"Thư kí Mộc, tôi nhờ cô làm bóng đèn, chứ không thuê cô đi hủy hoại thanh danh của tôi."
Mộc Vân Hi cười gượng gạo, ngồi nghiêm chỉnh sang một góc, từ tốn ngửa cổ uống hết cốc nước. Bãn nãy nói hăng quá nên có chút khô cổ. Uống xong cô mới thản nhiên nhìn Chu Diệc Phong nói:
"Sao sếp có thể qua cầu rút ván như thế nhỉ? Rõ ràng sếp muốn tôi giúp sếp đuổi đối tượng xem mắt, tôi dùng phương thức nào mà chẳng được. Sếp còn mắng tôi. "
Trong lòng âm thầm cười khẩy một cái. Hủy hoại thanh danh? Chu tổng cũng có cái này hay sao? Con quỷ tư bản hút máu người thì có. Hừ!
Mộc Vân Hi vừa nói vừa nhanh nhảu cầm dĩa tự nhiên ăn bánh ngọt, không nhịn được ngâm nga trong miệng khen ngon.
Chu Diệc Phong chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ đi. Mộc Vân Hi nhìn bàn ăn vẫn còn mấy món chưa động tí nào liền vội vã gọi với:
"Chu tổng, Chu tổng, mấy món này cứ thế bỏ sao? Tiếc quá! Sếp không tiếc tiền sao? Hic hic!"
Chu Diệc Phong quay đầu nhìn cô, nhún vai cười nhạt:
"Ai nói với cô là tôi tính tiền?"
Nói xong anh quay bước đi ra ngoài, để lại Mộc Vân Hi há hốc mồm ngây ngẩn nhìn bàn thức ăn.
Vậy là...chưa tính tiền chỗ này à? Thế...ai tính?
***
Một tháng lương không cánh mà bay, Mộc Vân Hi đau lòng ôm túi tiền rỗng tuếch về nhà, trong lòng không ngừng đem tổ tiên tám đời của Chu Diệc Phong ra chửi rủa.
Đồ tư bản đáng ghét.
Trên đường về nhà, Mộc Vân Hi luôn cảm thấy có ai đó đang đi theo mình. Mấy lần ngoảnh lại, cô nhận ra có bóng đen lấp sau mấy gốc cây.
Bóng đen kia càng lúc càng tiến gần. Mộc Vân Hi sợ hãi rút điện thoại, trong đầu hiện lên một cái tên quen thuộc.
"Alo, anh yêu! Anh đang đứng ở đâu vậy?"
Đầu dây bên kia vang đến một giọng nam trầm khàn:
"Thư kí Mộc, cô có bạn trai?"
"Anh yêu, em đang tới chỗ anh rồi. Anh đang ở đâu?"
"Mộc Vân Hi, cô bị sao vậy? Có phải đang gặp chuyện gì không?"
"Anh yêu, em nhìn thấy anh rồi!"
Mộc Vân Hi cảm thấy bóng đen kia dường như áp sát vào cô tới nơi rồi. Cô vội hướng phía trước vẫy tay, cố làm như thực sự tìm thấy bạn trai, bóng đen kia quả thực quay người bỏ chạy.
Nước mắt sợ hãi lăn dài, cả người Mộc Vân Hi run rẩy.
"Mộc Vân Hi, thư kí Mộc, cô mau nói gì đi chứ? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Cô đang ở đâu? Tôi tới tìm cô..."
Mộc Vân Hi nắm chặt điện thoại, bên trong còn vang lên tiếng nói gấp gáp của Chu Diệc Phong. Đột nhiên cô nhận ra, lúc nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ tới không ngờ lại là anh.
"..."