Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân “Làm sao vậy ? Chuyện gì xảy ra vậy ?” – Hoàng hậu cao quý nhìn bọn nha hoàn đang chạy hỗn loạn bên cạnh mà ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Ta vào xem xem!” – Hoàng đế lo lắng cho đứa con trai yêu quý, lại thấy trong phòng có khói bay ra liền nhanh chóng bước đến.
“Vương gia, Hoàng thượng đến!” – Cảnh Thu nhanh chân hơn Hoàng đế một bước, lẻn đến cửa mật báo. Vừa mới dứt lời, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, nuốt không xuống, thở không ra.
Vương phi sống lại rồi ! Sống lại thật rồi !
Sau đó, hắn liên tưởng đến con dao vừa cầm trong tay.
Sau đó, hắn liên tưởng đến mệnh lệnh lúc trước Vương gia yêu cầu hắn làm.
Sau đó, hắn nặng nề nhận thức được một sự thật:
“Xác ૮ɦếƭ sống lại! Vương gia cẩn thận!”
Cảnh Thu tung ra một cước, ngay chính giữa mặt Úc Phi Tuyết – nghe nói chỉ có đánh vào đầu thi thể mới có tác dụng. Cơ thể cương thi đao thương bất nhập.
“Ah….” – Úc Phi Tuyết không chú ý Cảnh Thu sẽ ra tay, nhất thời bị đánh trúng rất thê thảm, cơ thể như một mũi tên, bay trúng vào Lãnh Dịch Tiêu.
“Ah….” – Lãnh Dịch Tiêu vừa mới đứng lên, lại một lần nữa vô tội bị đập vào tường, còn phải trở thành đệm thịt nữa.
Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh không ngờ đến việc Cảnh Thu sẽ ra tay như vậy, cả hai đều giật mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Phi Tuyết bị đá bay đi, sau đó, trong lúc hỗn loạn bị mảnh trướng lụa phủ lên đầu, lại rơi xuống trên người Lãnh Dịch Tiêu.
Lụa !
Lửa, đang theo mảnh lụa nhanh chóng lao về phía Úc Phi Tuyết! Mà Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Tiêu lại hồn nhiên không hề hay biết.
“Cẩn thận!” – hai bóng người cùng nhau lao đến, anh hùng cứu mỹ nhân.
Lãnh Dịch Khánh rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém đứt mảnh lụa dài, cứu Úc Phi Tuyết.
Mà Lãnh Dịch Hạo một tay kéo Úc Phi Tuyết lại gần, tiện tay dùng cắt lớp băng gạc quấn lấy mặt Úc Phi Tuyết, thấp giọng nói bên tai nàng:
“Phụ hoàng mẫu hậu đến rồi !”
Vừa dứt lời, Lãnh Dịch Hạo buông Úc Phi Tuyết, cơ thể cao lớn lại một lần nữa bay đi, chính xác ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó.
Úc Phi Tuyết bị đá qua ôm lại, bay tới lại bay lui, vẫn còn đang choáng váng mơ hồ, chính mình cũng không biết “năm nay là năm nào”, lại bị Lãnh Dịch Hạo đột nhiên thả tay ra như vậy không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống. Lãnh Dịch Khánh nhanh tay nhanh mắt, phi thân đến, đỡ lấy Úc Phi Tuyết.
Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu bước vào cửa, nhìn thấy Lãnh Dịch Tiêu vẫn đang nằm trên amwtj đất rên hừ hừ, Lãnh Dịch Hạo bất lực ngồi trên ghế, cả người nhếch nhác. Mà Úc Phi Tuyết thì đang ở trong lòng Lãnh Dịch Khánh !
Phòng ốc lộn xộn, rõ ràng là có dấu vết của đánh nhau. Trên nền nhà, có một thanh trường kiếm đang lóe sáng. Lửa, đang lan nhanh qua mảnh trướng lụa, càng lúc càng lan rộng, giống như muốn nuốt hết cả căn phòng.
“Các ngươi đang làm cái gì!” – Hoàng đế gầm lên giận dữ.