Bớt Thân Mật Trước Mặt Ta Thôi! "Không phải ngươi bị trúng độc sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp, không biết nữ nhân này lại giở trò quỷ gì!
"Đúng vậy, nhưng mà đã giải được rồi, Vương gia không nói cho ngươi biết sao?" Ngọc Điệp kéo khăn che mặt xuống, khuôn mặt dữ tợn trước đây giờ trở nên trắng mịn xinh đẹp, so với hình vẽ trên bức tranh thật giống nhau.
"Ngươi..." Úc Phi Tuyết vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
"Bởi vì ta ở hiền gặp lành, tuy rằng ngươi hạ kịch độc, thế nhưng cũng bởi vậy mà ta có cơ hội lấy lại được dung nhan như cũ, cho nên ta đến cảm tạ Vương phi." Ngọc Điệp cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng không gì sánh được, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Trong đầu Úc Phi Tuyết một trận nổ vang: "Bảy vị phu nhân thế nào?"
Ngọc Điệp tiếp tục cười gian trá: "Ngươi đoán thử xem!"
Rõ ràng dung nhan như hoa, thế nhưng trong mắt Úc Phi Tuyết lại mười phần chói mắt. Ngọc Điệp này nhất định có vấn đề, đáng tiếc Lãnh Dịch Hạo lại một lòng tin tưởng ả.
Không biết Hoàng Điệp phu nhân thế nào rồi, nghĩ tới đây, tức giận trong lòng Úc Phi Tuyết càng tăng thêm vài phần: "Đừng nói là ngươi Gi*t các nàng rồi, nếu là như vậy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngọc Điệp lớn tiếng mỉa mai: "Chà chà, không nghĩ tới Vương phi lại rộng lượng như thế, quan hệ với bọn họ lại tốt như vậy, ta thật đúng là xem thường ngươi!"
"Cút!" Úc Phi Tuyết lời vô ích với loại người như thế.
"Ngươi không muốn biết vì sao ta tới chỗ này ư?" Ngọc Điệp cười khanh khách ngồi xuống, một chút cũng không bị sự lạnh lùng của Úc Phi Tuyết ảnh hưởng.
Úc Phi Tuyết đề phòng nhìn ả, nữ nhân bộ dạng cao chúc tết gà, gian trá.
"Ta là đến cho ngươi xem vật này." Ngọc Điệp chậm rãi từ trong lòng lấy ra tờ giấy, nhẹ nhàng mở ra, chữ viết quen thuộc liền hiện lên trước mắt.
Là thư của tiểu sư phụ!
Úc Phi Tuyết ngạc nhiên, thư của tiểu sư phụ lại bị nữ nhân này lấy được!
"Hay cho câu tự mình bảo trọng! Không biết từ giờ đến lúc các ngươi bỏ trốn còn có mấy ngày đây?" Đôi mắt đẹp của Ngọc Điệp đột nhiên trở nên âm lãnh không gì sánh được.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.
"Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn cùng ngươi đánh cuộc một phen, nếu như ta thắng, ta giao phong thư này cho Vương gia, để cho chàng xử trí, nếu như ngươi thắng, ta trả lại cho ngươi. Coi như chưa từng có chuyện gì. Thế nào?" Ngọc Điệp cười tủm tỉm nhìn Úc Phi Tuyết, dung nhan tràn đầy vẻ nhu hòa.
"Ngươi tốt như vậy sao?" Úc Phi Tuyết một chút cũng không tin.
"Ngươi không tin? Nếu như ta muốn giao cho Vương gia, đã sớm giao rồi. Không phải sao? Vương gia hận nhất là có người phản bội hắn, thế nhưng ngươi liên tiếp phản bội hai lần. Nếu như ta muốn hại ngươi, trực tiếp đem thư giao cho Vương gia, ngươi nhất định phải ૮ɦếƭ! Việc gì phải lãng phí sức lực đánh đố với ngươi?" Ngọc Điệp nói tựa hồ rất có đạo lý.
"Dù sao ngươi cũng đã vì ta giải cổ độc, đối với ta có ơn, tuy rằng ta không thích ngươi, thế nhưng vì ngươi đã cứu ta, ta cho ngươi một cơ hội, để chính ngươi đánh cuộc, coi như là ngươi cứu mạng ta. Nhưng nếu như ngươi thua, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình." Ngọc Điệp vẫn giữ dáng vẻ tươi cười ôn nhu giống như hoa xu
Úc Phi Tuyết không hiểu, một khuôn mặt mềm mại như vậy sao lại có thể ở trên người một nữ nhân tâm như rắn rết kia! Nhất định là ông trời sai lầm rồi!
