Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Chương 141

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Hai đường thẳng song song giao nhau
Tâm tình Lãnh Dịch Khánh rất vui vẻ, từ khi Ngọc Điệp thay thế Úc Phi Tuyết vào cung, hắn vẫn suy nghĩ đến một vấn đề...
Úc Phi Tuyết hiện tại đã không phải là vương ph>Bất kể là Lãnh Dịch Hạo bỏ nàng, hay Ngọc Điệp thay thế nàng, tóm lại, bây giờ nàng và Lãnh Dịch Hạo không có bất kì quan hệ nào.
<> Như vậy, liệu có phải, hắn có thể lại tiếp tục tiếp cận nàng?
<> Nghĩ đến thời điểm mới quen biết, nàng vui cười xinh đẹp tươi sáng tựa như tiên nữ, Lãnh Dịch Khánh trong lòng liền dịu dàng.
<> "Tiểu Đường tử."
<> "Có nô tài!"
<> "Chuẩn bị một chút, cùng trẫm xuất cung."
<> "Vâng!"
<> *
<> Hai ngày nay Úc Phi Tuyết đều ở cùng Tần Thế Viễn. Hắn là một nam nhân vừa tri kỷ lại vừa tỉ mỉ. Quan trọng nhất chính là, hắn nhiều tiền.
<> Bất kể Úc Phi Tuyết đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng đều có thể làm được.
<> Ví dụ như, có lúc Úc Phi Tuyết cố ý gây khó dễ, muốn có những vì sao.
<> Kết quả là vào ban đêm, Tần Thế Viễn quả thật đã cho nàng một căn phòng đầy ánh sao - chính là những con đom đóm bay. Trong nửa ngày, bắt nhiều đom đóm như vậy, cũng có thể xem như một hành động vĩ đại.
<> Nhưng rồi Úc Phi Tuyết lại gây khó dễ một lần nữa: Ta muốn xem những vì sao vào ban ngày!
<> Có bản lĩnh thì ngươi đi bắt đom đóm vào ban ngày đi!
<> Vì thế, Tần Thế Viễn tốn hết nửa ngày, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
<> Dùng một miếng vải đen che phủ một cái trướng lớn, sau đó đâm vô số lỗ nhỏ ở đỉnh trướng, người trong lều vải, sẽ giống như ở trong đêm tối, ánh sáng mặt trời chói lọi từ các lỗ nhỏ chiếu vào, giống như
<> Tóm lại ở một chỗ cùng Tần Thế Viễn, thật sự là một chuyện rất vui vẻ, nó làm cho cảm giác bị giam cầm nhiều ngày trong lòng Úc Phi Tuyết cũng dần dần trôi vào quên lãng.
<> Hôm nay, Úc Phi Tuyết muốn đi chơi hồ. Tần Thế Viễn liền mua con thuyền lớn nhất, xa hoa nhất kinh thành cho nàng. Nàng nói muốn ăn mứt quả, Tần Thế Viễn liền vui vẻ đi mua, không hề có quyền uy hay khí thế của con nhà giàu. Không ngờ vừa đi hai bước, Tần Thế Viễn liền gặp phải người mà hắn không muốn gặp lại, Úc Mỹ Lan.
<> "Tần công tử!" Úc Mỹ Lan vừa nhìn thấy Tần Thế Viễn, hai mắt liền tỏa sáng.
<> Nàng biết rằng Tần Thế Viễn đã tới kinh thành, nhưng lần trước khi Tần Thế Viến đến Úc phủ cũng chỉ cùng Úc lão gia mật đàm ở thư phòng trong chốc lát, rồi liền rời đi, không ngờ bây giờ nàng lại có thể gặp được hắn trên đường!
<> Người nam nhân này quả thật khỏi phải bàn đến dáng người hay gia thế, đều đứng đầu! Úc Mỹ Lan vừa thấy hình bóng của hắn, bước chân liền dừng lại.
<> "Úc tiểu thư!" Tần Thế Viễn trong tay còn cầm mứt quả, chỉ ưu nhã gật đầu nhẹ với Úc Mỹ Lan.
<> "Tần công tử, đã lâu không gặp!" Úc Mỹ Lan cố hết sức duy trì bộ dáng xinh đẹp đoan trang nhất của mình.
<> "Chào Úc tiểu thư! Tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước." Tần Thế Viễn ôn hòa lịch sự nói, dứt lời liền xoay người rời đi.
<> Vì sao trước kia hắn lại không cảm thấy, nữ nhân này, thật sự không xinh đẹp một chút nào.
<> Úc Mỹ Lan muốn gọi Tần Thế Viễn lại, nhưng đang ở trên đường cái nên nàng chỉ có thể ngượng ngùng ngừng chân lại. Quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ cưới mà chính mình đang chuẩn bị.
<> Không bao lâu nữa, nàng sẽ gả cho người nam nhân này, nhưng hắn rõ ràng không muốn liếc nhìn nàng một cái. Hơn nữa trên tay hắn đang cầm cái gì? Mứt quả sao?
<> Úc Mỹ Lan nghi ngờ
<> Trên đường cái, dòng người đi lại hối hả. Tần Thế Viễn bước về hướng bờ sông.
<> Không biết tại sao, vừa rồi gặp phải Úc Mỹ Lan, lại khiến Tần Thế Viễn đột nhiên ngay lập tức nhìn thấy Úc Phi Tuyết, việc đó khiến hắn không khỏi bước nhanh hơn.
