Sống Không Thấy Người, ૮ɦếƭ Không Thấy Xác. Hắc sa nữ tử dịu dàng lại buồn bã cười, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo :
“Thi*p cũng tin tưởng Vương gia, chẳng qua có đôi khi, số trời làm khó, có lẽ, đây là số phận của thi*p!”
“Không được nói bậy!”
“Vương gia, thi*p biết người vừa trở về, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng……người có thể ở bên cạnh thi*p được không ? Ở lại đây qua tối hôm nay….được không ?” – Hắc sa nữ tử ngắt lời Lãnh Dịch Hạo, dịu dàng khẩn cầu.
Lãnh Dịch Hạo gật đầu:
“Được, ta ở đây cùng nàng, ta sẽ luôn luôn ở đây cùng nàng.”
Về phần dược tiên đang chờ ở thư phòng, cứ để cho hắn đợi đi, dù sao hắn cũng quen rồi.
Úc Phi Tuyết cuộn mình trong phòng tối mắng chửi Lãnh Dịch Hạo một ngàn lần. Ngoài việc có người đưa đồ ăn nước uống từ một cái cửa nhỏ giống y như chuồng chó, ngay cả một người nói chuyện với nàng cũng không có.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm từ ô cửa sổ bé bằng bàn tay nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng tối – trên cửa sổ phủ đầy rêu xanh, nếu không phải có ánh trăng, Úc Phi Tuyết cũng sẽ không phát hiện ô cửa sổ hoàn toàn có thể bỏ quên này.
Lãnh Dịch Hạo ૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc nhốt nàng ở đây làm cái gì ?
Úc Phi Tuyết thong thả bước tới bước lui trong căn phòng tối, không được! Tên biến thái này xem ra lát nữa sẽ không thả nàng ra ngoài, tự nàng phải cứu lấy mình thôi !
Dùng cách gì mới có thể đi ra ngoài từ cái nơi không thể phá vỡ này đây ?
Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên phía chân trời, cũng xé tan sự tĩnh lặng trong vương phủ.
Tiếng kêu khóc khốc liệt và thê lương của nữ nhân, giống như tan nát tâm can, đau khổ không chịu nổi. Úc Phi Tuyết không khỏi rùng mình một cái.
Không phải là Lãnh Dịch Hạo lại đang bắt nạt người khác chứ ?
Không ngờ rằng, tiếng kêu thê lương kia vang suốt một đêm, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới dần lặng đi, tất cả mọi người đều đang nói về tiếng kêu khóc đáng sợ đêm qua.
Úc Phi Tuyết đưa đầu đến sát ô cửa sổ nhỏ, nhìn kỹ lại, thì ra bên ngoài là một cái ao nhỏ, đầu của nàng cao hơn nước trong ao một chút. Thật đúng là một nơi bí ẩn !
Đúng lúc này, giọng nói của vài nữ nhân càng đi càng gần:
“Hồng tỷ tỷ, tỷ nghe thấy không ? Tiếng khóc đêm qua, còn ghê gớm hơn cả trước kia!”
“Không phải đấy chứ ? Một năm một lần, ầm ỹ ૮ɦếƭ người!”
“Tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng ta rốt cuộc là một như nhân như thế nào ? Vì sao vẫn tránh ở hậu viện ?”
“Chuyện này, tốt nhất muội đừng quan tâm, cũng trăm ngàn lần không nên hỏi.”
“Hồng tỷ tỷ, tỷ không hiếu kỳ sao ? Muội nghe nói, nữ nhân kia từ ba năm trước đã bắt đầu bị nhốt ở đó, chưa bao giờ thấy đi ra ngoài. Hơn nữa cũng chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng của nàng. Tỷ nói nếu Vương gia thích nàng, vậy vì sao lại giấu nàng ở hậu viện, chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài ?”
“Thanh muội, muội đã nghe qua bao giờ chưa, người nào quá tò mò, cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì đâu. Trước đây đã có một nữ nhân, chỉ vì quá tò mò, cho nên sống không thấy người, ૮ɦếƭ không thấy xác, nếu muội muốn giống nàng ta, vậy muội cứ tiếp tục tò mò đi.”
“Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, sợ cái gì……”
“Cẩn thận tai vách mạch rừng, họa là từ miệng mà ra.”
“Yên tâm đi tỷ tỷ, muội biết chừng mực.”
