Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 13

Tác giả: Quỳnh Giangg

Sau khi vận dụng N nơron thần kinh ra để xử lý tiểu trà xanh ngây thơ kia, Mộc Vân Hi cảm thấy vô cùng đắc ý. Cô dường như phát hiện ra một sở thích mới của bản thân, đó chính là diệt trừ cái ác, bảo vệ chính nghĩa a~
Mộc Vân Hi tặc lưỡi. Cao Hiểu Đồng ơi là Cao Hiểu Đồng, vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn. Huống hồ, vỏ quýt như Cao tiểu thư, Mộc Vân Hi cô chỉ cần 乃úng một cái đã nát như bươm rồi! Hihi.
Đừng nghĩ cô bình thường ngây ngô bị Chu Diệc Phong bắt nạt mà nghĩ rằng cô dễ chơi. Nói nhỏ cho mà nghe, Chu Diệc Phong vẫn bắt nạt được cô là do hiện tại anh là sếp của cô thôi. Làm gì có ai dại dột mà phản dame nguồn cung cấp sự sống cho mình chứ!
Tiểu tam không xuất hiện, Mộc Vân Hi làm việc vô cùng năng suất, dự án cô phụ trách cũng kí được 2 bản, còn là dự án hàng trăm vạn.
Nói tới dự án, chuyện lần trước với Bạch thị cũng quá là kì lạ đi. Rõ ràng Bạch Hạc Phi nói nếu cô đồng ý sang Bạch thị 3 tháng thì hợp đồng mới được thông qua. Mộc Vân Hi không qua đó, nhưng hôm sau bên Bạch thị vẫn gọi điện tới thông báo hợp đồng đã kí xong, chỉ chờ ngày thực hành.
Quá khó hiểu rồi!
Chu Diệc Phong dạo gần đây hình như rất bận. Anh thường có những cuộc họp khẩn cấp bên nước ngoài, còn không tiện dẫn cô đi. Mộc Vân Hi thực sự lo cho sức khoẻ của anh, muốn cùng anh san sẻ. Nhưng Chu Diệc Phong lại không cho. Anh nói: "Anh không nỡ để bà xã chịu khổ!"
Mộc Vân Hi lúc đó còn ngại ngùng mắng nhỏ, nói cô còn chưa đồng ý làm vợ anh. Nhưng Chu Diệc Phong đã ngang nhiên tuyên bố:
"Em thử không đồng ý xem. Anh sẽ công bố với mọi người, Mộc Vân Hi là người không có trách nhiệm, ăn anh sạch sẽ sau đó phủi ௱ôЛƓ bỏ đi!"
"..."
Đấy nhìn mà xem. Sếp tổng cao cao tại thượng ngày nào, giờ ngay tới một miếng liêm sỉ cũng mất sạch.
***
Ước tính phải chừng 2 tuần sau, Mộc Vân Hi mới thấy Chu Diệc Phong có chút thời gian rảnh rỗi cùng cô đi mua sắm ăn uống. Mộc Vân Hi rất ngoan ngoãn thử đúng bộ cô thích nhất, là một chiếc váy liền thân trễ vai viền ren trắng, chiều dài tới đầu gối, vừa kín đáo, vừa tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn.
Cô nhìn Chu Diệc Phong cười vui vẻ:
"Đẹp không?"
Chu Diệc Phong gật đầu, trong mắt đầy ý cười cưng chiều. Anh đứng dậy, cùng cô nhìn vào tấm gương trước mặt. Trông hai người vô cùng xứng đôi khiến mấy cô nhân viên âm thầm cảm thán:
"Tiên sinh và tiểu thư thật sự là một đôi trời sinh!"
Mộc Vân Hi mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm thấy hãnh diện. Chu Diệc Phong đưa tay đặt lên bả vai trần của cô, khẽ hỏi:
"Thích không?"
Mộc Vân Hi gật đầu. Chu Diệc Phong rút trong ví ra một cái thẻ đen đưa cho cô nhân viên, nhẹ giọng nói:
"Đem toàn bộ những bộ đắt nhất, mới nhất gói lại cho tôi. Tất cả dựa theo số đo của bà xã tôi:91,63,90"
Mộc Vân Hi ngượng chín mặt, vội vã lay cánh tay anh:
"Này, em có rất nhiều quần áo rồi. Anh cũng đừng tiêu tiền hoang phí thế chứ. Sau này..."
Cô tính nói sau này còn để dành tiết kiệm cho con, đột nhiên hai má cô đỏ ửng. Chu Diệc Phong dường như hiểu ra ý của cô, anh bật cười khoái chí:
"Bảo bối đừng lo. Bạn trai em không có gì ngoài tiền. Nếu bây giờ em không mau giúp anh tiêu bớt, anh sợ chúng ta sẽ bị tiền đè ૮ɦếƭ đó!"
