thì những suy nghĩ mà hắn tự nhủ, lòng tin mà hắn cố nói với mình đều không thể kiên định nổi, thay vào đó là ham muốn được ở bên ‘hắn ta’ lâu thêm, lâu thêm một chút nữa. Nhưng mỗi lần hai người gặp nhau, ‘hắn ta’ đều tỏ vẻ xa cách, mà ‘hắn’ cũng đã thành thân, hơn nữa, người ‘hắn’ cưới lại là Lăng Nhược Tâm, dù hắn có muốn ‘hắn ta’ thì cũng vô vọng.
Chỉ là, giờ vừa nhìn thấy đôi chân ngọc của ‘hắn ta’, lòng hắn lại hơi mong chờ, ham muốn. Hắn nghĩ, hắn thực sự hết thuốc chữa rồi. Một cảm giác thương cảm, xót xa và tức giận dâng lên trong lòng, giọng nói giống như giận cá chém thớt: “Không cần đa lễ, có điều, ngươi và Lăng Đại tiểu thư vừa thành thân, giờ đã đứng đây trêu ghẹo hoàng muội của ta, có phải quá lỗ mãng không?!”
Một khắc trước Thanh Hạm còn nhìn thấy mặt hắn có ý cười, vậy mà chỉ một giây sau sắc mặt đã biến đổi khiến người ta phải sợ hãi. Một người bình thường vẫn trầm tư, hoà nhã như hắn, vừa vào Hoàng cung đã đầy vẻ ngạo mạn. Hoàng cung này còn lợi hại hơn cả thuốc nhuộm của Huyến Thải sơn trang, vừa bước vào là bị nhuộm màu hết. Trêu ghẹo công chúa Thiên Nhan á? Nàng làm thế lúc nào? Đang định cãi lại, thì Thiên Nhan lại nói trước: “Hoàng huynh không biết rõ sự tình, thì đừng nói bậy bạ, vừa rồi nếu không có Thanh Hạm ra tay cứu giúp, thì chỉ sợ muội đã ngã ૮ɦếƭ rồi! Giờ huynh còn tới hù doạ Thanh Hạm, sao vừa rồi huynh không ra mà cứu ta!”
Thiên Nhan và Tần Phong Dương đều do Hoàng hậu sinh ra, nên nàng gọi thẳng hắn là hoàng huynh. Trong cung có mười mấy hoàng tử và công chúa, chỉ có hai người là huynh muội ruột thịt, Thiên Nhan lại được sủng ai, nên trước mặt Tần Phong Dương không hề có chút quy củ nào cả.
Thanh Hạm cười nói: “Công chúa quá lời rồi, người tốt đều được phù hộ, vừa rồi dù ta có không ra mặt cứu ngài, thì những cung nữ bên dưới cũng sẽ hợp sức, dùng toàn lực bảo vệ công chúa. Có điều, chuyện mà Tam hoàng tử nói là trêu ghẹo công chúa, thì dù Thanh Hạm ta có gan to bằng trời cũng không dám. Chưa nói đến chuyện ta vốn không phải người háo sắc. Mà dù ta có háo sắc đến bao nhiêu, vừa cưới một kiều thê mỹ mạo như Lăng Đại tiểu thư, công chúa lại là kim chi ngọc diệp, làm sao ta có thể có một chút suy nghĩ không an phận nào.” Vấn đề quan trọng nhất, là nàng là nữ tử, cưới một Lăng Nhược Tâm đã hoảng lắm rồi, giờ còn trêu ghẹo công chúa, không phải là tự tìm đường ૮ɦếƭ hay sao?
Thiên Nhan vừa nghe Thanh Hạm nói vậy, trong lòng hơi vui mừng lại hơi phiền muộn: “Nam tử trên đời bao kẻ bạc tình bạc nghĩa, khó có được người có tình có nghĩa như Thanh Hạm, ta rất thích. Dù sao chúng ta cũng coi như có duyên, ngươi có ân cứu mạng với ta, phần ân tình này, ta nhất định phải cảm tạ thật chu đáo! Huyến Thải sơn trang không thiếu vàng bạc, châu báu, chi bằng, để ta thu xếp, hôm khác mời Thanh Hạm đến Lưu Vân các của ta ăn một bữa cơm rau dưa được không?!”
Nghe nàng nói vậy, Thanh Hạm không khỏi đau đầu. Khi Tần Phong Dương mới gặp nàng đã mời nàng ăn cơm, giờ công chúa Thiên Nhan cũng muốn mời nàng ăn cơm, thì ra cơm hoàng gia không cần tiền à?
Thanh Hạm còn chưa đáp lời, Tần Phong Dương đã nói: “Hoàng muội càng ngày càng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Thanh Hạm là một nam tử đã thành thân, muội là hoàng hoa khuê nữ, mời ‘hắn’ đến khuê phòng của muội ăn cơm, nếu truyền ra ngoài, không sợ bị người ta chê cười sao?! Nếu mẫu hậu mà biết, chỉ e sẽ phạt muội không tuân thủ nữ giới!”
Thiên Nhan nghe vậy, đôi mày liễu quắc lên, trừng mắt nhìn Tần Phong Dương nói: “Thế gian thật quá bất công, nam tử các huynh tiếp đãi bằng hữu thì không sao, lại không cho nữ tử mở tiệc tiếp bằng hữu à? Thanh Hạm là ân nhân cứu mạng của ta, ta tạ ơn ‘hắn’ thì có gì không thoả đáng? ‘Hắn’ còn chưa từ chối, huynh lại ở đây nói linh tinh cái gì? Nếu huynh dám nói với mẫu hậu, ta sẽ trở mặt với huynh!”
Nghe mấy câu trước, Thanh Hạm còn có chút đồng cảm với nàng, nam nữ vốn nên ngang hàng! Nhưng mấy lời sau, nghe thế nào cũng giống mấy đứa nhóc hỡn dỗi. Nàng cũng cảm thấy cảm tình của mình và công chúa tăng lên không ít, tính tình của nàng ta có vài phần giống nàng. Nếu Thiên Nhan mà không phải công chúa, thì nàng thật sự rất thích có một vị bằng hữu giống nàng ta.
Thanh Hạm lập tức cười nói: “Công chúa nói rất đúng, nhưng Tam hoàng tử lo vậy cũng không sai! Giữa nam nữ vốn cũng nên có chút kiêng kỵ. Hơn nữa, ta cứu công chúa chẳng qua cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ. Công chúa không cần để tâm. Nếu công chúa thật sự muốn cảm ơn ta, chi bằng hãy tặng cho ta chiếc vòng trên tay công chúa đi!” Nếu thật sự ăn cơm với Thiên Nhan, Lăng Nhược Tâm mà biết sẽ ầm ĩ một hồi cho coi. Thà rằng đòi chút đồ này nọ của nàng ta còn có lợi hơn.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Phong Dương hơi biến đổi, đang định ngăn cản, thì Thiên Nhan đã mỉm cười tháo vòng tay đưa cho Thanh Hạm, hai mắt đầy ẩn ý nói: “Thanh Hạm phải bảo quản tốt vòng tay của ta nhé!” Trên mặt nàng còn có vẻ thẹn thùng, lấy khăn tay che miệng, rồi cùng cả đám cung nữ rời đi.
Thanh Hạm thấy Thiên Nhan cười hơi kỳ quái, cầm vòng tay mà cũng không biết phải làm sao. Thiên Nhan vừa đi, chỉ còn lại Thanh Hạm và Tần Phong Dương. Thanh Hạm nhét vòng tay vào иgự¢ áo, cũng mặc kệ hắn, đi đến chỗ nàng cởi giày, định lấy giày đi vào. Nhưng nàng còn chưa kịp mang vào chân, Tần Phong Dương đã kéo chân nàng nói: “Chân đẹp quá. Ta thật sự không thể nghĩ trên đời này lại có một nam tử có đôi chân đẹp như vậy.”
Thanh Hạm kinh hãi, vùng chân ra khỏi tay hắn: “Trên đời này có nữ nhân nhìn giống như nam nhân, thì sao không có nam nhân giống nữ nhân chứ?” Vừa nói vừa vội vàng đi giày.
Tần Phong Dương cũng mặc kệ ‘hắn’ giật chân lại, nhưng lại có chút không cam tâm nhìn ‘hắn’ chằm chằm, nhưng không tìm ra manh mối gì. Có điều, mũi hắn lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người ‘hắn’ toả ra, liền nhẹ giọng nói: “Vòng tay đó, là quà mẫu hậu tặng Thiên Nhan vào sinh thần khi muội ấy mười bốn tuổi. Trên mặt có khảm đá đỏ, chỉ có dy nhất một đôi, vô cùng quý giá. Mẫu hậu tặng hết cho Thiên Nhan, còn nói: ‘nếu con coi trọng nam tử nhà ai, thì tặng vòng tay này cho hắn, mẫu hậu sẽ hiểu được tâm ý của con.’”
Thanh Hạm nghe xong vô cùng kinh hãi. Không ngờ nàng chỉ tuỳ tiện đòi đồ này nọ mà lại đúng bảo bối. Bảo bối thì bảo bối, sao lại còn biến thành tín vật đính ước của công chúa Thiên Nhan?! Trời cao ơi! Đất dày ơi! Lần này nàng lại gặp phiền phức rồi.
Thanh Hạm giận dữ nói: “Vì sao vừa rồi ngươi không nhắc ta?”
Tần Phong Dương thấy ‘hắn’ tức giận, trong lòng lại hơi vui vui, thản nhiên nói: “Dù sao, nam tử nào chẳng muốn làm phò mã. Ta còn tưởng là ngươi thật sự thích hoàng muội của ta, mà nàng có vẻ cũng có cảm tình với ngươi, nên ta nghĩ hai người là lưỡng tình tương duyệt.”
Một giọng nói thanh thanh như nước bỗng truyền vào tai: “Ai với ai lưỡng tình tương duyệt?”