“Hôn tôi một cái, tiền nhà cả năm nay em không cần suy nghĩ nữa.”
Tiêu Diệp Nhiên hít một ngụm khí lạnh, anh ta không thể nghiêm túc một chút sao?
Cô đang muốn nói điều gì liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh cất lên.
“Vị khách kia trả giá bao nhiêu?” Anh hỏi bà chủ nhà.
“Bốn triệu, hơn bạn gái cậu một triệu.” Chủ nhà giơ ngón trỏ lên.
“Năm triệu.” Cố Mặc Đình ngả người dựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn bà ta, “Tính tiền thuê nhà của cô ấy từ giờ đến cuối năm cho tôi.”
“Ý cậu muốn trả tiền thuê từ giờ tới hết năm cho Tiêu Diệp Nhiên? Còn tính lên hai triệu?” Bà chủ nhà ngạc nhiên muốn rớt con mắt, chàng trai này cũng thật hào phóng với bạn gái nha.
Anh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó rút ví ra, lấy một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn.
“Trong đây có ba mươi triệu, mật khẩu là 1510. Sau này bà đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa.”
Tiền tới nhanh vậy sao? Bà ta còn ngạc nhiên hơn, vui vẻ nhận lấy thẻ rồi quay sang nói với bọn họ.
“Ai, tôi thương Nhiên Nhiên còn không hết sao có thể gây khó dễ cho con bé được. Sau này cần giúp gì cứ đến tìm cô, đừng ngại nhé.”
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
“Thôi, không làm phiền tình cảm hai người nữa. Tôi đi trước đây. Tạm biệt!”
Tiêu Diệp Nhiên vẫn ngây người, 1510, chẳng phải là sinh nhật của cô sao?
Anh là… có ý gì vậy?
“Làm sao vậy?” Giọng nói trầm ấm của Cố Mặc Đình cất lên phá vỡ mạch suy nghĩ của cô.
“Sau này bà ta sẽ không tới gây chuyện với em nữa đâu.”
“Cảm ơn anh…” Cô khẽ cắn môi dưới. Tuy Cố Mặc Đình không phải người đứng đắn gì, lúc nào cũng tìm cách nói lời vô sỉ trước mặt cô, nhưng không thể phủ nhận việc anh đã giúp cô rất nhiều.
Kể từ khi mẹ mất năm bốn tuổi, cô đã không nhận được sự quan tâm như vậy.
Ngoài mẹ ra, Cố Mặc Đình là người đầu tiên mang cho cô cảm giác an toàn. Nếu anh không phải Cố Mặc Đình, không phải đại thiếu của Cố gia, càng không phải đối tượng mà Tiêu lão gia muốn để Tiêu Linh kết hôn cùng thì có lẽ cô đã động lòng với anh rồi.
“Tiền hợp đồng cùng tiền thuê nhà, tôi sẽ cố gắng trả cho anh.” Ngoài câu này ra, cô không còn biết nói sao nữa.
“Em định lấy gì để trả cho tôi?” Cố Mặc Đình khẽ nghiêng đầu. Hai cánh tay anh đan vào nhau đặt trước иgự¢, đôi mắt diều hâu màu hổ phách sâu thẳm nhìn cô.
“Đến một công việc ổn định em còn không có, em định lấy tiền ở đâu để trả cho tôi?”
“Tôi…” Tiêu Diệp Nhiên khẽ cắn môi dưới, không biết phải đáp lại như thế nào. Anh nói đúng, số tiền lớn như vậy, một người không có công việc như cô sao có thể nói trả liền trả.
“Tiêu Diệp Nhiên, em có thể nào đừng cảm thấy mắc nợ tôi như vậy không? Tôi giúp đỡ em là tự nguyện, chứ không mong em phải trả lại, em nghĩ tôi thiếu số tiền ấy sao?” Cố Mặc Đình khẽ thở dài, anh đứng dậy, “Bây giờ tôi phải tới công ty rồi, về chuyện làm bạn gái, em cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Hai ngày sau cho tôi đáp án.”
Anh rời đi, để lại Tiêu Diệp Nhiên thất thần ngồi đấy.
…
Cố Mặc Đình ngả người vào ghế lái, đưa tay xoa huyệt thái dương. Có chút đau đầu.
Những năm tháng ấy lại ùa về trong tâm trí anh.
Năm ấy, anh hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Còn Tiêu Diệp Nhiên mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, trong sáng và ngây thơ.
Lần đầu tiên, anh gặp cô trong tiệc sinh nhật của đại tiểu thư Tiêu gia.
Cố gia cùng Tiêu gia có mối quan hệ hợp tác nhiều năm, hai vị trưởng lão còn là đồng đội thời chiến. Vậy nên vào tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Tiêu Linh, ba Cố đã dẫn anh đến tham dự. Thực ra anh biết, hai gia đình đang có ý định liên hôn.
Mặc dù sau khi tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, anh sẽ phải quen với việc tham dự tiệc, nhưng bản thân anh vẫn không hề thích những bữa tiệc lớn, ồn ào náo nhiệt như vậy. Anh chào hỏi các vị trưởng bối rồi tìm cớ rời khỏi sảnh chính. Bầu không khí của bữa tiệc khiến anh có chút ngột ngạt.
Cố Mặc Đình đi đến vườn hoa của Tiêu gia, khác hẳn với không khí náo nhiệt kia, nơi này vắng vẻ và yên tĩnh.
“Meo.”
Bỗng, anh nghe thấy một giọng nữ mềm mại. Sau đó, anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn của thiếu nữ đang vuốt ve con mèo hoang.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài xõa xuống ngang vai.
Nhưng điều khiến anh chú ý chính là đôi mắt của cô, một đôi mắt thật đẹp.
Đôi mắt màu nâu trong veo như hồ nước, sáng như trời mùa hạ, ấm áp như lá mùa thu, nhưng lại có chút ảm đạm của mùa đông.
Một đôi mắt như vậy, thật khiến người ta phải lưu luyến.
Cố Mặc Đình cứ lặng người ở đó, thâm trầm nhìn về phía cô, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ mãi tới khi người giúp việc tới nói gì đó với cô, và cô rời khỏi vườn hoa. Nhưng hình bóng của thiếu nữ lại mãi khắc sâu vào tâm trí anh, khiến anh nhớ mãi không quên, lưu luyến không rời.
Sau này anh biết được, cô gái ấy là Tiêu Diệp Nhiên, một nàng công chúa không được yêu thương.