"..."
***
Chu Diệc Phong nói bạn thân anh kết hôn, muốn dẫn Mộc Vân Hi theo. Mộc Vân Hi lúc đó cũng không hỏi người đó là ai, chỉ cảm thấy nếu là bạn thân của anh chắc chắn sẽ là người nào đó trong giới kinh doanh.
Nhưng cô lại không ngờ, nói chính xác hơn là kinh ngạc tới trợn mắt há mồm. Vì người bạn thân mà Chu Diệc Phong nói tới kia không ai khác chính là Bạch Hạc Phi.
Bạch Hạc Phi diện âu phục trắng tinh, thắt cà vạt đen, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt tuấn tú toả ra nét cười dịu dàng.
Mộc Vân Hi kéo kéo tay Chu Diệc Phong, không thể tin nổi:
"Sao...sao lại là anh ta?"
Chu Diệc Phong sớm đã đoán trước được cô sẽ có phản ứng này. Anh cười cười, có chút ngại ngùng:
"Thật ra ban đầu anh cũng không biết người hằng ngày hay gửi hoa tới cho em là Bạch Hạc Phi. Cho tới khi cậu ta tới bàn luận hợp đồng anh mới phát hiện ra, cậu ta dám trêu ghẹo người phụ nữ của anh!"
Mộc Vân Hi cảm thấy đầu óc vô cùng dối loạn. Bây giờ cô mới hiểu vì sao cô không sang Bạch thị làm việc mà hợp đồng vẫn được kí kết như bình thường.
Chu Diệc Phong cẩn trọng thăm dò biểu cảm của Mộc Vân Hi, vội vàng giải thích:
"Thật ra cậu ta hiểu rõ anh thích em nhưng lại cố ý gây sự. Anh khi đó không hề tự tin em sẽ thích anh, cho nên rất sợ em bị cậu ta mê hoặc. Nhất là khi cậu ta còn vừa đẹp trai, lại giàu có,tuy rằng có kém anh một chút, nhưng anh biết lương cao sẽ khiến Mộc Vân Hi em mủi lòng trong tích tắc. Cho nên khi đó anh mới quyết định, nếu không đem em ăn sạch, sẽ có ngày em bỏ anh mà đi!"
“..."
Mộc Vân Hi thật không ngờ Chu Diệc Phong lại hiểu rõ cô đến thế. Quả thực cô đã suýt bị đồng lương của Bạch thị làm cho mờ mắt, haha! Có điều, Chu Diệc Phong đoán sai một chuyện. Cô có thể lấy tiền của Bạch Hạc Phi, nhưng cô sẽ không bỏ anh theo anh ta đâu nha~
Mộc Vân Hi đang suy nghĩ, ánh mắt chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô kinh ngạc gọi:
"Mộc Tuấn~"
Mộc Tuấn đang ngồi một góc tán gẫu với mấy cô gái xinh đẹp, thấy Mộc Vân Hi thì cũng ngạc nhiên, vội đứng dậy đi về phía này:
"Chị hai, anh rể, hai người sao lại ở đây?"
Mộc Vân Hi thắc mắc:
"Chị mới phải là người hỏi em câu đó. Tại sao em lại đây?"
Mộc Tuấn gãi gãi mái tóc ngắn, cười đầy ngượng ngùng:
"Cô dâu là bạn học cũ thời cấp 3 của em!"
Mộc Vân Hi cảm thấy nhiều chuyện diễn ra cũng quá là trùng hợp đi. Ngay cả Mộc Tuấn em trai cô cũng có người quen trong này.
Mộc Vân Hi chưa kịp nói gì, phía sau đã vang lên thanh âm lảnh lót không hề lẫn vào đâu của Cao Hiểu Đồng:
"Chu Diệc Phong, Mộc Vân Hi, sao hai người lại ở đây?"
Mộc Vân Hi cười bất đắc dĩ. Trời ạ! Cái trái đất này cũng nhỏ quá đi rồi. Cô đi đâu cũng gặp phải người quen thế này.
Mộc Tuấn vừa nhìn thấy Cao Hiểu Đồng, ánh mắt đột nhiên ánh lên tia hào hứng.
Ai nha, cô gái nào mà xinh xắn thế này!
Mộc Tuấn đi tới, giơ tay muốn bắt tay với Cao Hiểu Đồng, giọng nói so với hồi nãy tăng thêm vài phần mị hoặc:
"Ai yo, chào em gái. Em gái tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có bạn trai chưa vậy?"
"..."
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc