Màn Trời Chiếu Đất. Màn trời chiếu đất.
Úc Phi Tuyết quả nhiên rất may mắn, nàng mắc vào một cây đại thụ trên vách đá cheo leo. Nhưng bất hạnh là dây leo trên thân cây quấn lấy chân nàng, treo ngược nàng trên cành cây, không thể leo lên cũng chẳng thể trèo xuống.
Chơi trò đu dây trên không trung chẳng thích chút nào cả!
Không biết sát thủ trên vách núi đã đi chưa, chẳng may phát ra tiếng động dẫn người đó tới thì nàng sẽ trở thành chú dê đang đợi bị làm thịt mất.
Chẳng lẽ đây chính là kiếp nạn thứ hai như lời tiểu sư phụ sao! Trời ạ, ai đó có thể tới cứu nàng đây!
Mãi đến khi sắc trời tờ mờ sáng, phúc tinh của nàng rốt cục đã xuất hiện, không ngờ người ày lại là Tần Thế Viễn.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Úc Phi Tuyết được cứu, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Bị treo ngược cả ngày trên cây, chẳng còn chút sức lực, không đói mới là lạ!
"Với thế lực của Tần gia, có một hai quán trà lâu ở Ấp Thành có gì lạ đâu?". Tần Thế Viễn phe phấy cây quạt, khẽ cười, mặt trời ở sau lưng hắn sáng rực rỡ, chiếu vào mắt Úc Phi Tuyết.
Thì ra Tần Thế Viễn cũng là một mỹ nam tử hiếm có trên đời.
Úc Phi Tuyết nhẹ mỉm cười: "Chỉ một hai quán thôi sao?"
Xem ra, thế lực Tần gia quả nhiên trải rộng khắp thiên hạ, của cải giàu có.
"Để Vương phi chê cười rồi!". Tần Thế Viễn chắp tay.
"Đừng gọi ta là vương phi!" Khuôn mặt của Úc Phi Tuyết nhất thời lạnh xuống.
Lãnh Dịch Hạo ૮ɦếƭ tiệt quả nhiên đã hùa theo Ngọc Điệp mà! Ngọc Điệp phái người tới Gi*t nàng, Lãnh Dịch Hạo thì phái người gác ở cửa thành bắt nàng! Đáng giận!
Tần Thế Viễn khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân rực rỡ:
"Nhưng theo tại hạ được biết, Thuận vương gia chỉ phong Ngọc Điệp làm Trắc phi, nói cách khác, trong lòng của người, vương phi chỉ có một."
Úc Phi Tuyết ném chiếc đũa lên mặt bàn "bốp" một tiếng:
"Tần Thế Viễn! Ngươi nịnh ai chứ đừng động đến ta, ta và Lãnh Dịch Hạo không hề có bất kì quan hệ nào nữa! Ta đã vứt bỏ hắn rồi! Nghe rõ chưa!"
Tần Thế Viễn nhịn không được cười khẽ, tứ tiểu thư Úc gia này quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là không giống những nữ tử bình thường. Vì thế Tần Thế Viễn nhàn nhã đứng dậy, lui về phía sau một bước, chắp tay c giọng nói:
"Tại hạ Tần Thế Viễn, mặc dù gia tài bạc vạn, nhưng bạn tốt không nhiều. Nguyện làm bằng hữu với Úc tiểu thư, không biết Úc tiểu thư có đồng ý làm bằng hữu với tại hạ không?"
Úc Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn Tần Thế Viễn đang cười tươi như hoa, sao vẻ tươi cười của Tần Thế Viễn lại cứ như hồ ly vậy?
"Ngươi đang thử ta sao?"
"Không, chẳng qua tai hạ không biết Úc tiểu thư có thật sự quyết định rời khỏi vương gia hay không thôi?" Tần Thế Viễn lại ngồi trở lại bàn.
Úc Phi Tuyết cũng cầm lấy đũa tiếp tục ăn: "Vậy liên quan gì tới ngươi?"
"Có, liên quan rất lớn.". Tần Thế Viễn thản nhiên nhìn Úc Phi Tuyết, hắn biết, với nữ tử như Úc Phi Tuyết, chỉ có thẳng thắn mới có thể nhận được sự tín nhiệm của nàng.
Úc Phi Tuyết nhíu mày, chăm chú lắng nghe.
"Tại hạ có việc muốn nhờ vương gia, cho nên nếu như người là vương phi, vậy ta chỉ có thể lấy lòng người, nếu như người không phải là vương phi, chỉ là Úc tiểu thư, như vậy tại hạ sẽ kết bạn với người mà không cần lo lắng điều gì.". Tần Thế Viễn rót một chén rượu cho Úc Phi Tuyết.
So với sâu sắc của Lãnh Dịch Hạo, sự che giấu của Phong Vô Ngân, sự thẳng thắn của Tần Thế Viễn này có vẻ rất đáng quý. Úc Phi Tuyết rất khí khái một hơi cạn sạch:
"Được, nể tình ngươi thẳng thắn như vậy, một người bạn như ngươi, ta đồng ý."
Tần Thế Viễn tán thưởng nhìn Úc Phi Tuyết, hắn đã quen nhìn thấy nữ tử làm bộ làm tịch, sự thẳng thắn của Úc Phi Tuyết thật sự rất đáng yêu, Tần Thế Viễn cũng nâng ly một hơi cạn sạch:
"Vậy ta có thể gọi nàng là Úc tiểu thư không?"
"Không cần phiền phức như vậy, gọi Tiểu Tuyết là được. Mọi người đều gọi ta như vậy.". Úc Phi Tuyết tươi cười với Tần Thế Viễn.
"Ngươi tìm Lãnh Dịch Hạo làm cái gì?"
"Ta? Nói thật, ta muốn làm quan."
"Ngươi? Vậy thì khó khăn rồi, trước giờ chưa từng có thương nhân nào làm quan cả."
"Cho nên ta mới tìm Lãnh Dịch Hạo."
"Chỉ sợ làm ngươi phải thất vọng rồi. Thứ nhất, hắn chưa bao giờ làm chuyện tốt. Thứ hai, hắn cũng sẽ không lo chuyện bao đồng."
.........
Có câu nói gọi là rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn thiếu, Hai người vừa uống vừa trò chuyện, thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã hết một ngày, đến khi trăng lên, hai người đều say, nằm lăn trong đình Phong Nguyệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, bị những tiếng bàn luận líu ríu đánh thức, Úc Phi Tuyết vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, ôi cha, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?
Bọn họ bị một nhóm người túm lại xem!
"Thật không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt lại ở cùng đàn ông....."
"Đúng! Không thể tưởng tượng nổi!"
"Mất hết đạo đức rồi! Mất hết đạo đức rồi! Màn trời chiếu đất như vậy mà....."
Nhìn bộ dạng hai người bọn họ xem ra đã làm nhiều người tức giận rồi, Úc Phi Tuyết đá đá chân Tần Thế Viễn: "Này, tỉnh lại đi!"
Tần Thế Viễn từ từ mở mắt ra, hôm qua đúng là hắn uống nhiều quá. Đã lâu chưa uống thoải mái như vậy nên lần này hắn say quá, nhưng điều không phải nhất chính là, tay của hắn vẫn đang ôm chân Úc Phi Tuyết, đúng là rất bất nhã.
Thấy rõ, Tần Thế Viễn vội rụt tay lại, nhất thời lúng túng không biết phản ứng thế nào. Úc Phi Tuyết lướt qua đám người đang ồn ào đứng nhìn, lạnh lùng nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì hay mà nhìn! Bổn cô nương thích cảnh màn trời chiếu đất, thích mấy hành vi phóng đãng đấy, sao hả!"
Cả thế giới như chìm vào im lặng, tất cả mọi người trố mắt đứng nhìn Úc Phi Tuyết, ai ai cũng bị lời lẽ hùng hồn của nàng làm cho giật mình.
Tần Thế Viễn phục hồi lại tinh thần trước tiên, hắn nhìn Úc Phi Tuyết nghênh ngang đẩy đám người đi ra ngoài, đôi mắt từ thái độ kinh ngạc đến tán thưởng.
Lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Chẳng trách Lãnh Dịch Hạo không nỡ rời bỏ nàng!
Nụ cười Tần Thế Viễn duy trì không được bao lâu đã liền cứng ngắc lại. Lúc Úc Phi Tuyết tách ra khỏi đám người, hắn đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia.
Lãnh Dịch Hạo đến đây lúc nào vậy?
Có điều xem ra, Lãnh Dịch Hạo chắc chắn đã nghe được lời nói hùng hồn của Úc Phi Tuyết, vì thế dáng vẻ hiện giờ của Lãnh Dịch Hạo như một ông chồng bắt được thê tử vụng trộm, tức sùi bọt mép.
Tần Thế Viễn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.