Kẹt trong Hoàng lăngNghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng ngạc nhiên, kéo tay Thanh Hạm: “Ở đây thật kỳ quái”, hắn nhìn quanh bốn phía rồi nói tiếp: “Nơi này quả nhiên ẩn giấu nhiều bí ẩn về ngũ hành bát quái đúng như mẹ ta nói, muội theo sát sau ta đi, đừng để bị lạc nhau!”
Vừa rồi Thanh Hạm đã bị mãng xà doạ ૮ɦếƭ khi*p, nàng trợn to hai mắt nói: “Đều tại huynh ấy, ai bảo huynh bắt ta xuống trước!”
Lăng Nhược Tâm thấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng hơi run lên, vừa rồi có lẽ nàng đã cực kỳ hoảng sợ. Thì ra nha đầu này chỉ to mồm ra vẻ can đảm thôi, chứ lá gan cũng không to lắm. Tuy mặt nàng vẫn cố tỏ ra không sao, nhưng hắn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt nàng, lòng hắn càng cảm thấy thương tiếc hơn, bàn tay siết chặt hơn một chút, nói: “Đúng, đều tại ta, khiến muội gặp nguy hiểm, nhưng ta cam đoan, từ thời khắc này, dù có phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không buông tay muội ra.” Giọng điệu của hắn kiên định như đang lập lời thề vậy.
Thanh Hạm đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của hắn, bình thường thì nhiều nhất là nụ cười nửa miệng khinh mạn, rồi đến vẻ mặt cười xấu xa, nếu không thì là mặt đen tức giận. Nhưng lúc này, trong mắt hắn chỉ tràn ngập sự chân thành, còn có chút biểu cảm nào đó mà nàng không hiểu… Nhìn hắn nghiêm trang thế này, nàng bỗng cảm thấy hắn khác trước rất nhiều, nghe thấy hắn chủ động nhận lỗi, nàng lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ tuỳ ý để hắn kéo tay lôi đi. Sự lo lắng quan tâm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, vừa ấm áp, vừa an toàn khiến nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng bỗng chốc tan biến.
Hai người đi xuyên qua mấy dãy núi, Lăng Nhược Tâm lấy bản đồ Lăng Ngọc Song đưa cho hắn ra xem, sau khi xác định lại vị trí của hai người, hắn lại nhìn phương hướng trên bản đồ. Nếu đúng như trong bản đồ, thì Thiên Tâm lan đang ở ngay bên cạnh khu vực này, nhưng hai người đi thêm hai canh giờ cũng không thấy bóng dáng Thiên Tâm lan đâu.
Thanh Hạm hơi mệt mỏi, hỏi: “Huynh có chắc chúng ta không đi sai đường không?”
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi nói: “Nếu theo như bản đồ, thì lẽ ra chúng ta phải đi tới chỗ Thiên Tâm lan sinh trưởng từ lâu rồi, không thể nào lại đi mất nhiều thời gian như vậy được.”
Thanh Hạm nói: “Không phải huynh nói ở đây có ẩn giấu bí ẩn về ngũ hành bát quái sao? Sư phụ Huyền Cơ Tử của ta từng nói, ngũ hành tương sinh tương khắc, nếu thời gian khác nhau, mùa khác nhau, vị trí cũng sẽ phát sinh những biến hoá tương ứng.” Nàng nói là nói vậy, nhưng không hiểu. Khi Đại sư huynh theo sư phụ học ngũ hành bát quái, nàng đứng ngoài đã nghe qua, nhưng ngại mấy thứ phiền toái lằng nhằng này nên chẳng hiểu gì hết. Giá mà có Đại sư huynh ở đây thì tốt bao nhiêu.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Lăng Nhược Tâm sáng lên, hắn khen: “Nhìn muội bình thường ngốc ngốc vậy, không ngờ lại thông minh đột xuất. Ta đã biết vị trí cụ thể của Thiên Tâm lan, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, hắn lại đưa tay ra kéo nàng.