Tiếng hai người càng lúc càng xa, lần này đến phiên Úc Phi Tuyết nghi hoặc.
Nữ nhân đêm qua sao ? Nàng thật ra rất ngạc nhiên, không biết có ai tới kể chuyện cho nàng nghe không đây ?
Úc Phi Tuyết lại ở đây đợi một ngày, lại không có thu hoạch gì, có điều lại làm cho nàng nghĩ ra một cách có thể đào thoát !
Đợi đến lúc Cảnh Thu lại một lần nữa đưa đồ ăn đến, Úc Phi Tuyết cầm lấy cổ tay Cảnh Thu.
“Vương phi……” – chưa bao giờ có nữ tử chạm vào mình, Cảnh Thu nhất thời rối loạn chừng mực.
“Cảnh Thu, hiện tại ngươi đã trúng Thất bộ đoạn trường tán của ta, nếu ngươi muốn sống, thả ta ra. Đương nhiên, ta cũng biết, ngươi là một kẻ trung thành, ngươi có ૮ɦếƭ, cũng sẽ không thả ta ra, có điều, loại Thất bộ đoạn trường tán này uy lực vô cùng, ngươi chỉ có nửa canh giờ, ngươi có thể dùng nửa canh giờ này đến nói với chủ của ngươi, tối hôm nay là thời gian cổ độc của hắn phát tác, nếu hắn không muốn ૮ɦếƭ, kêu hắn nhanh chóng tới tìm ta. Nếu không, hai kẻ chủ tớ các ngươi cùng nhau làm bạn xuống Hoàng Tuyền đi!” – Úc Phi Tuyết nói xong, buông Cảnh Thu ra.
Ngoài cửa im lặng một lát, có tiếng bước chân rời đi, Úc Phi Tuyết cong lên một nụ cười đắc ý. Tên Cảnh Thu thật đúng là dễ lừa!
Hậu viện, đào hoa uyển.
Đêm qua đúng là một đêm dài, hoàng sam nam tử được xưng là Dược tiên từ lúc bình minh đã mệt mỏi ngã lên ghế nằm ngủ.
Hắn phải ngủ thật nhiều, hồi phục tinh thần, tối hôm nay còn phải tiếp tục. Mỗi một năm, ba ngày này đều là những ngày khó khăn nhất !
“Tiểu Điệp, nàng cảm thấy thế nào ? Tiểu Điệp!” – Lãnh Dịch Hạo vẫn nắm chặt tay hắc sa nữ tử, cả đêm chưa từng buông ra. Mỗi một lần nhìn thấy nàng đau khổ như thế, trong lòng Lãnh Dịch Hạo giống như bị đâm một nhát dao. Thà rằng người chịu loại đau khổ này là bản thân hắn!
Hắc sa nữ tử chậm rãi mở mắt ra:
“Vương gia……thi*p……thi*p không sao……thi*p……thi*p còn chịu đựng được……”
Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng cười, Lãnh Dịch Hạo giờ phút này, đã hoàn toàn không còn vẻ gian tà lúc trước, thái độ dịu dàng hiếm có đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn.
“Yên tâm đi, Dược tiên nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.”
“Vương gia, thi*p nhớ rõ người đã nói, nếu thi*p khỏe rồi, người sẽ lấy thi*p làm Vương phi, là thật sao ?” – Hắc sa nữ tử khó khăn ngẩng đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo.
Dược tiên Lăng Nhất Sơn mở hờ mắt, có vẻ hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, có điều hắn sẽ không xen vào lúc này.
“Đúng vậy, ta đồng ý với nàng, cho nên nàng nhất định phải kiên trì cầm cự, biết chưa ?” – bàn tay của Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng xoa lên trán hắc sa nữ tử.
Có được lời hứa hẹn của Lãnh Dịch Hạo, hắc sa nữ tử lúc này mới mỉm cười yếu ớt :
“Thi*p biết Vương gia chỉ đang an ủi thi*p, thật ra thi*p chỉ muốn trong lòng Vương gia có thi*p, thi*p có ૮ɦếƭ……”
“Không được nói bậy!”
“Được, thi*p không nói bậy. Vương gia, hôm nay cũng là ngày cổ độc của người phát tác, người cũng nghỉ ngơi đi.” – hắc sa nữ tử khó khăn nở nụ cười, yếu ớt đẩy tay Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng cười, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cảnh Thu:
“Vương gia, tiểu nhân có việc gấp bẩm báo.”