"Ai yo, chào em gái. Em gái tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có bạn trai chưa vậy?"
"..."
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tuấn biểu hiện sinh động, anh khẽ quét một cái nhìn đầy hứng thú lên gương mặt Cao Hiểu Đồng. Còn cô ta thì bày ra bộ mặt giống như vừa gặp phải thằng điên vậy, tức giận quát lên:
"Đồ động kinh!!"
Mộc Vân Hi thở dài. Em trai ơi là em trai. Chị cũng biết em là động vật ăn tạp rồi, nhưng cũng đừng tạp tới mức quá đáng như thế chứ!
Mộc Vân Hi nghĩ. Nếu bây giờ cô còn không lôi thằng nhóc này ra khỏi Cao Hiểu Đồng thì cô sợ nó sẽ bị Cao Hiểu Đồng xé xác mất.
Nghĩ là làm, Mộc Vân Hi nhanh chóng đi tới kéo Mộc Tuấn ra một chỗ, nhỏ giọng nói thầm:
"Cái thằng này, tốt nhất em đừng có ᴆụng vào cô nhóc ấy. Cô nhóc này thích anh rể em đấy, là kẻ thù không độ trời chung của chị đó!"
Khuyên hết nước hết cái, liếc mắt lại thấy gương mặt Mộc Tuấn vẫn đăm đăm chiếu tới Cao Hiểu Đồng, gật nhẹ đầu cười ngây ngốc:
"Nếu đã như vậy thì càng tốt. Em sẽ giúp chị tóm gọn tiểu yêu tinh này, nhất định không để cô ấy ςướק mất anh rể đâu!"
Nói xong anh hướng phía Cao Hiểu Đồng đi đến, nở nụ cười hoa nhã pha chút hóm hỉnh:
"Khi nãy thất lễ rồi. Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể cho tôi biết quý danh của em hay không?"
Chu Diệc Phong đứng một bên khẽ cười, đưa tay vẫy vẫy Mộc Vân Hi phía xa, cô liền đi tới vòng lấy cánh tay anh, hơi phụng phịu.
Chu Diệc Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn nhu nói:
"Bảo bối, đừng lo. Tiểu Tuấn là một đứa trẻ thông minh, nó sẽ tự có cách của riêng mình! Em không cần lo cho nó đâu!"
Mộc Vân Hi thật không hiểu nổi em trai cô đang nghĩ gì. Đã biết Cao Hiểu Đồng không phải loại nên động mà còn cố đâm đầu vào.
Cao Hiểu Đồng đối diện với bộ dáng cầu mà không được của Mộc Tuấn, ngược lại cảm thấy bản thân tăng thêm vài phần cao quý. Bệnh công chúa trong người cô ta càng được đà bộc phát, rất khinh thường hất cánh tay Mộc Tuấn ra đi về phía trước, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
"Không thích đấy!"
Câu nói kia rõ ràng là khinh miệt cùng kiêu ngạo, thế mà vào tai Mộc Tuấn lại như trách móc, hờn dỗi vô cớ. Gương mặt anh càng ngây ra:
"Tiểu thư, xin dừng bước. Chờ tôi với!"
Dứt lời, cũng chẳng thèm chào tạm biệt cô lấy một câu, cong giò chạy theo Cao Hiểu Đồng.
Mộc Vân Hi nhìn theo bóng hình xa dần của hai người kia, không nhịn được khẽ thở dài.
Mộc Tuấn trước giờ vốn rất sát gái, lại được nhiều con gái theo đuổi. Lần này gặp phải một cô gái vừa chảnh, lại không để vẻ đẹp trai của nó mê hoặc, có lẽ đã càng tăng lên đam mê trinh phục trong nó.
Mộc Vân Hi cố trấn tĩnh, chỉ mong thằng em cô có thể nhanh chóng buông bỏ. Dù sao cô cũng không thể dung nạp nổi đứa em dâu từng thích anh rể này đâu.
***
Tiệc tàn, Mộc Vân Hi tìm quanh mà chẳng thấy bóng dáng Mộc Tuấn đâu, gọi điện thoại thì thuê bao tắt máy suốt nên làm cô càng sót ruột.
Chu Diệc Phong bên cạnh thấy cô như vậy thì cũng không khỏi xót xa. Anh kéo tay cô, vỗ vỗ vào mu bàn tay cô an ủi:
"Chắc do tín hiệu kém thôi. Chờ một lát rồi gọi lại xem sao"
Mộ Vân Hi đang định tắt máy đi, đầu dây bên kia đột nhiên kết nói, có người bắt máy nhưng không phải Mộc Tuấn, mà là Cao Hiểu Đồng.
Cô ta nói bằng giọng run rẩy, xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào:
"Chị Mộc Vân Hi, em trai chị, cậu ta...cậu ta bị vỡ đầu rồi!"
"..."
***
Bệnh viện A
Mộc Vân Hi loạng choạng chạy tới bệnh viện. Chu Diệc Phong cũng vội vã đi theo đỡ lấy cô, chỉ sợ cô sẽ ngã mất.
Sau cuộc gọi của Cao Hiểu Đồng, nét mặt Mộc Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, sau đó cũng khóc ré lên đòi Chu Diệc Phong chở tới bệnh viện.
Tới nơi, Cao Hiểu Đồng đang ngồi ở ngoài, nét mặt cũng chẳng khá là bao. Thấy Mộc Vân Hi và Chu Diệc Phong tới, cô ta cũng cuống quýt đứng bật dậy, nước mắt đầy mặt:
"Lúc đó cậu ta cứ đi theo tôi. Tôi đi một mình tới một khu phố nhỏ gần đó, muốn tìm chỗ nào đó để lấp. Không ngờ, khu phố đó nổi tiếng là nhiều du côn. Tôi...tôi bị mấy tên bắt nạt. Là cậu ấy, cậu ấy lao tới đánh nhau với bọn chúng. Nhưng bọn chúng có tận mấy tên, còn cầm cả gậy. Cho nên..."
Nói xong Cao Hiểu Đồng bật khóc nức nở. Mộc Vân Hi cũng không để ý cô ta nói quá nhiều, chỉ chạy tới cửa phòng phẫu thuật nhìn vào, thấy bên trong là rất nhiều bác sĩ vây quanh một người nằm trên giường, máu thấm đẫm một phần ga trải.
Mộc Vân Hi cảm thấy da đầu mình tê rần, cả người như mất hết sức lực ngã nhào vào lòng Chu Diệc Phong, cũng bật khóc kêu lên:
"Làm sao đây Phong? Em thấy rất nhiều máu, có khi nào..."
Chu Diệc Phong nhìn cô đầy lo lắng, ôm cô vào lòng nói:
"Không sao đâu. Không sao đâu! Thằng bé sẽ ổn thôi. Ngoan, nín đi!"
Cao Hiểu Đồng đi tới túm lấy cánh tay Mộc Vân Hi, giọng nói lạc đi:
"Tôi thật sự xin lỗi. Là lỗi của tôi. Nếu tôi không đi tới đó thì cậu ấy sẽ không phải ra nông nỗi này..."
Mộc Vân Hi khóc nấc lên trong lòng Chu Diệc Phong, hất nhẹ tay cô ta, không nói gì.
Không khí im lặng bao trùm, phía sau đột nhiên vang lên giọng điệu thản nhiên, có chút lười biếng:
"Ơ chị hai, anh rể, hai người sao lại tới đây?"
Mộc Vân Hi nhìn lên, chỉ thấy Mộc Tuấn vẫn đang tung tăng từ phía xa đi tới, trên đầu băng bó một cục, nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.