Thanh Hạm để mặc hắn kéo đi, hai người đi tiếp tầm một khắc thì đột nhiên nàng thấy trước đó không xa xuất hiện một mảng trời trắng xoá, sương mù rất dầy, thấp thoáng còn thấy có những ánh sáng nhè nhẹ loé lên, nhưng lại cũng không rõ ràng hẳn. Nàng không kìm được, liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Lăng Nhược Tâm nhìn theo hướng tay nàng chỉ, vui vẻ nói: “Là Thiên Tâm lan!”
Thanh Hạm nghe hắn nói là Thiên Tâm lan, liền gạt tay hắn ra, chạy về phía trước. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy những mảng trắng xoá có ánh sáng loé lên kia đột nhiên cách ra xa hơn một chút, một bóng trắng nhoáng lên bay qua trước mặt, khiến hắn nhớ tới những lời Lăng Ngọc Song đã kể, hắn kinh hãi, đang định ngăn cản thì nghe thấy tiếng Thanh Hạm thét lên chói tai. Chân nàng dẫm phải một khoảng không, soạt một tiếng cứ thế rơi xuống. Phía dưới tối đen như mực, giống như vực sâu vạn trượng. Lăng Nhược Tâm hoảng sợ, đưa tay ra định túm nàng lại, tiếc là chậm một chút, tay hắn chỉ bắt vào hư không. Sự lo lắng trong lòng khiến hắn không suy nghĩ nhiều, nhảy xuống theo nàng.
Trong khoảnh khắc bị trượt chân kia, Thanh Hạm nhanh chóng tĩnh tâm, thay đổi vài tư thế trên không, vậy mà đến khi chạm đất ௱ôЛƓ vẫn bị đập mạnh xuống khiến nàng đau đến chảy nước mắt. Nhưng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm cũng ngã chổng vó, dáng vẻ như tiên giáng trần thường ngày trở nên nhếch nhác không thể tưởng tượng nổi, nàng liền bật cười ha hả.
Lăng Nhược Tâm thừa biết nàng đang cười hắn, nhưng vì hắn không biết hai người đang ở đâu, nên chẳng muốn so đo với nàng. Hắn thản nhiên đứng lên, phủi sạch bụi đất trên người, rồi đưa tay kéo Thanh Hạm dậy. Thanh Hạm nhìn sắc mặt hắn nghiêm trọng cũng không cười nổi nữa, liền cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Nơi đây thoạt nhìn giống như một hang động lớn, trên đỉnh đầu có một viên dạ minh châu cực to, chiếu sáng khắp không gian này. Bốn bức tường được phủ kín bằng những bức tranh đầy màu sắc, rất tươi đẹp, nhưng vách tường lại rất cổ xưa, có thể nhìn thấy được vết tróc, trầy khắp nơi. Vị hoạ sĩ kia thật sự rất khéo léo, tuy đường cong hơi thô, nhưng nhân vật trong tranh lại cực kỳ sống động. Nhân vật trong những bức tranh trên tường có rất nhiều dáng vẻ, nhưng cùng vẽ về một người con gái, nàng kia xinh đẹp dị thường, hoặc là đang bắt bướm, hoặc đánh đàn, vẻ mặt rất kiều diễm, mỵ hoặc, bên cạnh bức tranh còn viết gì đó, nhưng Thanh Hạm không đọc được những từ này. Nàng nhìn đến bức tranh cuối cùng, không ngờ lại vẽ nàng kia hợp hoan cùng một nam tử, khiến Thanh Hạm đỏ bừng mặt.
Lăng Nhược Tâm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thanh Hạm, khẽ mỉm cười nói: “Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình trên thế gian, có gì mà phải thẹn thùng.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Dựa theo mấy bức tranh này, thì xem ra, chúng ta đã lọt vào hoàng lăng trong truyền thuyết rồi, đó là vị Mị phi mà Hoàng đế sủng ái nhất.”