<> Hắn đối xử với Úc Phi Tuyết rất tốt, bởi vì Lãnh Dịch Hạo muốn hắn chăm sóc nàng thật tốt. Nhưng việc này chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thực sự là hắn muốn nàng vui vẻ, dốc hết tất cả làm nàng vui vẻ. Những ngày này ở cùng một chỗ với nàng, hắn rất vui. Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng vui vẻ như vậy. Tựa như trong trời đất lúc đó chỉ có hai người bọn họ, một cuộc sống thần tiên quyến lữ, cũng không thể hơn như thế này.
<> Có thể là do vừa mới gặp Úc Mỹ Lan làm mộng đẹp của hắn vỡ tan tành. Hắn đã có hôn ước với tỷ tỷ của Úc Phi Tuyết, còn là một hôn ước nhất định phải thực hiện. Mà Úc Phi Tuyết, là nữ nhân mà vương gia muốn. Vương gia đã từng nói, Úc Phi Tuyết, chỉ có thể là nữ nhân của hắn.
<> Cho nên, hắn và Úc Phi Tuyết, vốn chỉ là hai đường thẳng song song.
<> Tất cả mọi chuyện, như thủy triều lao thẳng về Tần Thế Viễn, ranh giới giữa hắn và Úc Phi Tuyết càng rõ ràng, khát vọng muốn gặp nàng của hắn càng mãnh liệt. Cuộc sống như vậy, còn có thể kéo dài được bao nhiêu ngày?
<> Mấy ngày nay, kinh thành yên tĩnh một cách kỳ lạ. Trong hoàng cung yên tĩnh, trong Thuận vương phủ yên tĩnh, mà ngay cả phía Phong Vô Ngân, cũng yên tĩnh đến dị thường. Càng yên tĩnh, lại càng thể hiện sự bất thường.
<> Có lẽ thời gian còn lại của hắn và Úc Phi Tuyết không nhiều lắm, cho nên, hắn lại càng muốn bảo vệ nàng thật tốt, làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng cười.
<> Đường đi đến bờ sông, tưởng chừng dài miên man, cuối cùng cũng đã tới nơi, Tần Thế Viễn nhẹ nhàng phi thân bay vào một con thuyền xa hoa cách đó không xa.
<> Lúc Úc Mỹ Lan đuổi tới, chỉ thấy Tần Thế Viễn đẩy bức mành treo ra, bước vào khoang thuyền.
<> Cách bức mành che bán trong suốt, nàng có thể lờ mờ thấy, trong khoang thuyền là một nữ nhân đang ngồi!
<> Úc Mỹ Lan lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận xộc thẳng lên não.
<> Hay ột tên Tần Thế Viễn, lại có thể dám nhân lúc chưa thành thân mà có tiểu tam tiểu tứ bên ngoài! Úc Mỹ Lan muốn một tay lôi nữ nhân kia ra đánh ột trận tơi bời, nhưng giờ thì chưa được! Hiện tại nàng vẫn chưa phải là phu nhân của Tần Thế Viễn, nên không có quyền quản lý chuyện của hắn. Nàng mà xông vào lúc này, chỉ tỏ ra bản thân không có phong độ.
<> Huống chi, người ta ở trên thuyền, nàng không đến đó được!
<> Suy nghĩ một lúc, Úc Mỹ Lan quay đầu dặn dò nha hoàn vài câu. Tiểu nha hoàn vội vã chạy như bay về nhà kiếm viện binh.
<> Bên trong thuyền, Úc Phi Tuyết và Tần Thế Viễn vui vẻ trò chuyện, rút ra bài học từ hai lần uống rượu trước, hai người đều ăn ý không uống rượu, mà đổi thành uống trà.
<> "Nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, ngươi muốn làm quan?" Úc Phi Tuyết vô tình hỏi, nhưng lại ᴆụng tới chỗ đau của Tần Thế Viễn.
<> "..." Tần Thế Viễn dùng trà thay rượu, nhấp một ngụm.
<> "Làm quan có chơi vui được như vậy không?" Úc Phi Tuyết lấy đồ chơi Tần Thế Viễn mua cho nàng ra chơi đùa, ra vẻ vô tâm hỏi.
<> "Làm quan, có đôi khi không vui đùa được, nhưng chỉ có làm quan, mới có thể tiếp tục chơi." Tần Thế Viễn thuận theo lời nói của Úc Phi Tuyết, cố gắng sử dụng những từ nàng có thể hiểu được để trả lời.
<> Úc Phi Tuyết cái hiểu cái không gật nhẹ đầu: "Như vậy, nếu như ngươi thực sự được làm quan, ngươi sẽ làm gì?"
<> Tần Thế Viễn tràn ngập khát vọng như dòng nước cuồn cuộn, sung sướng tuôn ra. Đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác chân thành nói chuyện với nhau.
<> Đợi cho đến khi hai người chơi mệt mỏi, vừa lên bờ, liền thấy hai tỷ muội Úc gia cười lạnh đi tới. Úc Mỹ Lan không tới, có điều nàng cho hai muội muội của mình đi tiên phong.
<> Lướt qua hai tỷ muội Úc gia, Tần Thế Viễn thấy rõ ràng, ở cách đó không xa, một thân ảnh cao lớn, cũng đang bước tới. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc