Làm Mấy Việc Vợ Chồng Nên Làm “Phi Tuyết….” – tiếng Lãnh Dịch Khánh từ không xa truyền đến.
“A……” – Úc Phi Tuyết đang định cầu cứu, nào ngờ vừa mở miệng đã bị hai phiến gì đó mềm mại chuẩn xác ngăn chặn đôi môi.
Quả nhiên lại nữa rồi !
Úc Phi Tuyết trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp ngừng lại. Mặc cho cái cảm giác mới mẻ trong miệng kia lại một lần nữa làm cho cảm giác của nàng hồ đồ.
Lãnh Dịch Hạo tâm tình lại rất tốt, từng chút từng chút thưởng thức ‘mỹ thực’ trong lòng. Cấm khu mềm mại, ngọt ngào, rõ ràng chưa có ai bước vào, nơi đây là đặc quyền của hắn. Nghĩ vậy, tâm tình Lãnh Dịch Hạo tốt hẳn lên.
Chẳng qua nha đầu kia rõ ràng rất không có kinh nghiệm, chỉ hôn một chút thôi mà trở nên giống như bị ngạt hơi vậy sao ?
Nếu không phải sợ nàng thật sự không thở được mà ૮ɦếƭ, để cho hắn từ nay về sau bị mắc cái tội danh ‘hôn’ ૮ɦếƭ Vương phi, hắn thực sự không nỡ buông ra món ngon bên miệng thế này. Lãnh Dịch Hạo lưu luyến ngẩng đầu.
Nào ngờ lần này, Úc Phi Tuyết phản ứng rất nhanh, vừa chạm được vào không khí, nàng kêu ầm lên trước tiên:
“A Khánh cứu ta…..”
*
Lúc Lãnh Dịch Khánh trở về, không tìm thấy Úc Phi Tuyết. Hắn đầu tiên đã nghĩ đến – không hay rồi ! Chỉ sợ là đệ đệ tốt của hắn lại muốn bắt nạt người rồi !
Đương nhiên hắn không thể nhìn Úc Phi Tuyết bị bắt nạt. Lãnh Dịch Khánh tìm kiếm xung quanh giống như người điên.
Vừa rồi trong mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Úc Phi Tuyết cho nên hắn đi vào một khu rừng nhỏ. Nhưng vì sao đột nhiên lại không nghe thấy tiếng kêu nữa ?
Ngay lúc Lãnh Dịch Khánh quay người chuẩn bị rời đi, lần này, hắn chính xác nghe thấy tiếng cầu cứu của Úc Phi Tuyết:
“A Khánh cứu ta….”
“Phi Tuyết!” – Lãnh Dịch Khánh nghe tiếng, phi thân đến.
Không ngờ tới khi hắn đến nơi lại nhìn thấy một cảnh – Úc Phi Tuyết nằm thẳng trên mặt đất, một đôi chân bạch ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh trăng, cánh môi như hoa trơn bóng sáng loáng, vừa nhìn qua là biết mới bị hôn qua.
Một cỗ lửa giận mãnh liệt bừng lên trong đầu, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh bỗng nhiên lạnh lẽo, không kiềm chế được tay nắm chặt thành quyền.
Mà cái kẻ làm chuyện xấu kia vẫn đang nhàn nhã nằm nửa người bên cạnh nàng, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ đuôi chó lắc lắc, một tay chống đầu, tay kia thì ôm lấy eo Úc Phi Tuyết. Cười giống như một con mèo ăn vụng !
“A Khánh, cứu ta….” – Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn nàng, giống như thấy được tiểu sư phụ.
Tiếng Úc Phi Tuyết kêu cứu hoàn toàn đập tan lý trí của Lãnh Dịch Khánh, lửa giận dâng lên như hồng thủy,“xoạt” một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lao thẳng vào cổ Lãnh Dịch Hạo.
“Đệ đã làm gì nàng ?” – tiếng Lãnh Dịch Khánh lạnh lẽo như băng, lửa giận trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
“Bọn đệ chỉ làm mấy việc vợ chồng nên làm thôi, sao vậy ? Đại ca có ý kiến sao ?”
Lãnh Dịch Hạo dùng tay tao nhã đẩy lưỡi kiếm sắc nhọn ra, nở một nụ cười quyến rũ với Lãnh Dịch Khánh.