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Là những dòng chữ bên cạnh bức tranh nói cho ta biết. Đó là văn tự cổ, trước đây ta đã từng có duyên được học qua, nên cũng biết một chút, nhưng cũng không biết hết được. Ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trải qua nhiều năm như vậy, mà màu sắc trên những bức tranh này vẫn tươi mới như thế? Nếu có thể dùng phương pháp này mà nhuộm vải, thì chắc chắn là kiếm lời to rồi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng: “Thì ra huynh cũng là một gã tham tiền!”
Lăng Nhược Tâm cười: “Ta tham tiền, nhưng là tiền do chính ta làm ra, đâu giống ai kia, suốt ngày chỉ mong trời đổ cơn mưa bạc!”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, thấy bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, liền muốn đi vào, Lăng Nhược Tâm bèn giữ chặt lấy nàng nói: “Nghe đồn bên trong hoàng lăng có cài đặt rất nhiều cơ quan nguy hiểm để phòng ngừa bọn trộm mộ. Chúng ta tuy không có ý định trộm mộ, nhưng cũng đang xông vào địa bàn của người ta, muội đừng đi bừa. Chúng ta nên tìm đường đi ra ngoài thì hơn.”
Thanh Hạm nhớ tới khoảnh khắc bị tụt xuống đây, trong lòng cũng thấy lo lắng. Nghe hắn nói có lý, nàng đành ngoan ngoãn đi bên cạnh Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm lại thầm thì: “Ta có bản đồ Hoàng lăng, theo ta thấy, thì chúng ta đang ở trong mộ của Mị phi, mà ở đây, tổng cộng có mười hai ngôi mộ của phi tử. Những ngôi mộ này đều có một hai ngôi mộ phụ mô phỏng cuộc sống thường ngày của phi tử. Gian phòng này nhìn có vẻ giống như mô phỏng cuộc sống thường ngày của Mị phi, như vậy, có lẽ đi qua cửa hông bên kia là có thể sang mộ chính. Mộ của mười hai phi tử sẽ bao quanh mộ của Hoàng thượng, nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, thì phải xuyên qua mộ Hoàng thượng, tới mộ Hoàng hậu, rồi từ cửa hông trong mộ Hoàng hậu đi ra ngoài.” Những ngôi mộ này rộng lớn thế nào thì hắn cũng không rõ, chỉ mong có thể sớm ra ngoài, nếu không sẽ lỡ kỳ hạn giao nộp Lưu Quang Dật Thải mất.
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Làm Hoàng đế sướng thật, có thể cưới nhiều phi tử như thế, nhưng sao các phi tử này lại cũng đoản mệnh vậy, ૮ɦếƭ gần như cùng lúc với Hoàng thượng, mà còn chuẩn bị sẵn được mộ nữa chứ.”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Những phi tử đó không phải ૮ɦếƭ cùng lúc với Hoàng thượng, mà là bị chôn cùng.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Lão Hoàng thượng này thật ghê tởm, hắn ૮ɦếƭ thì không nói, còn bắt nhiều người như vậy phải chôn cùng là sao?”
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm, thở dài nói: “Trên đời này, vô tình nhất là bậc đế vương, thời thanh xuân và sinh mạng của nữ tử, từ khi bắt đầu vào cung đã không đáng một đồng rồi, cho dù có ngày nào đó được Hoàng thượng sủng ái, nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, khi tuổi xuân mất đi, cũng là lúc cạn kiệt sủng ái.” Dứt lời, hắn còn thở dài thật dài…
Thanh Hạm thấy hắn tức cảnh sinh tình như vậy, lại không kìm được hỏi: “Sao tự dưng huynh lại có vẻ đồng cảm thế, huynh là nam tử chứ đâu phải nữ tử. Dù huynh mặc y phục giả gái, nhưng cũng không thể nào tranh sủng với nữ nhân khác được mà.” Hắn im lặng không nói, nàng lại như chợt hiểu ra, liền hỏi tiếp: “Có phải có người thuộc Hoàng thất từng muốn thành thân với huynh, nên huynh mới có cảm xúc như thế không?”
