Đây Là ‘Cây Gậy’ Vẫn Từng Muốn Bắt Nạt Nàng Sao ? Lúc hai người trở lại Tần phủ, thân thể Lãnh Dịch Hạo cũng chưa hoàn toàn khôi phục, phải tiếp tục dùng dược châm cứu ba ngày mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, về việc sau này có tái phát hay không, Úc Phi Tuyết nói còn phải tiếp tục quan sát mới biết được.. Nhưng vì lúc trước lên núi tìm dược, lại rơi xuống hồ băng, Lãnh Dịch Hạo tiêu hao quá nhiều nội lực cho nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi, mau chóng khôi phục nội lực, nếu không đối với cổ độc trên người hắn chỉ có hại không có lợi, cho nên ba ngày nay, hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi!
Lãnh Dịch Hạo cũng nóng lòng muốn hồi phủ nên đối với việc này cũng không phản đối.
Vì hắn là bệnh nhân, lại “không nhìn thấy” nên hắn được hưởng thụ đãi ngộ cho bệnh nhân không tệ chút nào!
“Nha đầu, ta muốn ăn cơm.”
“Đến, há miệng ra.” – Không biết từ lúc nào, Úc Phi Tuyết đã quen đút cơm cho hắn ăn. Đơn giản là vì lúc này, nàng có thể nhìn thấy chút dịu dàng hiếm có trên mặt hắn.
“Nha đầu, ta muốn tắm.”
“Ta đi gọi nha hoàn……” – nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Úc Phi Tuyết liền thấy hối hận, gọi nha hoàn đến giúp hắn tắm, vậy tất cả của hắn không phải để cho nha hoàn thấy hết sao ? Thôi đi, vẫn nên để tự nàng làm.
“Ta không cần nha hoàn!” – Lãnh Dịch Hạo kiên quyết từ chối.
“Được được được……” – gãi đúng chỗ ngứa rồi ! Úc Phi Tuyết mang theo nụ cười gian trá giúp Lãnh Dịch Hạo chà lưng.
Bây giờ thân thể hắn ấm áp, trong cứng có mềm, trong mềm có cứng, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Đối với hành vi không biết là tắm rửa hay là sờ mó lung tung phía sau lưng hắn của Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Hạo vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng không biết là nàng đang nghịch lửa sao ?
Cơ thể Lãnh Dịch Hạo không nhịn được run lên, khăn mặt trong tay Úc Phi Tuyết rung rung một chút rồi rơi xuống nước
“Nữ nhân ngốc nghếch!” – Lãnh Dịch Hạo mắng yêu.
“Ngươi mới ngu ngốc! Tắm cũng không biết làm!” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, thò tay vào trong thùng nước nhặt khăn mặt, nào ngờ lại ᴆụng phải một vật kỳ quái, tròn tròn lại dài dài, vừa nóng lại biết nhảy.
Cái gì đây ? Cây gậy sao ?!
Úc Phi Tuyết mở to mắt tò mò muốn lấy ra xem. Đây là ‘cây gậy’ vẫn từng muốn bắt nạt nàng sao ?
“A!” – Lãnh Dịch Hạo kêu thảm thiết một tiếng, có ai xui xẻo như hắn không ! Nữ nhân này muốn chặt đứt gốc rễ của hắn sao ?!
“Ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy ?” – Đầu sỏ gây chuyện cực kỳ vô tội quan tâm hỏi.
Lãnh Dịch Hạo lần này thật sự không phát được ra tiếng! Sao thế ? Hắn thấy rất cần thiết phải để nàng biết một chút, rốt cuộc là hắn bị làm sao !
Lãnh Dịch Hạo nào ngờ rằng, không đợi đến lúc hắn có cơ hội này, tiểu nha đầu đã kêu to có người dùng gậy đâm nàng, Lãnh Dịch Hạo liều ૮ɦếƭ nhảy xuống giường tìm kẻ kia liều mạng! (cái này đọc chương sau sẽ rõ…:))
Trải qua việc như vậy, tắm xong châm cứu xong cho Lãnh Dịch Hạo, nhân cơ hội Lãnh Dịch Hạo vận công điều dưỡng, Úc Phi Tuyết đi bộ ra cửa tìm Tần Thế Viễn.
Tần Thế Viễn đang luyện công.
“Không ngờ ngươi cũng biết võ công.” – Úc Phi Tuyết nhìn thân hình Tần Thế Viễn cao cao như một cây hòe, nụ cười như trắng sáng, nhìn qua dáng vẻ hào hoa phong nhã, không ngờ là thương nhân hắn cũng biết võ công, hơn nữa võ công không tệ. Nhìn qua, chiêu thức võ công của hắn còn có chút quen mắt như vậy.
