Đã làm thì phải làm cho thật ác "Vương gia, ở lại đây với thi*p, được không?" Ngọc Điệp kéo tay Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt đẹp lộ vẻ đáng thương.
"Được, nàng nghỉ ngơi đi." Lãnh Dịch Hạo kéo chăn đắp cho Ngọc Điệp, nghiêng người nằm cạnh nàng. Ngọc Điệp cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.
Nhưng Lãnh Dịch Hạo lại không ngủ được. Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, cái lúm đồng tiền điêu ngoa. Bỗng nhiên hắn rất hy vọng người nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn là tiểu nha đầu kia. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn dễ dàng núp ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, thân thể mềm mại như tơ, trẻ trung động lòng người. Chỉ mới nghĩ đến nàng rõ ràng khiến cho hắn có phản ứng.
"Vương gia..." Ngọc Điệp ngượng ngùng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo đối với nàng một mực rất tốt, nhưng ở phương diện này, dường như hắn có sự kiềm chế hơn người. Cho dù là trước khi nàng giúp hắn độ cổ, phản ứng của hắn ở phương diện này vẫn luôn lạnh lùng, chưa từng chủ động tỏ ra muốn nàng.
"Thân thể nàng không tốt, ngủ đi." Lãnh Dịch Hạo tìm được một lý do rất thích hợp, kéo chăn cho Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp dịu dàng xoay người, rúc vào trong иgự¢ Lãnh Dịch Hạo, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Điệp biết, thân thể Tiểu Điệp không tốt, dung mạo lại bị hủy hết, khiến Vương gia không hào hứng, chính là Tiểu Điệp không sợ mệt mỏi, Vương gia đã lâu không hầu hạ người..."
Bàn tay bé nhỏ Ngọc Điệp chậm rãi xoa иgự¢ Lãnh Dịch Hạo, chạm đến khuôn иgự¢ hắn cách lớp vải áo. Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp, đặt nụ hôn lên môi: "Ngủ đi."
Trong mắt Ngọc Điệp lướt qua chút thất vọng, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, không phải Lãnh Dịch Hạo không muốn, mà là hắn không muốn nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng che dấu thất vọng trong mắt, nâng đôi mắt nhu tình như nước nhìn Lãnh Dịch Hạo, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng."
Chỉ chốc lát sau, hô hấp Ngọc Điệp trở nên đều đều, Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đứng dậy, giúp Ngọc Điệp kéo chăn, do dự một lát, hắn tự tay điểm huyệt đạo Ngọc Điệp, sau đó mới xoay người rời đi. Lúc tiếng bước chân Lãnh Dịch Hạo biến mất ở bên ngoài, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo ngoài cửa sổ, hắn quả nhiên đi đến Kỳ Lân Các! Nếu như nàng không tiêu diệt con nha đầu này, nàng sẽ không tên Ngọc Điệp.
Càng đến gần Kỳ Lân Các, bước chân Lãnh Dịch Hạo càng dồn dập.
Chưa bao giờ hắn nhớ một người đến như thế. Từ sau đêm qua, biến tiểu nha đầu thành nữ nhân của mình, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.
Thật ra hắn rất chờ mong nhìn xem tiểu nha đầu sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, không ngờ sau khi có được nàng, hắn còn không có cơ hội bên cạnh nàng, lại không thể không rời nàng đến Đào Hoa Uyển chăm sóc Ngọc Điệp.
Chuyện lúc sáng, tiểu nha đầu chắc chắn phải giận điên lên cho nên mới đuổi thị thi*p của hắn đi cho hả giận. Mặc dù hắn rất tức giận nhưng cũng ráng nhịn. Chỉ cần nàng không chạy đi ra ngoài gây chuyện, ở trong vương phủ, nàng phá thế nào cũng được.
Hơn nữa, người của hắn, tiểu nha đầu nói vài câu là có thể đuổi đi được sao?
Không biết tiểu nha đầu bây giờ thế nào, có cònVì sao nàng lúc nào cũng nói Ngọc Điệp biết võ công, lại kiên trì nói Ngọc Điệp lừa gạt hắn? Đúng là ghen rồi, máu ghen của tiểu nha đầu kia cũng quá lớn!
Lãnh Dịch Hạo mải nghĩ, bước chân rất nhanh đã đến Kỳ Lân Các.
Tại Kỳ Lân Các, trong phòng Úc Phi Tuyết. Hồng Điệp phu nhân và Tiểu Anh đang cố ૮ởเ φµầɳ áo Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Khánh.
"Phu nhân, thật sự muốn kê đơn sao?" Tiểu Anh cầm xuân dược trong tay, do dự.
"Nếu để vương gia thưởng thức, đương nhiên phải thưởng thức cả vở kịch. Hơn nữa, dựa vào sự sủng ái của Vương gia đối với nha đầu này, nếu như không phải chuyện có thật, chỉ sợ Vương gia cũng không nỡ trách nàng. Hạ đi." Hồng Điệp phu nhân quyết tâm, đã làm thì phải làm cho thật ác!
Tiểu Anh nhẹ gật đầu, đem hai gói xuân dược đổ vào miệng Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh.
Hồng Điệp phu nhân cười đắc ý: "Vương phi tỷ tỷ, buổi sáng ngày mai, không biết ngươi có thể vui mừng hay không đây? Nhưng không sao, không đảm đương nổi Thuận vương gia, có thể làm Vương phi của đại hoàng tử, ngươi cứ an tâm tận hưởng đi!"
"Phu nhân, chúng ta đi thôi." Tiểu Anh đã sắp xếp tốt mọi việc, quay đầu nói với Hồng Điệp phu nhân.
Hồng Điệp phu nhân nhìn hai người sắp tỉnh lại, trò hay, nàng sẽ không thưởng thức, để lại sáng ngày mai xem náo nhiệt vậy.
Hồng Điệp phu nhân và Tiểu Anh xoay người rời đi. Ra cửa phòng chưa tới hai bước, đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
"Vương gia? Đã trễ như vậy, sao hắn vẫn còn đến đây?" Hồng Điệp phu nhân biến sắc.
"Làm sao bây giờ?" Tiểu Anh nhìn mọi nơi, kéo Hồng Điệp phu nhân trốn đến một gian phòng trống, nín thở, đợi Lãnh Dịch Hạo đi rồi, hai người mới vội vàng rời khỏi.
Lãnh Dịch Hạo trong lòng nghĩ tất cả mọi khả năng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, khi hắn đẩy cửa phòng Úc Phi Tuyết ra, nhìn thấy Lãnh Dịch Khánh xoay người đem Úc Phi Tuyết đặt ở dưới thân.
Khi Lãnh Dịch Khánh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau. Là hoàng tử, hắn dĩ nhiên không có chút kinh nghiệm giang hồ, tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là: Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết thế nào? Ngiêng người xem xét, Úc Phi Tuyết lại nằm bên cạnh hắn.
Úc Phi Tuyết trên người mặc mỗi cái yếm đỏ thắm, da thịt tuyết trắng chỉ một thoáng choáng ngợp mắt của hắn. Một luồng hơi nóng từ dưới bụng nhanh chóng bay lên, Úc Phi Tuyết da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mềm mại, đôi mắt khẽ nhắm lại, giống như độc dược đầu độc hắn.
Lãnh Dịch Khánh trong lòng biết mọi việc có chỗ không ổn nhưng bàn tay của hắn không kìm được xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết.
Đây là nữ tử hắn yêu mến!
Lãnh Dịch Khánh xoay người một cái, đem Úc Phi Tuyết áp dưới thân thể.
"Tiểu Tuyết..." Lãnh Dịch Khánh khàn khàn gọi một tiếng, môi của hắn sắp rơi xuống môi Úc Phi Tuyết.
Đúng lúc này, chỉ nghe cửa gầm lên giận dữ, đầu Lãnh Dịch Khánh bị đánh mạnh một cái, gần như cùng lúc, một chưởng lực ném hắn xuống giường, nặng nề ngã xuống sàn nhà.
Lãnh Dịch Khánh lúc này mới phát hiện, rõ ràng hắn chỉ mặc áo trong.
Lãnh Dịch Khánh còn chưa kịp phản ứng, những cú đấm đã rơi xuống như mưa trên người của hắn, Lãnh Dịch Hạo điên rồi!