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Bởi vì ta thường xuyên ra vào hoàng cung, nên cũng nghe một vài chuyện trong đó. Cũng từng tận mắt chứng kiến một vị phi tử chỉ vì làm bẩn bộ y phục mà Hoàng đế thích nhất nên bị biếm vào lãnh cung. Mà thân phận của ta, dù sao cũng có chỗ bất tiện, có một lần suýt bị Hoàng thượng nạp thành phi, nếu không phải có Thái tử Phong Ảnh giải vây kịp thời, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Thanh Hạm bỗng hiểu ra: “Thì ra huynh vẫn giúp đỡ Thái tử Phong Ảnh không phải chỉ vì chuyện của Huyến Thải sơn trang, mà còn vì trả ơn cho hắn đúng không?!”
Lăng Nhược Tâm lại thở dài: “Tuy là thế, nhưng hiện giờ, dưới miệng lưỡi thế nhân, chỉ e là ta đã sớm trở thành người của thái tử Phong Ảnh rồi.” Dứt lời, hắn nhếch miệng cười đầy châm chọc.
Thanh Hạm không khỏi thở dài, càng hiểu nhiều về Lăng Nhược Tâm, nàng càng phát hiện cuộc sống của hắn cũng không dễ dàng gì, lòng nàng như mềm đi, nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn qua nói: “Huynh là nam nhân mà! Làm sao thành thân được!”
Lăng Nhược Tâm quay đầu nhìn Thanh Hạm một cái rồi nói: “Nếu có một ngày, phát sinh chuyện gì đó mà chúng ta không thể ngăn cản được, chỉ có một cách là để muội cưới ta, muội có bằng lòng không?”
Thanh Hạm trợn trừng mắt nhìn hắn nói: “Nhưng mà ta là nữ, huynh là nam, làm sao ta cưới huynh được?!”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nhưng trong mắt người đời, thì ta là nữ còn muội là nam, không phải muội cưới ta, chẳng lẽ lại là ta cưới muội sao?”
Thanh Hạm sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt biết cười của Lăng Nhược Tâm, lòng nàng cũng cảm thấy bối rối: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng dù sao ta vẫn là nữ tử, nếu có một ngày nào đó, dù bất đắc dĩ phải cưới huynh, thì thật ra cũng vẫn là ta được gả cho huynh, nhưng huynh lại chán ghét ta như vậy, ta cũng không thích huynh, hai người chúng ta sống cùng nhau sẽ không hạnh phúc.” Vấn đề hắn hỏi rất kỳ quái khiến nàng nhất thời luống cuống.
Lăng Nhược Tâm vốn đang cười, nghe nàng nói xong, ánh mắt ảm đạm đi một chút, ý cười vẫn giữ nguyên, nhưng dường như lại thêm một chút mất mác, một chút trêu chọc: “Ta trêu muội thôi, muội còn tưởng thật à. Sao muội không tự nhìn lại cái dáng vẻ thô lỗ của muội đi, sao xứng đôi với ta được!” Dứt lời, hắn quay đầu, kéo Thanh Hạm đi về phía cửa hông. Trong khoảnh khắc hắn xoay người đi, trong mắt hắn tràn ngập vẻ mất mác, thì ra nàng vẫn chán ghét hắn như vậy!!!
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói: “Bản cô nương đây thông minh, đáng yêu như vậy, là huynh ẻo lả không xứng với ta mới đúng!” Tuy nói thế, nhưng trong lòng nàng như có một giọng nói vang lên, nàng thật sự chán ghét hắn sao?! Lúc đầu mới quen, vì hắn năm lần bảy lượt trêu chọc nàng, khiến nàng thật sự rất ghét hắn, nhưng qua một thời gian, nàng có thể cảm nhận được, những hành động tưởng như là trêu tức, bôi nhọ nàng của hắn, thực ra lại là cách hắn bảo vệ nàng. Cũng không biết từ bao giờ, nàng đã không còn ghét hắn như trước nữa, ngược lại, trong lòng còn có cảm giác vui sướng, muốn ở bên cạnh hắn.
Tâm tình Lăng Nhược Tâm trầm hẳn xuống, hắn không còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm với nàng nữa, chỉ cười khẽ. Thanh Hạm cũng không biết nên làm thế nào, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm giác mất mác.
Sau khi xuyên qua cửa hông, trước mắt hai người đột nhiên sáng bừng lên, mộ thất này lớn hơn gian phòng kia gấp bội, bên trong có ánh vàng rực rỡ lóng lánh, Thanh Hạm lập tức kinh hãi trợn mắt há hốc mồm: “Ôi trời ơi, gã Hoàng đế này thật lắm tiền, chỉ là một ngôi mộ của phi tử thôi mà cũng làm đẹp thế này, không biết tốn biết bao mồ hôi xương máu của dân chúng nữa đây!”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Hoàng thất cách xa dân chúng, những chuyện phát sinh đều do quan lại báo lên, nếu mấy vị quan lại mà liêm chính, tận trung với công việc, thì dân còn đỡ khổ, nhưng mấy tên quan kia đa số chỉ biết sống phóng túng, làm sao quan tâm đến sự khó khăn của người dân.” Trước mắt hắn như tái hiện lại cảnh lũ lụt ba năm trước, vì tri phủ Thượng Nhâm làm xằng làm bậy, khiến hắn không kìm được, khẽ thở dài.
Thanh Hạm nhìn quanh, thấy trên tường đều vẽ rất nhiều tranh, màu sắc rực rỡ và tay nghề cực kỳ xuất chúng. Ở giữa mộ thất của Mị phi có một đài cao, bên trên đặt thứ gì đó hơi sáng lên. Thanh Hạm ngạc nhiên, đi lại gần, thì ra là một cỗ quan tài thuỷ tinh! Nữ tử trong quan tài có diện mạo như người trong tranh, thoạt nhìn chỉ giống một người đang ngủ say khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, muốn nhìn gần thêm một chút, không để ý một cọc gỗ bật ra từ dưới chân, nàng vừa đạp xuống miếng gỗ đó, thì hàng vạn mũi tên từ trong mộ thất đồng loạt phóng ra bắn thẳng về hướng nàng.
Thanh Hạm kinh hãi, vội vàng né tránh, bay về phía sau. Lăng Nhược Tâm đang tìm cánh cửa dẫn vào mộ Hoàng đế, thấy Thanh Hạm gặp nguy hiểm, vội vàng kéo nàng từ trên đài cao kia, nhảy xuống đất. Nhưng khi rơi xuống, hắn lại không cẩn thận đạp nhầm một cọc gỗ khác, khiến toàn bộ mộ thất chìm trong biển lửa.
Lăng Nhược Tâm không kịp nghĩ nhiều, ôm chặt Thanh Hạm lao qua một cảnh cửa nhỏ bên cạnh. Cánh cửa kia làm bằng gỗ, căn bản không thể ngăn được lửa, chỉ trong giây lát, cánh cửa cũng bị đốt thành tro. Lăng Nhược Tâm buông Thanh Hạm ra, kéo nàng chạy về bên trái, nhưng chỉ được vài chục bước, con đường đó cũng biến thành đường cụt. Lửa đang lan nhanh về phía hai người, bên này cũng đã chặn mất đường lui.
Thanh Hạm vô cùng lo sợ, thấy trên tường có hình vẽ bát quái, nàng không kịp nghĩ ngợi gì, dùng sức đè hình vẽ kia xuống, một tiếng ầm rất lớn vang lên, khối đá vốn đang che trước mặt hai người cũng từ từ nâng lên. Hai người nhìn nhau, vội vàng lao sang bên kia, thấy bên tường cũng có một hình vẽ bát quái, Thanh Hạm tiếp tục nhấn mạnh vào, khối đá lại từ từ hạ xuống, hợp thành một thể với bức tường hai bên, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể phát hiện ở đó có cửa.
Thanh Hạm dựa vào tường thở, thì thào với Lăng Nhược Tâm: “Ở đây thật đáng sợ! Tự dưng lại bốc cháy như vậy.”
Giọng Lăng Nhược Tâm cũng có vẻ yếu đi nhiều: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, nơi này thật quá kỳ quái.” Nghe giọng hắn là lạ, Thanh Hạm nhìn sang, thấy mặt hắn tái nhợt, dựa vào góc tường.
Thanh Hạm giật mình kinh sợ, vội dìu hắn hỏi: “Huynh sao vậy?” Hắn không trả lời, nàng lại phát hiện có một mũi tên cắm vào lưng hắn. Thì ra vừa rồi vì mải cứu nàng, nên Lăng Nhược Tâm không để ý, bị trúng một mũi tên. Tuy nàng học y không giỏi, nhưng cũng biết võ công của Lăng Nhược Tâm không hề thấp, những mũi tên bình thường không thể nào khiến hắn trở nên yếu nhược thế này được, trừ khi trên mũi tên có độc!
Lăng Nhược Tâm cũng bắt đầu mơ hồ, không còn sức đáp lại nàng nữa. Thanh Hạm nhìn hắn, càng nghĩ càng hoảng sợ, nàng lắc hắn thật mạnh: “Lăng Nhược Tâm, huynh mau tỉnh lại đi, huynh không thể để lại một mình ta ở trong này được.”
Không có ai đáp lời, khiến lòng nàng càng thêm bối rối, nhìn xung quanh tối đen, nàng chỉ cảm thấy âm khí quá nặng nề, sự sợ hãi càng dâng lên. Đến lúc này, nàng mới phát hiện, thì ra nàng đã sớm coi hắn thành thần bảo vệ của mình. Ở cái nơi quỷ quái này, nếu không có hắn, nàng cũng không thể sống được! Trong lòng vừa lo vừa sợ, nếu Lăng Nhược Tâm mà ૮ɦếƭ, thì nàng phải làm sao bây giờ?! Nghĩ lại khoảng thời gian sống cùng hắn vừa rồi, nàng lại không kìm được nước mắt, vào giờ khắc này, nàng rốt cuộc cũng nhận ra, vị trí của hắn trong lòng mình lớn đến thế nào.
Dù không kìm được nước mắt, nhưng nàng biết, khóc không giải quyết được vấn đề gì, nàng nhất định phải nghĩ cách cứu hắn! Nàng thầm nghĩ lại phương pháp giải độc mà sư phụ từng dạy nàng, sau đó, lập tức xé rách xiêm y của Lăng Nhược Tâm, vùng da bị thương trên lưng hắn đã biến thành màu đen!
Thanh Hạm cắn chặt răng, rút bội kiếm của Lăng Nhược Tâm ra, cắt bốn phía xung quanh nơi mũi tên cắm vào, rồi rút mạnh mũi tên ra. Lăng Nhược Tâm bị đau, vừa tỉnh lại, nhìn hành động của Thanh Hạm, hắn hiểu ngay nàng đang muốn làm gì, liền ngăn cản: “Muội không thể làm thế được, cẩn thận cả hai đều trúng độc, mạng của ta, e là không qua khỏi rồi… Muội đừng lo cho ta, muội đi theo hướng này, nếu nhìn thấy cánh cửa nhỏ có đoá hoa màu vàng, thì đó chính là cửa dẫn sang mộ Hoàng đế…” Hắn cố gắng dặn dò Thanh Hạm bằng giọng nói đứt quãng.