“Chỉ để thân thể khỏe mạnh mà thôi.” – Tần Thế Viễn khiêm tốn trả lời.
“Thật ra lần này ta rất muốn cám ơn ngươi.” – Úc Phi Tuyết chắp tay hướng Tần Thế Viễn, đây là cách cảm ơn trong chốn giang hồ. Tần Thế Viễn mỉm cười, cũng chắp tay trả lời:
“Nên làm thôi. Giúp người làm niềm vui là gốc rễ của sự vui vẻ. Nghĩ đến Tần gia ta từ trên xuống dưới gia tài bạc triệu, đáng tiếc chỉ có một mình ta. Nếu bớt đi một chút gia tài mà có thể có được một người bạn, theo lý mà nói, ta còn là lời nữa là khác.”
Úc Phi Tuyết không khỏi buồn cười, Lãnh Dịch Hạo nói đúng, thương nhân chính là thương nhân, có điều thương nhân này vẫn có rất nhiều ngoại lệ.
Dù sao, trong mắt một số người chỉ có tiền tài, không có bạn bè.
“Ngươi……thật sự sẽ thành thân cùng đại tỷ của ta ?”
Tần Thế Viễn nhíu mày: “Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi cũng không hiểu tỷ ấy.” – nể tình Tần Thế Viễn có ân với nàng, Úc Phi Tuyết có lòng tốt khuyên bảo. Mặc dù nàng biết đại tỷ của nàng yêu tiền, nhưng nàng cũng không cho rằng đại tỷ sẽ hợp với Tần Thế Viễn.
“Có vấn đề gì sao ?” – thành thân thời gian đó, không có ai là không phải nghe lời của cha mẹ và bà mối, trước khi thành thân không thấy mặt, cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, Úc Phi Tuyết không muốn nói xấu nhiều về tỷ tỷ, vì thế nàng gãi đầu, cười gượng nói:
“Thật ra, ta chỉ cảm thấy, hai người muốn sống chung thì nhất định phải hiểu biết lẫn nhau, có thể giúp đỡ nhau lúc khó khăn, có thể không rời bỏ nhau những lúc gian nan vất vả. Nếu là người không hợp đột nhiên sống cùng nhau, có lẽ sẽ không có hạnh phúc.”
Tần Thế Viễn giật mình nhìn Úc Phi Tuyết, lời nói này của nàng, chính xác nói đến suy nghĩ trong tâm khảm hắn. Thật ra Tần gia hắn gia tài bạc triệu, muốn có bao nhiêu nữ nhân chẳng được? Nhưng về mặt này, hắn chưa bao giờ bất cẩn. Bởi vì hắn chỉ muốn tìm một nữ nhân có thể giúp đỡ lẫn nhau mà không phải nhắm vào gia tài bạc triệu của hắn.
Sở dĩ hắn cưới con gái lớn của Úc gia, hoàn toàn là vì muốn kéo gần quan hệ với Lãnh Dịch Hạo, hơn nữa hắn biết, Úc phủ đại tiểu thư vẫn muốn gả cho một kẻ có tiền, cho nên nhất định sẽ không từ chối lời cầu hôn của hắn.
Mặc dù nói cưới một nữ nhân có thể đỡ đần lẫn nhau là tâm nguyện cả đời hắn, nhưng so với nguyện vọng có thể làm cho thương nhân chân chính đạt được độc lập trên chính trị và quyền tự chủ, là hắn không thể có được cả cá và chân gấu. Hơn nữa cưới tiểu thư Úc phủ chính là liên hôn với Úc Thừa tướng, nói như vậy, Úc Thừa tướng cũng trở thành hậu phương vững chắc.
Đương nhiên hắn biết tính tình Úc gia đại tiểu thư, nhưng hắn chỉ có thể bỏ cá mà cầm lấy chân gấu.
“Sao vậy ?” – trên mặt nàng rất bẩn sao ? Sao cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy ?
“Nghe nói Úc phủ sản sinh mỹ nữ. Đúng là không sai, hơn nữa nghe nói tỷ tỷ của người cũng là đại mỹ nhân hiếm có.” – Tần Thế Viễn xấu hổ thu hồi ánh mắt. Thật ra hắn rất hâm mộ Lãnh Dịch Hạo, có được một cô gái ở bên hắn không rời như thế này.