"Ngươi đối với ta có tình cảm sao? Đừng nhiều lời! Nói đi, đánh cuộc như thế nào!" Úc Phỉ Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Điệp.
"Rất đơn giản! Ngươi xem cái này." Ngọc Điệp lấy từ trong lòng ra một vật, Úc Phi Tuyết nhất thời trừng to mắt, là một tiểu thanh xà! Nữ nhân này đem rắn để vào trong иgự¢! Thực sự rất to gan!
Tiểu thanh xà ngẩng cao đầu, nhè nhẹ phun tín tử, một đôi mắt huyết hồng như hai viên hồng ngọc nho nhỏ. Vừa nhìn đã biết đây là loại kịch độc.
Úc Phi Tuyết lui về phía sau một chút, Ngọc Điệp này thực sự không đơn giản!
"Ngươi xem, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như trước khi ta đếm tới ba, ngươi có thể bắt được con rắn này, ngươi liền thắng. Nhưng ngươi phải cẩn thận, con rắn này tuy rằng rất nghe lời ta, thế nhưng nó lại sợ người lạ. Nếu như bị nó cắn phải, ta cũng không chịu trách nhiệm! Đến lúc đó, xem như ngươi thua!" Ngọc Điệp giọng nói nhẹ như mây.
Ngọc Điệp nói xong đem con rắn nhỏ thả lên trên mặt bàn. Trong nháy mắt con rắn nhỏ hướng đến bên cạnh bàn, xẹt một chút, trượt xuống khỏi mặt bàn thành hình chữ S duyên dáng, hướng góc giường bò đến. Khóe môi Úc Phi Tuyết nở nụ cười nhạt, có thế này mà cũng muốn đến làm khó nàng!
"Một..." Ngọc Điệp đã bắt đầu đếm. Thanh âm kiều mị không gì sánh được.
Úc Phi Tuyết phi thân hướng về phía hộp thuốc, trong đó có thuốc bột chuyên dùng để khắc chế rắn, bất luận là loại rắn gì, chỉ cần ᴆụng tới thuốc bột đó sẽ toàn thân bủn rủn, mất đi sức chiến đấu.
Thuốc bột màu hồng nhạt rơi chuẩn xác, bao trùm khắp người con rắn nhỏ khiến nó nhất thời toàn thân bủn rủn, nhúc nhích không được.
"Hai..
Úc Phi Tuyết phi thân, túm con rắn nhỏ đưa đến trước mặt Ngọc Điệp.
Đúng lúc này, Ngọc Điệp kêu lên một tiếng kêu sợ hãi, thân thể đột nhiên ngã xuống phía dưới.
"Tiểu Điệp!" Vừa đúng lúc thân ảnh Lãnh Dịch Hạo xuất hiện, đón lấy thân thể Ngọc Điệp mềm mại. Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Úc Phi Tuyết đang cầm con rắn nhỏ trên tay. May là hắn vừa nghe nói Ngọc Điệp tìm đến Úc Phi Tuyết lập tức đuổi tới, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
"Úc Phi Tuyết! Nàng đem rắn dọa nàng ấy!" Cơn giận cũ của Lãnh Dịch Hạo còn chưa tiêu tan, lại thêm cơn giận mới kéo đến.
"Ta dọa nàng ấy! Con rắn này là của nàng ấy nha!"
Lãnh Dịch Hạo ôm chặt Ngọc Điệp, cố sức day day huyệt nhân trung của nàng, Ngọc Điệp hít một hơi thật dài, chậm rãi tỉnh lại.
Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: "Ta biết nàng từ trước đến nay miệng lưỡi trơn tru. Thế nhưng cái này không thể nói dối là xong chuyện. Ngọc Điệp từ nhỏ thấy chuột đã rất sợ, nói chi là rắn! Nàng cho rằng nàng ấy là nàng sao?"
"Lãnh Dịch Hạo! Ngươi nói vậy là có ý gì?" Úc Phi Tuyết một tay cầm con rắn nhỏ quăng ra ngoài.
"Ngọc Điệp là người ngoại tộc, tại nơi của nàng đem rắn thờ thành thần, chỉ có những người tội ác tày trời mới phải đi đến trước mặt thần rắn sám hối. Vì vậy, lần sau nếu nàng muốn nói dối hãy đi tìm hiểu trước đã." Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nói xong, cúi đầu nhìn Ngọc Điệp trong lòng đang sợ đến lạnh run.
"Nàng không sao chứ?" giọng nói dịu dàng cùng với những cử chỉ nhẹ nhàng, chỉ có lúc trên giường mới thể hiện ra đối với nàng.
Úc Phi Tuyết đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo.